Đêm nay Cảnh Vân trong mộng gặp phải ác mộng vùng vẫy khó khăn lắm mới bật dậy được nào ngờ đập vào mắt chính là Tú Lang.
"Mã tiểu thư xin chào." Tú Lang trông không hề giống kẻ đang làm chuyện xấu, thẳng lưng ưỡn ngực ánh mánh từ cao nhìn xuống đầy cao ngạo: "Miếng ngọc đó quả thật là mạnh ta phải khó khăn lắm mới có thể nhập mộng của ngươi."
"Ngươi..." Cảnh Vân cũng không biết nói gì tay nàng tự động sờ vào ngọc bên người, sau khi điều chỉnh nhịp thở ổn định nàng xuống giường khoác áo choàng, mặc kệ hắn ngồi xuống bàn rót trà uống, như vậy cũng giúp nàng bình tĩnh nhiều: "Ngươi đêm hôm xuất hiện ở đây không phải chỉ đơn giản dọa nạt ta chứ?"
"Mã tiểu thư thông minh như vậy chẳng lẽ còn không đoán ra được ý định của ta? Tiểu thư rốt cuộc định gϊếŧ ta ra sao? Ta nghe nói tiểu thư định dùng ngọc Linh Phượng đúng chứ?" Tú Lang nhìn một loạt hành động của Cảnh Vân thấy nàng đang cố giữ bình tĩnh thì càng đắc ý.
Cảnh Vân mắt mở lớn tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng nhưng vẫn cố cứng rắn: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."
Tú Lang nghe xong liền bật cười: "Mã tiểu thư không cần giả ngốc, ta là kẻ như thế nào tiểu thư còn không minh bạch, đúng là tiểu thư rất thông minh rất gan dạ dám thay Thái Tử đối đầu với ta chỉ tiếc là...ta lại biết toàn bộ kế hoạch của tiểu thư rồi." Tú Lang nhìn Cảnh Vân bằng ánh mắt thương xót nhưng nụ cười trên môi thì rất tươi, đây là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Sao hả sợ rồi? Ngươi nghĩ rằng ngươi bẫy được ta." Tú Lang đột ngột thay đổi giọng điệu ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng: "Ngươi thông minh lắm mò ra được cả Đóa Ba, thông minh hơn cả là tìm được người còn sống của làng, nhưng cũng nhờ ngươi mà ta đã đỡ vất vả tìm kiếm, ngươi nghĩ bọn chúng thay ngươi diệt được ta...ha ha ha ha... là ta diệt chúng." Tú Lang có vẻ điên cuồng.
"Đúng là ngươi gϊếŧ bọn họ, gϊếŧ chính người cứu ngươi bằng phương thức tàn độc nhất, lóc da róc thịt." Cảnh Vân như thay người Đóa Ba bất bình.
"Đúng là ta đã làm vậy với sư phụ nhưng cũng phải trách lão ta đã biến ta thành kẻ điên như bây giờ." Tú Lang gằn giọng trong mắt có những tia đỏ nhìn rất dữ tợn: "Lão ta ngươi nghĩ rằng là người cao thượng lắm sao? Ta từ nhỏ đã bị lão ta rút máu chỉ để nuôi thê tử đã chết của lão ta...sư nương của ta người thực sự đối xử tốt với ta thì bị chính lão công của mình bóp chết, chỉ để lão ta thành một con quỷ." Sự việc diễn biến không ngờ.
Tú Lang lấy bàn tay thon dài của bản thân vuốt ve má nàng: "Ngươi hiểu được bao nhiêu cuộc đời của ta, chỉ khi ta gϊếŧ được lão ta, ta mới được tự do." Hắn thô bão bóp cằm Cảnh Vân bắt ép nàng nhìn vào mắt hắn.
"Thù của ngươi vì sao còn phải đẩy lên đầu người khác, bá tánh Đóa Ba đâu đáng phải chịu cảnh thảm thương như vậy." Cảnh Vân ánh mắt có sợ hãi người trước mặt nhưng nàng vẫn kiên quyết mở miệng hỏi.
"Bọn họ cũng ngu xuẩn." Tú Lang đẩy mạnh Cảnh Vân khiến nàng ngã ra đất, cánh tay bị cơn đau xâm chiếm nàng vẫn cố nhịn ngẩng đầu nhìn hắn phía trên cao hờ hững nhìn nàng như đang nhìn con mồi bị dồn vào đường cùng: "Bọn họ lúc nào cũng tin lời lão ta, cái gì cũng làm theo lão ta một đám người ngu xuẩn giữ lại làm gì? Rõ ràng đều rõ ta là nam nhân nhưng lại một mực phủ nhận nó bắt ta phải làm gái đồng trinh hiến tế cho thần linh...ha ha ha...NỰC CƯỜI."
"Chắc đó cũng là lý do ngươi gϊếŧ cha nương ngươi và cả tiểu đệ tội nghiệp mới ra đời đúng không?" Cảnh Vân thật sự cảm thấy con người trước mặt quá mức tàn nhẫn nếu chỉ nghe có lẽ nàng còn bỏ qua nhưng khi đã tận mắt nhìn những vết thương trên những thi thể chỉ còn xương trắng kia nàng lại cảm thấy căm phẫn lại run sợ.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Hôm nay không phải ta đến đây để tâm sự với ngươi mà là để lấy mạng ngươi ta không ngờ đám người của ngươi lại vô dụng như vậy dễ dàng bị một thứ thuốc làm cho không còn động tĩnh." Tú Lang khinh bỉ nói ra.
"Ngươi từ lâu vốn đã có ý định tiếp cận Tể Tướng cái chết của những người làng Đóa Ba chắc chắn ngươi không thể nào một tay gϊếŧ hết đến mức không còn ai sống sót, không ai chạy được, những vết thương trên đầu những đứa trẻ là do chùy gây nên, ta nhớ ra rằng bên cạnh Tể Tướng thật sự có một người dùng chùy rất tốt, người này cũng từng mang ơn Tể Tướng chỉ là trước đó ta không hiểu ơn lớn đến mức nào mới có thể ra tay gϊếŧ người thay được, nhưng giờ ta nghĩ ta đoán ra rồi là ngươi...ngươi dùng bùa chú điều khiển hắn gϊếŧ hết trẻ con làng Đóa Ba, còn người lớn là do binh lính gây nên, trận đánh hôm đó quả là tàn nhẫn." Cảnh Vân mạnh mẽ đứng dậy nhìn hắn đầy thách thức: "Tú Nhu đáng thương bị ngươi lừa dối tình cảm, cuối cùng thì ngươi khác gì sư phụ ngươi chứ, biến người yêu thương mình thật lòng trở thành một công cụ máu lạnh, một thân nhuốm máu nhưng không chút tang thương."
"Nàng ta tự nguyện, ta đâu có ép buộc nàng ta." Tú Lang coi đó là điều đương nhiên, sau đó hay như suy nghĩ gì đó: "Bị ngươi đoán đúng nhiều quá...ha ha ha ha...ngươi có thể mò ra được từng đây ta thật sự không tin ngươi là người thường, ngọc Linh Phượng cũng không nhận chủ linh tinh, ngươi..." Tú Linh từ trong người rút ra một cây kim: "Ta giúp ngươi ngủ một lát vậy."
Cảnh Vân nhìn thứ trong tay hắn liền tự động lùi về phía sau: "Ngươi muốn làm gì?"
"Hỏi thừa, ngươi biết nhiều như vậy không gϊếŧ ngươi thì đúng là quá ngu xuẩn rồi, ngươi chết rồi ta sẽ mượn xác của ngươi tạo nên một Mã tiểu thư xinh đẹp khác như vậy Thái Tử chắc sẽ không thể nhận ra được đúng không?" Tú Lang kế hoạch rất rõ ràng, hắn muốn lấy cái xác của nàng.
Cảnh Vân thật không ngờ tên này đã lên kế hoạch thật nhanh trước ấy chỉ đơn giản muốn bịt miệng nàng nào ngờ đã lập tức định lấy xác nàng lừa dối Hoắc Uy Thần, không thêm chút nào do dự nàng quay lưng chạy thẳng đến cửa: "Tú Linh." Nàng gọi lớn.
Hành động bất ngờ khiến Tú Lang có chút chậm trễ cánh cửa đột ngột mở ra Tú Linh dẫn đầu phía sau là rất nhiều nam nhân khác đều là những gương mặt thật sự rất quen thuộc dù những gương mặt ấy đã nhuốm màu của thời gian.
"Tú Lang dù sư phụ có sai đi chăng nữa ngươi cũng không nên động đến người khác, thù của người vì sao phải đổ lên đầu người khác." Tú Linh ở bên ngoài nghe chuyện thì đã hiểu và buông bỏ thù hận hắn gϊếŧ sư phụ nhưng còn thù máu của cha nương, của những người làng Đóa Ba thì sao đây, sự thật là không ai biết hắn chính là nam nhân, đó là sự thật bởi chính bọn nàng đã lên kế hoạch lừa dối dân làng.
Tú Lang nhìn đám người trước mặt mắt lập tức trừng lớn hai hàm răng nghiến chặt, không cần suy nghĩ thêm hắn liền gọi Tú Nhu rồi xoay gót thoát bằng cửa sổ đợi hắn chính Tú Nhu vừa bị hắn triệu hồi, nhưng nàng ta không hề tấn công những kẻ kia mà liên tục chắn đường Tú Lang khiến hắn tức giận.
"Ngươi bị điên rồi sao gϊếŧ bọn chúng." Hắn quát tháo ra lệnh.
"Vì sao?" Gương mặt khó biểu cảm đột nhiên siêu vẹo như muốn thể hiện sự đau khổ nhưng nhìn vào thì lại rất đáng sợ dọa người.
"Vì sao cái ngươi có nghe lệnh của ta hay không?" Tú Lang gấp gáp bóp chặt hình nhân trong tay nhưng Tú Nhu lại chẳng hề hấn gì.
"Ta theo ngươi, ta tin tưởng ngươi, vì sao, VÌ SAO KHÔNG YÊU TA." Tú Nhu nước mắt chảy xuống lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Tú Lang biết rằng chắc chắn bùa trên người Tú Nhu đã bị Tú Linh động chạm liền lập tức dùng dao cứa một đường trên tay lấy máu vẽ một ký hiệu lên hình nhân gỗ sau đó dùng chính con dao dính máu hắn đâm thẳng vào tim hình nhân gỗ.
Tú Nhu còn chưa chạm được vào hắn đã đau đớn ngã vật ra, dù vậy ánh mắt vẫn dán chặt lên Tú Lang.
"Đồ vô dụng." Chẳng chút thương tiếc hắn đặt hình nhân xuống đất dùng lực thật mạnh định đâm xuyên qua hình nhân, nào ngờ một mũi tên từ xa bay đến đâm xuyên qua tay hắn khiến hắn đau đớn làm rơi con dao.
Một người khác nhanh chóng đến cướp hình nhân, cứ nối tiếp nối tiếp người Đóa Ba bao vây lấy hắn, Tú Linh hiện tại là người đứng đầu nàng tiến lên một cước vào mặt hắn: "Ngươi lợi dụng muội ấy đến lúc không còn lợi dụng được liền muốn gϊếŧ chết muội ấy, kẻ vô ơn."
Tú Lang từ trong miệng hộc ra rất nhiều máu: "Ngươi...ngươi còn sống?"
"Bọn ta đều sống ngươi tưởng chỉ với vài lá bùa yếu ớt ấy có thể khống chế bọn ta hay sao? Ta cho ngươi biết một tin sư phụ vốn đã ước định được ngày chết của bản thân cũng như người ra tay lo sợ bọn ta sẽ bị vạ lây liền dạy bọn ta cách phá giải bùa trú khi bị phong ấn." Một người nam nhân phía sau Tú Linh lên tiếng.
"Sư phụ sai với ngươi nhưng người chưa từng đối xử tệ với bọn ta." Lại có tiếng nói nối tiếp.
"Ha...ha...ha thật bất công." Tú Lang cười lớn nắm ngửa ra đột nhiên trong tay hắn xuất hiện thứ gì đó tất cả những người đang bao vây hắn đều nhận ra là ngọc Tử của sư phụ, thứ ngọc này sẽ gϊếŧ chết bọn họ chỉ trong nháy mắt hắn đã cướp được nó.
Tú Lang không còn do dự nắm chặt ngọc Tử miệng lẩm bẩm gì đó trời bắt đầu nổi gió lớn mây đen kéo đến rất nhanh trời đất như muốn chuyển giao: "TA SẼ KHÔNG CHẾT MỘT MÌNH...HA HA HA...TA SẼ KHÔNG ĐỂ CÁC NGƯƠI TOẠI NGUYỆN." Tú Lang hét lớn, hắn còn quân cờ duy nhất buộc phải đánh cược, nếu sau lần này hắn sống sót thì tức là ngọc Tử chọn hắn làm chủ nhân, hắn sẽ có sức mạnh toàn diện nhất.
Nhưng trời đất rung chuyển chưa được bao lâu thì một luồng sáng phát ra xóa tan mọi bão tố, Hoắc Minh Đế trên tay là ngọc Linh Phượng phía sau còn có Cảnh Vân: "Ngọc Tử và Ngọc Linh Phượng chính là một đôi kỵ nhau, có ngọc Linh Phượng ở đây ngươi đừng hòng biến nơi này thành rừng Cổ Huyền thứ hai."
Cảnh Vân ban đầu đã rất lo lắng nào ngờ Hoắc Minh Đế xuất hiện đúng lúng bảo nàng xuất ra ngọc và dùng nó để cứu những người kia nhưng nàng đâu biết mấy thứ này, nào ngờ ngọc Linh Phượng chỉ cần một giọt máu của nàng liền hóa đỏ, Hoắc Minh Đế muốn điều khiển ngọc thì cần phải có sự cho phép của chủ nhân nó, chính là Cảnh Vân chỉ cần nàng đứng bên cạnh lão ta thì ngọc sẽ tùy ý lão sử dụng được.
Tú Lang quả thực không biết điều này, hắn trừng lớn mắt sau ấy bật cười điên dại trận này hắn thua triệt để rồi, vì sao hắn lại thua, hắn tính sai ở bước nào? Tất cả không còn quan trọng nữa, ngọc Tử bị Hoắc Minh Đế thu hồi, hắn thì bị đám người Đóa Ba mang đi.
Sự kiện tiên yêu chấm dứt tại đây, Tú Lang theo đúng lời Tú Linh đã nói từ trước hắn bị tế sống như vậy những linh hồn đã chết do hắn mới có thể siêu thoát, Tú Nhu buông bỏ được chấp niệm giải thoát khỏi cái xác kia, thoát khỏi hình nhân gỗ nhưng lại không có quỷ dẫn đường đưa đi đầu thai.
Tú Linh tìm Hoắc Minh Đế tìm câu trả lời thì biết được nàng ta nghiệp quá nặng khó mà đầu thai trong vòng nghìn năm, vì lời cầu xin của Cảnh Vân mà Hoắc Minh Đế cuối cùng chấp nhận để nàng ta theo phụ giúp trong lồng thời gian coi như thực hiện lệnh trừng phạt.
Ngọc Tử là thứ ngọc Đen có khắc hình bát quái, bao quanh còn có một con rồng lớn, gọi là ngọc Tử vì nó mang theo sự cách gϊếŧ người chỉ bằng một lời nguyền, nó sẽ nhốt linh hồn của tất cả những người mà chủ nhân nó muôn, đây là theo lời Hoắc Tông Đế nói, đặc biệt là những người luyện quỷ như người Đóa Ba trước khi bị lấy đi linh hồn sẽ bị những con quỷ vốn bị nhốt trong ngọc gặm nhấm đến lúc xương cũng biến mất quả thực rất đau đớn.
"Thế vì sao không hủy nó đi?" Cảnh Vân nhìn thứ đen xì nhưng đẹp đẽ này trên bàn, nàng không muốn động đến.
"Nó cùng với ngọc Linh Phượng năm đó mất tích một cách thần bí, nào ngờ có người đã sử dụng nó ở rừng Cổ Huyền, khiến cả khu rừng bỗng chìm trong thần bí vì đã có vài con quỷ thoát ra được, không tiêu hủy nó vì cái gì cũng có hai mặt, thứ này có thể hại người nhưng cũng nhờ nó mà rất nhiều thứ nguy hiểm bị nhốt trong này, vì vậy nếu bây giờ phá hủy nó đồng nghĩa với việc sẽ thả ra rất nhiều thứ đáng sợ." Hoắc Minh Đế giải thích.
Cảnh Vân nghe xong gật gù coi như hiểu.
"Ta rời đi được rồi, lần này là đi thật không quay lại nữa, ngươi cầm lấy lại thứ này đi nó sẽ bảo hộ ngươi bình an, việc tiếp theo như thế nào đến bây giờ ta cũng không rõ nữa, ta vì đã nhúng tay quá nhiều vào chuyện trần gian nên một vài khả năng đã biến mất trong đó có cả việc nhìn thấy tương lai vì thế không thể dự báo được cho người điều gì cả, chỉ có một việc ta đã biết trước khi mất đi khả năng đó." Hoắc Minh Đế trả lại ngọc cho Cảnh Vân rồi sau đó chỉ vào bụng nàng: "Sau này nơi này sẽ sinh ra Hoàng Thành Tôn của ta vì vậy ngươi phải cẩn thận."
"Đó là chuyện của tương lai không cần lão dự đoán ta cũng biết." Cảnh Vân nghe xong bật cười đáp.
Hoắc Minh Đế định nói tiếp rồi lại thôi, bèn nhắc đến chuyện khác: "Ta đã giúp Ngũ công chúa xóa bỏ khả năng kia rồi, nàng ta sẽ không còn nhìn thấy những thứ mà ngươi gọi là ác niệm nữa đâu."
"Thật sao?" Cảnh Vân vui vẻ bất ngờ.
"Đúng vậy sự kiện ngày đó sau này trở về ngươi có thể hỏi nàng ta, giúp nàng ta chính thức bước ra khỏi bóng ma tâm lý như vậy sẽ tốt hơn." Hoắc Minh Đế nhắc nhở những lời cuối.
Một tiếng vang từ chuông đồng kêu lên, Hoắc Minh Đế thở dài: "Ta phải đi rồi, cảm ơn ngươi đã giúp ta nhớ lại cũng như bù đắp một phần lỗi lầm cho Tây Quốc."
Cảnh Vân bỗng có chút buồn nàng tháo trên tay một cái lắc ra: "Vậy lão tiếp tục làm tiên hay...sẽ đi đầu thai làm người?" Nàng có chút vội vã.
"Cũng không biết nữa phải đợi trở về mới rõ, nhưng mà dù là làm tiên hay làm người thì ta và ngươi cũng đã đến lúc cạn duyên rồi, không cần phải chờ mong gặp lại nhau." Hoắc Minh Đế nói xong cười lớn dần dần hòa vào không khí, trước khi đi lão còn nghe được câu nói cuối cùng của Cảnh Vân.
"Ta sẽ thường xuyên làm lễ để cầu xin lão không phải chịu tội quá lâu, sẽ sớm được gặp Hoàng Thành Tôn rồi sau đó đi đầu thai làm người."
Hóa ra nàng đã có câu trả lời cho tương lai của lão, nàng nhớ được lão từng nói sẽ phải chịu phạt.
Nàng là người có tâm.