Chương : Phong Ba Bắt Đầu ()
Sau lại, Tân Hoành mơ mơ màng màng, cùng anh ở trên giường lăn một cả đêm.
Tâm tình của anh không được tốt!
Trong đại não Tân Hoành chỉ có cái nhận thức này.
Mặc dù vẫn trêu chọc cô, nói những lời để cho cô tim đập đỏ mặt, nhưng sức anh ôm cô lớn đến mức dọa người, cô nhiều lần bị tay anh nắm phải hấp khí. Anh thấy cô không chịu nổi, sẽ dừng chút sức, sau đó, vừa hướng cô nói xin lỗi, vừa lại đem cô ôm làm đau.
Càng về sau, chính cô cũng không biết là đau đớn hay là vui thích rồi. Chỉ là hoảng hoảng hốt hốt nhìn anh ngưng mắt nhìn cô tròng mắt thâm trầm hắc ám đến kinh người.
Cô không nhịn được giơ tay lên, vuốt ve mặt anh, “Thế nào?”
Anh đang trong thân thể của cô, bỗng nhiên dừng lại, sau đó, kéo xuống tay cô trên mặt anh xuống, thả vào bên môi khẽ hôn, lại bắt đầu một vòng mới đánh thẳng vào. Cô liền bị anh chơi đùa mất đi thần trí, anh cúi người, ở bên tai cô lẩm bẩm nói chuyện, nhưng cô đã nghe không rõ.
Tân Hoành mệt mỏi vô cùng, rốt cuộc bị anh buông ra thì trong phòng đã có chút ánh sáng sáng sớm.
Theo bản năng lật người lăn một vòng, cách anh xa xa, kéo chăn bao lấy mình ngủ. Thế nhưng anh lại cùng tới đây, cô đẩy anh, anh liền mạnh mẽ ôm cô lên.
Dịch Tân ôm cô hai người ở phòngtắm rửa, dọn dẹp sạch sẽ. Anh lại đem cô thả lại trên giường, kéo qua chăn, hôn một cái trên mặt của cô.
Tân Hoành hiện tại mệt mỏi liền hơi sức mở mí mắt cũng không có, vào giường, đã ngủ rồi.
Dịch Tân nhìn chằm chằm cô một cái, lúc này mới thả cô an ổn ngủ. Chính mình thì là gọn gàng mà đem y phục mặc lên, rời khỏi gian phòng.
Ngồi ở trên sô pha, nhanh chóng nhấn xuống một dãy số.
Điện thoại thông, vang ba tiếng, vừa lúc.
Âm thanh trầm ổn lại rõ ràng mang theo tia lành lạnh, “Dịch tiên sinh, không biết có gì chỉ giáo?”
Dịch Tân cũng không nhiều lời, nói thẳng, “Chỉ giáo không có, nhắc nhở ngược lại có một, Cố Viễn Chi rất có thể định tìm Tân Hoành trở về.”
Đầu kia bỗng nhiên yên tĩnh.
Một hồi lâu, vốn là giọng nói lão luyện trầm ổn đã rõ ràng nhẹ đi “Tại sao?”
Bên môi Dịch Tân bên môi,”Cái này ông không phải dùng biết, tôi chỉ là nhắc nhở ông, tốt nhất không làm cho Cố Viễn Chi có cơ hội đến Tân Hoành, nếu không, trước hết cái chết chính là của Tân gia ông.”
Đầu kia nghe, ngược lại khẽ cười lên, “Dịch tiên sinh cũng không kém nhiều chứ? Đem Tân Hoành biến thành người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng của cậu, chuyện này với cậu mà nói, chỉ sợ sẽ là vô cùng nhục nhã.”
“Ông nói cái gì?”Ánh mắt Dịch Tân bỗng nhiên âm u, giọng nói lạnh băng.
Đầu kia cười lạnh, “Chính cậu tự xem xem báo chí đi!”
Mắt híp lại, trong mắt ác độc nhất thời thoáng qua, lại trong nháy mắt vững vàng một tiếng, “Làm xong chuyện ông nên làm đi!”
Đầu kia cũng không đáp lời, hai bên đồng thời cắt đứt.
Thân thể tựa vào trên sô pha, Dịch Tân nhắm mắt lại. Hồi lâu, lâu đến đủ ngủ một giấc, anhlại bỗng nhiên mở mắt ra, cặp mắt quả quyết sắc bén.
Nhanh chóng nhấn điện thoại,”Tới đón tôi.”
Nói xong, gọn gàng cắt đứt. Đứng dậy, hướng phòng ngủ sải bước đi.
Cầm lấy túi Tân Hoành, đơn giản đem đồ gì đó của cô cất xong, lại đến bên giường đem cô lay tỉnh, “Đã tỉnh rồi hả?”
Tân Hoành ngủ đến trời đen kịt, bị anh một tóm lấy, theo bản năng chụp tay của anh, vừa nũng nịu cầu xin anh, “Dịch Tân anh tha cho em đi, em không được, em muốn đi ngủ.”
Nói xong, định một tay đã nắm chăn đem đầu che kín.
Dịch Tân thấy cô phát tính khí, nhất thời không thể làm gì, cúi người, tay dùng lực kéo chăn trên đầu cô ra, âm thanh lại mềm hơn, “Ngoan, chúng ta phải về nhà rồi, một lát ở trên đường ngủ được không?”
Tân Hoành nghe anh nói hai chữ về nhà, miễn cưỡng nửa mở mắt nhìn anh, âm thanh còn mang theo mỏi mệt, “Về nhà? Trở về nhà nào?”
Anh hôn cái trán của cô, “Trở về nhà của chúng ta.”
Cô từ từ tỉnh táo lại, “Không phải phải đợi lễ mừng năm mới sao? Ông ngoại ở đó làm thế nào?”
Dịch Tân cũng không vội trả lời cô, thừa dịp cô từ từ tỉnh táo, nhanh chóng liền đem cô kéo đi ra, khó được nhìn thấy trên người cô cái gì cũng không mặc chỉ gọn gàng cầm lấy y phục của cô vì cô mặc lên.
Tân Hoành vừa phối hợp động tác của anh vừa nhìn anh, “Hả? Thế nào đột nhiên phải về?”
Anh làm liền một mạch vì cô mặc quần áo tử tế, hôn lại hôn mặt củacô, nhỏ giọng nói, “Anh muốn trở về lễ mừng năm mới, liền ở cùngvới một mình em.”
Tân Hoành nghe, tâm trong phút chốc mềm nhũn. Cô chỉ nghĩ anh ở chỗ này bởi vì dính dấp tới chuyện Mạc Thích Thanh, cho nên mới nghĩ sớm một chút cùng cô trở về. Chỉ là, lại đột nhiên nhớ tới Dịch lão.
Cô ngồi chồm hỗm ở trên giường, cánh tay vòng chặt cổ của anh, cười nói, “Ông ngoại không phải nói hi vọng cùng chúng ta cùng nhau đón lễ mừng năm mới sao? Chúng ta nếu không ở nhiều hơn hai ngày? Lại nói, hôm nay chính là giao thừa rồi. . .”
“Không được!”
Lời nói của cô còn chưa hết, anh liền cứng rắn cắt đứt, mày nhíu lại thật chặt,ưỡn ẹo nhiệt tình trông giống đứa bé.
Tân Hoành bao lâu thấy anh như vậy, lúc này không nhịn được bật cười, mặt mày cười đến cong cong dụ dỗ anh, “Ông ngoại lớn tuổi, luôn là thích con cháu đoàn viên. Nếu không chúng ta tối nay ăn cơm tất niên đã?”
Thế nhưng anh lại không cảm kích, âm thanh vừa lạnh lại cứng, “Không phải là em mệt mỏi ư, vậy còn ăn cơm tất niên cái gì? Về nhà.”
Anhnói xong, liền đem cô bế lên.
Cả người Tân Hoành vừa bị nâng lên.
Mệt mỏi, không ăn cơm, ngược lại nên lặn lội đường xa tàu xe mệt nhọc? Đây là cái Logic gì!
Trên tay kéo túi của cô, ôm cô vào lòng xuống lầu, Tân Hoành thấy hành động của anh, rốt cuộc biết anh là nghiêm túc. Cuống quít đẩy hắn, “Anh thả em xuống, tự em đi.”
Dịch Tân con mắt híp lại, quan sát cô một hồi lâu, có lẽ là xác định cô vẫn không thể dưới mắt anh về Dịch gia ăn cơm, lúc này mới thả cô xuống.
Tân Hoành rơi xuống đất, chân bỗng nhiên mềm nhũn, động tác của Dịch Tân lại nhanh, ôm chầm hông của cô liền cho cô vịn.
Trong lòng Tân Hoành thẹn thùng, lại nghe bên tai, anh đã thật thấp giọng mà cười ra tiếng.
Cô giận dữ, cùi chỏ liền hướng trước ngực anh thúc một cái.
Anh nhỏ giọng hô, lúc này cô mới hơi hả giận.
Từ buổi chiều hôm đó cô đến tìm anh, liền gần như không xuống được giường. . .
Nghĩ tới đây, tâm nhất thời như bị cái gì chạm vào một chút.
Vốn là gương mặt tươi cười bỗng nhiên ngưng lại.
Chương : Phong Ba Bắt Đầu ()
Cô cẩn thận trông vào trong mắt của anh hỏi, “Có phải anh có chuyện gạt em hay không?”
Lúc này anh gấp gáp như vậy muốn dẫn cô rời đi, giống như là. . . Giống như là anh cố ý muốn đem cô vây ở chỗ này hai ngày hai đêm.
Trong lòng Tân Hoành trong chớp mắt sáng tỏ nhìn anh càng thêm nghi ngờ.
Dịch Tân kinh ngạc trong nháy mắt lại thản nhiên, cười. Thật ra thì anh sớm nên biết, cô luôn luôn nhạy cảm như vậy.
Anh đối với cô gật đầu một cái, “Ừh.”
Tân Hoành mở to con mắt cẩn thận hỏi anh, “Chuyện gì?”
Trên mặt anh rõ ràng do dự, âm thanh cũng mang tới mấy phần cẩn thận, “Ông ngoại nói, ông không muốn gặp lại em.”
“Tại sao?”Tân Hoành kêu lên, lại trong nháy mắt hiểu rõ, âm thanh lập tức liền mềm yếu xuống, “Ông. . . Còn đang tức giận?”
Con mắt Dịch Tân đầy vẻ thương tiếc, ngưng mắt nhìn cô, gật đầu.
Tân Hoành chỉ cảm thấy tim trong nháy mắt bị thứ gì thật sâu đâm vào, tâm tình bị ngăn chặn, suy nghĩ cũng bị ngăn chặn. Cô nhìn Dịch Tân, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm sao làm sao đây.
Hai ngày nay cô luôn vui mừng, đem sự kiện kia quên mất hoàn toàn, lúc này, mới hoảng, cảm giác chính mình phạm vào bao nhiêu lỗi.
Chính là nhà bình thường cũng sẽ không tán thành cử chỉ của cô, huống chi là Dịch Lam, cái đó cấp bậc rõ ràng chi trưởngcủa một nhà
Cô nhìn Dịch Tân, ánh mắt có chút đã tan rã, lẩm bẩm hỏi, “Hiện tại phải làm sao?”
Trong lòng anh đau nhói, liền đem cô ôm vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành an ủi, “Không có việc gì, không phải lỗi của em là lỗi của anh. Lúc này ông đang nổi nóng, em không cần đối nghịch ông, chúng ta bây giờ đi về trước, đợi sang năm mùa xuân chúng ta trở về nữa thăm ông? Hoặc là mời ông đến B thị cùng chúng ta gặp nhau? Có được hay không?”
Tân Hoành nghe, theo bản năng ở trong lòng anh lắc đầu, “Không tốt.”
Cô ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn anh, “Ông ngoại không muốn là em nhưng anh là cháu ngoại của ông, từ nhỏ do ông nuôi lớn, trong lòng ông nhất định muốn cùng anh cùng nhau đón lễ mừng năm mới, lúc này nếu như cùng em rời đi, lão nhân gia ông sẽ càng cảm thấy trái tim băng giá.”
Chân mày Dịch Tân nhíu chặt, “Vậy em nói phải làm sao?”
Tân Hoành vừa muốn mở miệng, Dịch Tân đã chợt lạnh thanh giọng nói, “Tân Hoành, tốt nhất em không cần nói với anh cái chuyện hoang đường một mình em trở về hoặc là em ở lại chỗ này chờ anh.”
Tân Hoành lời đến khóe miệng cứ như vậy bị hung hăng chặn lại.
Dịch Tân chăm chú nhìn ở trong mắt cô đã lộ vẻ không kiên nhẫn.
Tân Hoành khẽ thở dài một cái, chủ động dựa vào trong ngực anh, dán sát mặt vào ngực anh vòng tay qua hông của anh nhỏ giọng nói, “Mặc dù thật sự em có chút uất ức, nhưng lại cũng thật nợ anh một câu thật xin lỗi. Dịch Tân, thật xin lỗi, em làm anh khó xử rồi.”
Anh từ nhỏ không cha không mẹ, chịu hết tìnhngười nóng lạnh, cho tới bây giờ chỉ có Dịch lão. Mà bây giờ, nhưng bởi vì em bị buộc cùng ông đối lập, tình thế khó xử. Trong lòng anh, thật ra thì mới phải khó qua nhất chứ?
Gia hòa vạn sự hưng, cuộc sống nhiều phiền nhiễu, giữa người thân hiểu lầm rấtkhó tha thứ.
Dịch Tân nghe, thân thể cao lớn đột nhiên cứng đờ. Thậm chí nâng không nổi đôi tay đi ôm cô, chỉ có thể buông xuống hai bên người.
Tân Hoành, anh chỉ trông mong, em biết chân tướng của sự tình về sau có thể ít oán trách anh một chút.
Trong nháy mắt, lại đã nhớ lại. . .
Không, không thể nào, có anh ở đây, em vĩnh viễn sẽ không biết.
Nghĩ tới đây, trong mắt trong nháy mắt liền khôi phục vẻ sát phạt quả quyết. Lôi cô cách ra anh nhẹ nhàng ngắt chóp mũi của cô, cười một tiếng, “Đồ đần! Cũng chỉ có em mới có thể đem chuyện này nghĩ đến nghiêm trọng như thế!”
Tân Hoành sửng sốt.
Chẳng lẽ như vậy còn không nghiêm trọng?
Dịch Tân cười, “Ông ngoại lúc này tức giận như vậy, cũng chỉ là cho là em không có ý định muốn đứa bé. Anh đây lúc cùng em trở về, nhanh, còn chưa kịpqua mùa xuân sang năm mang cho ông tin tức tốt, khi đó, ông tức tự nhiên cũng liền tiêu mất.”
Tân Hoành nghe, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, hướng về phía anh mất tự nhiên trừng mắt nhìn.
Đứa bé?
Đột nhiên. Hơn nữa, bị anh lấy giọng điệu tự nhiên nói ra.
Dịch Tân thấy bộ dáng sững sờ của cô, không khỏi sắc mặt ngưng tụ, âm thanh cũng chợt lạnh, “Thế nào, vẫn là không muốn?”
Tân Hoành nghe anh chỉ một thoáng lạnh giọng xuống, cả người không khỏi run lên, vội hung hăng lắc đầu một cái, ép mình mau mau phản ứng kịp, rồi hướng anh vội vàng nói, “Không có, em không phải ý này, em. . . Nguyện ý.”
Lúc này, rốt cuộc cô phản ứng kịp, đỏ mặt.
Từ hai năm trước không ngờ đứa bé rời đi, trong lòng cô vẫn khó có thể quên được, sau, cùng anh làm tình mặc dù kịch liệt, nhưng cô vẫn cẩn thận. Anh nhìn ra trong lòng cô không muốn, nhưng cũng không nói toạc, vẫn cũng không buộc cô. Bình thường các biện pháp phòng hộ đều là do anh làm, chỉ có lần trước ở Dịch gia. . . Mới không khống chế được, rồi sau đó, lại dính dấp những chuyện này ra ngoài.
Mà lúc này, nhưng mà lại như là tất cả đều bị dẫn dắt hướng cùng một hướng, sau đó, cô không tự giác đi về phía trước thì đột nhiên hoảng cảm giác, thật ra thì, cô đã sớm cam tâm tình nguyện.
Nghĩ tới đây, nhất thời có loại cảm giác xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng không nhịn được, bật cười.
Dịch Tân thấy cô nở nụ cười, tâm, rốt cuộc thả xuống. Tự nhiên ôm chặt cô cúi đầu, khẽ hôn mặt của cô. Hôn chỉ là nhu tình, cũng không kịch liệt. Vậy mà, cô vĩnh viễn sẽ không biết, một khắc trước, cô xem không tới tim của anh, có cỡ nào nguy hiểm.
Anh vẫn luôn quan tâm, quan tâm cực kỳ.
Anh cho cô thời gian hai năm, sau đó, cho mình giây phút không ít đau khổ.
Anh kéo tay của cô qua, cười nói, “Đi mau, về nhà sinh con.”
Tân Hoành 囧, không nhịn được một cái tay khác nắm chặt quả đấm hướng cánh tay của anh đấm một kích.
Cô vội vàng quẫn bách, không có gặp đến ý cười trong mắt anh càng sâu.
Hai người xuống lầu, Nguyên Thâm đã đợi ở trước xe, đưa bọn họ một đường đưa đến phi trường, đến lúc đó, nhưng cũng không cùng bọn họ vào trong phi trường.
Tân Hoành sững sờ, bật thốt lên hỏi, “Anh không cùng chúng tôi cửa cùng nhau trở về sao?”
Nguyên Thâm nhàn nhạt nhìn Tân Hoành một cái, trong mắt chán ghét chợt lóe lên, cực nhanh, nhưng vẫn là bị Tân Hoành bắt được.