Chương : Dịch Thiếu Phu Nhân ()
“Nghê Tranh, em thật không cứu được nữa!”
Yến Thanh nhìn Nghê Tranh trước mắt, mặt còn là mặt kia, người hay là người khác, chỉ là cũng đã không thể cùng cô gái rất nhiều năm trước kia để tóc dài yên lặng luyện đàn trùng điệp. Nhìn hắn, chỉ cảm thấy thân thể có chút không ổn, hắn nặng nề nói cô vậy mà, trong mắt lại có đau đớnthật sâu.
Mệt mỏi
Nghê Tranh nhìn lại hắn, bên môi treo một nụ cười lạnh lùng, “Nói cho cùng, tình yêu còn là ích kỷ , đúng không?”
Anh cho rằng anh còn có hi vọng thì phí hết tâm tư đối với em muôn vàn tốt, tất cả tốt; một khi phát hiệnmột chút hi vọng cũng không có, tự nhiên sẽ không cần phải bỏ ra.
Yến Thanh nhìn cô, đáy mắt đau đớn kịch liệt.
Lúc này, bên cạnh một bó Quang Thiểm qua, Nghê Tranh cũng không nhìn hắn, cuống quít nhìn xem chiếc xe vừa đến kia. Rồi sau đó, ánh mắt, bỗng nhiên sáng ngời.
Không để ý người đàn ông bên cạnh, cô nhanh chóng xuyên qua Hoa Mộc, bước nhanh lại phong tình như cũ hướng chiếc xe kia đitới.
Xe ngừng lại, người đàn ông mị hoặc trung mang theo vài phần lười biếng xuống xe.
“Tân Thiếu”
Quanh mình, âm thanh chỉnh tề vang dội.
Khóe môi Dịch Tân cong lên, trên người nhất thời liền nhiều hơn mấy phần khí thếngười thống trị, mấy phần này không nhiều không ít vừa đủ. Lướt mắt đảo qua, liền thấy bên phải người phụ nữ quyến rũ đang hướng chỗ anh đi tới.
Bên môi nụ cười lại tăng thêm vài phần,mấy phần này cũng không nhiều không ít mà vừa đủ.
Nghê Tranh thấy trên mặt anh vui vẻ, hướng chỗ anh đi nhanh hơn, bên môi, nụ cười càng hoàn mỹ, “Dịch Tân.”
Giọng nói dịu dàng, lại tự có một chút trêu người lại phong tình.
Dịch Tân mắt híp lại, đưa tay, liền đem cô kéo qua, đánh trực tiếp vào sự nghi ngờ. Cánh tay thon dài xinh đẹp vòng qua eo cô như rắn nước, cúi đầu, ở trên má cô rơi xuống một nụ hôn.
Chuỗi động tác lưu loát tuyệt đẹp do anh hoàn thành lại mang tới hấp dẫn cực hạn ngay cả người xung quanh nhìn cũng không nhịn được thân thể nóng lên.
Nghê Tranh ở trong tay anh, thân thể mềm nhũn, cũng đã nghe thấy anhthấp giọng nói ở bên tai, “Ở chỗ này chờ anh?”
Quay đầu, con ngươi xinh đẹp thản nhiên chống lại anh,cô cười, “Phải em muốn khiến Tân thiếumang em vào trong, không biết có cái này vinh hạnhnày hay không?”
Dịch Tân nhìn cô, bên môi chứa ý cười nhưng trong tròng mắt lại là một mảnh u ám, lại nghe anh nói, “Là vinh hạnh của anh.”
Âm thanh kia, có mấy phần thân sĩ, lại tựa như giả không phải là thật.
Anh nói xong, đã ôm hông của cô hướng đại sảnh đi.
Bọn họ tiến vào đại sảnh thì tân khách gần như đã đến đông đủ, Dịch Tân đến không thể nghi ngờ gì là được chú ý nhất , lúc này, bóng dáng của anh mới vừa xuất hiện ở cửa, vốn còn nói cười không gian trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, mọi người nhất trí nhìn chăm chú hướng Dịch Tân, cùng vớingười phụ nữ một thân lễ phục màu sâm banh quyến rũ phong tình trong ngực anh.
Chỉ chốc lát sau, không biết là người nào kêu một tiếng”Tân thiếu”sauđó, lại liên tiếp mấy tiếng, trường hợp rốt cuộc không khí lần nữa trở lại sự vui mừng. Vui mừng như vậy hoàn toàn bất đồngvới lúc trước, lúc này, là vì nghênh đón một người mà náo nhiệt.
Bên môi Dịch Tân câu lên ý cười, “Hoan nghênh.”
Không khí nhất thời càng nóng lên.
Lúc này Dịch Tân mới chậm rãi đi vào, trong sân, một ánh mắt sắc bén của người đàn ông đang đứng ở chỗ cũ theo dõi anh. Nhìn thấy Dịch Tân đến gần, trên mặt lộ ra một tia cười nhạo cùng khinh thường.
“Tân thiếu cảnh tượng tốt a.”
“Yến Thanh, không ngờ cậu sẽ tới.” Dịch Tân đối với hắn giễu cợt nhưng cũng không ngỗ nghịch, vẫn cười đến lười biếng mị hoặc, “Tôi còn tưởng rằng, cậu đã sớm quyết tâm muốn cùng tôi cả đời không qua lại với nhau đấy.”
Anh miễn cưỡng nói xong, người hầu bàn hướng anh đưa sâm banh thì anh ưu nhã bưng một ly, cũng là cho Nghê Tranhbên cạnh.
Nghê Tranh thấy ánh mắt anh một mực đặt trên người Yến Thanh vẫn còn có thể bận tâm đến cô, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, cuống quít nhận lấy. Dịch Tân lúc này mới lại đem một ly nâng ở trên tay.
Yến Thanh thấy bộ dạng anh lang thang không bị trói buộc, chân mày nhẹ nhíu, “Tân thiếu bận chuyện của quý nhân, xem qua nhiều loại hoa, làm sao còn có thể để ý một người nhỏ nhẹ?”
Một câu xem qua nhiều loại hoa của Yến Thanh nói xong có điều ngụ ý, lại thấy vẻ mặt Dịch Tân không thay đổi, vừa tiếp tục nói, “Tôi đi , cũng chỉ là muốn nhìn Tân thiếu còn nhớ tôi một chút nào hay không, nhớ quá khứ.”
Dịch Tân cười, cười ra tiếng. Nghê Tranh ngẩn ra, anh là người cực ít cười ra tiếng, chỉ là lúc này cô lại nghe không ra ý tứ trong tiếng cười này.
“Yến Thanh, tôilàm sao không nhớ rõ cậu? Là cậu quá mức khiêm tốn còn là nghĩ tôi quá lòng lang dạ sói rồi hả?”
Ánh mắt xinh đẹp của Dịch Tân chuyển một cái, lại nói, “Chỉ là quá khứ nha, nhiều chuyện như vậy, cậu không nói rõ, tôi làm thế nào biết cậu nói rốt cuộc là chuyện nào.”
Yến Thanh nghe anh nói giọng không chút để ý như vậy trong lòng không khỏi giận dữ, lại liếc qua trong Nghê Tranh trong ngực anh nhìn anh bằng ánh mắt si ngốc nhìn, mê luyến say mê, nói nữa, âm thanh liền không khỏi nén giận, “Tân thiếu quên? Vậy tôi nhắc nhở cậu tốt lắm. Năm đó cậu đã đồng ý tôi, cậu thích cô ấy thì sẽ cho cô ấy hạnh phúc, nếu như không có thể, liền lập tức buông cô ấy ra.”
Nụ cười bên môi Dịch Tân càng sâu. Không nói lời nào, bên tai cũng đã có tiếng quát.
“Yến Thanh, anh câm miệng! Chuyện không liên quan đến anh!”
Nghê Tranh nghe đượclờiYến Thanhnói, đột nhiên giật mình, thấp thỏm liền giậnkhông nhịn đượcbật thốt lên lời trách cứ với Yến Thanh.
Yến Thanh thấy Nghê Tranh như vậy, sâu trong mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Lúc này tâm Nghê Tranh buông lỏng, vội nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh lại chỉ nhìn thấy người nọ môi mỏng khẽ mở, hướng về phía Yến Thanh, nói: “Tôi nhớ được, tự nhiên sẽ không quên.”
Nghê Tranh chỉ cảm thấy trái tim chợt nhảy lên một cái, quá mức kịch liệt, không khỏi liền lộ ra cảm giác đau lại giấu không được khủng hoảng.
Khủng hoảng, đang không biết nên nói lời thế nào lại nghe được trong sảnh lần nữa yên tĩnh, cô cả kinh, quay đầu lại, lại thấy ở lối vào cửa chính, một người tuổi đã trung niên và Mạc Thích Thanh.
Đầu người kia đã ngả hoa râm, trên mặt mặc dù đã có nếp nhăn nhưng ngũ quan vẫn thâm thúy.
Đột nhiên Nghê Tranh liền nghĩ đến một từ, hình thái gầy gò.
Hắn mặc dù đã lớn tuổi nhưng thân hình thẳng tắp, mặc đồ Tây rất anh tuấn. Quanh thân mang theo một cỗ khí thế, khí thế kia, cùng số tuổi không chút liên quan, Nghê Tranh nghĩ, cô hình như đã thấy ở nơi nào, hình như. . . Là ở trên người Dịch Tân.
Được gọi là, thống trị giang sơn, sát phạt quả quyết.
Chương : Dịch Thiếu Phu Nhân ()
Ánh mắt sắc bén, người ở trong sảnh, hắn thậm chí không quét một cái, liền trực tiếp đối mặt dịch Tân.
Người đàn ông bên cạnh lại đột nhiên đem hông của cô ôm càng chặt hơn mấy phần, trong tiếng nói mang theo nụ cười, “Cố lão, đã lâu không gặp?”
Cố lão. . .
Nghê Tranh nhất thời trong tim rét, đó chính là Cố Viễn Chi.
Gương mặt Cố Viễn Chi vốn nghiêm túc lúc này trong nháy mắt liền thay đổi rất ôn hòa, Nghê Tranh nhìn, lại có loại ảo giác hoảng hốt, Cố Viễn Chi này nhìn Dịch Tân trong mắt trừ mấy phần hòa ái, còn có loại. . . Kiêu ngạo.
Nhất thời trong lòng nghi ngờ.
Cố Viễn Chi đã mở miệng, “Lão già ta ngày một già rồi. Một năm không thấy, Dịch Tân ngươi đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Giong Cố Viễn Chi rõ ràng, đã chậm rãi hướng chỗ Dịch tân đi tới, ánh mắt lại rơi vào trên người Nghê Tranh.
Nghê tranh trong lòng cả kinh, cuống quít hướng Cố Viễn Chi mà khẽ gật đầu.
Nhân vật như Cố Viễn Chi vậy, Nghê Tranh cũng có nghe thấy, năm đó, tay hắn đoạn tàn hung ác là đã vang danh. Lúc này, lại nhìn cô như vậy, nhất thời cô không khỏi có chút kinh hoàng.
Không nghĩ tới Cố Viễn Chi lại hướng về phía cô khẽ mỉm cười, nụ cười hòa nhã.
Trong lòng Nghê Tranh cả kinh hơn.
Bên tai, giọng đàn ông lười biếng vang lên, “Mạc tiên sinh ngược lại đến đúng lúc, vừa lúc cùng Cố lão đi cùng với nhau?”
Chú ý xa chi bên phải chính là mạc thích thanh. Bên tay trái, là một tuổi cùng mạc thích thanh tương tự nam tử, diện mạo cùng chú ý xa chi giống nhau đến mấy phần, trong mắt lại phải nhiều mấy phần ôn hòa phong cách.
Tam đại gia tộc vốn là tạo thế chân vạc, lúc này này đến tiệc rượu năm, Mạc Thích Thanh lại cùng Cố Viễn Chi cùng đến, cách đến như vậy, rất dễ làm người khác suy nghĩ.
Lúc này Dịch Tân vừa hỏi, Mạc Thích Thanh cười một tiếng, đang muốn đáp, Cố Viễn Chi so với hắn nhanh hơn mở miệng, “Ở đâu ra khéo? Là Thích Thanh tới Cố Gia tìm ta đàm luận, lại vừa lúc đến giờ, liền thuận đường cùng nhau tới.”
Dứt lời, Mạc Thích Thanh nhất thời sắc mặt âm trầm.
Lời này của Cố Viễn Chi như lời tuyên bố Mạc Thích Thanh đi Cố Gia tìm Cố Viễn Chi, ngoài mặt là Mạc Thích Thanh cùng Cố Gia kéo gần quan hệ. Mà kì thực, không dấu vết đem Cố Gia cùng Mạc gia rõ ràng quan hệ.
Tam đại gia tộc vốn là tương giao lui tới mật thiết, người nào tìm ai thật ra thì nghĩ đến cũng bình thường, hơn nữa lúc này do Cố Viễn Chi đàm tiếu giữa nói đến, càng lộ vẻ Cố Gia đối với chuyện này cũng không để ở trong lòng.
Mạc Thích Thanh sinh tức giận, đối với Cố Viễn Chi phẫn hận càng sâu. Lão già này, mấy ngày nay đếu cùng hắn đánh Thái Cực, lúc này đến trước mặt Dịch Tân, lại đột nhiên bày đặt lập trường!
Lão bất tử này!
Trong lòng phẫn hận, trên mặt cũng đang cười, Mạc Thích Thanh nhìn Dịch Tân, “Đúng vậy a, ta nghe nghe thấy Cố lão đã đến H thị, liền tới nhà chào hỏi, ôn chuyện. Vừa rồi còn vừa lúc nói đến Tân thiếu ngươi đấy.”
“Hả? Nói tôi cái gì?” Dịch Tân cười, ánh mắt đã dời người Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi lại cười ha ha cho qua, cũng không nói chuyện.
Mạc Thích Thanh lại nói: “Gần đây đồn đãi, nói Dịch tân phu nhân của ngươi cùng Cố lão hình như có chút quan hệ sâu xa.”
Dịch Tân cười đến đùa giỡn, nhìn về phía Mạc Thích Thanh, “Đồn đãi? Là tin đồn vô căn cứ?”
Mạc Thích Thanh nhất thời trên mặt liền hiện vẻ tức giận, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, lại khẽ cười nói, “Là chính miệng Tương Đằng nói cho ta biết, nói hắn và Dịch thiếu phu nhân sinh chút hiểu lầm, Dịch thiếu phu nhân sợ Tương Đằng lỗ mãng, đến nỗi đả thương hòa khí tam đại gia tộc, lúc này mới nói rõ thân phận của mình, hơn nữa nói với Tương Đằng cùng Cố ông cụ quan hệ sâu xa.”
Dịch Tân Nhất cười, như không biết chuyện.
Lúc này Cố Viễn Chi mới nhìn về phía Dịch Tân, hỏi, “Dịch Tân, thật là như vậy?”
Mạc Thích Thanh ở một bên cười lạnh.
Dịch Tân nhìn Cố Viễn Chi, cười nói, “Ừ, Mạc tiên sinh nói, thật nhắc nhở Dịch Tân còn cần hướng lão gia tử bồi tội, Tranh cô ấy không hiểu chuyện, trong lúc nguy cấp lấy ngài ra bảo vệ tính mạng, là Dịch gia thất lễ.”
Dịch Tân nói xong, sắc mặt Cố Viễn Chi đột biến.
Trong lòng Nghê Tranh cả kinh, Tranh. . . trong lời Dịch Tân nói ý là muốn cho cô ra ngoài thay thế Tân Hoành bị Cố gia chỉ trích?
Cô không nhịn được quay đầu, nhìn về phía Dịch Tân, ánh mắt không khỏi thất vọng, đau lòng.
Dịch Tân, anh lợi hại!
Em nói tại sao anh một khắc trước đối với em vô tình như vậy, lúc này lại có thể tốt với em như vậy thì ra là chính anh đang bảo vệ Tân Hoành! Cô ta bị Mạc Tương Đằng bắt đi, mắt thấy không giữ nổi mạng liền lấy Cố Viễn Chi ra đỡ mũi tên, lúc này lại muốn Nghê tranh cô ra mặt giúp cô ta chịu phạt?
Dịch Tân, anh lợi hại, anh thật ác độc!
Con mắt híp lại, nhìn chằm chằm người nọ nhìn, suýt nữa khống chế không được mắng ra tiếng. Người nọ lại bỗng nhiên quay đầu lại, vừa chống lại mắt của cô.
Đột nhiên tim của cô đập nhanh.
Cặp mắt kia, khóe mắt có ý cười, trong mắt lại băng hàn.
“Tranh, , hướng Cố lão bồi tội. Em tuổi còn trẻ, sống chết trước mắt, mượn cớ danh ngài ấy dùng một chút, tin tưởng Cố lão cũng sẽ không quá mức để ý.”
Dịch Tân tuy là cùng cô cười nói, Nghê Tranh lại chỉ cảm giác có áp lực cường đại rơi vào đỉnh đầu, lực lượng như vậy, hình như còn bí mật mang theo lưỡi đao, không cẩn thận, là có thể cắt vỡ da thịt của cô, cắt tới khi cô máu thịt be bét.
Sau đó, cô liền không tự chủ được, bị hiếp bách rồi, bị buộc hướng Cố Viễn Chi, nâng lên cánh tay đã cứng ngắc, giơ ly rượu lên trong lên.
Cô vốn rằng, cô sẽ nói không nên lời, nhưng không nghĩ đến cô còn có thể nghe được âm thanh của mình nói ra , cao nhã khéo léo.
“Cố lão, mạo phạm, Nghê Tranh mời ngài, mong ngài tha thứ.”
Nói xong, cô ngửa đầu.
Sâm banh bị cô một hơi cạn sạch, vội vàng càng thêm muốn đem chua xót trong lòng hung hăng đè xuống.
Cố Viễn Chi vẫn trầm mặt như cũ, không lộ thanh sắc, khẽ mị con mắt nhìn về phía Dịch Tân.
Dịch Tân cười đến bất cần đời.
Trong mắt Cố Viễn Chi mãnh liệt lớn hơn, lại đột nhiên liếc về tay trái Nghê tranh.
Ánh mắt đột nhiên sâu hơn.
“Nghê tiểu thư này vòng tay này nhìn thật tốt.”
Nghê Tranh nghe được lời này, trong lòng có cái gì hung hăng xẹt qua, quay đầu một cái nhìn về phía Dịch Tân.