Chương : Tâm Ý Sai Lầm()
Đêm nay anh thực sự tức giận với cô. Cho nên ngay cả chia sẻ thân mật nhất anh cũng nhất định lấy tư thế của trừng phạt, làm cho cô cảm thấy khuất nhục, cố ý làm cô bị đau.
Đè cô trên mặt đất, nhìn cô ở phía dưới anh vừa khổ sở lại vui thích, môi mỏng nhẹ nhàng nhả ra lời nói tàn nhẫn, “Biết tôi thích em nhất ở đâu không?”
Anh vừa mãnh liệt đụng chạm trong cơ thể cô, lại vừa dùng tay nhẹ nhàng dọc theo thắt lưng cô lưu luyến vuốt ve, rõ ràng đã hãm sâu vào dục vọng, trong mắt lại duy trì sự cường ngạnh một tia lành lạnh cuối cùng, “Eo của em. Tôi thích nhất giữ chặt eo thon của em dưới thân như vậy, tùy ý rong ruổi trong cơ thể em.”
Anh nói xong, đôi tay bỗng nhiên cầm thật chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, liền làm như vậy, thậm chí còn đột ngột cố ý dùng sức. Tân Hành chỉ cảm thấy một cơn đau mang theo khoái cảm đánh tới, trong nháy mắt thần chí không còn rõ ràng.
Gắt gao nhắm mắt lại, đợi cảm giác đau đớn bớt đi, cô mới chậm rãi khẽ mở mắt, nhìn người trên thân mình, cười, “Như vậy Nghê tiểu thư thì sao? Đối với cô ta, anh thích lấy tư thế gì? Có muốn thử một chút trên người tôi luôn không? Xem xem là tôi khiến anh hài lòng hay là cô ta làm cho anh hài lòng hơn?”
Cô nói xong, liền chỉ cảm thấy ngang hông bỗng nhiên bị nắm chặt đến phát đau, thân thể nhẹ bẫng, anh đã ôm lấy cô, phía dưới như cũ gắn liền với cô một chỗ. Cô miễn cưỡng duy trì tia lý trí cuối cùng, híp mắt nhìn anh.
Lại thấy khóe môi anh là nụ cười tà mị mà tàn lạnh, ôm cô đi từng bước lớn đến bên giường, “Cô ấy xấu hổ, tôi và cô ấy đều ở trên giường, tôi. . .không nỡ khiền cô ấy cảm thấy khuất nhục.”
“Vừa nói như vậy, em và cô ấy giống nhau, hình như tôi cũng có thể đối với em tốt chút.” Anh nói xong, đã áp cô lên trên giường mềm mại, lần nữa mãnh liệt tiến vào chiếm giữ.
Tân Hành quay đầu đi, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Không biết thân thể và trái tim bị hành hạ kéo dài bao lâu, cũng không biết cô chịu đựng hay đã sớm chết lặng, cho đến khi trời sáng, trong thân thể cuối cùng một lớp sóng nóng bỏng đi qua, người đàn ông mới chậm rãi từ trong cơ thể cô ra ngoài.
Rời khỏi cô, một mình vào phòng tắm, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có. Cô khẽ trở mình, quấn mình vào trong chăn, gắt gao bao lấy thân thể tràn đầy dấu vết kích tình.
Phía dưới dinh dính đến kinh người, cô không để ý tới, chỉ bao mình trong chăn chặt hơn, nhắm hai mắt, làm bộ đã ngủ. Đầu óc lại cứ tỉnh táo đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, cho đến tất cả lại an tĩnh như cũ, tiếng người đàn ông từ trong phòng tắm ra ngoài, tiếng mặc quần áo.
Đôi tay cô nắm chăn thật chặt, che phủ bản thân thật kỹ, đưa lưng về phía anh. Chỉ là có lẽ từ nhỏ cô đã không giỏi về ngụy trang, anh nhìn đã có thể dễ dàng thấu cô, lúc này cũng giống vậy.
Anh đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô, “Tối qua em làm tôi hết hứng, cho nên em cầu xin tôi, tôi liền đồng ý. Phương Vũ có thể không chết. Lần sau, nếu như em còn muốn dựa dẫm vào tôi, cũng có thể trao đổi như vậy.”
Anh đang ở phía sau cô, âm thanh vẫn dịu dàng đa tình như vậy. . . Tim lại đau, thân thể giống như nhất thời bị cái gì đó vừa ướt vừa lạnh bao phủ, hô hấp cũng không thể, sắc mặt vốn ửng hồng trong nháy mắt bởi vì hít thở không thông mà trắng bệch. Cho đến khi “Xoẹt” một tiếng tiếng cửa đóng lại, thân thể cô hung hăng run lên, mới rốt cuộc có thể hít thở từng hơi từng hơi ở bên trong.
Dịch Tân ra ngoài phòng, một đường đi xuống lầu, khuôn mặt lạnh lẽo, đến đại sảnh.
Sáng sớm người giúp việc quét dọn thấy thế, cũng không nhịn được run sợ, chỉ co ro cúm rúm hướng về phía anh gọi một tiếng, “Thiếu gia Chào buổi sáng.”
Bước chân Dịch Tân thoáng chốc dừng lại, quay đầu, hướng về phía người giúp việc trầm giọng nói, “Không cho thiếu phu nhân rời đi nửa bước.”
Người hầu kia không hiểu đầu đuôi chỉ vừa gật đầu vừa lúng ta lúng túng nói: “Vâng.”
Lúc này Dịch Tân mới tiếp tục đi tới cửa chính, rồi lại đúng lúc gặp Phong Dương mới từ bên ngoài đi vào.
Phong Dương rõ ràng là cả đêm không về, lúc này mới từ bên ngoài trở lại. Nhìn thấy Dịch Tân thì kinh ngạc.
Dịch Tân mắt híp lại, nhìn anh lạnh nhạt nói, “Chuyện Phương Vũ, đến đây chấm dứt.”
Phong Dương cả kinh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên không cam lòng, nhìn Dịch Tân lại đột nhiên đảo mắt cười một tiếng, “Tân Hành ở đó chịu không ít tội, anh chịu được?”
Phong Dương vừa mới nói xong chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, đã bị người ta hung hăng níu lấy cổ áo kéo đi phía trước. Liền giật mình, lại thấy cặp mắt người đàn ông trước mắt đã phát hồng, “Tôi nói, bỏ qua cho hắn, nghe không hiểu sao?”
Sau khi lạnh lùng cảnh cáo xong liền hất người trong tay ra.
Phong Dương lui hai bước mới ổn định thân thể, hơi suy nghĩ một chút, hỏi, “Ý của Tân Hành?”
Dịch Tân nghe thấy hai chữ Tân Hành, cả người không khỏi cứng đờ, cũng không đáp lời, chỉ sải bước đi ra ngoài cửa.
Phong Dương ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng kịp, tiến lên mấy bước ngăn anh lại, “Anh muốn đi đâu?”
Dịch Tân mắt lạnh liếc qua anh, “Uống rượu.”
Tân Hành nằm ở trên giường nhắm hai mắt, nhưng cứ nhắm mắt thì lại là hình ảnh Dịch Tân đè trên người cô, ở trong cơ thể cô mạnh mẽ ra vào. Dứt khoát mở mắt ra, nhưng ánh mắt có chút đờ đẫn.
Hồi lâu sau, cả người chợt chấn động, trong mắt thoáng chốc hiện lên sự hoảng sợ, lập tức ngồi dậy vội vàng xuống giường.
Dưới chân chạm đất, chân vẫn không khỏi mềm nhũn, cô cuống quít lấy tay chống đỡ thân thể. Bên đùi lúc này, một dòng tinh dịch ướt át chậm rãi chảy xuống.
Cô cúi đầu xem xét, cắn răng rồi bước nhanh vào trong phòng tắm.
Nhanh chóng rửa ráy sạch sẽ, rồi tìm bộ quần áo trong tủ, ăn mặc nghiêm chỉnh, lúc này mới bước nhanh xuống lầu.
Nghĩ thừa dịp tất cả mọi người còn chưa dậy mặt không biến sắc đi ra ngoài, đang đi trong đại sảnh đụng phải quản gia đang nhỏ giọng nói chuyện cùng người giúp việc. Quản gia nhìn thấy cô, cả kinh, rồi lập tức khôi phục vững vàng, cười một tiếng với Tân Hành, “Thiếu phu nhân, sớm như vậy ngài muốn đi đâu?”
Trong lòng Tân Hành cảm giác nặng nề, trên mặt miễn cưỡng cười một tiếng, “Tôi đi ra ngoài mua vài món đồ.” Nói xong, vội vàng tránh qua quản gia, đi ra ngoài cửa.
Chương : Tâm Ý Sai Lầm ()
Quản gia lại lập tức một mạch chạy chậm tới trước mặt Tân Hành, chuẩn xác không sai lầm ngăn cô lại.
Tân Hành bị chặn, nhất thời sắc mặt đông lạnh.
Quản gia thấy thế, cuống quít cười một tiếng, “Thiếu phu nhân, ngài cần gì thì phân phó một tiếng là được rồi, không cần tự mình ra ngoài.”
Tân Hành lẳng lặng nhìn ông, từng lời thanh minh, “Tôi muốn tự đi.”
Sắc mặt quản gia nhất thời lúng túng, nhìn Tân Hành, cẩn thận, “Thiếu phu nhân, xin ngài đừng làm khó chúng tôi.”
Tân Hành trong bụng hung hăng trầm xuống, thẳng tắp nhìn chằm chằm quản gia, hồi lâu sau mới hỏi, “Là ý của anh ấy?”
Quản gia do dự một phen, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu với Tân Hành, “Thiếu gia không muốn thiếu phu nhân quá mệt nhọc, phân phó chúng tôi nhất định chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt.”
Quản gia này ở Dịch gia mấy chục năm, làm việc ở một Đại Gia Tộc hai đời gia chủ như vậy, là người đã quá khôn khéo. Tân Hành hiển nhiên biết, lời này cũng chỉ là quản gia nói để an ủi cô.
Lần này Dịch Tân hẳn là quyết tâm không bỏ qua cho cô.
Tân Hành liếc nhìn cửa trước mặt, lại nhìn quản gia cùng mấy người giúp việc ngăn trước mặt một chút, hít sâu một hơi, không hề nói gì nữa, xoay người trở về.
Trở về phòng, mới vừa đẩy cửa ra, một luồng không khí nam nữ hoan ái thoáng chốc xông vào mũi, lại thấy cả phòng xốc xếch, trong lòng Tân Hành chỉ cảm thấy buồn nôn. Cuống quít kéo mạnh cửa lại.
“Rập” một tiếng, vào sáng sớm ở đại trạch, quá mức vang dội. Lại đem cô sợ đến toàn thân chấn động.
Cô xoay người bỏ chạy, chỉ muốn cách nơi này thật xa.
Chỉ là dưới lầu cũng có người cản.
Trong lòng cô khốn khổ, cũng không kịp nghĩ bây giờ là lúc nào, có thích hợp hay không, liền đi tới phòng Tang Nhuế.
Cũng may, Phong Dương không có ở đây.
Tang Nhuế nửa mê nửa tỉnh cho cô vào đi, Tân Hành áy náy cười một tiếng với cô.
Tang Nhuế nửa hí mắt, hỏi cô, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tân Hành cũng không nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chỉ tùy ý rơi vào nơi khác, “Tớ mơ thấy cơn ác mộng, không ngủ được. Tớ có thể ngủ cùng cậu không?”
Tân Hành nói xong, mới đưa mắt đối diện với Tang Nhuế.
Lúc này Tang Nhuế cũng gần như hoàn toàn tỉnh táo, hỏi ngược lại, “Cơn ác mộng? Dịch Tân đâu?”
Tang Nhuế chỉ nói hai chữ “Dịch Tân”, Tân Hành liền cảm thấy trái tim bị người ta hung hăng bấm một cái, trong nháy mắt, như bị gai đâm vô cùng đau đớn.
Cười, “Anh ấy không có ở đây.”
Lại đột nhiên nhớ lại nguyên nhân trước đó cô gấp gáp chạy ra ngoài, cô cẩn thận nhìn Tang Nhuế, hỏi, “Cậu có thuốc tránh thai không?”
Tối hôm qua nhiều lần như vậy, mỗi một lần Dịch Tân cũng buông thả trong cơ thể cô. Cô lên tiếng nhắc nhở anh đừng như vậy, thế nhưng anh lại cười lạnh, ngược lại càng không chút kiêng kỵ. Anh chính là đang cố ý hành hạ cô, ban đầu chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không cho vào trong cơ thể cô.
Tang Nhuế híp mắt lại, hỏi ngược lại, “Thuốc tránh thai? Phòng trước hay là sau?”
Ánh mắt của Tang Nhuế có chút sắc bén, Tân Hành lần nữa nhìn chỗ khác, nói nhỏ, “Sau.”
“Dịch Tân muốn đứa bé, cậu không muốn?”
Đứa bé? Tân Hành cười, “Không, anh ấy không muốn đứa bé.”
Anh ấy chỉ là đang trừng phạt tớ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tang Nhuế hỏi tới, “Tại sao sáng sớm cậu tới tìm tớ xin thuốc tránh thai, Dịch Tân cũng không ở đây?”
Tân Hành nhìn Tang Nhuế, thấy ánh mắt cô lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cô lại là người cực kì cứng rắn, lúc này đã nổi lên nghi ngờ, sợ là không hỏi ra đến tột cùng, sẽ không dừng. Mà trên thực tế, lúc này cũng chỉ có Tang Nhuế mới có thể giúp cô, nên Tân Hành cũng không giấu giếm nữa, nói thẳng, “Tớ chọc giận Dịch Tân, bây giờ anh ấy đang giận tớ, cho nên sáng sớm liền đi ra ngoài.”
Tân Hành đúng là vẫn không nói ra Dịch Tân dùng sức mạnh với cô, quá trình đã đủ khuất nhục rồi, hiện tại, cô càng tuyệt đối không thể nói ra.
Tang Nhuế híp con mắt lại, nhìn chòng chọc cô, một hồi lâu mới nói, “Chúng ta đều tới gấp, những thuốc này không chuẩn bị. Một lát tớ ra ngoài mua cho cậu thôi.”
Trong nội tâm Tân Hành khẽ động, gật đầu một cái, “Cám ơn.”
Tang Nhuế lại đột nhiên đưa tay kéo cô qua, lại thuận thế nâng cô dậy, hướng về bên giường đi tới, “Ngủ tiếp một lát đi, có lúc mơ thấy ác mộng, lại ngủ một giấc cảm giác liền qua đi.”
Tân Hành nghe vậy, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tang Nhuế, thấy vẻ mặt cô lúc này thư thái thấu đáo, trong lòng cả kinh, lại bỗng nhiên đau xót.
Tang Nhuế, hẳn là đoán được mà.
Không nói ra chính là muốn giúp cô cất giữ chút tự ái cuối cùng.
Tân Hành gật đầu một cái, mặc cho Tang Nhuế đỡ cô lên giường, lại đắp chăn cho cô. Cô nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn trong lòng mình, không để cho nó lộ ra chút nào nữa.
Tân Hành, thì ra cô cũng không kém cỏi như vậy, hai năm qua, cũng chỉ có người nọ cường thế ép cô thành nhu nhược như vậy. Hiện tại, tất cả đều là quá khứ, cô cũng thật sự không có lý do gì không chịu nổi một kích nữa.
Khách sạn năm sao ‘phòng cho tổng thống’.
Phong Dương gác hai chân, ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, mắt lạnh nhìn người đàn ông bên cạnh rót rượu một chai lại mộ chai, ánh mắt lại trấn tĩnh trước sau như một. Không nhịn được cảm khái, có đôi khi “ngàn chén không say” cũng rất làm cho người khác nhức đầu.
Liền thí dụ như người này, muốn say cũng say hay sao? Đó là XO, anh có thể uống nó như bia… cũng không biết là bản lĩnh hay thất bại rồi.
“Bộp” một tiếng, lại một bình rỗng đặt trên bàn trà. Cặp tay ưu nhã trắng nõn kia không hề dừng lại, lập tức cầm lấy bình tiếp theo.
Phong Dương rốt cuộc không nhịn được, đưa tay ngăn anh lại, “Anh uống nữa, tôi chỉ có thể gọi Tân Hành tới nhặt xác.”
Dịch Tân nghe được tên Tân Hành, ánh mắt trong nháy mắt mềm lại, nhưng dừng lại quá lâu, thoáng qua rồi biến mất, lại khôi phục vẻ lành lạnh giễu cợt, cười lạnh, “Tân Hành? Cô ấy hiện tại hẳn là đang ước nhặt xác tôi.”
“Ừm, không, cô ấy là người, nên ngay cả nhìn cũng lười phải nhìn tôi một cái. Có lẽ tôi chết ở chỗ này, cô ấy liền lập tức phất tay một cái rời đi.”
Phong Dương nhìn anh, cau mày, “Cho nên, anh xác định anh muốn chết sao? Cho Tân Hành cơ hội rời anh đi?”