Hòa hảo không có kết quả, lại còn không biết đã làm mỹ nhân tức giận ở chỗ nào, Vương gia mặt xám mày tro đành phải tìm chút chuyện cho chính mình làm.
—— tỷ như nghênh đón Ngụy Vô Ngải, cùng hắn tâm sự chuyện quốc gia đại sự linh tinh.
Thiếu niên Trạng Nguyên Ngụy Vô Ngải, không bàn đến chuyện lúc trước hắn chạy đến đại yến hội múa một điệu kinh diễm, sau khi thông báo kinh hách, cử chỉ ưu nhã tiến lùi có chừng mực, chỉ trừ mỗi lần nhìn đến mình lại đỏ mặt nói lắp, thực sự cũng là một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng.
Vương gia đắc ý dào dạt nghĩ, bổn vương tốt xấu cũng là mỹ nam tử phong lưu phóng khoáng, cũng làm mê đảo muôn vàn thiếu nam thiếu nữ. Chỉ là hiện giờ gặp phải mỹ nhân này tính tình cổ quái dầu muối không ăn, thật sự là đại tài té ngã. Đều do sắc đẹp làm ta lầm người, mỹ nhân eo nhỏ, cái mông vênh lên xinh đẹp...……
“…… Hơn trăm dặm bên ngoài phát hiện được đá lửa cùng vũ khí, còn sót lại đồ ăn cùng lều trại. Vương gia? Vương gia?”
Ngụy Trạng Nguyên vẫy vẫy tay, đem linh hồn nhỏ bé của Vương gia đang du ngoạn phương xa nhanh chóng gọi trở về.
Vương gia: "A?"
Ngụy Trạng Nguyên thẹn thùng: "Vương gia ngài đang nghĩ cái gì vậy, Vô Ngải thấy ngài nước miếng đều chảy cả ra. Đói bụng sao?".
Dứt lời còn săn sóc dùng tay lau đi chất lỏng không rõ bên miệng.
Vương gia ngượng ngùng cười: "Ai? Không, tiếp tục, tiếp tục."
Thảo luận xong quốc gia đại sự, Vương gia về chỗ ở của mình, lại thấy mỹ nhân mặc một thân hồng y sa mỏng, dựa vào một cái thiếu niên áo lam nói cười vui vẻ, mặt mày phóng đãng, như sợ người khác không biết trong mắt hắn đều là hoa đào, một đôi tay còn xuyên qua giữa vạt áo lam.
Nam nhân phóng đãng! Vương gia tức giận bay nhanh đến gần, nghe thấy hai người cười đến vui vẻ, mỹ nhân cũng chưa từng cười với hắn như vậy, nụ cười phảng phất như thật sự có thể làm người khác thoải mái.
“Hoàng thúc!” Thiếu niên áo lam phát hiện hắn, liền xoay người lại cười với hắn, trên tay còn nắm cánh tay mỹ nhân, mỹ nhân dường như không có việc gì cũng xoay người lại. “Nguyên lai là Vương gia đã trở lại."
Vương gia trầm mặt nhìn hoàng chất [đứa cháu], cái vị tiểu huynh đệ này cực hiếm khi đến phủ đệ của mình, hắn nói đến quý phủ của hoàng thúc ta đây có quá nhiều chuyện phong lưu sẽ học xấu, ai ngờ lần đến gần nhất lại dám đào góc tường nhà mình! [ Kiểu như xen vào phá hoại hai người ấy ]
“Xem hai người các ngươi vui vẻ đến vậy, xem ra là quen biết nhau lúc ta không có ở đây." Vương gia ê ẩm mà mở miệng.
“Hoàng thúc! Ta cùng với hắn cực kỳ hợp ý, Ta thấy hoàng thúc quý phủ mỹ nhân đông đảo, cũng không cần một cá nhân như vậy, không bằng đem hắn cho ta đi!” Lục hoàng tử mặt mày hớn hở, cảm thấy mình xin cái này hoàng thúc nhất định sẽ không cự tuyệt. Vương gia quay đầu không nhìn hắn, mà chỉ chú ý xem mỹ nhân nói gì.
“Ta cùng với Lục hoàng tử cũng là thập phần hợp ý, nghĩ đến việc tới hoàng tử quý phủ, cũng sẽ không thấy vắng vẻ.” Mỹ nhân nhu nhu mở miệng, mặt mày mang theo vẻ ôn nhu hết sức, nhìn không ra đêm qua mới vừa dùng sức thọc cúc hoa Vương gia.
Đi cái đầu ngươi a! Vương gia tức muốn hộc máu, vừa định thét hỏi hắn có ý gì, lại thấy mỹ nhân quay đầu phóng điện với cháu trai của mình, sờ sờ đầu nói: “Bất quá Lục hoàng tử hiện giờ còn đang nghị thân cùng Lục hoàng tử phi tương lai, ta lại tùy tiện tới cửa sợ là không tốt. Chỉ cần Lục hoàng tử nhớ ta, liền tới quý phủ gặp ta……”
"???" Nhìn vẻ mặt Lục hoàng tử ngửa đầu ngắm mỹ nhân liếc mắt đưa tình, Vương gia thật sự muốn bắt hai cái cẩu nam nam này cho vào lồng heo, từ lúc nào đã lén lút trao đổi sau lưng hắn? Ngày ấy mới khen ngợi mình ở trên giường là “dáng người nhất phẩm”, hiện giờ lại cùng cái tên dã nam này mắt đi mày lại, làm như hắn đã chết không bằng!
Vương gia không hiểu sao có chút ủy khuất.
Chờ tên cẩu nam lưu luyến không rời Lục hoàng tử cáo biệt mà đi, Vương gia thô lỗ mà túm tay áo mỹ nhân kéo vào phòng.
“Ngươi! Có ý tứ gì!” Vương gia có ý đồ đè người vào vách tường, chẳng ngờ hắn không đủ chiều cao, một đầu đâm vào ngực mỹ nhân, giống như chó nhỏ muốn uống sữa mẹ.
“Không có ý gì cả, trong lúc Vương gia cùng Ngụy Trạng Nguyên cùng nhau triền miên, trên mặt tràn đầy lưu luyến gắn bó, ta liền nhận ra Lục hoàng tử là một nam nhân đáng yêu."
“Ta cùng Ngụy Vô Ngải gắn bó lưu luyến lúc nào? Thật ra là chính ngươi kìa, sờ đầu người khác, còn dám ôm hắn! Còn nói hắn đáng yêu!”
Mỹ nhân nhàn nhạt: “ Lúc ngươi gọi hắn là “Ngải”.”
=================Hết chương =================