Vương gia mới phát hiện quần áo trên người mình cũng quá là lỏng lẻo, mỹ nhân túm một cái áo ngoài liền rớt xuống, lộ ra áo lót màu trắng hỗn độn bên trong, còn có trái cây nho nhỏ đỏ tươi ướt át phiếm thủy quang.
Vương gia dùng ánh mắt khiển trách nhìn thẳng người nào đó không có liêm sỉ.
Mỹ nhân: "Thế nào, lúc ngươi ngủ ta thấy thứ này của ngươi cứng phát hoảng, ta sợ ngươi khó chịu, nên liếm liếm cho ngươi, săn sóc khá nhiều."
Vương gia:......
Mỹ nhân cúi đầu, đầu lưỡi ướt át vươn lên tiểu anh đào, mút vào rồi gặm cắn, phát ra tiếng nước dâm mĩ bất kham, mặt Vương gia hãy còn đỏ, nỗ lực quay đầu qua một bên làm bộ không muốn nhìn hắn, lỗ tai ửng đỏ.
Mỹ nhân muốn ấn y xuống không được liền hướng lên trên mà đẩy, một bên mơ hồ không rõ mà nói "Đừng nóng vội." Vương gia mắt trông mong quay đầu nhìn hắn, y mỗi ngày đều bị mỹ nhân như vậy tra tấn, cấm dục lâu lắm, rất khó chịu.
Mỹ nhân ha ha cười một tiếng, lấy ra một bầu rượu, lập tức rót xuống người Vương gia. Rượu hương lan đổ tràn, áo lót màu trắng của Vương gia màu trở nên ướt dầm dề trong suốt, thoạt nhìn càng thêm sắc tình.
Vương gia thô thanh thô khí hừ hừ: "Ta say rượu......"
Mỹ nhân cười khẽ, ném đi bầu rượu trống không, để sát vào vành tai y liếm láp, "Ngươi kêu thật say lòng người."
Y hôn hắn.
"Thân mình của Vương gia, say con người của ta."
Vương gia từ nhỏ lòng đã mang mộng tưởng làm Vương gia phong lưu, không đụng tới triều chính, không cần xử lý chính sự, không cần tham gia lục đục trong cung với nhau. Cho nên đương kim hoàng thượng mới sủng y như thế, y cũng mặc kệ chính mình mang cái biểu hiện thanh sắc khuyển mã giả dối, một vẻ phong lưu tự đắc, kỳ thật là đần độn mà vượt qua cả đời này.
Việc này tính đến cũng không có gì không tốt, hồn nhiên sạch sẽ ở cái đạo thượng thế này cũng là phẩm chất tốt đẹp. Nhưng mà gặp một mỹ nhân như vậy, hiếm khi hắn thật sự nổi lên sắc tâm muốn đem mỹ nhân đó hồi phủ chân chân chính chính chứng thực một chút cái thanh danh Vương gia phong lưu, lại không ngờ lần đầu tiên xuống tay liền ngã quỵ như vậy, bị một mỹ nhân xinh đẹp vô hạn phúc hắc cưỡi trên người. Hắn luôn cảm thấy mình cô phụ cái thanh danh Vương gia phong lưu của chính mình, không khống chế được mà muốn chạy, nhưng lại vì y sẽ ghen, nên hắn sẽ nguyện ý làm một người đường đường là Vương gia lại nằm ở dưới thân nhân tình bị đùa bỡn bừa bãi.
Hắn hiểu, rồi lại ngây thơ. Hắn sợ y nói muốn rời đi là nghiêm túc, cũng sợ y đối với hoàng chất là yêu thích thật sự. Cho nên hắn rất lo sợ.
Nhưng mà giờ phút này nam nhân đang cúi người hôn hắn này, trút xuống ba ngàn tóc đen, sau lưng là cây đào yêu sáng quắc, y môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, không còn nữa vẻ trào phúng ngả ngớn ngày thường, đồng tử đen tuyền, chuyên chú mà nhiệt liệt.
Vương gia chủ động duỗi đầu lưỡi, tựa như rắn quấn quýt si mê bên nhau, ấm áp liếm ướt khoang miệng, một bàn tay chạm vào ngực, trên dưới vỗ về chơi đùa, theo rượu hoa đào dùng sức ấn cơ ngực no đủ của y. Ấn xuống nữa còn muốn bắn lên, Vương gia nhịn không được hừ hừ hai tiếng. Muốn dính sát vào y, lại vì tay bị trói nên di chuyển rất gian nan.
Mỹ nhân nhẹ giọng cười rộ lên, bị mê luyến trong mắt hắnn lấy lòng, y một phen ôm lấy eo Vương gia, hạ thân đỉnh Vương gia, đem hắn đẩy đến trên cành cây mà thượng, trong lúc hoa đào tán loạn rơi xuống mà hôn hắn.
Lúc Vương gia bị hôn đến thần hồn điên đảo, mỹ nhân rời khỏi khoang miệng đã bị xâm phạm của hắn, cúi đầu gỡ xuống nhũ hoàn trên ngực, xuyên vào đầu v hồng thấu kia, trên cơ ngực màu đồng trừ bỏ dấu hôn loang lổ còn nhiều thêm một cái nhũ hoàn màu bạc vô duyên vô cớ lại có vẻ dâm đãng, Vương gia bị đau run nhẹ, một giọt máu chảy xuống, mỹ nhân vươn đầu lưỡi liếm đi, hai tay nâng lên hai đùi Vương gia, nhìn quần lót màu trắng, ngắm nơi nào đó đã trở nên trơn ướt, ngón tay vỗ về chơi đùa một lát, sau đó trực tiếp dùng một chút lực, quần lót màu trắng liền biến thành quần thủng đáy, chim chóc đáng thương của Vương gia một mình phiêu linh trong gió.
Vương gia đỏ mặt nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi người sao lại đối xử các liệt với bổn vương như thế!"
Lại không biết môn hộ của mình đã mở rộng ra, quần áo bị tưới rượu ướt nhẹp dính nhớp trên người, lộ ra hình dáng thân thể cường tráng, anh đào màu đỏ run run rẩy rẩy lộ ra trong gió, chim chóc nhẹ ngẩng đầu, huyệt khẩu lại phảng phất nhớ nhung cái gì đó, dường như lúc đóng lúc mở trong gió, một bộ dáng thiếu thao gấp đến không chờ nổi muốn người cắm vào.
______________________________
Nhũ hoàn là trang sức đeo ở ngực ( khuyên nhũ), cái này thì mọi người đọc bộ nào có anh công thú tính thì chắc biết hết mà: [ Hình mình họa bên dưới, bé thụ trong bộ này cũng cường tráng như thế đọ:V]