Trong thư phòng cũng như trong nhà, người làm và các nhân viên đều ở cửa hàng, cũng không người, cho nên không có ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của họ.
Tiểu Ngọc tâm loạn như ma.
Không thể nghi ngờ nàng thích Tống Tiềm, nhưng mà.... Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý giao bản thân cho hắn. Tuy nói bọn họ trên danh nghĩa vốn là vợ chồng, lại sớm ý hợp tâm đầu, nhưng Tiểu Ngọc vẫn cảm thấy... Không biết đó là cảm giác gì, chính là chưa muốn cùng Tống Tiềm viên phòng. (bạn thấy là tại tác giả chưa muốn cho hai người gần nhau trao yêu thương thôi ^^)
Có lẽ là bởi vì, nàng vẫn nhớ rõ mình là một nha hoàn thay gả. Đính hôn cùng Tống Tiềm là Mai Minh Châu, cùng hắn trao đổi bái thiếp, hôn thư, ngày sinh tháng đẻ vẫn là Mai Minh Châu, nàng ta mới là người gả cho Tống Tiềm. Trước kia Tống Tiềm là con ma bệnh, không có ai tới giành với nàng, nhưng bây giờ không như lúc trước, mà kỳ thi mùa xuân lại đến gần. Nếu Tống Tiềm thi đậu, Mai gia sẽ còn muốn từ bỏ ý đồ sao?
Tuy rằng Tống Tiềm từng nói với nàng, cùng hắn bái đường thành thân là nàng, nàng mới là thê tử chân chính của hắn. Nhưng, Tiểu Ngọc cũng không lạc quan như vậy.
Có lẽ đối với chuyện danh phận, nữ nhân vẫn để ý nhiều hơn nam nhân?
"Thả ta xuống! Thả ta xuống!"
Tiểu Ngọc dùng sức giãy dụa, Tống Tiềm bất đắc dĩ đành phải buông nàng xuống.
Tiểu Ngọc vừa chạm đất đã nhanh chóng chạy về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất khóa trái cửa, lưng dán vào cửa từ từ trượt xuống đất.
Vốn là nụ hôn ngọt ngào nồng nhiệt như thế, mọi chuyện tốt đẹp như vậy, nhưng nàng vẫn không chấp nhận được một sự thật.
Tiểu Ngọc lần đầu tiên hận chính mình là một nha hoàn gả thay.
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nàng đừng làm ta sợ! Ta sai rồi, nàng trăm ngàn lần đừng làm chuyện gì dại dột!"
Tống Tiềm không mở được cửa phòng, lại thấy bên trong tối đen không đốt đèn, nghĩ rằng Tiểu Ngọc bị mình đường đột dọa sợ, đành phải ở bên ngoài gọi nàng.
Tiểu Ngọc chôn đầu giữa hai gối, nghe bên tai tiếng Tống Tiềm gọi, nước mắt lã chã rơi.
Nàng hạnh phúc như vậy, có được lang quân dịu dàng thâm tình, là ước mơ của biết bao thiếu nữ chứ?
"Kẽo kẹt ---"
Cửa phòng mở.
Tiểu Ngọc ngước đôi mắt ngấn nước nhìn khuôn mặt lo lắng của Tông Tiềm. Dưới ánh trăng, bộ dạng tuấn tú của Tống Tiềm hiển hiện rõ ràng, mà những mụn mủ, sẹo hồng sớm đã không còn dấu vết. Bây giờ Tống Tiềm đã không còn là thiếu niên toàn thân bệnh tật bị người khi dễ nữa, nếu sau này thi đậu tiến sĩ, sẽ có bao nhiêu người ngưỡng mộ sự tao nhã của hắn đây?
Nàng từng vô cùng cố gắng, muốn kiếm thật nhiều tiền cải thiện cuộc sống của bọn họ, giúp Tống Tiềm an tâm đi thi, thi đậu tiến sĩ, sau đó làm quan, một bước lên trời.
Bây giờ trong nhà cũng không còn lo ăn lo mặc, hai gian cửa hàng, hơn mười nô bộc, Tống Tiềm đầy bụng kinh luân, còn được hoàng đế tương lai thưởng thức, nghĩ đến danh hiệu tiến sĩ đã trong tầm tay của hắn. Mà nàng rốt cục cũng ý thức được, Tống Tiềm có lẽ sẽ không cùng loại người như này, nàng sợ hãi biết bao.
"Thiên Thành..." Tiểu Ngọc nhào vào lòng Tống Tiềm, khóc nức nở.
Suốt một đêm, bọn họ ngồi trên bậc thang trước phong Tiểu Ngọc, trò chuyện rất lâu rất lâu.
Tống Tiềm lần đầu tiên cảm nhận được, Tiểu Ngọc hoạt bát sáng sủa, trong nội tâm cũng ẩn chứa nhiều sợ hãi như vậy.
Hắn một lần nữa ôm chặt lấy nàng, không ngừng nỉ non bên tai nàng: "Tiểu Ngọc, ta vĩnh viễn cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta..."
Ngày tiếp theo ở Tây Hồ, là hoạt động thứ hai của Ngày hội món ngon, cũng là hoạt động quan trọng nhất --- Cuộc thi Thực thần tranh bá!
Mông Bạch hôm nay dậy rất sớm, đã rất lâu lão không dậy sớm như vậy rồi.
Nhiều năm trước trù nghệ của Mông Bạch cũng từng danh chấn toàn thành, khi đó hắn còn sáng tạo phương pháp ăn "Giả cá nóc".
Người Tống thích ăn cá nóc, truyện kể rằng Tô Đông Pha mạo hiểm sinh mạng muốn ăn thử cá nóc, ăn xong còn múa bút viết xuống bốn chữ to "Chết cũng không uổng", có thể thấy được cá nóc đối với người Tống thích ăn ngon có bao nhiêu cám dỗ.
Nhưng cá nóc dù sao cũng có kịch độc, người chế biến hơi vô ý cũng sẽ gây thảm họa. Cho nên Mông Bạch năm đó khổ tâm sáng tạo một món ăn gọi là "Cá nóc xào chay", cắt lát hồ lô và cây bột mì, nêm nếm gia vị đặc chế, sau đó thêm hành, dầu hoa tiêu, rượu, xào chung, hồ lô và bột mì nhìn giống thịt cá, hơn nữa mùi vị của nó cũng giống như vị cá nóc vậy.
Món ăn này khiến cho Vạn Tử lâu của Mông Bạch ở Lâm An trở thành tửu lâu cao cấp nhất, đương nhiên sau này lão có thể ngồi ở ghế hội trưởng thương hội ẩm thực Lâm An phần nhiều vẫn là tài kinh thương của lão. Thời gian dần trôi, mọi người đều gọi lão là ông chủ Mông, dần dần đã quên mất lão từng là một đầu bếp xuất sắc.
Nguyên nhân vì lão từng khổ luyện trù nghệ, mới có thể to gan lựa chọn tổ chức cuộc thi "Thực thần tranh bá" Tống Tiềm đề nghị. Trong lòng lão cũng có chút chờ mong, hôm nay các danh trù dự thi sẽ mang tới món ngon gì đây?
Hôm nay sóng người trên Tây Hồ còn nhiều hơn hôm qua, nhưng địa điểm thi đấu không ở Tô Đê, mà là ở quảng trường nhỏ trước Khúc viện phong hà, cách Trúc Lâm thư quán không xa.
Đương ngày xuân, hoa còn chưa nở rộ, nhưng dọc đường chồi non xanh biết cũng làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Lần này tham gia thi tài có hơn bốn mươi đội đầu bếp, đa phần là sư phụ nấu món chính trong các tửu lâu, thành danh đã lâu, cũng có những đầu bếp vô danh tiểu tốt trong các quán nhỏ.
Gà vừa gáy sáng, trên quảng trường đã chuẩn bị sẵn các gian bếp và nguyên liệu, các tiểu nhị ở các tửu lâu cũng lăn xăng tới bày biện gian bếp của tửu lâu mình. Người Tống đã sớm biết dùng bếp than, không lo bên ngoài làm không được đồ ăn.
Mặt trời lên cao, các trưởng lão đảm nhiệm vị trí quan trọng trong thương hội ẩm thực cũng được mời đến làm giám khảo.
Thân hình to lớn của Mông Bạch đã vững vàng ngồi ở vị trí giám khảo chính, nhìn xa quả là giống một ngọn núi thịt người. Tiểu Ngọc đưa người của Mỹ Vị cư tới hiện trường, không cần ai giới thiệu, nàng liếc mắt đã nhận ra vị hội trưởng thương hội trong truyền thuyết này.
Quả nhiên là có "thế lực" kinh người! Có bộ dạng như vậy, cũng không dễ dàng đâu...
Tiểu Ngọc vừa không phúc hậu đàm luận ngoại hình của ông chủ Mông, vừa đốc thúc bọn tiểu nhị ở Mỹ Vị cư nhanh chuẩn bị này nọ. Hôm nay bọn họ cũng phái một vị sư phụ nấu món chính ra thi đấu, vị Vương sư phụ này trù nghệ tuy nói bình thường, nhưng nhất thời không thể chọn người tốt hơn. Tiểu Ngọc hy vọng có thể thông qua lần thi đấu này tìm ra một vài sư phụ không quá nổi danh nhưng trù nghệ tốt, coi như là tuyển tú vậy mà. (tuyển tú: chọn tú nữ vào cung)
Ngoài ý muốn của nàng là, ở hiện trường còn xuất hiện vài nữ đầu bếp, có người đã qua trung niên, có người vẫn là thanh xuân thiếu nữ. Nàng nhớ lại từng nghe người ta nói, địa vị nữ trù ở thời Tống không thấp, quả nhiên đã gặp được chuyện hay. Nàng lại nhớ tới đầu bếp mỹ nhân Y Từ Tâm gặp hôm trước, không biết nàng ấy có đến tham gia hay không?
Ngay lúc Tiểu Ngọc nhớ tới Y Từ Tâm, có hai chiếc kiệu nhỏ được khiêng tới, một nha hoàn tiến lên nhấc màng, bên trong bước ra một mỹ nhân mảnh mai, không phải Y Từ Tâm thì còn ai?
Tiểu Ngọc vui vẻ, đang muốn tiến lên chào hỏi, bỗng nhiên trong chiếc kiệu còn lại bước ra một mỹ phụ trung niên thanh lịch, mọi người ở quảng trường đều xôn xao. Tiểu Ngọc nghe người chung quanh mừng rỡ nói: "Thượng thực nương tử Y phu nhân! Bà ấy cũng đến đây!"
Tiểu Ngọc nhìn hướng vị Y phu nhân này, đây là thực nương tử chuyên nấu ăn cho Cao Tông hoàng đế?