Thích Thăng nghiêm mặt nói: "Nhìn cô nương mới vừa châm mấy huyệt đạo, huyệt đại chuy, thần đạo, nhân trung, bách hội, nội quan, hợp cốc, dũng tuyền, thái hướng. Đại chuy, thần đạo đều là mạch đốc, với nhân trung, bách hội, nội quan, dũng tuyền, hợp cốc, thái hướng để thức tỉnh, châm mạnh kích huyệt, thủ pháp dứt khoát như vậy, theo ta biết, cũng chỉ có châm thuật Tần gia mới làm được."
--- ----------làm phiền chút xíu---- ------ -----
Kinh trập (tiếng Hán: 驚蟄/惊蛰) là một trong tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày hay tháng dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh ° (kinh độ Mặt Trờibằng °). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.
Theo quy ước, tiết kinh trập là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày hay tháng và kết thúc vào khoảng ngày hay tháng trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết xuân phân bắt đầu.
Lịch Trung Quốc, cũng như lịch ở các nước Đông Á cổ đại bao gồm Việt Nam, bị nhiều người lầm là âm lịch thuần túy, dẫn đến ngộ nhận về việc tiết khí nói chung và kinh trập nói riêng được tính theo chu kỳ của Mặt Trăng quay xung quanh Trái Đất. Trên thực tế lịch Trung Quốc cổ đại là một loại âm dương lịch, trong đó tiết khí, từ thời Hán Vũ Đế, đã được tính theo vị trí của Trái Đất trong chu kỳ chuyển động trên quỹ đạo xung quanh Mặt Trời. Theo cách tính hiện đại, với điểm xuân phân là gốc có kinh độ Mặt Trời bằng °, thì điểm diễn ra hay bắt đầu tiết kinh trập ứng với kinh độ Mặt Trời bằng °. Ngày kinh trập do vậy được tính theo cách tính của dương lịch hiện đại và nó thông thường rơi vào ngày hay tháng dương lịch tùy theo từng năm. Tiết khí đứng ngay trước kinh trập là vũ thủy và tiết khí kế tiếp sau là xuân phân.
nguồn wikipedia.com
--- --------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ---------
Tần Xuân Nhạn nghe Thích Thăng nói như thế, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng thêm ba phần thưởng thức. Nàng ra châm cực nhanh, có thể trong nháy mắt đoán được vị trí nàng ra châm đã không dễ, còn có thể nói rõ ràng như thế, người này y thuật cũng sẽ không quá kém.
Thích Thăng tự giới thiệu mình với Xuân Nhạn và Tần Mậu. Tiểu Ngọc cũng không biết phải giới thiệu Tần Mậu như thế nào với Thích Thăng, nàng không rõ hắn có thân phận gì, chỉ biết hắn là hộ vệ của vị Triệu công tử thần bí kia. Có thể để cao thủ Tần Mậu cam nguyện làm người hầu, Triệu công tử này tất nhiên không phải là nhân vật bình thường.
Mà Tần Xuân Nhạn nghe nói ngọc diện công tử trước mắt chính là "Gian thương" Thích đại phu mà nàng vẫn muốn gặp, không nhịn được lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Tiểu thư! Người chạy nhanh như vậy, ta đuổi theo không kịp."
Lúc này đám người đều đã tản đi, một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, thở hồng hộc nói với Tần cô nương.
Tần Xuân Nhạn áy náy cười một tiếng: "Ta vừa nghe nói nơi này có bệnh nhân, liền chạy tới. Y cô nương đâu?"
"Y cô nương nói người đi chữa bệnh cho người ta không cần lo lắng, nàng đang từ từ đi đến đấy. Người xem, đó không phải là nàng sao?" Tiểu nha đầu Đinh Hương chỉ một người ở phía trước.
Tần Xuân Nhạn nhìn theo hướng Đinh Hương chỉ, quả nhiên Y Từ Tâm dịu dàng thục nữ đang nhẹ nhàng chậm rãi bước tới đây.
Hôm nay Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm hẹn ra ngoài dự Ngày hội món ngon, Thiện trù Y Từ Tâm đối với hoạt động này rất có hứng thú, nhất định phải kéo theo biểu tỷ muội Tần Xuân Nhạn đi cùng. Không nghĩ tới lên Tô Đê nhìn một hồi, liền gặp chuyện như vậy. Tần Xuân Nhạn có tấm lòng thầy thuốc, vừa nghe có người phát bệnh, chạy cũng nhanh hơn người khác, Y Từ Tâm và Đinh Hương không thể làm gì khác hơn là đi theo tới đây.
Tần Mậu vòng tay hành lễ với Tiểu Ngọc, nói tiếng xin lỗi, xoay người cáo từ. Tiểu Ngọc đối với vị cao thủ thần bí này không chú ý nhiều, người ta phải đi, phụ nữ có chồng như nàng cũng không tiện giữ lại.
Nhưng Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm là cô gái, Tiểu Ngọc đối với hai người cũng tự nhiên hơn, nhiệt tình muốn mời các nàng đến gian hàng Mỹ vị cư nếm thử thức ăn. Hai tỷ muội nhìn nhau, cũng không khách sáo với Tiểu Ngọc, vuốt cằm đồng ý theo Tiểu Ngọc và Thích Thăng đi.
Trên Tô Đê người qua lại tấp nập, tiếng xào nấu thức ăn, tiếng rao hàng, tiếng la hét và mùi thơm thức ăn quyện cùng một chỗ, tạo thành một giai điệu rất thư sướng lượn lờ trên Tây Hồ.
Cổ nhân nói, "Dân dĩ thực vi thiên" (người dân lấy ăn làm trọng), lời này cũng không giả. Nhưng hôm nay Tây Hồ có Ngày hội món ngon, không phải chỉ đơn giản là ăn no, mà là ăn ngon và chơi vui, ăn miễn phí các món ngon, ai mà không thích. Đi dạo phố là lúc các cô gái bồi dưỡng tình cảm tốt nhất, Tiểu Ngọc, Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm tuổi cũng xấp xỉ, đi dạo một hồi đã quen thuộc lẫn nhau.
Ngày hội món ngon, không chỉ có thức ăn ngon đơn giản vậy, còn có rất nhiều đầu bếp mượn cơ hội phô bày bản lãnh, có những người trình diễn kỹ năng của mình.
"Đây là cái gì?"
Ở trước một gian hàng, một hán tử cởi trần, hai tay cầm hai cây đao sáng như tuyết, để cho một gã sai vặt khom lưng trước mặt hắn. Hắn đặt mấy cân thịt heo trên lưng gã sai vặt, hai cây đao nhanh nhẹn như bay, chỉ trong thời gian một chung trà, đã băm nhừ thịt heo, mà trên lưng gã sai vặt chẳng có dấu vết gì.
Tiểu Ngọc trợn mắt thật to, kỹ thuật cắt thái của đầu bếp này thật là lợi hại!
"Thích đại phu, dược thiện của mọi người chủ yếu có các món gì?"
Y Từ Tâm nhìn như vô tình hỏi Thích Thăng. Tần Xuân Nhạn nhìn biểu muội một cái, biết nàng lại muốn nghiên cứu rồi, không khỏi hé miệng cười thầm.
Phụ thân Tần Vịnh của Tần Xuân Nhạn là thái y trong cung, mà dì của nàng, mẫu thân của Y Từ Tâm – Y phu nhân cũng là người làm việc trong cung, là ngự trù chuyện nấu ăn cho hoàng đế, người ta gọi là "Thượng thực nương tử". Thượng thực nương tử địa vị không thấp, rất nhiều nữ quan trong cung phải nể bà ba phần, Y Từ Tâm từ nhỏ đã được mẫu thân dạy cho tài nấu nướng.
Thật ra thì, nữ đầu bếp lúc ấy cũng được coi trọng, địa vị xã hội không tệ. Vô luận nhà giàu nghèo, dạy con gái đều không lấy may vá làm chính, mà có chủ định dạy họ bản lĩnh xuống bếp. Nếu như một cô gái có thể làm được một bàn thức ăn ngon, đó chính là một "Cô gái hoàn hảo". Có lúc bàn điều kiện cưới gả, cũng ưu tiên chuyện nấu nướng, cô gái có tài nấu nướng không lo gả.
Y Từ Tâm chẳng những học được rất nhiều bản lãnh của mẫu thân, còn đặc biệt thích làm món mới, vừa nhìn thấy nơi đó có món đặc biệt, tất nhiên muốn nếm thử trước, sau đó về nhà làm thử. Y phu nhân tuổi cũng đã cao, đang suy nghĩ để cho nữ nhi vào cung thay chỗ của bà, nhưng Y Từ Tâm nói với mẫu thân muốn học tập ở bên ngoài thêm một hai năm, để có tiến bộ nhiều hơn.
Thích Thăng nghe Y Từ Tâm hỏi, cười cười nói: "Hãy để cho Tống phu nhân nói với các ngươi, nàng rõ ràng nhất."
Tiểu Ngọc nghe được gia thế của Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm, biết hai vị này không phải người dễ gạt, lập tức cười nói: "Xin các muội muội bỏ quá cho, ta đối với y học thật ra cũng chỉ biết chút ít mà thôi. Nhưng nói đến dược thiện nhà chúng ta, có rất nhiều loại, có tư âm bổ khí, có thanh nhiệt khu hàn, có lưu thông khí huyết. Ô, đến gian hàng rồi, chúng ta ngồi xuống nói được không?"
Quả nhiên như lời Tiểu Ngọc nói, đã đến gian hàng của Mỹ vị cư. La chưởng quỹ và Phương chưởng quỹ đều ở Mỹ vị cư đón khách nên không đến đây, ở nơi này tiếp đãi khách là Thích Thăng. Hắn mời hai vị nữ quyến đến ngồi trong gian hàng, để Tiểu Ngọc đón tiếp, lại bận rộn đi mất.
Tiểu Ngọc bảo người ta bưng hai chén nhỏ đồ ngọt, mời hai người thưởng thức.
Y Từ Tâm nhìn chén chè vàng óng trong suốt, giống như hoàng ngọc, thầm nghĩ kinh doanh đúng là không tệ. Nàng múc một muỗng nếm thử, trên gương mặt nhỏ nhắn dần hiện lên vẻ rạng rỡ.
"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đây là cho thêm mật ong vào?"
Tần Xuân Nhạn lại nghĩ khác: "Ừ, bên trong là hà thủ ô và rễ sô đỏ. . . . . . Cái này phối hợp không tệ."
Tiểu Ngọc thấy chén đồ ngọt này được khen ngợi, cười dài nói: "Đây là nước hà thủ ô, rễ sô đỏ pha mật ong, là rửa sạch hà thủ ô, rễ sô đỏ sau đó ngâm với nước trắng, lại dùng lửa nhỏ nấu từ từ, chỉ lấy nước, rồi pha thêm mật ong vào. Đơn giản lại tư bổ, có thể bổ khí, tư âm, hoạt huyết, các cô nương uống là thích hợp nhất."
Y Từ Tâm vẫn còn đang suy nghĩ cách nấu món này, Tần Xuân Nhạn gật đầu nói: "Thủ ô ích tinh, rễ sô đỏ nuôi máu, mật ong ôn hòa, ba vị này phối hợp đúng là không tệ."
Tiểu Ngọc nói: "Hôm nay ngày kinh trập, uống cái này bồi bổ là tương đối tốt. Thật ra chúng ta làm dược thiện, quan trọng nhất là chú ý mối tương quan giữa món ăn và thời tiết, hai vị muội muội cảm thấy thế nào?"
Tần Xuân Nhạn rất hứng thú nói: "Xin lắng tai nghe!"