Quan Quan nghĩ tới Tiểu Ngọc, chợt thở dài một tiếng.
"Muội muội, thật ra thì ta rất bội phục ngươi. Từ đêm thất tịch ngày đó trở đi, ta liền điều tra hành tung của ngươi, mỗi hành động của ngươi đều không qua khỏi mắt ta. Làm sao ngươi có thể nghĩ ra nhiều thứ để buôn bán như thế?"
Rõ ràng người ta đang khen mình, nhưng Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy rùng mình.
Xung quanh Quan Quan có một không khí rất quái lạ, từ lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Ngọc cũng đã cảm nhận được. Quan Quan đối với mọi người rất nhiệt tình, rất hòa thuận, nhưng tựa như. . . . . . Cách mọi người một lớp thủy tinh vậy.
Cô gái thanh lâu, nhất định có rất nhiều chuyện xưa máu lệ. Phải trải qua bao nhiêu tang thương, mới có thể biến thành bộ dáng như nàng ta bây giờ?
Quan Quan nhìn Tiểu Ngọc đang thẩn thờ nhìn mình, còn tưởng rằng nàng sợ đến choáng váng, cũng không cho là nàng đang toan tính.
Trên thực tế, bắt Tiểu Ngọc, tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn. Lúc Tiểu Ngọc ở cửa trước Cúc uyển quan sát, đã bị nha đầu tâm phúc của Quan Quan - Tiểu Tình nhìn thấy, Tiểu Tình trở lại báo cáo với Quan Quan, Quan Quan mới nghĩ tới ra ngoài xem xét. Ai ngờ nàng ta vừa định từ cửa sau ra ngoài, đã nhìn thấy Tiểu Ngọc đang lục lọi trong sọt rác, còn giống như là tìm được vật chứng vậy. Dưới tình thế cấp bách, Quan Quan nhặt lấy then cài cửa sau đánh Tiểu Ngọc bất tỉnh, lại bảo Tiển Bỉnh lôi nàng vào trong.
Nàng nói: "Muội muội, ta cũng không phải là không thể không giết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chờ chúng ta bình an ra khỏi thành, để cho ngươi đi."
Tiển Bỉnh nói: "Thu dọn đồ đạc xong chưa?"
Quan Quan đáp lại: "Cũng thu thập xong, cái gì cũng không cần mang, mang tiền theo là tốt rồi. Ta đã để Lương Thăng đưa tiền lãi trong tiệm tới đây. Chờ trời sáng chúng ta sẽ đi."
Lương Thăng —— đó không phải là nhị chưởng quỹ của Lệ Hương phường sao? Tiểu Ngọc đối với tài liệu của đối thủ biết rất rõ, cũng nghe nói ông chủ lớn của Lệ Hương phường thân phận thần bí, không nghĩ tới cư nhiên chính là Quan Quan!
Tiểu Ngọc đem những chuyện nghe được tập trung lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, nhất thời, lại đem tiền căn hậu quả mấy chuyện hôm nay suy ra được đầu mối.
Chuyện phát triển thật ra cũng không hoàn toàn như Quan Quan dự đoán. Quan Quan vừa bắt đầu điều tra mình, chẳng qua là hận Tú Tâm cướp đi địa vị của nàng ta, ảnh hưởng thu nhập của nàng ta. Sau đó Mỹ Ngọc phường bán thêm son phấn, Lệ Hương phường buôn bán kém dần, Quan Quan hai lần bị mình phá hư chuyện tốt, dĩ nhiên là nghĩ tới muốn đối phó mình.
Tiển Bỉnh tình nhân của nàng ta mang theo một đám giặc cướp ở Lâm An phạm phải một đại án, bị tuần kiểm Lâm An đuổi bắt, liền ẩn thân trong Cúc uyển. Có lẽ ngay lúc này, Tiển Bỉnh nghe được Lương Thăng phía Quan Quan báo cáo chuyện Mỹ Ngọc phường đoạt sinh ý của Lệ Hương phường, vì vậy muốn dựa vào phong cách làm việc kiểu cường đạo của hắn giúp đỡ tình nhân, chạy đến Mỹ Ngọc phường phóng hỏa đốt hàng.
Vừa vặn lúc này Thanh Tâm đường và Tế Thế đường đang minh tranh ám đấu, ai cũng cho là Bàng Nhất Hưng ra tay, lại không ai hoài nghi Lệ Hương phường. Mà Tiển Bỉnh hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, còn muốn giết hết mọi người trong Mỹ Ngọc phường của nàng trừ hậu hoạn cho tình nhân, lại bị Thích Thăng và Thì Quý Phong đi tuần tra phát hiện, bị trọng thương.
Quan Quan và Tiển Bỉnh sợ người của tuần kiểm tìm tới cửa, nhưng lúc này mình lại ngơ ngơ ngáo ngáo theo dõi tới đây, bị bọn họ phát hiện! Ai, thật không nên tự thân xuất mã mà, bây giờ phải làm sao mới thoát thân được đây?
Nghe lời nói của bọn họ, hình như đang tính dọn nhà cao bay xa chạy. Cũng đúng, mình vừa mất tích, Thiên Thành và Thích Thăng nhất định phải chạy đi tìm người, một ngày nào đó sẽ tìm được Cúc uyển. Đến lúc đó, bọn họ muốn chạy cũng chạy không thoát nữa!
Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng rõ tại sao bọn họ còn chưa giết mình, thì ra đang tính bắt mình làm con tin. Về phần Quan Quan nói chuyện an toàn sau đó thả mình, Tiểu Ngọc không thèm tin. Cho rằng nàng là đứa trẻ ba tuổi? Trong kịch truyền hình đời sau, lúc người xấu nói như vậy, hai trăm phần trăm là muốn bội ước, cảnh kinh điển nhất là thả cho con tin liều mạng chạy, người xấu sau lưng anh ta nụ cười âm hiểm, sau đó bóp cò. . . . . . Không được! Nàng không thể để mình chết khó coi như vậy được!
Thiên Thành ơi, sao chàng còn chưa tới?
--- ------ ------ -------
Tống Tiềm lo lắng cũng chẳng kém gì Tiểu Ngọc đâu.
Bọn họ làm sao khẳng định Tiểu Ngọc có ở trong Cúc uyển hay không, hay là bị người khác bắt đi từ chỗ này.
Chung Bố Y sắc mặt âm trầm, nói: "Chúng ta nhiều người như vậy tra án ở đây, rất nhanh sẽ bị người phát hiện. Nếu quả thật là người trong Cúc uyển, vậy bọn họ nhất định đã có cảnh giác!"
"Ta muốn trực tiếp đi vào tìm người!" Tống Tiềm đột nhiên nói.
Thích Thăng nói: "Thiên Thành, vừa rồi Chung tuần kiểm còn nói sợ đánh cỏ động rắn, huynh lại muốn xông vào?"
Tống Tiềm nhìn Thích Thăng, nói: "Ta không phải muốn xông vào, ta là đi vào! Làm khách của Cúc uyển!"
Mọi người giờ mới hiểu được.
Thì Quý Phong từ nãy giờ vẫn im lẵng bỗng nói: "Ta và huynh cùng đi!"
Kết quả cuối cùng, là hai người Tống Tiềm và Thì Quý Phong cùng nhau vào Cúc uyển. Bởi vì Thích Thăng chính là khách quen của Hoa phố, Chung Bố Y thân là tuần kiểm Lâm An, rất dễ dàng bị người nhận ra, hai người không tiện đi vào. Chung Bố Y giải tán đám bộ khoái, để cho bọn họ giả bộ như người đi đường dạo mát, kì thực là giám sát cửa chính Cúc uyển. Hắn và Thích Thăng nấp trong chỗ tối trông chừng cửa sau, nhìn xem có nhân vật khả nghi ra vào hay không.
Tống Tiềm bình sinh chỉ đi thanh lâu có một lần, đó là được Cố Ái Sinh mời đến Thúy Nhã Viên. Nhưng hắn không nghĩ tới Thì Quý Phong ngay cả nơi này cũng chưa từng đi, so với hắn còn ngơ ngáo hơn!
Hai người vốn là tâm sự nặng nề, mặt mũi lạnh lẽo, má mì đón khách ở cửa Cúc uyển nhìn hai vị khách này liền sinh lòng nghi ngờ: dáng vẻ này là tới tìm thú vui ? Không phải đến bắt gian chứ?
Có điều ngoại hình Tống Tiềm và Thì Quý Phong không tệ, nhất là Tống Tiềm sau khi chữa khỏi bệnh, đã khôi phục phong thái thư sinh ban đầu, thấy thế nào cũng không giống kẻ xấu. Đám má mì đưa bộ mặt tươi cười chào đón: "Khách nhân đến tìm cô nương nào? Có quen biết hay không?"
Tống Tiềm nói: "Tùy ý."
Thì Quý Phong thì không nói một lời, hắn khẽ cúi đầu đi theo Tống Tiềm vào bên trong Cúc uyển, kì thực là dùng ánh mắt càn quét bốn phía, ghi nhớ toàn bộ hoàn cảnh chung quanh.
Một mỹ phụ trung niên dẫn bọn họ tới một gian phòng trang nhã ngồi xuống, hai người cũng không rảnh quan tâm trong phòng bài biện tao nhã thế nào, trà bánh có tinh sảo hay không, xã giao mấy câu với hai cô nương mới tới, Tống Tiềm liền đứng dậy nói: "Cô nương, nhà xí ở chỗ nào?" (xin lỗi, bạn không biết edit chỗ này làm sao cho văn nhã hơn)
Mỹ nhân có nụ cười như hoa cúc vội vàng đứng lên nói: "Công tử, ta dẫn ngươi đi nhé?"
Lúc này Thì Quý Phong cũng nói: "Thiên Thành, ta cũng đi."
Mỹ nhân dẫn bọn họ tới trong sân, vòng qua một tòa núi giả, cười ngọt ngào nói: "Ở phía trước kia kìa!"
Thì Quý Phong gật đầu, nói: "Được, cám ơn!"
Đột nhiên hắn giơ cánh tay phải lên, mỹ nhân kia còn chưa kịp kêu thành tiếng, đã bị hắn một chưởng đánh trúng gáy té xỉu trên đất.
Tống Tiềm có chút bận tâm: "Nàng ấy. . . . . . Không sao chứ?"
Thì Quý Phong lắc đầu, kéo cô gái đang hôn mê tới bóng cây giấu đi: "Ta khống chế lực đạo, nàng ấy đại khái sẽ hôn mê gần nửa canh giờ. Đi mau!"
Hai người vội vã rời khỏi đình viện. Đình viện nhà người bình thường xây dựng có chút quy phạm, nhà trước sân sau cũng không khác nhau lắm, chỉ lớn hoặc nhỏ mà thôi. Hai người rất nhanh đoán được phần lớn phòng ốc trong Cúc uyển đều dùng để tiếp khách, chỗ này khẳng định giấu không được người. Nếu như Tiển Bỉnh ấn trốn trong Cúc uyển, nhất định là có một chỗ yên tĩnh để ở . . . . . . Bọn họ nhất định phải sớm tìm được chỗ này!
--- ------ ------ -------
Quan Quan rời đi một hồi, lúc trở lại trong tay đã nhiều hơn một bọc quần áo.
"Bỉnh ca, Tiểu Tình đến chỗ Lương Thăng mang tiền về. Chàng nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta trời sáng là có thể rời khỏi." Quan Quan lại đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cũng không tị hiềm Tiểu Ngọc ở đó, mở bọc quần áo kiểm tra tiền bạc. Tiểu Ngọc nghĩ thầm, có lẽ mình ở trong suy nghĩ của hai người bọn họ, cùng người chết chẳng có gì khác nhau?
Tiển Bỉnh cầm túi thuốc Quan Quan đưa tới, ho khan hai tiếng, nhìn Quan Quan kiểm tra tài vật, đột nhiên nói: "Thảo Nhi, đều tại ta quá lỗ mãng."
"Hả?" Quan Quan từ trong đống tiền ngẩng đầu lên, thản nhiên cười: "Bỉnh ca, chàng nói những thứ này làm gì."
"Ai. . . . . . Nàng gây dựng gia nghiệp lớn như vậy không dễ dàng. Mười năm tâm huyết một buổi tiêu tan, cứ như vậy đi theo ta, sau này còn không biết phải chịu khổ bao nhiêu. . . . . . Thảo Nhi, ta thật không nên trở về tìm nàng." Tiển Bỉnh lại ho khan kịch liệt.
Quan Quan bận rộn bỏ dở việc trong tay, đi tới sau lưng Tiển Bỉnh vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, dịu dàng nói: "Chàng cố nhịn một chút. . . . . . Bỉnh ca, ta tuyệt không oán chàng. Chàng làm những chuyện này, còn không phải là muốn giúp ta? Giữa chúng ta, cần gì phải nói lời như thế."
Tiểu Ngọc im lặng không lên tiếng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng lại có chút cảm động. Cho dù Tiển Bỉnh là tên ác đồ hun bạo thế nào, nhưng tình cảm của hắn với Quan Quan, hiển nhiên là vô cùng sâu đậm. Quan Quan nổi danh Lâm An, lại muốn buông bỏ tất cả phồn hoa đi theo Tiển Bỉnh cao bay xa chạy, đây cũng cần bao nhiêu dũng khí chứ?
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc cảm động, nàng nên làm thế nào mới có thể thoát thân?
"Ai da. . . . . . Quan Quan cô nương, bụng của ta đau quá, ta muốn đi nhà xí." Tiểu Ngọc cũng không coi là nói dối, từ lúc chạng vạng bị bắt cóc đến giờ, nàng còn chưa đi nhà cầu đâu.
Quan Quan nhìn nàng một cái, nói: "Chuyện này ư, ta cũng không giúp được ngươi, ha ha." Nàng cười đến rất hòa thuận, nhưng hoàn toàn không có ý cho Tiểu Ngọc đi giải quyết.
Tiểu Ngọc hận đến nghiến răng, có loại đối đãi với tù binh như vậy sao? Ngay cả nhà cầu cũng không cho đi, thật không có nhân đạo mà!
"Ta nói Quan Quan cô nương, bây giờ trời còn lâu lắm mới sáng, cô cũng nên cho ta đi tiểu tiện một lần chứ?" Tiểu Ngọc cũng không phải phụ nữ cổ đại, không biết hai chữ "Xấu hổ" viết như thế nào, mặc dù trong phòng có một đại nam nhân, nhưng muốn sống thì không thể để ý nhiều vậy được!
Tiển Bỉnh với Quan Quan tất nhiên không bị lừa. Có điều Tiểu Ngọc cũng không ôm ảo tưởng gì với họ, sớm biết đôi nam nữ lòng dạ sắt đá này không dễ nói chuyện, chẳng qua nàng cần cái cớ để gây chuyện thôi.
"Này, các ngươi không thể đối với ta như vậy!" Tiểu Ngọc kích động, mặc dù hai tay nàng bị trói sau lưng, nhưng chân thì không bị trói, nàng lập tức đứng lên.
Tiển Bỉnh hơi híp mắt: "Ngươi không nhịn được muốn sớm gặp Diêm Vương sao?"
Trên tay hắn dính không biết bao nhiêu máu tươi, những lời này nói ra không chỉ là đe dọa. Trên đời này, hắn chỉ biết mềm lòng với một mình Thảo Nhi, những người khác trong mắt hắn không kém con gà là bao.
"Ta chính không nhịn được! Ta chịu đủ rồi, ta muốn về nhà. . . . . . Mau thả ta về nhà!" Tiểu Ngọc vừa khóc lại náo, Tiển Bỉnh nhướng mày, hô một tiếng đứng lên muốn đánh nàng, ai ngờ Tiểu Ngọc nghiêng người né tránh, đụng ngã cái bàn!
"Rầm", cây nến rơi xuống đất, đồ đạc trên bàn cũng tán loạn chung quanh, Quan Quan "A" kêu một tiếng, vội vàng đi nhặt nến.
Tiểu Ngọc náo loạn thành công, xoay người lại muốn chạy ra cửa phòng, mới nhấc chân lên, tóc liền bị Tiển Bỉnh níu lấy!
"Vốn còn muốn giữ ngươi đến ra khỏi thành . . . . . ." Giọng Tiển Bỉnh âm trầm vang bên tai Tiểu Ngọc: "Ngươi đã nóng lòng muốn đi đầu thai như thế, ta cho ngươi toại nguyện!"
Tiển Bỉnh ngưng khí trong tay, nâng cao tay phải muốn đánh vào lưng Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc hết sức giãy giụa, gào thét chói tai!