"Phu nhân, Oánh Bạch sương toàn bộ đã bán hết! Đại nha đầu Viện Viện trong nhà Bành phu nhân tới thúc giục, bây giờ vẫn còn chờ trong tiệm chúng ta, người xem làm sao bây giờ a?" Nhân viên Nguyệt Hạ của Mỹ Ngọc phường vội vội vàng vàng chạy đến Thanh Tâm đường tìm Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đang nhìn Điền Tiểu Bảo kiểm hàng. Điền Tiểu Bảo đã mua được chút dược liệu từ các nhà nông dược, đã cùng hai gã sai vặt ngồi chồm hổm trên đất kiểm hàng, Tiểu Ngọc giục bọn họ nhanh chút thì nhanh chế được mấy lọ thuốc đem ra ngoài. Nghe nói người của Bành phu nhân tới giục, Tiểu Ngọc vốn đang bi thảm trên mặt cũng thêm một tầng sương. Cung không đủ cầu cũng có lúc làm người ta mệt mỏi!
Tiểu Ngọc trở lại Mỹ Ngọc phường, nha đầu Viện Viện vội vàng tiến lên đón.
"Tống gia nương tử a, phu nhân nhà ta rất là gấp, sáng mai cháu trai bên nhà mẹ của phu nhân thành thân, phu nhân đã sớm làm xong xiêm áo, chỉ chờ Oánh Bạch sương của người thôi! Phu nhân chúng ta coi trọng mặt mũi, khí sắc không tốt, bà sẽ không ra ngoài gặp người, nhưng trùng hợp ngày mai gia quyến của bà lại thành thân. . . . . . Ai nha, hôm nay ta không mua được dược cao của các người đem về, buổi tối đừng mong ăn cơm, ngược lại có khi sẽ ăn roi đấy!"
Viện Viện líu ríu nói một đống, Tiểu Ngọc bị nàng nói đến đầu óc choáng váng , chỉ đành phải kéo ra một nụ cười lễ phép: "Viện Viện tỷ ơi, không phải chúng ta làm cao nâng giá, thật sự là dược cao này bán chạy lắm! Bây giờ tiệm thuốc bên kia đang gấp rút chế thuốc, một ngày rưỡi cũng còn chưa xong! Nếu không, Tịnh Bạch sương của chúng ta còn chai, ngươi mua trước một chai nha?"
Viện Viện lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được ! Hôm qua người cũng nói vậy với ta, ta trở về nói lại với phu nhân, bị mắng rất nhiều! Bà nói Tịnh Bạch sương đã từng dùng rồi, vật kia tốt thì tốt, nhưng phải dùng khoảng vài ngày mới trắng được. Nghe nói Oánh Bạch sương của mọi người dùng lần đầu đã có hiệu quả, bà mới vội vàng muốn ta đến mua ."
"Nhưng chúng ta thật sự không có hàng. . . . . ." Tiểu Ngọc nhức đầu phải day day huyệt thái dương.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, hai mắt Tiểu Ngọc sáng rỡ.
"Phu nhân nhà ngươi muốn sắc mặt lập tức tốt lên đúng không?" Tiểu Ngọc hỏi Viện Viện.
"Đúng vậy đúng vậy!"
Tiểu Ngọc cười tươi như hoa cúc, so với người vừa âm trầm khổ não lúc nãy tưởng như hai người. "Được, ngươi hãy về nói trước với phu nhân nhà ngươi, nói ta sẽ tự mình giao hàng tới!"
Viện Viện bán tín bán nghi nói: "Này. . . . . . Ta ở đây đợi người được rồi. Nếu tay không trở về, cũng không thể giao phó được."
Tiểu Ngọc sảng khoái đáp: "Được, vậy ngươi ở đây chờ đi! Ta về trước chuẩn bị một chút a."
Tiểu Ngọc trở lại Tống gia, gọi Huệ nương, nhờ chị lập tức ra đường mua vài thứ.
Huệ nương là người đàng hoàng, cũng không hỏi phu nhân mua những thứ này làm gì, vừa được phân phó lập tức đi ngay. Tống gia cách đường cái không xa, chưa tới nửa canh giờ, mọi thứ cũng mua về xong. Tiểu Ngọc lại để Huệ nương tới tiệm lấy một hộp gỗ tinh xảo bỏ những thứ này vào, gọi Nguyệt Hạ theo nàng tới nhà Bành phu nhân. Viện Viện nhìn Tiểu Ngọc quả nhiên là tự mình giao hàng, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, lần này cuối cùng phu nhân cũng sẽ không khiển trách nữa rồi!
Bành gia cách Mỹ Ngọc phường không xa, ngồi kiệu mấy khắc chung cũng đến.
Bành phu nhân Chân thị tuổi đã hơn ba mươi, nhưng phong vận vẫn còn, có thể thấy lúc trẻ cũng là mỹ nhân. Trên thực tế, Bành phu nhân là người có phúc, dáng dấp tốt, gả người tốt, trai gái song toàn gia thế thịnh vượng, mỗi lần ra ngoài tham dự tiệc tùng đều được người ta khen ngợi.
Càng là người hoàn hảo như vậy, càng không thể chịu được mình thua kém người khác. Bành phu nhân mặc dù vẫn tỉ mỉ bảo dưỡng, nhưng dù sao tuổi cũng không còn trẻ, da thịt tự nhiên không mịn màng như trước, nếp nhăn cũng lặng lẽ bò lên khóe mắt, ngay cả sắc mặt cũng ảm đạm không ít. Nhưng kể từ khi dùng Tịnh Bạch sương của Mỹ Ngọc phường , mặt của bà trắng hơn, lão gia vẫn sủng ái nhị phòng dường như hồi tâm chuyển ý đến phòng bà mấy đêm, khiến Bành phu nhân rất vui vẻ.
Ai ngờ vài ngày trước khí trời giá rét, ho khan mấy ngày, tuy nói trị hết bệnh rồi, nhưng khí sắc cũng kém rất xa, mặt mày vàng vọt, sờ còn có chút thô. Vậy mà lại còn được mời đi tiệc cưới, thật là đi cũng không được, không đi cũng không được a! Tịnh Bạch sương dùng hết rồi, bà nghe nói Mỹ Ngọc phường mới ra Oánh Bạch sương rất tốt, hôm trước bị bệnh chưa mua dùng thử, bây giờ nhất định phải mua một chai thử mới được!
Đang chờ Viện Viện mang thuốc trở lại, đã nhìn thấy nàng chạy vào cửa, còn mang về một tin: "Tống gia nương tử Mỹ Ngọc phường tự mình giao hàng tới!"
Bành phu nhân vội để Viện Viện thay áo cho mình, dời bước đến đại sảnh gặp khách.
Hai người hàn huyên một phen, Tiểu Ngọc quan sát sắc mặt Bành phu nhân, biết những thứ mình mang tới có thể có tác dụng. Nàng cười cười nói: "Bành phu nhân, Oánh Bạch sương đã bán hết. Nhưng Mỹ Ngọc phường chúng ta mới đưa ra một loại phục vụ hạng nhất, so dùng Oánh Bạch sương hiệu quả còn tốt hơn, người có muốn thử một lần không?"
"A?" Bành phu nhân vừa nghe, lập tức tỉnh táo.
Tiểu Ngọc đơn giản nói những gì nàng làm nói một lần, còn đặc biệt nhấn mạnh với Bành phu nhân: "Ta bảo đảm, chỉ cần cho ta nửa canh giờ, bộ dáng của người sẽ trẻ hơn mười tuổi!"
Trẻ hơn mười tuổi, nữ nhân nào có thể kháng cự hấp dẫn như vậy?
Bành phu nhân gật đầu một cái, phân phó Viện Viện: "Theo lời Tống gia nương tử mà làm, đi mang một bồn nước nóng vào phòng ta." Sau đó bà đứng dậy, dẫn Tiểu Ngọc tới nội thất, nói với Tiểu Ngọc: "Tống gia nương tử, đây là phòng ngủ của ta."
Viện Viện mang bồn nước nóng vào, lại xoay người ra ngoài mang hai cái khăn sạch và một ấm nước nóng.
Đợi Viện Viện đóng cửa phòng, Bành phu nhân cởi bỏ áo khoác ngoài, gỡ trâm cài tóc, nằm xuống giường.
Rất nhiều nhà quyền quý đều có giường, loại giường này không phải là giường ngủ bình thường, dĩ nhiên có thể kê cao đầu nghỉ ngơi, nhưng công dụng không khác mấy so với sô pha ở hiện đại. Bành phu nhân nằm xuống, Tiểu Ngọc mang ghế nhỏ lại ngồi cạnh nàng, nói: "Phu nhân xin nhắm mắt lại, đắc tội!"
Nguyệt Hạ và Viện Viện ở một bên đứng phục vụ. Viện Viện nhìn thấy Tiểu Ngọc mở cái hộp nhỏ trong tay Nguyệt Hạ, lấy ra một cái chén, không khỏi hiếu kỳ: đem chén tới làm cái gì?
Tiểu Ngọc lại từ trong hộp lấy ra một bọc bột màu trắng, đổ vào chén rồi hòa với chút nước ấm. Nàng đặt chén lên bàn, cầm khăn mặt ngâm nước nóng rồi vắt khô, tỉ mỉ rửa mặt cho Bành phu nhân. Sau đó, mới từ từ bôi hỗn hợp trong chén lên mặt Bành phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp cho bà.
Bành phu nhân nhắm mắt lại, tò mò hỏi: "Những thứ này cũng có chút mùi thơm. . . . . . Là cái gì vậy?"
"Cái này à, là bột hạnh nhân, dùng để tẩy tế bào chết trên mặt người là tốt nhất rồi!"
"Tẩy tế bào chết? Có ý gì?" Từ này thật mới mẻ, Bành phu nhân thật là lần đầu nghe nói.
Tiểu Ngọc vừa xoa bóp các vùng trên mặt bà, vừa kiên nhẫn giải thích:
"Phu nhân gần đây sờ vào mặt mình, có cảm thấy hơi thô ráp thiếu độ đàn hồi?"
Bành phu nhân trả lời: "Đúng vậy, một chút cũng không mịn màng, phiền chết người." Bà lại không nhịn được than nhỏ một tiếng: "Năm tháng không buông tha người, thanh xuân không giữ được a!"
"Phu nhân, lời này của người cũng không đúng rồi, thanh xuân, vẫn có thể giữ lại!" Tiểu Ngọc cười hì hì nói: "Tẩy tế bào chết cho ngài, chính là nguyên nhân này. Tế bào chết, là tầng da khô trên mặt chúng ta, lúc còn trẻ nó tự động tróc ra, lúc lớn tuổi thì nó tróc chậm hơn. Người khỏe mạnh, bình thường da thịt cũng bóng loáng, căng mịn đàn hồi, nhưng do ảnh hưởng thời tiết bên ngoài và cả bên trong chúng ta, thường dẫn đến da thiếu nước, tế bào chết tồn trên mặt, khiến cho da có vẻ ảm đạm, lại càng không có cảm giác mềm mại."
"Nhưng ta cho người dùng bột hạnh nhân rồi, hiệu quả tẩy tế bào chết rất tốt. Bản thân bột hạnh nhân có công dụng trắng đẹp, nếu là thường ăn hạnh, toàn thân cũng sẽ vừa trắng vừa mềm."
Bành phu nhân nghe được cảm thấy vui vui, chợt cảm giác Tiểu Ngọc tẩy sạch bột hạnh nhân trên mặt. Tiểu Ngọc kêu Viện Viện đổi một bồn nước ấm, nàng đem khăn mặt đắp lên mặt Bành phu nhân, nói: "Bây giờ đắp khăn ấm, là muốn lỗ chân lông giản nở, sẽ hấp thu tinh hoa của dược cao tốt hơn!"
"Còn phải thoa dược cao?" Bành phu nhân nói có vẻ chờ mong, Tiểu Ngọc cũng biết, he he, có người phụ nữ nào không thích làm đẹp! Xem ra mình giả làm thợ làm đẹp cũng rất giống nha, không uổng công trước kia bỏ nhiều tiền ở thẩm mỹ viện như vậy! (chỗ này là mỹ dung sư mọi người ạ, ta không biết ghi gì cho hợp nên để là thợ làm đẹp, ai biết chỉ ta với)
Tiếp theo Tiểu Ngọc lại cho Bành phu nhân đắp mặt nạ mật ong trứng gà đã chuẩn bị sẵn. Mặt nạ này có công dụng làm dịu da thịt, cải thiện tình trạng khô da, áp dụng với các loại da. Đắp hai khắc sau đó rửa sạch, lại thoa thêm Nhuận Phu thủy Long đảm thảo cho bà, Tiểu Ngọc như trút được gánh nặng nói tiếp: "Được rồi, có thể mở mắt!"
Bành phu nhân mở mắt, ngồi dậy. Tiểu Ngọc khích lệ nói: "Bành phu nhân, ngài sờ thử xem, có phải hay không trơn mềm hơn rất nhiều?"
Bành phu nhân vừa sờ mặt, ai nha, thật vậy, giống như cảm giác trở về năm mười tám tuổi!
Viện Viện cũng góp vui, ngay lập tức đem gương đồng tới trước mặt Bành phu nhân, nói: "Phu nhân, bây giờ mặt của người trắng nõn hồng hào, thật là xinh đẹp a!"
Bành phu nhân thích nhất người ta khen mình xinh đẹp, vừa nhìn gương, quả nhiên nhân diện đào hoa, nhất thời miệng cũng cười đến không khép lại được!
Rời khỏi Bành gia trở lại Mỹ Ngọc phường, Nguyệt Hạ đối với bà chủ đúng là phục sát đất.
"Phu nhân, ngài thật là lợi hại, biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ đến!"
Tiểu Ngọc đã ngồi một canh giờ làm đẹp cho người ta, dù sao cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp, có chút mệt mỏi. Nàng cười nhạt nói: "Chính là biện pháp của không có biện pháp mà thôi, Bành phu nhân quen biết không ít, đắc tội bà, chúng ta buôn bán không tốt. Bây giờ quan trọng nhất, chính là phải chọn mua dược liệu!"
Thích Thăng cùng lúc đó đi vào Mỹ Ngọc phường, vẻ mặt của hắn hết sức quái dị, giống như là gặp phải điều gì bất ổn lắm.
Tiểu Ngọc nhìn thấy Thích Thăng vẻ mặt khác thường, vội hỏi: "Có chuyện gì thế?" Sẽ không phải xảy ra chuyện động trời gì nữa chứ?
Thích Thăng khạc ra một câu khiến Tiểu Ngọc vô cùng khiếp sợ.
"Thì Quý Phong phái người tới tìm ta, nói thuyền dược liệu kia, hắn tìm được rồi!"