Thì Quý Phong đi rồi.
Trong ba người bọn họ, hai người đều ở lại Lâm An, chỉ có một mình hắn phải đến Trấn Giang nhậm chức. Tuy nói từ Trấn Giang đến Lâm An không xa, nhưng dù sao cũng phải rời khỏi đô thành, không thể so với hai người ở gần bên thiên tử.
Sáng sớm đám gia nhân ở Thì phủ đã chuẩn bị một chiếc xe thật lớn, đặt hết hành lí của Thì Quý Phong lên xe. Kỳ thật hắn là một người độc thân, lại không thích phô trương, hành lý cũng không nhiều. Lần này đi theo Thì Quý Phong nhậm chức chỉ có một mình Thì Lỗi.
Thì Quý Phong vẫn mặc trang phục đen như thường ngày, cưỡi ngựa, chưa mặc quan phục. Hắn thấy mặt trời đã ló dạng sau vầng mây, ra lệnh cho xa phu: “Xuất phát!”
Một xe một ngựa ra khỏi cửa thành, vừa đến đình nghỉ mát ngoài thành, Thì Quý Phong đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài đình đứng vài người. Mặt trời lúc này đã nhô lên hoàn toàn, trong ánh nắng mai, Thì Quý Phong thấy Tống Tiềm, Cố Ái Sinh, Thích Thăng, Chung Bố Y, còn có -- nàng.
Tiểu Ngọc mặc bộ áo trắng, bởi vì sáng sớm có chút lạnh, nàng còn khoác thêm áo ngoài của Tống Tiềm vừa cởi cho nàng chống lạnh, áo choàng rộng thùng thình bị gioa thổi thít chặt vào người, những đường cong xinh đẹp của nàng như ẩn như hiện, như một tiên tử sớm mai.
Trái tim kiên cường sắt đá của Thì Quý Phong đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại, hắn nhìn chăm chú vào nữ tử đã đi vào giấc mộng của mình, dùng hết toàn bộ ý chí bắt buộc mình dời tầm mắt.
Hắn nhảy xuống ngựa, đi về phía mọi người, chắp tay nói: “Làm phiền mọi người rồi!”
Thích Thăng cười lớn đấm một quyền vài vai hắn: “Cùng bọn ta nói những lời khách sáo này làm chi! Đến đây, vào đình uống một chén!”
“Được!” Thì Quý Phong sảng khoái đồng ý. Đi vào đình, đã sớm có gia nhân dâng lên rượu ấm. Mấy nam nhân đều lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Quý Phong...... Đến Trấn Giang, huynh phải cẩn thận!”
Tống Tiềm nói những lời ý vị thâm trường.
Thì Quý Phong kính rượu với Tống Tiềm, không cần phải nói thêm.
Tiểu Ngọc không hiểu chính trị, nàng biết đâu rằng nơi Thì Quý Phong nhậm chức có gì đặc biệt.
Để Thì Quý Phong đậu tiến sĩ, bảng nhãn, còn có ý tứ muốn lung lạc phụ thân Thì Ngộ Hào của hắn. Nhưng lung lạc là một chuyện, có cho hắn thực quyền hay không lại là chuyện khác. Triều đình đối với võ tướng, vừa trọng dụng vừa phòng bị. Tống Tiềm vào Quốc Tử Giám, Cố Ái Sinh cũng có thể vân thư ký tỉnh, nhưng bảng nhãn như Thì Quý Phong, cũng không thể khiến hắn ở lại trong kinh, mà là bắt hắn đến Trấn Giang.
Thông phán là chức phó sự của Tri châu, thực quyền không nhiều lắm, Thì Quý Phong độc thân đi trước, tất nhiên sẽ bị kiềm kẹp.
Tống Tiềm đúng là đã nhìn thấu chuyện này, nên mới nói với Thì Quý Phong những lời đó.
Mọi người chén tạc chén thù, rượu quá ba tuần, đều có men say. Cố Ái Sinh tính tình hào phóng nhất, lấy đũa gõ chén, xướng lên bài [ đoản ca hành ]--
“Đối rượu làm ca, đời người bao nhiêu? Ví như sương mai, đi ngày khổ nhiều......”
Bị nhiệt tình của Cố Ái Sinh kích thích, vài người cũng hát theo: “Khái lúc này lấy khảng, ưu tư khó quên. Dùng cái gì giải ưu, chỉ có đỗ khang......”
Tiểu Ngọc nhìn đám nam nhân giống như trẻ con, khẽ mỉm cười, lặng lẽ đứng dậy bước ra ngoài đình, nhìn non xanh xa xôi, nước biếc xa xa, phong cảnh hoang sơ vô cùng tốt đẹp.
Nàng nhắm mắt lại cảm thụ làn gió thổi qua hai má, giống như cái hôn nhẹ tinh tế của Tống Tiềm. Hắn thích hôn lên mặt của nàng, lúc hai người ở cùng nhau, hắn luôn nhịn không được muốn hôn hai má táo đỏ của nàng, sau đó nói: “Tiểu Ngọc, nàng thật đáng yêu.” (ngọt ngào quá – ing, ta cạp bàn phím)
Nàng nghĩ, rất nhanh, rất nhanh thôi bọn họ sẽ có thể trở thành vợ chồng chân chính.
Nghe tiếng ca hào sảng của đám nam nhân cách đó không xa, Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ tới một bài ca đưa tiễn hơi bi thương. Nàng nhẹ nhàng ngâm nga:
“Trường đình ngoại, cổ đạo biên
Phương thảo bích liên thiên
Vãn phong phù liễu địch thanh tàn
Tịch dương sơn ngoại sơn
Thiên chi nhai, địa chi giác
Tri giao bán linh lạc
Nhất hộc trọc tửu tận dư hoan
Kim tiêu biệt mộng hàn.”
--- ------ ------làm phiền chút xíu---- --------
Đây là bài ‘Tống biệt’ của Hoằng Nhất đại sư, các bạn có thể nghe tại đây:
--- ------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ----
Tiểu Ngọc chậm rãi mở to mắt, đột nhiên thấy Thì Quý Phong đang đứng trước mặt, nàng bị giật mình tim đập thình thịp, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Quý...... Quý Phong, sao huynh không ở bên trong uống rượu?”
Thì Quý Phong cầm một ly rượu trong tay, lại đưa một chén cho Tiểu Ngọc.
“Tống phu nhân, ta còn chưa kính rượu nàng đâu?” Thì Quý Phong giơ cao ly rượu nói với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc nói: “Ai ya, hẳn phải là ta kính huynh mới đúng, huynh đã giúp đỡ nhà chúng ta nhiều như vậy...... Nhưng mà ta không biết uống rượu, chỉ có thể nhấp môi một chút thôi.”
Thì Quý Phong gật gật đầu: “Tùy ý!” Hắn ngửa đầu, uống sạch ly rượu không chưa một giọt, Tiểu Ngọc nói: “Uống chậm một chút uống chậm một chút, coi chừng sặc.”
Nàng cũng cầm lấy ly rượu nhấp thử một chút, bị rượu mạnh vừa nóng vừa cay nồng sặc tới ho khan.
“Tống phu nhân, nàng không uống được thì đừng uống.”
Bọn người Tống Tiềm còn đang trong đình ca hát, không chú ý tới tình hình bên ngoài.
Tiểu Ngọc ho hai tiếng, nói: “Không sao đâu, một lúc nữa là tốt thôi. Chén này, ta để Thiên Thành thay ta kính huynh được không?”
Thì Quý Phong đột nhiên giành lấy ly rượu trong tay Tiểu Ngọc, nói “Ta uống”, rồi nhanh chóng đổ vào yết hầu của mình.
Tiểu Ngọc hơi hơi ngây ngẩn cả người, việc này...... Chén rượu bị một nữ tử như mình uống rồi, hắn lại cầm uống, cũng không quá hợp lễ. Quý Phong này bình thường rất ít khi đường đột như thế, chẳng lẽ hôm nay uống hơn hai chén, bị tình cảm lây nhiễm nên hành vi thất thường sao?
“Quý Phong, huynh uống rượu luôn gấp như vậy sao? Cẩn thận hại thân đó.”
Thì Quý Phong đặt chén lên bàn, bỗng nhiên tiến từng bước đến trước mặt Tiểu Ngọc, thân hình cao lớn của hắn như muốn che khuất cả người Tiểu Ngọc. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Tiểu Ngọc, chậm rãi nói: “Tống phu nhân, nàng luôn quan tâm người khác như vậy sao?”
Tiểu Ngọc cảm nhận được áp lực từ phía Thì Quý Phong, nhịn không được lui về phía sau từng bước, ai ngờ Thì Quý Phong lại càng tiến gần nàng hơn. Cái này nàng có thể khẳng định là hắn cố ý. Sao lại thế này?
Tim Tiểu Ngọc không biết vì sao lại đập nhanh. Nàng chỉ từng có tiếp xúc thân mật với Tống Tiềm, trừ bỏ lần trước Thích Thăng vì cứu nàng mà ôm nàng vào lòng, còn chưa có nam tử nào gần nàng như vậy, nàng cảm giác được hô hấp của hắn đã phả lên mặt nàng.
Thì Quý Phong đưa lưng về phía đoản đình, người trong đoản đình không thấy rõ tình hình bên này. Tiểu Ngọc chỉ nghe Thì Quý Phong thở dài thật nhẹ, sau đó thấp giọng nói: “Tống phu nhân...... Không, kỳ thật ta chưa bao giờ muốn gọi nàng là Tống phu nhân. Vì sao nàng cố tình lại là thê tử của Thiên Thành?”
Tim của Tiểu Ngọc nhảy nhót, nàng đột nhiên hiểu được nguyên nhân của những việc Thì Quý Phong làm.
Vì sao hắn phải thay nàng đi tìm thuyền dược liệu kia, vì sao vọt tới trong đám cháy cứu nàng, vì sao liều mạng tiền đồ cũng muốn giải cứu Thiên Thành......
Trước kia nàng vẫn nghĩ bởi vì Thì Quý Phong đối Thiên Thành có “Nghĩa”.
Bây giờ mới hiểu được, tất cả đều bởi chữ “Tình” hắn đối với nàng.
Thì Quý Phong cũng không có lập tức dời thân mình, ngược lại tiếp tục nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng có biết kì thật ta vui sướng bao nhiêu khi có thể rời khỏi Lâm An không? Bởi vì chỉ có rời khỏi Lâm An, mới có thể không nhìn thấy các ngươi ân ái. Ta luôn nghĩ, nếu nàng không phải thê tử của Thiên Thành, ta thà dứt bỏ toàn bộ công danh tiền đồ, cũng phải cướp nàng về tay ta.” (òa, ta cảm động quá, ta cạp bàn phím, ta ghét tác giả, hụ hụ)
Những lời nói thật bá đạo, nhưng khi vào tai Tiểu Ngọc, lại nghe được chua sót nghẹn ngào của Thì Quý Phong.
Thì ra Thì Quý Phong trước mặt nàng không nói cười mặt lạnh như sương, trong lòng lại ẩn dấu ngọn lửa tình cuồng nhiệt đến vậy, nàng phải làm thế nào?
Đáp lại hắn?
Hoặc là cự tuyệt hắn?
Tiểu Ngọc đột nhiên cảm thấy, Thì Quý Phong cũng không cần nàng phản ứng gì cả.
Hắn yêu thì yêu, vì yêu nàng mà cam tâm vì nàng trả giá tất cả, nhưng hắn cũng không cần báo đáp.
Tiểu Ngọc cứ như vậy ngước mắt nhìn Thì Quý Phong. Hắn đọc được trong mắt nàng cảm động đau buồn, nhưng không có một chút tình ý nào.
Thì Quý Phong cười khổ một tiếng, xoay người lại, cuối cùng nói một câu: “Hỏi thế gian, tình là vật chi?”
Hắn sải bước rời khỏi chỗ Tiểu Ngọc đứng, đi về đoản đình, nâng bình rượu lên dốc cạn.
Thì Quý Phong vậy mà lại uống hết nửa bình rượu còn lại!
“Sảng khoái, sảng khoái!” Hắn ha ha cười to khác thường, quệt vết rượu trên miệng, nói với mọi người “Cáo từ!”
Bọn người Tống Tiềm nhìn sắc trời không còn sớm, cũng không giữ hắn.
Thì Quý Phong cứ như vậy sải bước lên ngựa, vung roi tuyệt trần mà đi.
Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn hình bóng xa dần của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Nàng nhớ đến lần đầu gặp mặt, hắn không để ý đến vết thường trên cánh tay không ngừng đổ máu, cứ như vậy ngang nhiên kiêu ngạo bước trên Tô Đê. Ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt anh khí bức người, cả người hắn thậm chí còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Nếu không gặp được Tống Tiềm, nàng có thể yêu hắn hay không?
Tiểu Ngọc lắc đầu, gạt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu.
“Tiểu Ngọc, nàng làm sao vậy? Còn lạnh không?” Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc đang lắc đầu, vội hỏi.
Tiểu Ngọc vốn định nói không lạnh, nhưng nhìn thấy bộ dáng quan tâm của Tống Tiềm, trong lòng ấm áp, nói: “Ừ, ta lạnh.”
Tống Tiềm không để ý có người ở đó, cứ ôm nàng đến xe ngựa nhà mình: “Nàng lạnh thì nên sớm lên xe ngựa đi, nếu bị gió lạnh làm bệnh thì biết sao bây giờ......”
Tiểu Ngọc rúc vào lòng Tống Tiềm, không nói lời nào.
Sau khi Thì Quý Phong đi nhậm chức, Tống Tiềm và Cố Ái Sinh cũng đến chỗ làm của mình báo danh.
Tống Tiềm ở Quốc Tử Giám, rất được tiến sĩ Sử Hạo của Quốc Tử Giám thưởng thức. Sử Hạo là thầy của Phổ An quận vương Triệu Bá Tông, cũng là nhân vật trung tâm trong phe cánh của hắn, ông đã từ Triệu Bá Tông biết được Tống Tiềm và Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu có xích mích, trong lòng mừng thầm.
Sử Hạo vẫn lấy việc giúp đỡ Triệu Bá Tông trở thành thái tử là nhiệm vụ của mình, luôn chú ý vơ vét nhân tài, nên Triệu Bá Tông không tới mức không có người để dùng. Nhưng Sử Hạo đa mưu túc trí, Triệu Bá Tông lại làm việc cẩn thận, cho nên trước nay vẫn chưa khiến cho Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu dã tâm bừng bừng chú ý.
Nhưng mà, Triệu Bá Cửu cũng dần dần phát hiện, vương đệ duy nhất của hắn, kỳ thật cũng cũng không phải là người không có chí lớn.
Phát hiện này làm cho Triệu Bá Cửu cảnh giác hơn. Mà Sử Hạo thưởng thức Tống Tiềm, làm cho Triệu Bá Cửu ngửi được mùi nguy hiểm.
Sử Hạo muốn làm gì đây?
Mà hoàng đế Triệu Cấu lại có vẻ rất thích Tống Tiềm, nếu mình trực tiếp ra tay với Tống Tiềm này......