Hạ Vũ đã rất thành công trong việc đả kích mấy người quen mà cô gặp trong ngày ngắn ngủi cô xuyên qua. Trạng thái chung của họ luôn luôn là shock, shock nặng. Xem ra cô thật có khiếu làm người khác đau tim mà.
Những ngày này đối với Hạ Vũ thực sự rất buồn chán. Cô chỉ quanh quẩn ở nhà đến tự kỉ! Cùng lắm là chơi với Tiểu Hắc, con chó Husky mà Phong ca tặng cô. Mà cô cũng thực sự ngưỡng mộ Tiểu Hắc nha. Không biết não nó cấu tạo bằng gì mà lại thông minh thế. Quả đúng như vị vĩ nhân nào đó nói: Chủ nào chó nấy! Cô biết cô thông minh mà.
Theo như cô biết, trường cô mới khai giảng cách đây một tháng. Có vẻ như cô nên quay lại trường thôi nhỉ, tránh để người khác nghĩ mình bốc hơi rồi.
Nghĩ là làm, cô liền tới phòng ba.
"Cốc, cốc!"
- Ai? - tiếng trầm ổn phía sau cánh cửa cất lên.
- Ba, là con.
- Vũ nhi, vào đi.
Hạ Tuấn đang loay hoay với đống giấy tờ, sổ sách chất đống. Hạ Vũ vào cũng chỉ liếc nhìn rồi chỉ xuống ghế bảo cô ngồi xuống.
Thấy ông bận, cô cũng không vòng vo tam quốc nhiều, đi thẳng vào vấn đề:
- Ba, ngày mai con muốn đi học.
Hạ Tuấn dừng việc đang làm lại. Kể từ khi cô con gái này nói muốn thay đổi, ông liên tục đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quả thực, Hạ Vũ đã trưởng thành rồi!
- Nếu con muốn thì được. Ngày mai Phong nhi sẽ đưa con đi. Lần này trở lại nếu có vấn đề gì cứ nói cho ba biết.
- Hì, ba yên tâm. Con gái ba liệu có chuyện gì được cơ chứ. Con sẽ tự giải quyết ổn thỏa. Ba đừng lo.
Hạ Vũ nở nụ cười trấn an ông. Xem ra ông thực không phải lo lắng cho cô con gái nhỏ này nữa rồi. Hạ Tuấn vứt lại công việc còn đang dở, kéo Hạ Vũ xuống nhà, quyết định thưởng cho cô một bữa thịnh soạn!
Sáng hôm sau
~~
Sáng mùa thu với những cơn gió se lạnh ùa vào căn phòng qua ô cửa sổ. Vài tia sáng khẽ nhảy múa trên gương mặt thiên sứ của người thiếu nữ. Chiếc áo thun rộng xộc xệch để lộ bờ vai trắng ngần cùng xương quai xanh tinh xảo. Thiên sứ đang ngủ này còn mang một chút gì đó mị hoặc, quyến rũ.
Hạ Vũ khẽ động mi tâm, xong lại vùi đầu vào chăn ngủ tiếp. Tiểu Hắc dường như đã quá quen với tính ham ngủ của cô, vội vàng chạy lại kéo chăn đánh thức cô.
Vì sao ư? Hôm nay là ngày cô trở lại trường!
Hạ Vũ lười biếng đi làm VSCN, để mặc cho Tiểu Hắc chạy loạn trong phòng. Đồng phục trường cô khá đơn giản, áo sơ mi dài tay, ở cổ áo và tay áo có viền đen, váy đen đến gần gối và cavat đồng màu. Cái duy nhất làm nên sự khác biệt chính là huy hiệu trường cô, giống như một con rồng nhỏ ngự trị bên phía ngực trái.
Hạ Vũ không trang điểm, chỉ thoa một lớp son dưỡng Sugar lên môi, tóc hạt dẻ thả tự nhiên. Chỉ vậy thôi nhưng lại mang đến khí chất bức người: đơn giản mà thanh cao!
- Tiểu Hắc! Đi.
Con chó to lớn theo gót chân của Hạ Vũ ra khỏi phòng.
- Ba, mẹ sáng hảo. Phong ca sáng hảo.
- Vũ nhi sáng hảo.
Dùng qua loa bữa sáng cùng cả nhà, Hạ Phong lấy xe chở Hạ Vũ đến trường.
~~Trên xe
~
- À Vũ nhi, ca quên nhắc ngươi. Hôm nay là ngày khảo sát chia lại lớp. Chắc ngươi chưa ôn tập gì, thôi để ca xin hiệu trưởng kiểm tra lại sau.
- Khảo sát? - Hạ Vũ cười nhạt, cái kì khảo sát nhỏ nhoi này mà cô không qua được thì còn nói gì nữa - Không cần. Vũ nhi qua được.
Cũng may, nguyên chủ cũng không đến nỗi phế vật. Cho nên dù có cho thêm IQ cao ngất ngưởng của cô cũng không làm người khác sợ hết hồn đâu nhỉ.
Hạ Vũ cũng tự nhẩm lại tên của các nam chủ. Phải tuyệt đối tránh xa bọn họ!! Xem nào, có tên ôn thần Lãnh Hàn đụng mặt hôm trước, có tên học trưởng Âu Dương Nam ngoài cười xong trong không cười, cả tên Doãn Hạo thần thần bí bí, thoắt ẩn thoắt hiện nữa. Tránh cả vị chủ tịch hội học sinh hoa hoa công tử Trần Tuấn Kiệt. Còn có vị đứng đầu hắc đạo kiêm chủ tịch của trường Hoắc Thiên Kình nữa... Đặc biệt là nữ chính Tống Như Hoa. Mấy người bọn họ, Hạ Vũ cô đều phải tránh như phòng dịch!
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng rộng thênh thang. Cô bảo Hạ Phong dừng ở ngoài vì không muốn gây sự chú ý. Hạ Vũ rảo bước trong khuôn viên trường, vài sợi tóc theo gió bay tự nhiên, đôi đồng tử màu nâu nhạt im lặng nhìn xung quanh. Trông cô đơn nhưng lại cao ngạo đến tột cùng!
Hạ Vũ đâu biết được, cái dáng vẻ tự do tự tại đấy vào mắt một người lại trở thành bức họa tuyệt đẹp. Khẽ bới mái tóc hung đỏ của mình, Doãn Hạo cười khổ:
- Chắc mình hoa mắt thật rồi...
Chỉ một thoáng chốc vậy thôi, một khắc sau, không gian chìm vào yên tĩnh....
~Này các nàng, các nàng đọc truyện thấy thế nào???
~Ta thấy truyện của ta chẳng đặc sắc gì cả =(((
~Các nàng muốn truyện xảy ra tình huống gì?? Cmt đi, ta sẽ tham khảo ý kiến của các nàng...