Hoắc Thiên Kình đi trước dẫn đường, còn Hạ Vũ mặt đen như than đá bước theo sau, cảm tưởng mỗi bước chân lại dẫm chết một con kiến!
- Bảo bối, em giận dai thật.
- Hừ, phiền anh quan tâm chắc! - Con sóc nhỏ nộ khí chất đầy, chỉ hận không thể xả hết ra.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô lại cất tiếng hỏi:
- Này Hoắc biến thái, sao anh lại lởn vởn dưới này vậy?
- Câu này tôi hỏi em mới đúng đó!
- À... tôi gặp động đất, rơi xuống đây a.
Hoắc Thiên Kình chân mày khẽ nhíu lại, xem xét từ đầu đến chân Hạ Vũ, thấy không có vết thương nào đáng kể, tâm tình mới tốt hơn một chút.
- Ừ. May cho em đấy. Cách đây khoảng m chính là căn cứ của Thiên Phong.
- Hả? Các anh đóng trụ sở dưới này ư? Thật kì quái!
Hạ Vũ vừa nói, vừa trưng ra cái biểu cảm "ồ, ra là thế" làm Hoắc Thiên Kình thấy cô thật đáng yêu! Mỗ sói trong đầu liền vạch ra một kế hoạch không mấy trong sáng...
Hạ Vũ phải công nhận một điều: Cái căn cứ dưới lòng đất này thật tuyệt vời quá đi!
Thiên Phong là tổ chức hắc đạo lớn cỡ nào kẻ đần cũng biết. Nhưng mà tầm cỡ căn cứ của Phong Thiên không phải ai cũng có phúc được nhìn thấy. Cả một ngọn núi to như vậy lại được xây dựng thành một căn cứ ngầm. Căn cứ được chia làm khu: Khu trung tâm, Khu luyện tập, Khu vũ khí, Kho hàng và Khu nhà nghỉ. Các khu được nối với nhau bằng đường hầm bằng đá giống như đường hầm đã dẫn Hạ Vũ tới đây.
Hoắc Thiên Kình đưa cô tới phòng riêng của hắn rồi nói:
- Bác sĩ sẽ sơ cứu vết thương. Sau đó tôi sẽ mang vài món ăn nhẹ cho em.
- Ân~
Các vết thương của Hạ Vũ chỉ kà thương tích ngoài da. Vì vậy, họ chỉ có sát trùng sơ qua là xong.
Hạ Vũ buồn chán không có việc gì làm, loanh quanh, luẩn quẩn trong phòng phát bực. Ấy thế mà một lúc sau đã nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành!
Hoắc Thiên Kình dạo trước có phát hiện Hạ Vũ nhà ta phát cuồng với pudding caramen. Cho nên có đặc biệt sai đầu bếp chuẩn bị một phần cho cô. Lúc hắn trở lại phòng đã thấy Vũ Vũ ngủ không chút phòng bị, có chút thấy miệng đắng lưỡi khô.
Ân~ Thịt dâng tận miệng, không ăn quả là phí của trời cho!
Hắn cúi xuống hôn lên cánh môi ngọt ngào kia. Thật ngọt! Hắn tham lam, lưu luyến không muốn dời môi cô. Hắn khẽ cắn một cái, làm Hạ Vũ thấy ngứa ngứa, theo nản năng hé miệng ra. Chỉ cần có thế, lưỡi hắn xông thẳng vào trong, cùng lưỡi cô rong ruổi không dứt.
Hạ Vũ trong cơn mơ ngủ đột nhiên thấy khó thở, khi tỉnh táo lại đã thấy khuôn mặt Hoắc Thiên Kình zoom to ngay trước mũi. Cô cuống quít lấy tay đẩy hắn ra xa. Nhưng sức lực của cô đâu thể sánh với một tên đàn ông lực lưỡng, có thể tay không giết người như hắn! Thiên Kình thấy cô không chịu yên phận, có hơi khó chịu, đem đặt hai tay cô trên phía đỉnh đầu.
Bàn tay hắn cũng không rảnh rỗi. Một tay hắn luồn vào trong áo cô, xoa nắn đôi bồng đào qua lớp áo bra. Một tay hắn lại nắn bóp mông cô. Hạ Vũ nhất thời không tự chủ, rên lên vài tiếng phản đối. Ấy vậy mà khi lọt vào tai Hoắc Thiên Kình thì lại mạnh mẽ hơn cả xuân dược.
Hắn mau chóng thoát hết quần áo của hai người, bế bổng cô về phía phòng nghỉ.
Trên giường lớn, hai thân ảnh dính chặt lấy nhau. Hoắc Thiên Kình vùi đầu vào ngực cô. Miệng hắn không ngừng trêu đùa nhũ hoa của cô. Hắn ra sức bú mút như thể em bé, tay không ngừng xoa nắn bên còn lại, nặn thành nhiều hình thù méo mó.
- Ưm... khó chịu... quá.... - Hạ Vũ vô thức rên lên.
Thiên Kình dời ngực cô khi cả hai bên đã đều ướt sũng. Hắn lại không chần chừ di chuyển xuống phía dưới.
hoa huyt của cô đã sớm ướt đẫm, thấm cả trên ga giường trắng.
- Bảo bối, em đã ướt tới vậy rồi sao?
- Ưm... đồ chết dẫm! Anh đi chết đi!
Hắn không hài lòng với câu trả lời của cô, liền đưa một ngón tay vào trong cô, chạm vào bức tường thịt mềm mại.
- Ư... a... ngứa a...
- Bảo bối, anh đi chết rồi thì ai thỏa mãn em đây?
Hai ngón tay hắn bên trong cô liên tục khuấy đảo làm cho Hạ Vũ không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng. Hoắc Thiên Kình lại cúi xuống tiếp tục trêu đùa với đôi tiêm nhũ. Hồi lâu sau lại đột ngột rút ngón tay phía dưới ra.
- A...
Hạ Vũ lúc này vô cùng ngứa ngáy, khó chịu. Cô muốn có thứ gì đó lấp đầy ngay lúc này.
- Kình a.... muốn... hức....
Tên biến thái nào đó thấy cô gái nhỏ đang nước mắt ngắn dài đòi hắn cho cô thì mủi lòng. Bất quá, hắn vẫn muốn trêu chọc cô nữa!
- Bảo bối, em muốn gì? Nói anh nghe.
- Hức... Kình... cho em... Muốn của anh a....
Hắn cũng không muốn khi dễ cô thêm, liền đem nam căn đã sớm dựng đứng đến trước hoa huyt. Lối vào đã đủ ẩm ướt, tạo thuận lợi cho hắn tiến vào. Bên trong Hạ Vũ vô cùng kích thích, khiến hắn bị dục vọng làm cho mờ mắt, điên cuồng luận động trong cô.
Hạ Vũ lần trước là bị hạ xuân dược, mơ hồ cảm nhận được sự hung hăng của hắn. Thế nhưng lần này cô hoàn toàn tỉnh táo a, tất nhiên là cảm nhận đầy đủ rồi. Cô còn cảm nhận được phía bụng mình có chỗ lồi lên, khiến cho người không tim không phổi nhìn cũng phải đỏ mặt.
- A... chậm lại... không.... chịu được... ưm...
Hoắc Thiên Kình nào có chịu nghe theo, tốc độ lại càng đẩy nhanh hơn nữa. Hắn cúi xuống cùng môi lưỡi cô dây dưa. Cả căn phòng vang lên những tiếng rên rỉ, tiếng môi lưỡi giao nhau "chậc, chậc..." cùng tiếng "phạch, phạch..." mê người.
Hoắc Thiên Kình thấy sắp không kìm nổi, vội vàng chạy nước rút, đến cuối cùng lại đâm sâu vào tận tử cung Hạ Vũ, bắn hết tinh dịch vào trong, không để rơi ra giọt nào. Bụng cô như trướng lên vì thứ bạch dịch trong cơ thể vậy.
Chẳng biết bao lâu, khi mà Hạ Vũ đã ngất lịm đi, Hoắc Thiên Kình mới gầm lên thỏa mãn, bắn tinh lần cuối vào trong cô. Sau đó hắn mới ôm cô vào phòng tắm mà lau rửa cẩn thận.
Ừm... có lẽ cả hai người đang ôm nhau ngủ trên giường kia đều không biết. Lúc hai người đã ngủ say, Ôn Nhã có bước vào phòng nghỉ với nụ cười tươi rói:
- Thiên Kình, pudding của cậu....... Khụ khụ....
Tên đó nhìn khung cảnh trước mặt, vội vàng xoay người bỏ đi thẳng, còn không quên dặn dò mọi người cấm không được bước nửa chân vào.
- Thiên Kình a, sau này tôi có cái để uy hiếp cậu rồi!!
~Chào các chị em
~Các nàng chẳng ủng hộ truyện mới của ta chút nào cả, ta buồn lắm a......
~Thế này đi, nếu các nàng tích cực vote, từ chap này tới chap , chap nào cũng có H a, không H nặng thì H nhẹ
~Thế nào?