Mỹ Nam Thì Sao Chứ? Nữ Phụ Ta Xin Kiếu!!

chương 12: ăn miếng trả miếng (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~Chap lên sàn nha các nàng

~

Mộc Ly Tâm nghe vậy hét toáng lên:

- Vớ vẩn! Đồ hồ ly giảo hoạt nhà mày! Rõ ràng đó là tài sản của Mộc thị! Vì có gì mà dám nói đó không phải đồ nhà tao?! Hạ Vũ, mày đừng có phát ngôn bừa bãi!

Trái ngược với vẻ kích động của vị Mộc tiểu thư này, Hạ Vũ bình thản phân tích:

- Mộc tiểu thư, bình tĩnh mà xem xét lại đi. Vì cớ gì cô nói việc Mộc thị suýt chút nữa phá sản là do Hạ gia? Cô xem, đây là Hạ gia chân chính thiết kế nên những bản vẽ này. Mộc thị cô ngay cả bản gốc cũng không có, lại nói Hạ thị đánh cắp tài sản đó. Phải chăng là quá hồ đồ? Vị Tống tiểu thư đây từ khi sinh ra thử hỏi đã lần nào sờ vào được một tập tài liệu của công ty? Giờ lại bình thản nhận xét việc làm ăn của Hạ gia chúng tôi như vậy, chẳng phải là hạ thấp đội ngũ chuyên gia kinh tế sao?

- Khục... - Nghe Hạ Vũ nói mà Lãnh Hàn phải nín cười.

Tuấn Kiệt cũng phải gật gù. Khá lắm, đang ở thế bị động mà vặn cho thành chủ động xông lên. Nha đầu của hắn thực sự không phải người thường!

Hạ Vũ lại chậm rãi nói tiếp:

- Việc này nếu Mộc thị oan uổng vẫn hoàn toàn có thể khởi kiện! Nhưng họ không, vì sao? Vì thực chất họ chẳng có căn cứ nào mà khởi kiện cả. Những bản thiết kế kia lại chỉ có dấu xác nhận của Hạ thị, người thiết kế cũng khẳng định rằng đã bán cho Hạ thị. Trong dữ liệu của Hạ thị còn có bản gốc, bản sao lưu, danh sách tin nhắn trao đổi giữa hai bên có kèm ngày tháng rõ ràng. Cô nói thử xem, việc làm này của chúng tôi là phạm pháp sao?

Như Hoa cứng họng, tự thấy mình không thể đấu lại Hạ Vũ trên lĩnh vực này nên quyết định im lặng, nhẫn nại chờ phục thù sau. Nhưng Mộc Ly Tâm đâu suy nghĩ được như thế. Ả còn giận dữ gào lên:

- Nói láo! Tất cả đều là nói láo! Nếu không phải do Hạ thị giở trò thì Mộc thị đã không lâm vào cảnh này! Nhất định là do Hạ thị ghen ghét, muốn tranh đoạt vị trí số một của bọn tao! Nhất định là thế!

Hạ Vũ cũng lắc đầu chịu thua. Cô ta càng nói càng thấy đây là ghen ghét nên đặt điều. Với loại não ngắn cỡ này, đối chất với ả chỉ tốn hơi, tốn sức, tốn thời gian.

Thấy cô thở dài chán nản, Âu Dương Nam cũng lên tiếng nói giúp:

- Mộc tiểu thư, cô bớt nói nhảm đi. Vũ Vũ đã nói đến thế rồi cô vẫn chưa thông suốt sao?

- Không đúng! Là cô ta nói láo! Nam, anh đừng tin lời ả!

Tuấn Kiệt cũng hết chịu nổi phải lên tiếng gỡ rối:

- Thôi nào mọi người, đây là việc của người lớn. Chúng ta đâu cần hao tổn tâm tư vì việc này. Tâm Tâm, đây là việc của người lớn, không nên lo chuyện bao đồng.

Anh vừa nói, vừa khuyến mãi cho bọn họ nụ cười mê hồn của mình, làm cho Ly Tâm phải mủi lòng. Cô ta đỏ mặt, nói lí nhí:

- Nếu Kiệt ca đã nói vậy.... thì thôi vậy...

Khụ... Hạ Vũ mở to hai mắt nhìn Tuấn Kiệt. Rốt cục tên biến thái này có bao nhiêu mị lực khiến người ta điên đảo đến mức ấy?! Biết thế cô để hắn nói từ đầu có phải tốt không, đỡ tốn hơi.

«Con gái à, mị lực của người ta Trời biết, đất biết, ai cũng biết, riêng con không biết đấy!»

~~Trong quán cafe

~~

Quán cafe nhỏ nằm trong con hẻm gần ngôi trường nơi cô gái nhỏ của chúng ta đang học có tên là Zodiac. Một quán cafe mà toàn bộ tường trong quán đều được sơn tỉ mỉ theo phong cách Galaxy. Trên trần còn treo lác đác các chòm sao, các kí hiệu của cung hoàng đạo, làm cho thực khách thấy như hòa mình cùng vũ trụ vậy.

My heart's a strereo

It beats for you, so listen close

Hear my thoughts in every note, ooh oh

Make me your radio

Turn me up when you feel low

This melody was meant for you

Just sing along to my strereo...

Tiếng nhạc được vặn ở mức vừa phải để không làm phiền đến thực khách, xong vẫn đủ để người ta trầm mình vào trong tiếng nhạc.

Ở một góc của quán đang có một bầu không khí sôi nổi, ấm áp. Ba con người với ba sắc thái khác nhau, nhưng khi gần nhau lại tạo nên một bức tranh hài hòa.

Một người nữ dáng vẻ lãnh đạm. Cô mặc một chiếc áo croptop có mũ màu trắng, ngực áo in chữ Los Angeles, phối cùng chiếc quần jean Boyfriend bụi bặm đầy cá tính, chân đi đôi sandal trắng đế cao. Mái tóc màu hạt dẻ thả tự nhiên. Gương mặt tinh xảo không trang điểm gì nhiều, chỉ đơn giản là tô một lớp son Relvon lên môi. Trông cô vừa có chút cá tính lại vừa có chút lạnh lùng.

Người con trai ngồi cạnh cô lại mang dáng vẻ nam tính, góc cạnh. Anh mặc một chiếc áo phông trơn màu đen, phối cùng chiếc quần soóc thể thao đồng màu, chân đi đôi giày axis đen. Bộ đồ không những không làm anh trông u ám, trái lại còn tôn thêm nước da trắng cùng vóc người cân đối của anh. Gương mặt điển trai lạnh lùng nhưng hôm nay như có như không, thấp thoáng ý cười.

Cô gái còn lại mang trong mình một dáng vẻ hồn nhiên năng động. Chiếc áo croptop màu vàng nhạt kết hợp cùng chiếc quần đùi cạp cao màu trắng tạo cho người khác cảm giác năng động, dễ gần. Chân cô đi một đôi converte chuck taylor để dễ hoạt động. Gương mặt búp bê gần như không trang điểm, tóc đen cột cao năng động. Cô gái này thoạt nhìn còn tưởng kém hai người còn lại tuổi chứ không ít.

Vâng, tổ hợp trai xinh gái đẹp ấy chính là Hạ Vũ, Âu Dương Nam và Âu Thiên Kì.

- Vũ Vũ! Cậu thật là ngầu đó. Tớ còn tưởng cậu bỏ qua cho bọn họ, hóa ra là ngấm ngầm trả thù sau hả?

Thiên Kì sau khi nghe Dương Nam kể về chuyện đối đầu ở trên lớp thì vô cùng phấn khích. Cô thực sự sùng bái người này mà. Đáy mắt cô gái nhỏ lấp lánh tia hâm mộ dành cho cô bạn đồng trang lứa.

- Phải đó. - Âu Dương Nam cũng gật đầu đồng tình - Phải công nhận buổi đó Vũ Vũ rất ngầu. Hôm đấy nghe cậu phản biện, tôi cũng tin sái cổ đi ấy. Hóa ra là vậy thật.

- Haha...

Hạ Vũ chỉ cười trừ. Cô nói với họ, việc này là do anh cô làm. Họ cũng không chất vấn gì mà tin tưởng cô. Đằng nào đây cũng là hai người bạn cô thân nhất ở trường này, nếu chuyện gì cũng giấu họ thì cô thực không cam tâm. Cái gì nói được thì nói, cái gì nhất định phải giữ bí mật thì giữ nguyên.

- Ừ, tớ phải vậy chứ. Con người sinh ra vốn có lòng đố kị. Mà tớ thì đặc biệt nhiều về khoản này. Có thù thì phải trả. Ăn miếng thì trả miếng thôi!

~Các nàng thấy truyện thế nào? ._.

~Nếu thấy nó nhảm thì cứ góp ý tự nhiên nhé! =w=

Truyện Chữ Hay