Editor: Ê Đê Ban Mê
Lưu Hoàn và Lưu Du thấy mẫu hậu thế mà lại đồng ý thì đều vô cùng cao hứng. Lưu Du ôm Minh Hoàn: “Con biết mà, mẫu hậu là tốt nhất!”
Bình thường Minh Hoàn yêu thích hai tiểu tử này nhất, mặc dù mỗi đứa đều có khuyết điểm --- Lưu Hoàn quá nghịch ngợm, Lưu Du quá lười nhác, có điều con của mình cho dù có khuyết điểm bằng trời thì Minh Hoàn cũng sẽ thương bọn chúng.
Có điều Lưu Đàn luôn nói, từ mẫu hư con, tương lai Lưu Hoàn phải thừa kế đại thống, mai sau Lưu Du phải phụ quốc tham chính, Minh Hoàn cũng không thể yêu chiều bọn chúng, phải giao bọn chúng vào tay tiên sinh để tiên sinh quản giáo nhiều hơn.
Con hư tại mẹ
Lưu Hoàn là người mà tiên sinh cũng không quản được, nhưng mà lúc Lưu Hoàn lật mái nhà đến mức long trời lở đất thì luôn có Lưu Đàn tới trị.
Minh Hoàn sờ lên đầu hai tiểu tử này: “Thời gian không còn sớm nữa, mẫu hậu còn phải nói chuyện một lúc với mấy vị cáo mệnh phu nhân, các con đi chép sách, chờ đến tối mẫu hậu bảo phụ hoàng tặng ngựa cho các con, làm tiệc sinh thần cho các con.”
Lưu Du nói một tiếng “Được” rồi kéo tay ca ca rời đi.
Minh Hoàn nhìn bóng lưng hai tiểu tử khẽ cười cười. Lưu Hoàn và Lưu Du càng ngày càng cao rồi, hai đứa lớn lên rất nhanh, không chừng đợi đến có một ngày Minh Hoàn sẽ có thể nhìn thấy hai đứa phải thành thân sinh con rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Cung nữ đỡ tay Minh Hoàn đứng dậy: “Hoàng Hậu nương nương, mấy vị phu nhân đã chờ rất lâu rồi.”
Minh Hoàn gật đầu: “Bản cung đi ngay đây, nhớ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc tối, hôm nay là sinh thần của Thái Tử và nhị hoàng tử.”
“Nô tỳ sẽ đi thúc giục, người yên tâm, ngự thiện phòng bên kia tuyệt đối sẽ không dám quên, từ rất nhiều ngày trước đã chuẩn bị đấy.” Cung nữ nói: “Mấy vị phu nhân tiến cung cũng là vì nghe nói đến sinh thần của Thái Tử và nhị hoàng tử mà đến, cố ý đưa lên chút lễ vật bày tỏ tâm ý.”
Minh Hoàn mỉm cười gật đầu.
Chờ đến sảnh, mấy vị phu nhân rối rít đứng dậy hành lễ với Minh Hoàn.
Dù đã gặp qua Minh Hoàn nhiều lần nhưng lúc những vị phu nhân này nhìn thấy lần nữa thì vẫn cảm thấy kinh diễm.
Chẳng trách trong hậu cung của bệ hạ chỉ có một mình Hoàng Hậu, sắc đẹp của Hoàng Hậu khiến cho nữ nhân nhìn cũng thích.
Minh Hoàn khẽ cười nói: “Các vị phu nhân không cần đa lễ như vậy.”
Phu nhân Thừa Tướng nói: “Hôm nay là sinh thần của Thái Tử điện hạ và nhị hoàng tử điện hạ, thần phụ cố ý bảo mọi người chuẩn bị chút lễ mọn cho hai vị điện hạ.”
Đang nói thì mấy thị nữ dâng lễ vật lên, cung nữ nhận lấy, Minh Hoàn nói: “Bản cung thay mặt Thái Tử và nhị hoàng tử nhận tâm ý của các vị phu nhân.”
Nàng cũng ngồi xuống rồi ân cần hỏi thăm từng vị phu nhân. Có thể ngồi trước mặt Minh Hoàn đương nhiên đều là thê tử của các trọng thần trong triều, đa số có tuổi tác không nhỏ, so ra mà nói thì năm nay Minh Hoàn mới hai mươi ba tuổi, tuổi còn rất trẻ nhưng bọn họ cũng không dám có một chút khinh thường đối với Minh Hoàn.
Dù sao dưới gối Minh Hoàn cũng có hai vị hoàng tử, sau khi Vệ triều yên ổn, Hoàng Đế đã muốn xây dựng cung điện lộng lẫy cho Minh Hoàn, mặc dù sau đó đã bị Minh Hoàn từ chối nhưng sự sủng ái của Hoàng Đế đối với Hoàng Hậu, các vị phu nhân đều nhìn thấy.
Mấy năm gần đây, Minh Hoàn xử lý hậu cung vô cùng tốt, các phu nhân này thật lòng kính trọng Minh Hoàn, người Minh Hoàn đã gặp qua là không thể quên được, nàng có thể nói chuẩn xác tên họ của các vị phu nhân, tình hình trong nhà, mỗi lần gặp mặt nàng chưa từng nhận nhầm người, thái độ của nàng đối với mỗi vị phu nhân cũng đều như nhau, chưa từng nặng bên này nhẹ bên kia, cũng không tự cao tự đại, bởi vậy mỗi một vị phu nhân đều cho rằng Hoàng Hậu dịu dàng dễ gần, trong lòng tôn trọng.
Minh Hoàn giữ các vị phu nhân ở lại dùng cơm trưa, đã nói chuyện cả một buổi sáng, Minh Hoàn cũng có chút mệt mỏi, giờ Ngọ nàng nằm trên giường nhỏ là ngủ mất.
Minh Hoàn ngủ say, đột nhiên cảm thấy bên tai nong nóng, nàng đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái thì tay lại bị bắt lấy.
Minh Hoàn đột nhiên mở mắt.
Lưu Đàn thế mà đã leo lên giường nhỏ mà nàng ngủ, cùng nàng chen chúc.
Minh Hoàn lại nhắm mắt lại: “Tại sao bệ hạ không ngủ trưa?”
Dù sao Lưu Đàn cũng là vua của một nước, mỗi ngày phải bận rộn nhiều việc hơn so với Minh Hoàn, Minh Hoàn đương nhiên là hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lưu Đàn ôm eo Minh Hoàn: “Trẫm muốn ngủ với nàng.”
Minh Hoàn vùi vào trong ngực hắn, vị trí thực sự quá nhỏ, hai người không thể không dồn vào nhau, chen đến rất gần.
Minh Hoàn nói: “Được, bây giờ ngủ đi.”
Lưu Đàn hôn một cái vào thái dương của Minh Hoàn.
Đã nhiều năm như vậy, Hoàn Hoàn của hắn cũng không thay đổi chút, Lưu Đàn nhìn thế nào đều thấy thích.
Sau nửa canh giờ, Minh Hoàn cũng tỉnh dậy, thái giám bên cạnh chăm sóc Lưu Đàn nói có mấy vị đại nhân đang chờ muốn nghị sự.
Lưu Đàn nhìn Minh Hoàn một cái: “Hoàn Hoàn nỡ để trẫm rời đi?”
Minh Hoàn duỗi lưng một cái rồi nhẹ nhàng đạp Lưu Đàn: “Đương nhiên là nỡ, bệ hạ đi đi.”
Thái giám ở một bên nhìn thấy thì cũng làm như không thấy.
Người người trong cung đều biết tính tình bệ hạ không tốt, ban đầu có cung nữ hầu hạ bệ hạ thấy bệ hạ chỉ có một mình Hoàng Hậu, lo lắng bệ hạ sẽ cô quạnh nên đã cởi quần áo ra chủ động làm ấm giường cho bệ hạ, kết quả là bị bệ hạ bóp chết tươi. Lúc ấy sự việc bị làm ầm ĩ rất lớn, người người trong cung run sợ, từ đó về sau không còn cung nữ dám nổi lên suy nghĩ gian dối, cũng không dám dụ dỗ Lưu Đàn nữa.
Trừ chuyện đó ra, bình thường bệ hạ sẽ nổi giận, cung nữ thái giám phục vụ bên cạnh nhất định phải cẩn thận, bởi vì lúc bệ hạ nổi giận thì cả triều văn võ đều câm như hến, không có một người nào dám nói lớn tiếng.
Mỗi một người trong cung, bao gồm tất cả đại thần đều sợ hãi Lưu Đàn, duy chỉ có Hoàng Hậu là không sợ.
Bệ hạ ở bên ngoài có nổi giận lớn hơn nữa thì xưa nay cũng sẽ không đưa lửa giận đến trước mặt Hoàng Hậu. Bởi vì Hoàng Hậu cũng sẽ nổi tính khí, có lần bệ hạ chọc cho Hoàng Hậu không vui, Hoàng Hậu hai ngày liên tiếp không nói chuyện với bệ hạ, bệ hạ bị hù dọa, một mực ở bên cạnh Hoàng Hậu dỗ dành mới dỗ được.
Tính cách của Thái Tử điện hạ và tính cách của bệ hạ gần như là giống nhau như đúc, nhị hoàng tử điện hạ trông rất ôn hòa nhưng trên thực tế thì lạnh lùng như băng, người bên ngoài căn bản không dám thân cận với hai vị điện hạ, mặc dù điện hạ còn nhỏ tuổi nhưng sau khi gặp rồi thì người ta lại không dám thất lễ chút nào, duy chỉ có ở trước mặt Hoàng Hậu, hai vị điện hạ mới có thể ngoan ngoãn.
Lưu Đàn bị Minh Hoàn nhẹ nhàng đạp thì cũng không tức giận, Minh Hoàn còn đang ngồi trên giường, nàng mặc y phục thật mỏng, vạt áo hơi tản ra, Lưu Đàn đưa tay sửa sang lại vạt áo cho nàng rồi lại cầm bàn chân nhỏ của nàng: “Đá có đau chân không? Trẫm bóp cho Hoàng Hậu.”
Gan bàn chân của Minh Hoàn bị hắn gãi hai cái, nàng không nhịn được cười: “Bệ hạ, chàng dừng tay!”
Lưu Đàn cười khẽ: “Vì sao lại dừng tay? Chẳng lẽ trẫm hầu hạ không tốt?”
Minh Hoàn bắt lấy cổ tay hắn rồi thuận thế ngã vào bờ vai hắn: “Ta sai rồi, sẽ không đá chàng nữa.”
Lưu Đàn bóp eo thon nhỏ của Minh Hoàn: “Hôn trẫm, trẫm sẽ bỏ qua cho nàng.”
Minh Hoàn nở nụ cười như hoa: “Nằm mơ.”
Lưu Đàn giữ cằm nàng rồi cúi đầu hung hăng hôn nàng, một mực hôn đến mức nàng không thở nổi.
Minh Hoàn bị hắn thuần hóa chỉ có thể mềm mại đỡ bờ vai hắn.
Minh Hoàn nói: “Hôm nay là sinh thần của Hoàn Nhi và Du Du, Du Du muốn một con ngựa nhỏ, bệ hạ nhớ để hạ nhân chuẩn bị hai con ngựa giống nhau.”
“Du Du muốn cưỡi ngựa?” Lưu Đàn nghĩ đến tình cảnh bình thường Du Du ủ rũ lén ngủ trong lúc tiên sinh dạy học: “Thân thể nhỏ bé này của Du Du, dây cương cũng cầm không được đấy.”
Minh Hoàn nói: “Bệ hạ yên tâm, có Hoàn Nhi ở đây, nhiều người trông chừng như vậy, Du Du nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì. Lại nói Du Du thông minh mà, cái gì cũng hiểu được, trông thì uể oải nhưng lần trước đấu kiếm với mấy tiểu công tử thế gia nó đứng thứ hai đó.”
“Được, tất cả nghe theo nàng.” Lưu Đàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Du Du muốn một con ngựa, Hoàn Nhi muốn cái gì?”
Minh Hoàn: “...”
Minh Hoàn nói: “Hoàn Nhi đương nhiên là cũng muốn một con ngựa, cho nên ta bảo chàng chuẩn bị hai con ngựa giống nhau đó.”
Lưu Đàn nâng cằm Minh Hoàn lên: “Thật không?”
Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Lưu Đàn buông Minh Hoàn ra: “Được, đợi chút nữa trẫm sẽ cho người đi chuẩn bị.”
Minh Hoàn xua tay áo: “Được rồi, bệ hạ đi đi, các đại thần còn đang chờ chàng đấy.”
Chờ đến buổi tối, yến tiệc được bày trong ngự hoa viên, Thái Hậu bình thường không hay ra ngoài, bởi vì là sinh thần của hai hoàng tôn nên Thái Hậu cũng tới.
Lưu Hoàn và Lưu Du cũng rất gần gũi với Thái Hậu, Thái Hậu thấy Lưu Hoàn cực kỳ giống Lưu Đàn khi còn nhỏ, mặc dù ngoài mặt ghét bỏ Lưu Hoàn quá lỗ mãng nhưng trong lòng bà cũng rất thương yêu, về phần Lưu Du, Lưu Du yên tĩnh, dáng dấp mỹ mạo giống như Minh Hoàn, Thái Hậu cũng rất yêu tôn tử này, cho dù là bà muốn thiên vị thì cũng không biết nên thiên vị ai tốt hơn.
Lưu Đàn ngồi bên cạnh Minh Hoàn.
Minh Hoàn tự mình rót rượu cho Lưu Đàn: “Bệ hạ uống rượu.”
Nếu là Minh Hoàn tự mình rót thì Lưu Đàn sẽ uống.
Rất nhanh, Minh Hoàn lại rót một chén nữa: “Bệ hạ uống rượu.”
Lưu Đàn cười tủm tỉm uống tiếp.
Cả buổi yến hội, Minh Hoàn không ngừng rót rượu cho Lưu Đàn, Lưu Đàn cũng không ngừng uống rượu.
Thái Hậu đã tặng quà sinh thần cho hai tôn tử, bà là người không thức đêm, rất nhanh đã trở về ngủ, thời gian dần dần muộn, Lưu Đàn khẽ dựa vào người Minh Hoàn: “Trẫm say rồi, Hoàng Hậu cùng trẫm hồi cung đi.”
Minh Hoàn cầm khăn tay lau trán cho Lưu Đàn: “Điện hạ ngồi bộ liễn trước đi, sau đó ta sẽ tới.”
Nàng để thái giám hầu hạ Lưu Đàn trở về.
Đôi mắt của Lưu Du và Lưu Hoàn lóe sáng ánh sao: “Mẫu hậu!”
Mỗi tay Minh Hoàn dắt một đứa: “Đi Đông Cung đi.”
Chờ ba người nằm trên giường, Minh Hoàn kể một câu chuyện cho bọn chúng, sau đó nàng vỗ lưng Lưu Du và Lưu Hoàn: “Đã rất muộn rồi, các con còn không ngủ là ngày mai không dậy nổi đâu. Du Du, Hoàn Nhi, nhanh nhắm mắt lại ngủ.”
Lưu Du chọc Lưu Hoàn một cái, nháy mắt với Lưu Hoàn.
Lưu Hoàn nói: “Hoàn Nhi muốn mẫu hậu hôn một cái, Du Du cũng muốn.”
Minh Hoàn hôn trán Lưu Hoàn một cái rồi lại hôn trán Lưu Du: “Con ngoan, ngủ đi.”
Lưu Hoàn và Lưu Du ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
…
Sau khi lên bộ liễn, Lưu Đàn mở mắt ra.
Đương nhiên là hắn không say, Minh Hoàn cố ý chuốc rượu hắn, sao hắn có thể không cảm nhận được chứ.
Chờ đến Kỳ Lân điện, Lưu Đàn tắm rửa thay y phục rồi lại đi đến Đông Cung, sau khi tới hắn cũng không để cung nữ thái giám rêu rao mà đi vào tẩm điện.
Ba người đều ngủ rồi.
Lưu Đàn vén rèm che lên, Minh Hoàn nằm nghiêng, Lưu Du ở giữa, Lưu Hoàn ở rìa ngoài.
Lưu Đàn không chút do dự mà muốn đưa tay ôm Minh Hoàn đi.
Thân là điện hạ nhưng Lưu Hoàn cũng không phải được nuông chiều lớn lên, tính cảnh giác của cậu rất mạnh, nếu như tính cảnh giác không mạnh thì ban đêm gặp phải thích khách chắc chắn không có đường sống. Lưu Du cũng không kém, lúc hai tiểu tử nghe được tiếng bước chân thì đã mở mắt.
Chỉ có Minh Hoàn, lúc rót rượu cho Lưu Đàn nàng cũng đã uống hai chén rượu trái cây, bây giờ nàng ngủ rất say, trong ngực ôm Lưu Du và Lưu Hoàn, khóe môi còn có chút nhếch lên.
Lưu Đàn nhìn hai tiểu tử này một cái rồi trực tiếp ôm Minh Hoàn đi.
Lưu Hoàn: “...”
Lưu Du: “...”
Chờ Lưu Đàn rời đi rồi, Lưu Du nói: “Ca ca, huynh nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Lưu Hoàn không còn gì luyến tiếc: “Chuẩn bị bị phụ hoàng phạt chép sách?”
Lưu Du nói: “Chép sách quá đơn giản, phụ hoàng sẽ phạt huynh đọc ngược tứ thư cho phụ hoàng nghe.”
Lưu Hoàn nói: “Vì sao chỉ có huynh chuẩn bị?”
Lưu Du cười hì hì nói: “Bởi vì huynh là ca ca mà.”
Lưu Hoàn gõ đầu Lưu Du: “Du Du, đệ ngủ đi, nếu không ngày mai đệ lại nằm ỳ đó, đây là giường của huynh, ban đêm ngủ tuyệt đối đừng tè dầm, ca ca không chê cười đệ, cũng không ghét bỏ đệ, nhưng cung nữ đến thay đệm giường chắc chắn sẽ chê cười đệ!”
Lưu Du: “... Đệ từng tè dầm lúc nào?”
Lưu Hoàn nói: “Bởi vì huynh là ca ca, huynh nói đệ có tè dầm thì đệ có.”
Lưu Du và Lưu Hoàn huynh một câu đệ một câu bắt đầu cãi nhau.
Đêm dài đằng đẵng, bầu trời đêm màu xanh đậm treo một vầng trăng, Lưu Đàn không ngồi bộ liễn mà ôm Minh Hoàn đi bộ về.
Hắn cởi áo ngoài ra trùm lên người Minh Hoàn, Minh Hoàn vẫn ngủ rất say, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo ý cười rất ngọt ngào, hẳn là mơ thấy gì đó.
Lưu Đàn ôm nàng đến trong cung, Minh Hoàn thật sự rất nhẹ, đương nhiên là thể lực của Lưu Đàn cũng vô cùng tốt, hắn đang ở tuổi tráng niên, đừng nói là một Hoàn Hoàn, năm Hoàn Hoàn hắn cũng ôm được.
Lưu Đàn ôm Minh Hoàn vào trong ngực, thân thể nàng nhẹ nhàng mềm mại, mang theo mùi hương rất dễ chịu, tính tình nàng lại vô cùng tốt, cho dù là nổi lên tính khí thì cũng rất đáng yêu, sẽ chỉ làm người ta càng thích nàng hơn.
Lưu Đàn hôn một cái lên trán Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ngốc.”
Hắn chỉ để Minh Hoàn và hắn ngủ cùng nhau, sẽ không để hai tiểu tử kia cướp Minh Hoàn đi.