Chương
Editor: Vermouth
Minh Hoàn ngủ rất ngon, Lưu Đàn bóp bóp mặt nàng rồi véo véo tai nàng, cuối cùng bịt mũi Minh Hoàn rồi phì cười: “Bé heo.”
Minh Hoàn đang ngủ, bị Lưu Đàn trêu chọc, nàng mệt mỏi vô cùng, gắng gượng mở mắt ra: “Điện hạ...”
Lưu Đàn cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ha ha, Hoàn Hoàn nàng mau ngủ đi.”
Minh Hoàn ngủ rất ngon, đầu óc cũng không thể nào tỉnh táo, hoàn toàn không nhận ra lúc này Lưu Đàn không nên ngủ chung với nàng, nàng chui vào trong ngực Lưu Đàn cọ cọ: “Buồn ngủ quá.”
Minh Hoàn lại ngủ thiếp đi.
Minh Hoàn ngủ rồi, hai tay Lưu Đàn còn không chịu buông tha cho nàng, hắn lén cầm son và bút vẽ lông mày của Minh Hoàn lên vẽ mặt mèo lên mặt nàng.
Vẽ xong, Lưu Đàn càng nhìn càng buồn cười, hắn cười run cả người một lúc rồi ôm Minh Hoàn ngủ.
Ngày hôm sau Minh Hoàn tỉnh lại, cảm thấy toàn thân ê ẩm, vừa mệt vừa buồn ngủ như ngủ không ngon giấc, nàng vừa muốn cử động thì phát hiện người và hai chân của mình đều bị Lưu Đàn đè lên. Chân Lưu Đàn đè lên chân của nàng, cánh tay Lưu Đàn đặt ở trước ngực nàng.
Minh Hoàn có chút hoang mang, tối qua rõ ràng nàng không ngủ chung với Lưu Đàn trên giường lớn mà?
Chẳng lẽ ban đêm Lưu Đàn lén lút chạy trở về?
Nàng nhìn xung quanh, không phải giường ngủ trong phòng mà là cái giường khá nhỏ ở bên ngoài.
Nàng đẩy cánh tay Lưu Đàn ra, không đẩy được.
Minh Hoàn tức giận.
Chẳng trách nàng nằm mơ thấy mình bị một ngọn núi lớn đè lên, là bởi vì tướng ngủ của tên khốn Lưu Đàn này không tốt đè lên nàng.
“Điện hạ!”
Minh Hoàn cau mày gắng sức đẩy hắn, Lưu Đàn vốn ngủ không sâu, lúc Minh Hoàn tỉnh thì hắn cũng tỉnh rồi.
Vừa tỉnh dậy, Lưu Đàn nhìn thấy mặt mèo tối qua mình đùa dai vẽ cho Minh Hoàn, nhịn không được bật cười: “Hoàn Hoàn à.”
Minh Hoàn nói: “Ta bị chàng đè thành tàn phế rồi.”
Lưu Đàn xoa xoa cánh tay cho nàng: “Ban đêm Cô xoay người chỉ lo đè bẹp nàng.”
Minh Hoàn quá mảnh mai, Lưu Đàn bình thường không biết chừng mực, hắn vốn cũng không phải người nho nhã lắm, tùy tiện bóp nàng một cái là có thể bóp gãy cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng.
Minh Hoàn hơi nhắm mắt lại: “Tối hôm qua, một mình ta ngủ ngon trên giường, tại sao hôm nay tỉnh dậy lại ở chỗ này?”
Lưu Đàn ôn hòa lừa gạt nàng: “Từ sau khi Cô và Hoàn Hoàn thành thân thì không còn có thể ngủ một mình nữa. Gan Cô nhỏ đi, ngủ một mình sẽ thấy sợ cho nên bế Hoàn Hoàn đến ngủ cùng.”
Minh Hoàn: “...”
Đôi mắt đẹp của Minh Hoàn hơi mở ra nhìn Lưu Đàn: “Chàng nghiêm túc sao?”
Sợ ư? Lưu Đàn giết người như ngóe, ban đêm ngủ một mình lại biết sợ hãi ư?
Lưu Đàn nói: “Tất nhiên là thật, Cô còn thật hơn vàng, Hoàn Hoàn về sau không thể để Cô ngủ một mình nữa. Cô yêu nàng, không nỡ bỏ nàng.”
Minh Hoàn bỗng nhiên nghe được chữ “yêu” từ trong miệng hắn, bên tai không khỏi lặng lẽ đỏ lên, nàng dời ánh mắt, không trả lời.
Màu mắt Lưu Đàn lập tức lạnh đi mấy phần. Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, tiếp theo, Lưu Đàn lại nói: “Cô thật sự không thể không có nàng, Hoàn Hoàn, về sau không thể để Cô một mình nhé.”
Minh Hoàn là người đơn thuần, chưa trải qua nhiều chuyện, tất nhiên không thể nào có trải nghiệm tình cảm giống Lưu Đàn.
Nàng thật sự rất khó hiểu tình cảm của Lưu Đàn. Bởi vì Minh Hoàn bản chất là một người chậm rung động lại nhẹ nhàng, cùng với Lưu Đàn hung dữ, gần như không hề xứng đôi. Minh Hoàn chỉ cho rằng Lưu Đàn nói đùa nên nàng nói nhỏ: “Điện hạ không phải trẻ con nữa, sao lại bám người như vậy?”
Nàng ngáp một cái, cảm thấy nếu như mình cứ ở thêm trên giường thì chắc chắn không muốn rời giường, nàng sẽ ngủ tiếp mất.
Minh Hoàn nói: “Ta bảo thị nữ vào hầu hạ rửa mặt, điện hạ, chàng cũng phải dậy thôi.”
Lưu Đàn nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng biến mất trước mắt.
Chẳng bao lâu, thị nữ phát ra tiếng kêu nhỏ, Lưu Đàn bật cười.
Minh Hoàn nhìn thị nữ chỉ mặt mình, cho rằng trên mặt mình dính thứ gì, nàng tò mò cầm gương lên xem, trên mặt mình bị người ta vẽ ba sợi râu dài, chóp mũi bị bôi một vết đỏ, trông giống như yêu quái mèo.
Minh Hoàn: “...”
Lưu Đàn đi tới ôm bả vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn.”
Một tay Minh Hoàn đánh vào cánh tay Lưu Đàn: “Không được chạm vào ta!”
Lưu Đàn lại nói: “Thật sự không phải Cô vẽ.”
“Chàng dám thề không?” Minh Hoàn lấy khăn lau mặt, lau sạch mặt mình, may mà không phải mực nước, lau nhẹ là sạch: “Chàng thề không phải chàng vẽ, nếu như nói dối chàng ngủ một mình ở thư phòng một năm.”
Lưu Đàn: “Chuyện này...”
Minh Hoàn giẫm lên mu bàn chân Lưu Đàn, giày thêu của nàng xinh xắn, phía trên thêu hoa lan, trông rất đáng yêu.
Minh Hoàn giẫm mạnh hai cái rồi nói với Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng là một tên lừa đảo!”
Lưu Đàn bất đắc dĩ kéo Minh Hoàn vào trong ngực: “Được rồi, Hoàn Hoàn nói cái thì là cái đó, được chưa?”
Nửa tháng sau lễ cưới, Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế vẫn ở lại Mục Vương phủ. Sở Tinh Trạch vốn muốn giết Sở Tinh Tế ở Mục Châu, bởi vì một khi về tới Hiến Châu, thân phận Sở Tinh Tế là thế tử cao quý, cơ hội Sở Tinh Trạch có thể ra tay không nhiều.
Nhưng mà, các mưu tính của Sở Tinh Trạch đều thất bại. Sở Tinh Tế ở trong mắt Sở Tinh Trạch không hề khó đối phó, nhưng bây giờ xem ra, lại khó giải quyết hơn rất nhiều. Sở Tinh Trạch càng cảm thấy, lúc này không tiêu diệt tảng đá cản đường này thì về đến Hiến Châu càng khó loại bỏ.
Cùng lúc này, Sở Tinh Trạch phát hiện ra hắn thật sự coi trọng vương phi của Lưu Đàn. Không phải là ham muốn nông nổi, cũng không phải bởi vì Lưu Đàn thích nữ nhân này nên Sở Tinh Trạch mới muốn cướp. Thật sự thì, Sở Tinh Trạch chỉ muốn cướp thân phận và địa vị của Lưu Đàn, còn đối với phẩm vị của Lưu Đàn, hắn chẳng hề thích thú.
Nhưng mà, vương phi của Lưu Đàn thật sự rất hợp ý hắn.
Sở Tinh Trạch bị dung mạo khuynh thành của Minh Hoàn mê hoặc. Không chỉ như vậy, hắn còn thích tính cánh hiền thục của Minh Hoàn.
Nhưng tính cách hiền thục ấy chỉ có ở trước mặt Lưu Đàn, còn ở trước mặt nam tử khác, Minh Hoàn luôn giữ một khoảng cách.
Sở Tinh Trạch không muốn như vậy.
Cho nên, mấy ngày trước hắn gửi một bức mật thư cho Xưng Tâm công chúa vẫn chưa xuất giá trong kinh thành.
Bấm ngón tay tính toán, chưa đến một tháng nữa, hẳn là Xưng Tâm công chúa sẽ đến Mục Châu, đi cùng Xưng Tâm công chúa có lẽ còn có thánh chỉ của hoàng đế.
Trong thời gian này, Bình Quận xuất hiện phản loạn, nghe nói là con cháu của Văn Vương, Bình Quận vốn không thuộc về Mục Châu, là tổ phụ Lưu Đàn cướp mới có. Qua mấy chục năm, Bình Quận sau khi trải qua giết chóc thì đã sớm yên bình, bây giờ bỗng nhiên nhảy ra một con cháu Văn Vương, tuy phần lớn gia tộc ở Bình Quận không để ý đến nhưng mà cũng có một số gia tộc năm đó bị xâm phạm quyền lợi, bây giờ muốn Bình Quận trở thành thành châu độc lập, không muốn bị Mục Vương thống trị nữa.
Lưu Đàn tân hôn chưa đến nửa tháng thì không thể không đi Bình Quận.
Kiếp trước, Lưu Đàn xử lý loạn Bình Quận tốn ba tháng mới bắt được phản loạn, chém đầu treo trên tường thành nửa tháng, liên tiếp hơn mười đầu người, trải qua thời gian dãi gió dầm mưa dọa người qua lại trước cổng thành không dám ngẩng đầu lên, tất nhiên cũng làm quý tộc ở Bình Quận và Côn Quận khiếp sợ.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Lưu Đàn sẽ xử lý những thứ này xong sớm.
Nhưng mà, hắn lại không nỡ rời xa Minh Hoàn.
Thành thân với Minh Hoàn nửa tháng, nàng chỗ nào cũng tốt, chỉ có một cái không tốt là Minh Hoàn ngày đầu tiên bị dọa sợ, có bóng ma tâm lý, bất kể Lưu Đàn lừa gạt ra sao thì bất luận thế nào nàng cũng không cho chạm vào.
Bá vương ngạnh thượng cung, cuối cùng khó chịu vẫn là bá vương.
Chú thích ở cuối chương.
Lưu Đàn nghĩ chờ sau khi hắn trở về, có thời gian sẽ xử lý và tính sổ với nàng, bây giờ chính sự quan trọng hơn.
Sở Tinh Trạch tuy ở trong phủ, nhưng mà, cũng không ở lại quá lâu được. Trong phủ Lưu Đàn thị nữ và thị vệ trông coi chặt chẽ, Sở Tinh Trạch cũng không có gan làm ra chuyện gì.
Huống hồ, kiếp trước Lưu Đàn chết rồi, Minh Hoàn còn không muốn để ý đến hắn, hiện tại, Lưu Đàn còn sống khỏe mạnh, Minh Hoàn chắc chắn càng không muốn để ý.
Đêm trước ngày đi, Minh Hoàn thu dọn quần áo cho hắn, nàng thật ra cũng không biết rõ Lưu Đàn sẽ cần mang thứ gì, nghe thị nữ hầu hạ Lưu Đàn trước kia ở trong vương phủ nói rồi Minh Hoàn sắp xếp từng món đồ cho Lưu Đàn.
Nàng mở một cái rương ra, trong rương phần lớn đều là y phục tối màu, tơ vàng chỉ bạc để ở bên cạnh, vừa khiêm tốn vừa hoa lệ, thị nữ gọi là Trân Nhu, ngữ khí rất mềm mại, nàng ta mỉm cười nói: “Vương phi, đây đều là quần áo điện hạ thường mặc, người cầm hai bộ tùy ý đi ạ.”
Minh Hoàn cầm hai bộ, giũ quần áo ra thì bên trong rơi xuống một cái khăn.
Khăn lụa màu hồng, Minh Hoàn tò mò, bởi vì Lưu Đàn không giống nam nhân sẽ dùng khăn màu hồng, nàng nhặt lên, trên cái khăn thêu một chữ “Tâm”.
Thị nữ Trân Nhu ngẩn người: “Vương phi...”
Minh Hoàn ngửi mùi cái khăn, mùi son phấn nhàn nhạt xen lẫn mùi đàn hương trên người Lưu Đàn.
Minh Hoàn nhìn về phía thị nữ: “Tại sao điện hạ có cái khăn này? Tiểu thư nhà nào tặng sao?”
Chất liệu khăn rất đặc biệt, không phải nữ nhi bình thường có thể sử dụng, phải nhà rất giàu mới có thể có lăng la chuyên dùng ở hoàng thất này.
Tên một loại vải.
Thị nữ ngập ngừng nói: “Trên khăn có chữ ‘tâm’, chỉ có thể là Xưng Tâm công chúa trong kinh thành, trước kia điện hạ và Xưng Tâm công chúa có một đoạn tình cảm, vương phi người đừng tức giận, bây giờ hai người đã chấm dứt, điện hạ cưới người rồi mà.”
Minh Hoàn đặt khăn ở bên cạnh, lời thị nữ nói và lời Mục thái phi nói lúc trước không giống nhau.
Nàng không để ý lắm.
Quá khứ của Lưu Đàn, Minh Hoàn không muốn biết. Mặc dù Minh Trường Phong và Minh Ly đều không phải nam nhân có ý muốn nuôi tam thê tứ thiếp, Minh Hoàn cũng không chấp nhận nổi việc mình cùng những nữ nhân khác hầu hạ một nam nhân.
Nhưng mà, nhà nàng chỉ là ví dụ, không có nghĩa là tất cả gia tộc. Phần lớn gia tộc lớn, nam nhân thân phận cao đều sẽ không chỉ có một nữ nhân.
Nếu như Minh Hoàn cố níu kéo không buông, ngược lại sẽ làm Lưu Đàn tức giận. Đến hôm nay nàng vẫn còn nhớ kỹ tình cảnh lúc Lưu Đàn giết Tiết Thư Lễ.
Minh Hoàn biết có vài người, rất nhiệt tình và nhiệt tình biến mất cũng rất nhanh, hôm nay có thể nâng niu người ta trên lòng bàn tay, ngày mai cũng có thể nghiền nát người ta dưới lòng bàn chân.
Nhưng mà, việc này cũng có thể giải thích, vì sao có một số việc Lưu Đàn thành thạo như vậy. Hắn luôn có thể hôn nàng rất thuần thục, ôm nàng vào trong ngực, nói vài lời làm người ta nảy nở lòng xuân.
Có lẽ, trước khi gặp nàng, Lưu Đàn cũng tìm rất nhiều nữ nhân luyện tay nghề rồi.
Minh Hoàn có hơi ghét bỏ.
Trân Nhu thấy Minh Hoàn hồi lâu không nói, vẫn sắp xếp quần áo giống như không có việc gì, nàng ta nói: “Vương phi, điện hạ không cho chúng nô tỳ nói những lời này ở trước mặt người, người tốt nhất đừng nói những lời này ở trước mặt điện hạ. Lúc điện hạ nổi giận chúng nô tỳ không can ngăn được, người sẽ chịu khổ đấy ạ.”
Minh Hoàn cười nhạt rồi gật đầu.
Lúc Lưu Đàn đi vào, Minh Hoàn nhét khăn lại, nàng quay người nói: “Điện hạ, ta lấy cho chàng hai bộ quần áo, lúc chàng xuất phát thì mang theo, trên đường thời tiết nóng lắm đó, phải chú ý sức khỏe nhé.”
Lưu Đàn ôm nàng từ phía sau: “Có không nỡ rời xa Cô không? Hả?”
Thật ra, Lưu Đàn cũng muốn dẫn Minh Hoàn đi cùng, nàng ở dưới sự bảo vệ của hắn tất nhiên không thể gặp chút nguy hiểm gì. Chỉ là sợ nàng thân mềm thể yếu, chịu không nổi quá mệt nhọc.
Thân thể Minh Hoàn phải cứng cáp hơn chút nữa.
Sau đó, nàng quay đầu lại nói: “Điện hạ có chuyện quan trọng phải làm, ta tất nhiên không thể cưỡng ép giữ chàng lại hoặc là làm chàng thấp thỏm được.”
Lưu Đàn phát hiện bất thường nhưng hắn không thể nói rõ được là rốt cuộc bất thường chỗ nào.
Lưu Đàn véo phần thịt non mềm ở gáy Minh Hoàn: “Lúc này, không phải nàng nên chui vào trong ngực Cô, vừa khóc vừa van xin Cô không rời khỏi nàng sao?”
Minh Hoàn: “...”
Minh Hoàn gian nan nói: “Điện hạ, chàng nghĩ nhiều, nghĩ rất nhiều rồi.”
Ban đêm lúc ngủ, Minh Hoàn vẫn chia hai cái chăn, mình chui vào một cái rồi nhắm mắt lại.
Lưu Đàn kéo tóc Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn...”
Lòng Minh Hoàn còn có sợ hãi vì đau đớn ngày hôm đó, nàng vốn sợ máu, nếu ngày nào cũng chiều Lưu Đàn, nàng có thể cạn hết máu mất.
Minh Hoàn che bụng: “Ta mang thai, điện hạ, chàng ngủ đi, đừng quấy con nữa.”
Lưu Đàn: “...”
Được rồi, Hoàn Hoàn nói mang thai thì sẽ giả vờ nàng mang thai vậy.
Nhưng mà, chờ sau khi hắn trở về, chắc chắn phải thể hiện khí phách nam nhân, để Hoàn Hoàn không thể rời khỏi hắn nữa, hàng đêm đều phải chủ động cầu hoan.
Chú thích: