Chương
Editor: Vermouth
Lưu Đàn bắt lấy cổ chân nàng: “Thực sự tức giận sao?”
Minh Hoàn gật đầu: “Thật sự tức giận.”
“Nếu tức giận thật thì nàng đã chẳng để ý đến Cô rồi, đâu tốn thời gian nói nhiều lời với Cô như vậy chứ?” Lưu Đàn cười nói: “Hoàn Hoàn, nàng chỉ là nói miệng một chút mà thôi.”
Mặt Minh Hoàn càng đỏ hơn, nàng kéo chăn về phía mình, quay lưng đi không để ý đến Lưu Đàn.
Lưu Đàn chọc chọc bả vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn?”
“Hoàn Hoàn không muốn để ý đến chàng.”
Lưu Đàn chọc chọc bả vai Minh Hoàn: “Nương tử?”
“Ta không phải nương tử của chàng.”
Lưu Đàn lật nàng lại, ôm lấy nàng: “Cô sai, Cô không nên cãi lại nàng, tức giận thì cắn Cô một cái được không? Trút lửa giận của nàng lên người Cô nhé.”
Minh Hoàn há miệng cắn bả vai Lưu Đàn, hắn không mặc quần áo, bả vai rắn chắc, cắn cũng chẳng làm cho người ta thoải mái lắm.
Minh Hoàn tốn sức cắn mấy cái, Lưu Đàn quá rắn chắc, tập võ lâu nên người toàn cơ bắp, da dày thịt béo, sức nàng lại nhỏ, chỉ lưu lại dấu răng đáng yêu cũng chẳng làm chảy ra máu được.
Nghĩ tới hôm qua mình chịu đau đớn lại còn chảy máu, Minh Hoàn rất tức giận, nàng cắn chỗ khác, từ bả vai đến ngực hắn, chỗ này càng không dễ cắn, thậm chí ngay cả dấu răng nàng cũng không để lại được.
Lưu Đàn véo má Minh Hoàn: “Đồ ngốc, cắn cổ ấy.”
Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Cắn cổ chàng, lát nữa thái phi có thể nhìn thấy, bị nhìn thấy sẽ không hay đâu.”
Da mặt tiểu cô nương luôn rất mỏng, suy nghĩ cũng rất chu toàn.
Lưu Đàn nhắm mắt lại: “Vậy cắn tiếp đi.”
Minh Hoàn cắn mấy lần, về sau phát hiện ra hình như Lưu Đàn không cảm thấy đau nên nàng từ bỏ.
Hôm qua thật sự rất mệt, Minh Hoàn cố ý ghé vào người Lưu Đàn muốn ức hiếp hắn, làm hắn cũng thấy mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại rồi chẳng mấy chốc lại thiếp đi.
Lưu Đàn sờ mái tóc dài của Minh Hoàn.
Tóc của nàng rất dày, rất đẹp, mềm mượt xõa xuống như thác nước. Cho dù cả người Minh Hoàn đè lên người hắn, hắn cũng không cảm thấy mệt. Tiểu thê tử của hắn thật sự quá đơn thuần.
Tân phụ thật ra phải dậy sớm kính trà công công bà bà nhưng Lưu Đàn không có ý nghĩ bảo Lưu Hoàn, hôm qua nàng quả thực bị ức hiếp, tạm thời không dậy nổi, hơn nữa, Mục thái phi không phải người quan tâm những lễ nghi phiền phức này.
Mục thái phi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, tiểu cô nương như hoa như ngọc rơi vào tay nhi tử độc thân hơn hai mươi năm của mình thì sẽ đáng thương cỡ nào, dậy không nổi là chuyện rất bình thường.
Minh Hoàn tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, lúc nàng ngủ thì ở trong ngực Lưu Đàn, khi tỉnh dậy lại chẳng thấy Lưu Đàn đâu.
Minh Hoàn vén màn để lộ ra một gương mặt quyến rũ mê người: “Sào Ngọc...”
Tiến vào không phải là Sào Ngọc mà là một ma ma hơi lớn tuổi trong vương phủ gọi là Tề ma ma, trông vô cùng dễ tính và chỉnh tề. Tề ma ma nói với Minh Hoàn: “Vương phi tỉnh rồi, nước nóng đã chuẩn bị xong, người có muốn đi tắm rồi thay quần áo không?”
Tối hôm qua Minh Hoàn đổ mồ hôi, giữa hai chân cũng hơi dinh dính, nàng gật đầu.
Nước ấm áp, Minh Hoàn ở trong nước nhắm mắt lại: “Ma ma, bà ra ngoài đi, tự ta tắm được rồi.”
Tề ma ma đi ra ngoài, Minh Hoàn mở to mắt nhìn cơ thể mình.
Đúng là xanh xanh tím tím, toàn là dấu hôn, đêm qua Lưu Đàn hôn khắp toàn thân nàng một lần, bắp đùi và vòng eo nàng cũng in dấu tay của Lưu Đàn.
Thật ra trong lòng Lưu Đàn vẫn thương nàng, nếu không thương, hôm nay Minh Hoàn tuyệt đối không xuống giường được, nhưng nàng thật sự quá gầy yếu, ngay cả vuốt ve nhẹ nhàng nhất cũng không chịu nổi.
Minh Hoàn xoa nhẹ vòng eo đau nhức của mình, lúc này, tiếng bước chân truyền đến, Minh Hoàn hạ thấp người để cho từ xương quai xanh trở xuống đều ngâm trong nước.
Lưu Đàn đi đến: “Hoàn Hoàn, đến bữa trưa rồi, hai biểu huynh đệ của Cô cũng ở đây, chút nữa nàng không cần câu nệ, nơi này là nhà nàng, nàng là nữ chủ nhân, cứ xem mình là chủ nhân rồi đối đãi với bọn họ là được rồi.”
Minh Hoàn gật đầu một cái.
Lưu Đàn rũ mắt nhìn nàng, nàng ngâm mình trong nước, trên mặt toàn là nước, mái tóc đen như mây mù, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mỹ lệ.
Tối hôm qua vừa muốn nàng, cho dù Lưu Đàn là thép tinh luyện cũng bị nàng hóa thành ngón tay mềm.
Tay của hắn cho vào trong nước, vớt hai lần, cầm lấy tay nhỏ ướt sũng của nàng: “Tối hôm qua vất vả cho nàng rồi, Hoàn Hoàn ngoan, hiện tại còn đau không? Lát nữa Cô sẽ bôi thuốc cho nàng, Cô đã bảo thần y bào chế thuốc mỡ.”
Thật sự rất đau, Minh Hoàn che bụng dưới đã cảm thấy rất đau rồi.
Nàng không trả lời, khuôn mặt ửng đỏ: “Điện hạ, ngài ra ngoài đi.”
“Điện hạ? Đã thành thân rồi mà? Còn gọi xa lạ như thế ư?” Lưu Đàn nói, “Gọi một tiếng phu quân được chứ?”
Minh Hoàn nói: “Ta còn chưa hết tức giận lúc trước điện hạ gạt ta, ta không gọi đâu.”
Chậc, vẫn còn ghi thù.
Lưu Đàn cười nhẹ nói: “Nàng cũng lừa Cô một lần, có được hay không?”
Minh Hoàn tạm thời không nghĩ ra làm sao lừa Lưu Đàn, nàng ngẩng đầu, nói nhỏ: “Thật ra ta là tiên thỏ trắng hạ phàm, mười lăm năm nữa phải về trời, đến lúc đó, để lại điện hạ lẻ loi một mình rồi.”
Nàng chỉ hờn dỗi xíu thôi, muốn lừa Lưu Đàn một chút, không ngờ là con mắt Lưu Đàn vốn đang mỉm cười, chớp mắt lạnh xuống.
Minh Hoàn cảm thấy không khí bất thường: “Điện hạ... điện hạ tin sao?”
Lưu Đàn cúi đầu hôn trán Minh Hoàn một cái, ôm lấy bả vai ướt sũng của nàng: “Lần sau đừng nói như vậy, nói một câu cũng không được, Cô không muốn lẻ loi một mình, Cô muốn mãi mãi ở bên Hoàn Hoàn, sống chung chăn, chết chung huyệt.”
Minh Hoàn muốn đẩy Lưu Đàn ra: “Trên người của ta ướt, đừng ôm.”
Lưu Đàn nhìn thùng tắm, thật sự quá nhỏ, viện phía Nam có suối nước nóng mà cách nơi này hơi xa, ngày khác hắn phải bảo thợ xây phòng dẫn suối nước nóng ở viện phía Nam đến nơi này.
Cùng Minh Hoàn tắm uyên ương, đúng là rất không tồi.
Lưu Đàn bế nàng từ trong nước ra, cầm khăn vải bọc nàng lại lau khô rồi ném nàng lên giường.
Thị nữ vương phủ làm việc rất nhanh, đã thu dọn giường sạch sẽ và thay chăn đệm rồi.
Minh Hoàn bị ném vào cái chăn mềm mại như mây, nàng còn chưa kịp phản ứng, Lưu Đàn đã lấy bình thuốc mỡ từ trong tay áo ra, chọn bình phỉ thúy màu xanh lá, ngón tay của một bàn tay chấm thuốc mỡ rồi tay kia bắt lấy mắt cá chân của Minh Hoàn.
Minh Hoàn xấu hổ vô cùng: “Điện hạ, đừng mà...”
“Bôi thuốc mỡ lên, ngày mai là khỏi rồi.” Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn đừng sợ, Cô sẽ không làm nàng đau đâu.”
Ngày mai khỏe rồi, về sau lại có thể hàng đêm sênh ca.
Lưu Đàn bôi thuốc cho nàng, bản thân cũng đổ mồ hôi, bôi thuốc xong, Lưu Đàn cầm quần áo của nàng đến muốn mặc cho nàng.
Minh Hoàn nói: “Không nhọc lòng điện hạ hầu hạ đâu, ta có tay có chân, tự ta mặc.”
Một trong những chuyện Lưu Đàn thích nhất là tự tay mặc quần áo cho Minh Hoàn, hắn đã sớm xem Minh Hoàn là người của mình, thuộc sở hữu của mình, nữ nhân của mình, lòng chiếm hữu của hắn rất lớn và cũng vô cùng yêu thương nàng: “Cô mặc cho nàng, Cô lừa Hoàn Hoàn, chỉ có thể hầu hạ Hoàn Hoàn nhiều để bù đắp.”
Mặc áo trong vào cho nàng, eo Minh Hoàn nhỏ nhắn, ôm vào rất dễ chịu, hắn yêu thích không buông tay nổi.
Minh Hoàn thấy Lưu Đàn bỏ mấy bình thuốc vào trong ngăn tủ, vừa rồi chỉ cho nàng dùng một loại, trong lòng có hơi tò mò: “Điện hạ, mấy lọ khác là gì vậy?”
Lưu Đàn cười một tiếng quỷ dị rồi véo má Minh Hoàn: “Nàng đoán xem.”
Minh Hoàn đoán không ra, Lưu Đàn cũng biết Minh Hoàn không đoán nổi, hắn buộc dây lưng cho Minh Hoàn: “Ngày mai cho nàng dùng.”
Minh Hoàn cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, “vâng” một tiếng.
Bởi vì lát nữa ra ngoài phải gặp Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế, Lưu Đàn phải bọc Minh Hoàn kín mít để người ta không nhìn thấy gì, cho nên, hắn làm giống như Minh Hoàn ngày thường, khép kín cổ áo cho nàng.
Minh Hoàn xuống giường rồi bảo thị nữ mau đến chải tóc cho nàng.
Lưu Đàn kéo Minh Hoàn ra ngoài.
Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế quả nhiên đều ngồi trong viện Thiên Hương cùng thái phi, hai người cũng đều biết hạ nhân Mục Vương phủ rất có quy củ, người nào cũng bị dạy dỗ rất nghiêm, căn bản không dám lỗ mãng, nhưng là chủ nhân thì có thể thích gì làm nấy
Mục thái phi thưởng trà, nghe Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế kể chuyện thú vị xảy ra ở Hiến Châu.
Hai ngày nay, Mục thái phi nhạy cảm phát hiện ra thái độ của Lưu Đàn đối với Sở Tinh Trạch khác trước. Mục thái phi đến từ Hiến Châu, tuy là cô nương Sở gia nhưng mà huynh đệ cháu trai và con ruột mình bên nào nhẹ bên nào nặng, Mục thái phi còn có thể tự hiểu rõ.
Lưu Đàn tuyệt đối không có chuyện căm ghét người ta vô cớ, Mục thái phi biết Lưu Đàn bây giờ không thích Sở Tinh Trạch lắm chắc chắn là có lý do. Mục thái phi chỉ cần đứng ở bên Lưu Đàn là được rồi.
Lúc này, thị nữ tiến vào thông báo: “Thái phi, điện hạ và vương phi đến rồi ạ.”
Mục thái phi mỉm cười gật đầu.
Cái thằng nhóc Lưu Đàn này không phải tiểu tử nóng vội vắt mũi chưa sạch, Mục thái phi còn tưởng rằng, hôm nay không gặp được Minh Hoàn nữa.
Ngay sau đó, Lưu Đàn và Minh Hoàn đi đến.
Minh Hoàn mặc váy màu đinh hương, Lưu Đàn cũng mặc áo bào màu tím, mặc dù Minh Hoàn ở trước mặt Lưu Đàn có vẻ quá bé nhỏ, nhưng mà Lưu Đàn vốn cao lớn, nữ tử bình thường ở trước mặt hắn đều là con gà nhỏ yếu. Minh Hoàn có tư chất và dung mạo như tiên, vẻ mặt lãnh đạm, Lưu Đàn cao lớn tuấn tú, cao quý cởi mở, hai người trông rất xứng đôi.
Đôi huynh đệ Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế lúc nhìn thấy Minh Hoàn đều không khỏi hơi thất thần. Hai huynh đệ từng thấy không ít mỹ nhân nhưng báu vật khuynh quốc, trời sinh họa thủy như vậy là thấy lần đầu.
Sở Tinh Trạch còn nhìn ra, Minh Hoàn và cô nương che mặt mình gặp trong mưa ngày ấy, thân hình gần như giống nhau như đúc.
Minh Hoàn hành lễ với thái phi: “Hoàn Hoàn bái kiến thái phi, hôm nay đến muộn, là Hoàn Hoàn sai, sau này Hoàn Hoàn sẽ đến hầu hạ thái phi thật sớm ạ.”
Tiếng nói giống y hệt, trên gương mặt tuấn tú của Sở Tinh Trạch có chút mất mát.
Vì sao, tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này đều rơi vào tay Lưu Đàn? Lưu Đàn xứng sao?
Mục thái phi mím môi mỉm cười nói: “Nhà ta không có nhiều quy củ vậy đâu, Hoàn Hoàn, con không cần câu nệ, có nhiều thị nữ hầu hạ vậy rồi ta cần gì phải gọi con đến. Lưu Đàn ngày thường rất phiền toái, con chuyên tâm đối đãi mình nó là được rồi, nếu như nó giở trò xấu bắt nạt con, con cứ việc nói cho ta.”
Minh Hoàn gật đầu.
Mục thái phi nói tiếp: “Đây là thế tử và tam công tử của Hiến Vương ở Hiến Châu, đều là biểu đệ của Lưu Đàn.”
Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch chắp tay: “Biểu tẩu.”
Minh Hoàn mỉm cười: “Bái kiến thế tử và tam công tử.”
Lưu Đàn cầm tay Minh Hoàn: “Đều là huynh đệ trong nhà, về sau nàng xem bọn họ là huynh đệ mà đối đãi là được rồi, không cần câu nệ như vậy.”
Lúc nói chuyện, Lưu Đàn mỉm cười với Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch: “Biểu tẩu các đệ rất nhút nhát, ngày thường cũng không thích nói chuyện lắm.”
Sở Tinh Tế khen ngợi: “Biểu tẩu hiền lành thùy mị, biểu ca sau này có phúc phần rồi.”
Mấy người cùng nhau dùng bữa trưa.
Sở Tinh Trạch lại nhìn Minh Hoàn vài lần, nhìn ở khoảng cách gần, có thể thấy rõ, tiểu nữ nhân vẫn như thiếu nữ, màu da như băng tuyết, tóc đen như gỗ đàn, mỗi khi nhăn mày hay nở nụ cười đều có dáng vẻ cực kỳ động lòng người.
Chẳng trách Lưu Đàn muốn cưới nàng, lại còn chỉ khi gặp nàng rồi mới cưới. Nhan sắc khuynh thành như vậy, bỏ qua thì không còn nữa.
Lưu Đàn chú ý tới ánh mắt của Sở Tinh Trạch.
Hắn ngước mắt lên nhìn Sở Tinh Trạch một cái như cảnh cáo, Sở Tinh Trạch run lên trong lòng, lập tức nhìn ra chỗ khác.
Sau bữa cơm trưa đều trở về, Sở Tinh Trạch trở về ngủ trưa, sau khi tỉnh lại thì tản bộ trong hoa viên Mục Vương phủ, lúc tản bộ, Sở Tinh Trạch lại nghĩ đến Minh Hoàn. Ánh mắt Minh Hoàn sạch sẽ trong sáng, hẳn là chưa từng chứng kiến nhiều chuyện ghê tởm, là một người rất đơn thuần.
Sở Tinh Trạch bây giờ đã rơi vào trong tình trạng tuyệt tình tuyệt nghĩa, hắn giết người thân, trong bụng đầy tính toán, nhưng sâu trong lòng vẫn khao khát gần gũi một người hoàn toàn sạch sẽ.
Cách đó không xa hình như có tiếng gì đó, Sở Tinh Trạch núp sau núi giả.
Thuộc hạ Lưu Đàn bắt được một con hồ ly trắng, lông trắng như tuyết lại không cắn người, rất hiếm có nên đưa đến lấy lòng Minh Hoàn.
Ban đầu, Minh Hoàn còn cảm thấy sợ, về sau thấy hồ ly trắng thật sự không cắn người nên to gan sờ vào.
Lưu Đàn nhìn lướt qua chỗ núi giả, bả vai đụng bả vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn thích hồ ly hay là thích Cô?”
Tai Minh Hoàn đỏ lên: “Hồ ly trước giờ không lừa ta.”