Đêm lại triền miên, bình minh vẫn phải thường kỳ kéo lên mở màn thanh lãnh.
Giày vò cả một đêm, trước lúc lâm triều Tô Vận Hàm rốt cuộc mới chịu 'tha' cho Hồ Linh Tiêu, hôn hôn trán nàng để nàng nằm trên giường nghỉ ngơi. Mở cửa tẩm cung ra, các nô tài mặt từng người mặt tu hồng nâng đồ dùng rửa mặt hầu ở ngoài. Tối qua bọn họ đứng ngoài cung giữ một đêm, thì thế nào lại không nghe thấy ngâm kêu cao vút thẹn người ở trong chứ?! Cả một đêm, cả một đêm a! Các nô tài đánh trong nội tâm khâm phục sức chịu đựng của vị tân hoàng trước mắt, dĩ nhiên có thể không ngừng nghỉ chiến một trận tới hừng đông.
Rửa mặt xong, Tô Vận Hàm lại mặc long bào rườm ra cùng chúng nô tài bồi cùng đi vào đại điện Kim Loan. Ngồi lên long ỷ, Tô Vận Hàm nhìn các vị đại thần quỳ phía dưới không khỏi tâm sinh cảm khái. Chẳng trách người đời đều vọng tưởng ngồi lên long ỷ, thậm chí không tiếc đánh đổi sinh mệnh cũng phải mật mưu soán vị! Đại quyền sinh sát, vạn người kính ngưỡng! Độc nhất vô nhị như vậy cũng chỉ có thân là thiên tử cửu ngũ chí tôn mới có thể hưởng được.
Nhìn các đại thần chỉ có nàng giơ tay cho phép họ đứng lên mới có thể đứng lên, khoé miệng Tô Vận Hàm không khỏi câu lên một độ cong dễ nhìn: "Các vị ái khanh, có bản thì khởi tấu, vô bản thì bãi triều!" Trước đây nàng chỉ có thể lấy thân phận thần tử đứng dưới nghe Minh Tắc nói lại lời tẻ nhạt cũ kỹ này, hiện giờ khi nàng chân chính thân cư ở đây, Tô Vận Hàm cảm thấy lời cũ kỹ này thật có lý.
"Khởi tấu thánh thượng, thần có bản muốn hỏi." Có thanh âm quen thuộc vang lên, Lý Hạo từ đầu hàng đi ra, nói: "Tân hoàng đăng cơ, không biết thuế thu của bách tính có cần miễn giảm?"
"Tự nhiên là cần rồi! Truyền ý chỉ của trẫm, toàn quốc miễn thuế ba năm... Còn những bách tính còn trong lao ngục kia, nếu không có tội đại gian đại ác, đều có thể miễn tội phóng thích." Tô Vận Hàm đứng dậy, chính thanh nói: "Trẫm, lấy nhân đức trị thiên hạ! Nguyện chư vị ái khanh cùng trẫm cùng chung tay, giúp đỡ xã tắc, cũng tiện để bách tính trải qua cuộc sống tốt hơn. Mặt khác, truyền ý chỉ của trẫm, trong lúc trẫm tại vị, miễn đi tất cả tục lịch tuyển tú hậu cung! Ngoài hoàng hậu ra, trẫm sẽ không nạp phi nữa!" Tô Vận Hàm nói thản đãng, nàng không chút hối hận nhìn trời xanh ngoài điện Kim Loan, niệm trong tâm Hồ Linh Tiêu còn đang say ngủ ở Khôn Ninh cung. Nàng đã đáp ứng hồ ly tinh của nàng, đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có mình nàng! Lời thề này, sẽ không vì hiện tại nàng là thiên tử cao quý mà đổi, càng sẽ không vì bất cứ chuyện gì sau này mà đổi. Tuy ngoài miệng không nói ra được lời tâm tình loại như ta yêu nàng, nhưng Tô Vận Hàm dùng hành động của nàng thuyết minh cho Hồ Linh Tiêu, nàng chỉ thích nàng ấy, cũng chỉ nguyện yêu nàng ấy.
"Thánh thượng anh minh, chúng thần nguyện cùng thánh thượng chung tay, đại nghiệp giúp đỡ xã tắc!!!" Tuy không biết đến cùng Tô Vận Hàm có phải ba phân chung nhiệt độ hay không, thế nhưng các đại thần vì nàng mà cảm thấy vui mừng sâu sắc. Mọi người đều biết, lịch đại hoàng đế đều thích trầm mê nữ sắc mà tuyển tú nạp phi không ngừng. Hiện giờ Tô Vận Hàm có thể hạ chỉ này, thứ nhất nói rõ tình thâm ý trọng giữa nàng cùng Hồ Linh Tiêu, thứ hai thuyết minh rằng nàng cũng không phải làm hoàng háo sắc. Như vậy, liền lưu lại một ấn tượng vô cùng tốt trong tâm các đại thần.
[Ý chỉ người thay đổi mau chóng và thất thường, kiểu nhất thời hứng trí thì bắt tay làm hay nói thế nhưng chẳng mấy chốc sau đã bỏ hoặc thay đổi quyết định]
"Như vậy thì tốt! Các vị ái khánh, ngoài chuyện thu thuế bách tính, còn có chuyện gì khác muốn tấu sao? Nếu không, thì bãi triều đi." Nhìn nhìn bầu trời tinh lãng bên ngoài, Tô Vận Hàm suy đoán Hồ Linh Tiêu đại khái là tỉnh rồi đi, hiện tại hẳn là khó chịu nằm trên giường đợi mình về đó!
"Chúng thần vô bản cần tấu." Chúng vị đại thần nhiều miệng một lời nói.
"Vậy thì, bãi triều!" Không có ai khởi tấu, Tô Vận Hàm gật đầu cùng Từ Phong cùng Lý Hạo sau đó rời khỏi đại điện Kim Loan. Tuy hiện tại nàng đã là thiên tử cao quý, nhưng chưa từng quên tình nghị giữa nàng cùng Lý Hạo, Từ Phong. Đương nhiên, ngoài tình nghĩa nên có, nàng vẫn có chút bí mật cùng bọn họ không muốn ai biết, đó chính là ngày Minh Tắc băng hà đó, Lý Hạo giúp nàng nguỵ tạo chiếu thư.
Đi qua ngự hoa viên, chung quanh nở rộ phân phương hấp dẫn ánh mắt Tô Vận Hàm. Nàng trì hoãn bước chân đi tới, sau đó xoay người bước vào trong bụi hoa. Diễm hồng hẳn là nhan sắc Linh Tiêu thích nhất đi?! Nhìn đoá hoa ân hồng dập dờn trong gió, Tô Vận Hàm cũng không gọi nô tài tới hái, mà tự mình khom lưng hái nó trong tay. "Hoa này, dễ nhìn chứ?" Tô Vận Hàm, đưa hoa cho những nô tài phía sau nhìn, trên mặt mang ý cười như hài đồng.
"Dễ nhìn dễ nhìn, hoàng thượng tự mình hái hoa, tự nhiên là dễ nhìn!" Bọn thái giám phía sau đồng loạt gật đầu tán đồng. Phải biết, hoa trong ngự hoa viên đều trải qua tự tay hai hoa tượng số một số hai kinh thành chăm chút, tuỳ tiện một đoá nào đều là loại cực kỳ hiếm thấy.
"Ân, này Linh Tiêu nàng hẳn là thích." Tô Vận Hàm xoay lại xoay hoa, lại khom lưng hái được vài đoá hợp lại cầm trong tay: "Đi thôi, khởi giá Khôn Ninh cung."
Sải bước vào Khôn Ninh cung, Tô Vận Hàm làm cái thủ thế cấm khẩu với các nô tài phía sau, để bọn họ thành thật ngốc ngoài cửa mà thủ. Đi khép cửa tẩm cung lại, Tô Vận Hàm ngửi ngửi mấy đoá hoa hồng trong tay, cầm chúng đi thẳng tới trước giường rộng lớn thư thích. Trên giường, Hồ Linh Tiêu không có một vật nằm sấp trên giường, bị tử mỏng manh tuỳ ý che trên người nàng, che ở hơn nửa lưng eo bạch tích của nàng.
"Linh Tiêu, thích không?" Tô Vận Hàm ngồi ở mép giương, cầm hoa hồng trong tay đưa tới trước mặt Hồ Linh Tiêu. Nàng đưa tay vuốt ve phần lưng quang khiết của Hồ Linh Tiêu, sau đó không kìm được hôn lên.
"A... Ngốc tử, ngươi thật bại hoại! Sao trước đây người ta không phát hiện ra, thì ra ngươi càng sắc phôi như vậy!" Thanh âm biếng nhác truyền vào tai Tô Vận Hàm, khi nàng ngẩng đầu lên, Hồ Linh Tiêu đã lười biếng vươn người trực diện với nàng. Nhìn thấy tiên hoa Tô Vận Hàm cầm trong tay, lại thấy nàng ngay cả long bào thượng triều cũng chưa kịp thay đi, lúc này trên mặt Hồ Linh Tiêu tràn lên ý cười đường ngọt: "Hoa này thật phiêu lượng nha! Người ta thích nhất chính là nhan sắc diễm hồng như vậy! Bất quá nha, tuy hoa này hồng diễm như vậy, lại không sánh được với môi của ngốc tử, khiến người ta yêu thích không thôi đó!"
"Nếu nàng yêu thích, ta liền ngày ngày cho nàng đòi hỏi hôn môi." Đến nay không nói lời buồn nôn Tô Vận Hàm hiếm thấy mở miệng nói ra lời buồn nôn như vậy, nàng bò lên giường lớn ôm lấy Hồ Linh Tiêu, tiện tay cởi long bào ra quăng trên đất, cười nói: "Thái y nói có mang liền không thể nằm sấp ngủ, sao nàng còn không cẩn thận vậy chứ? Nàng đừng quên, hiện tại nàng không phải một người... trong bụng này, còn có một thai nhi bồi nàng đó!"
"Hi hi... Ngươi ngốc tử này hẳn là đã quên, người ta là hồ yêu, nếu là hiện nguyên hình chính là phải nằm sắp ngủ đó." Nửa nằm trong lòng ngực người yêu, nụ cười của Hồ Linh Tiêu mãi không có biến mất. Nàng lật người trong lòng Tô Vận Hàm, vùi mặt vào ngực nàng, nghe thời khắc này tim nàng đập bình ổn, trầm tiếng nói: 'Ngốc tử, người ta cảm thấy thật hạnh phúc cảm thấy thật hạnh phúc. Trong bụng có hài tử bồi tiếp, khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy ngươi bồi bên người người ta ôm người ta. Ta nghĩ, chuyện đúng nhất ta làm trong trăm ngàn năm qua, chính là câu dẫn được ngươi! Bằng không ta sao lại biết tư vị hạnh phúc chứ?"
"Hiện tại còn chưa tính là hạnh phúc nhất, đợi chúng ta sinh hài ra tử, chúng ta một nhà ba người đều ngốc cùng một chỗ, đó mới là hạnh phúc nhất nha." Tô Vận Hàm nhắm mắt lại mong muốn nói. Ngửi hương Hồ Linh Tiêu phát ra, Tô Vận Hàm tựa hồ thấy được nàng cùng Hồ Linh Tiêu hai người nắm tay nhau trong ngự hoa viên ngập tràn phân phương say lòng người, mà phía trước các nàng, một nữ hài sơ bím tóc nhỏ khả ái đang cười đùa quơ tay nhỏ với các nàng, dùng thanh âm non nớt hô các nàng: "Mụ mụ, mụ mụ."
"Chỉ là, trước khi sinh hài tử... Vẫn là phải trải qua thiên kiếp a!" Nghĩ đến bốn mươi chín ngày sau độ thiên lôi kiếp, giữa hai hàng lông mày Tô Vận Hàm lại che kín âm vân. Nàng cúi đầu vuốt ve gò má Hồ Linh Tiêu, thỉnh thoảng hôn lên khoé môi nàng, lẩm bẩm nói: "Vô luận thế nào, chỉ cần có thể ở cùng với nàng, ta liền... cái gì cũng không để ý!"