Thức ăn trên bàn tròn đều bị đám người Từ Trị Đồ phun tửu, cho dù Tô Vận Hàm định gắp chút thức ăn để giải bớt tửu vị trong miệng cũng không thể nhấc đũa. Nàng hơi cúi đầu nhìn Hồ Linh Tiêu chớp mắt không ngừng, lại nhìn mọi người ý cười đầy mặt, vẻ mặt 囧 biến thành đành chịu: "Ta muốn biết rốt cuộc nàng giấu long bào ở đâu, nhưng nàng cũng không thể dùng chuyện sinh hài tử này... Linh Tiêu, chúng ta..."
"Ai? Vận Hàm a! Hôn nay là ngày động phòng của Lý Hạo cùng Như Ngọc, chi bằng con cùng Linh Linh Tiêu ngụ lại Hứa phủ đêm nay? Cũng tiện thâm thấm hỉ khí, làm việc lại càng là làm nửa công gấp bội đó nha!" Từ Trị Đồ uống tửu lên đến không ngăn được miệng, tâm tình âm mai của ông được Hồ Linh Tiêu làm ra náo kịch này quét sạch, tâm lý trêu đùa phụ hoạ càng sâu.
"Nghĩa phụ, người ta mới không cần cùng Vận Hàm ngủ ở chỗ này đâu! Người ta muốn cùng ngốc tử về nhà, vẫn là giường ở nhà thoải mái hơn!" Hồ Linh Tiêu không kiêng kỵ chút nào nói, đưa tay nắm lấy mũi Tô Vận Hàm lay nhẹ trái phải: "Ngốc tử, sinh hài tử có được không vậy!! Nếu ngươi còn không đáp ứng, thì người ta đi tìm người khác đó nha! Phải biết, ái mộ người ta... Đến hiện tại vẫn còn một đám thật đông đó!"
"Ngươi! Ngươi dám!!!" Nghe nói vậy, Tô Vận Hàm rất không bình tĩnh trừng mắt lên. Mặc dù nàng biết Hồ Linh Tiêu không thể nào làm vậy, bá đạo trong lòng vẫn xui khiến nàng hung hăng xiết Hồ Linh Tiêu vào lòng: "Đêm nay chúng ta liền sinh hài tử! Nếu ngươi dám tìm người khác, tìm một ta giết một! Tìm một đôi! Ta liền giết một đôi!" Tô Vận Hàm thả lời hung ác bên tai Hồ Linh Tiêu, ánh mắt theo mặt cười của Hồ Linh Tiêu hoà hoãn dần dần.
"Hi hi, ngốc tử... Người ta thích ngươi nhất!" Hồ Linh Tiêu cười tủm tỉm dựa vào lòng ngực Tô Vận Hàm, nào còn quan tâm thời khắc này ở nơi nào, lại nào còn để ý ngồi bên người đều là trưởng bối từng là trọng thần. Nàng để ý chính là, thời khắc này Tô Vận Hàm an vị bên người nàng, nàng để ý chính là, trong lòng Tô Vận Hàm có nàng, tràn ngập đều là nàng.
Thức ăn bị tửu bao trùm, Hứa Đức Trung chiêu hạ nhân tới thay mới toàn bộ bàn tửu thái, nhìn Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu cử động thân nhiệt như vậy không khỏi ho khan vài tiếng. Hắn niên kỷ đã lớn, thực chịu không nổi trường diện phơi bày như thế. Cùng Từ Trị Đồ cụng bôi tửu, Hứa Đức Trung tựa như vô ý nói: "Nhìn quan giữa bách quan, làm ta hài lòng nhất cũng chỉ có mình Vận Hàm. Ngay cả nữ tế Lý Hạo kia của ta, cũng không bì được Vận Hàm, giữa hai đứa, sai lệch phân nửa nha!!!"
"Lão sư tán dương quá mức rồi, mà không nói tới Vận Hàm kính trọng nhất chính là lão sư cùng nghĩa phụ, nếu không có Từ huynh đệ cùng Lý huynh hỗ trợ, cả chuyện Lâm Viễn Hầu sao lại có thể kết thúc dễ dàng chứ! Lại nói, Từ huynh đệ vũ nghệ đảm thức, Lý huynh mưa lược, đều là Vận Hàm nên học tập đó." Tô Vận Hàm khiêm tốn nói.
"Ngốc tử, ngươi cũng quá khiêm tốn rồi!" Hồ Linh Tiêu nắm vành tai Tô Vận Hàm, hơi nheo mắt lại, nói: "Nghĩa phụ, lão sư, cũng không phải Linh Tiêu khen phu quân mình, Vận Hàm hắn thực tuấn tài đương thời hiếm có, hắn tâm hệ bách tính không nói, càng biết thiện dụng người.Những này, không cần ta nói nghĩa phụ cùng lão sư cũng có thể thấy. Nếu sinh ở gia đình đế vương, đang là minh quân trị thế!"
"Linh Tiêu! Không được nói bậy!!!" Tô Vận Hàm sao cũng không ngờ tới lần này Hồ Linh Tiêu sẽ nói ra ngôn luận đại nghịch bất đạo, nàng hoảng mang che miệng nàng lại, có lỗi nói: "Nghĩa phụ, lão sư, Linh Tiêu nàng cũng là nói vô tâm như vậy, thỉnh xin không cần trách cứ nàng."
"Linh Tiêu, nàng đây là muốn làm gì! Sao khác thường vậy, ngay cả ngôn luận đại nghịch bất đạo cỡ này cũng nói ra được!!!" Tô Vận Hàm cau mày, dùng tâm ngữ trách cứ Hồ Linh Tiêu. Nàng thật rất kỳ quái, hôm nay ngôn ngữ của Hồ Linh Tiêu quá mức khác thường, bao quát cả những câu nàng nói với nghĩa phụ ở Từ phủ kia, hiện tại ngẫm lại... Quả thực là đẩy nàng vào hoả khang (hố).
"Ngốc tử ngốc tử, ngươi đừng khí mà! Khí hoại ai theo người ta sinh hài tử!" Hồ Linh Tiêu mỉm cười nhìn Tô Vận Hàm, không có nửa điểm áy náy, trái lại càng thêm lớn mật ngồi lên đùi nàng, vòng quanh cổ nàng nhẹ thổi mị khí.
"Nàng!" Tô Vận Hàm vị lời của nàng làm nghẹn lại, cũng chỉ đành buồn không lên tiếng nhấc đũa gắp thức ăn.
"Ha ha, nơi này đều là người mình, hôm nay lại là hỉ yến, muốn nói gì liền nói đó! Huồng hồ, ta không cảm thấy Linh Tiêu nói sai, Từ Đề đốc, ngươi nói xem?" Hứa Đức Trung câu lên khoé môi, có thâm ý khác nhìn Từ Trị Đồ.
"Phải a! Thánh thượng phong lưu cả đời, nhưng tới nay không có thừa tự. Nếu như đến lúc tất yếu, chúng ta thân là những thần tử này, cũng nên là tuyển người thích hợp... Ha ha, lão phu đại khái là uống say rồi, bằng không sao lại nói lời như vậy chứ? Hứa lão nha, chúng ta đi thư phòng tán giẫu đi, để bọn tiểu bối chúng uống. Nén khổ trong lòng, nếu ngươi không để lão phu nói, lão phu có thể ức đến khó chịu!!!" Từ Trị Đồ đứng dậy lau tửu nhỏ trên râu quai nói, lại nói: "Lão phu cùng Hứa lão vào thư phòng nói chuyện, các ngươi uống trước đi!"
"Phải phải phải! Ta theo Từ Đề đốc tán gẫu đây, cũng miễn cho tâm tình Từ Đề đốc không tốt, ẩm tửu lại càng phiền muộn." Hứa Đức Trung ha ha cười nói, đứng dậy cùng Từ Trị Đồ đồng thời ra khỏi nội đường đi vào thư phòng Hứa phủ.
"Hai trưởng bối rời khỏi tửu tịch, Từ Phong liền không còn cố kỵ cùng Tô Vận Hàm đại ẩm đặc ẩm. Tô Ngưng Nhi muốn chiếu cố hài tử, chỉ ngẫu nhiên gắp chút đồ ăn ăn mấy miếng, Hồ Linh Tiêu thì ngồi an ổn thoả đáng trong lòng Tô Vận Hàm, thỉnh thoảng nghiêng người trêu lại trêu hài tử trong lòng Tô Ngưng Nhi. Hồ Linh Tiêu thật yêu thích hài tử, điểm ấy Tô Vận Hàm tự nhiên nhìn ở trong mắt, dù là uống tửu, ánh mắt nàng lại chưa từng rơi trên người bất kỳ ai ngoài Hồ Linh Tiêu.
[cũng kiểu chén chú chén anh, uống qua lại thật say]
Tửu tịch uống được một nửa, người trong viện tử cũng đều lũ lượt tản đi. Tiễn khách nhân đi rồi, Lý Hạo đã có vẻ say đầy mặt. Hắn lung đông lắc tây đi vào nội đường đánh tiếng chiêu hô với Tô Vận Hàm bọn họ, không thể đợi được nữa tiến vào tân phòng, đi xốc lên khăn voan của tân nương tử. Sắc trời không tính còn sớm, Tô Vận Hàm hiếu kỳ rốt cuộc Hứa Đức Trung cùng Từ Trị Đồ hàn huyên gì, cư nhiên lại tán gẫu lâu như vậy. Thấy Tô Ngưng Nhi cùng Từ Phong đứng dậy muốn đi, Tô Vận Hàm chỉ đành theo họ, kéo Linh Tiêu cùng rời khỏi Hứa phủ.
Vừa vào cửa phòng, Hồ Linh Tiêu lao thẳng tới ma kính đại toàn thư đặt dưới gối đầu. Nàng ngồi bên giường, nhịp hai chân say mê nhìn nội dung ở trong, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tô Vận Hàm một cái, sau đó gật gật đầu, tát kiều nói: "Ngốc tử, trên thư nói chỉ cần dung hợp linh khí của nhau đến một chỗ, lại chuyển nhập dục lên... Cũng chính là trong thân thể người ta, thì có khả năng dựng dục linh thai. A ngốc tử, mau chóng thoát y thường ra, chúng ta nhanh chóng sinh hài tử đi!" Hồ Linh Tiêu một dạng không thể đợi được nữa, mi mắt mang ý cười.
"Hiện tại?" Tô Vận Hàm đầu đầy hắc tuyến, nàng ngồi bên người Hồ Linh Tiêu nhìn bản ma kính đại toàn thư trong tay nàng, ấp a ấp úng nói: "Hiện tại chúng ta còn chưa tắm rửa nha, trên người cũng đều là tửu vị. Lại nói, lại nói hài tử này sao có thể nói sinh là sinh ra được?!" Cũng không phải công cụ chuyên sinh hài tử!
"Ai nha! Đáng ghét chết được!" Hồ Linh Tiêu bụp cái khép ma kính đại toàn thư lại, mở cửa thò đầu ra bảo bọn nha hoàn tất tốc đưa nước nóng tới, lại về lại trong lòng ngực Tô Vận Hàm, không ngừng lôi kéo y khâm nàng: "Tuy không phải nói sinh là sinh ra được, nhưng tốt xấu gì cũng phải khiến người ta hoài (thai) trước đã! Ngươi thật cứ vậy nhẫn tâm để người ta ngày ngày muốn con sao?!"
"Vậy nàng, vậy nàng còn chưa nói cho ta biết nàng giấu long bào cùng ngọc tỷ ở chỗ nào?" Tô Vận Hàm hỏi.
"Đợi chúng ta tắm xong, làm xong chuyện, người ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết mà thôi!" Hồ Linh Tiêu hạ ngoại sam của nàng xuống, đợi hạ nhân đưa nước nóng tới, không chút hình tượng dắt y phục của Tô Vận Hàm, thoát nàng cái sạch bách. Cái gọi là gấp tới nhịn không được, chính là nói Hồ Linh Tiêu! Nàng vì bớt việc, dứt khoát hiện ra nguyên hình trực tiếp tiến vào dục dũng, không nói tới giảm thiểu không gian, còn có thể ngốc thoải mái trong lòng ngực Tô Vận Hàm, để nàng tự phục thị mình tắm rửa.
"Ngốc tử ngốc tử! Chúng ta bắt đầu sinh hài tử đi!" Tắm xong, Hồ Linh Tiêu lôi Tô Vận Hàm cứng rắn kéo nàng đến trên giường. Thân thể không ngừng vặn vẹo, Hồ Linh Tiêu hai tay ôm cổ Tô Vận Hàm, cười nói: "Ngốc tử, không muốn người ta sao? Muốn sao thì làm vậy, uy người ta no mới thôi đó!"
"Long bào cùng ngọc tỷ kia?"
"Hi hi, đã nói rồi mà! Xong chuyện tự nhiên sẽ nói ngươi biết!" Hồ Linh Tiêu cười trộm trong lòng, ta sẽ nói cho ngươi biết long bào cùng ngọc tỷ hiện tại để ở dưới giường chúng ta đó! Sao lại có thể chứ! Nếu để ngươi biết, còn không phiên thiên (cảm xúc dữ dội) nha!!!