Ngày Lý Hạo cùng Hứa Như Ngọc thành thân được an bài vào năm ngày sau.
Sáng sớm ngày đại hôn đó, Tô Vận Hàm dưới sự phục thị của Hồ Linh Tiêu đã mặc xong y phục. Hồ Linh Tiêu chuẩn bị cho nàng một ngoại sam đạm tử sắc, ít chút ý vị thư quyển nhiều chút ôn nhã tự nhiên so với mặc những ngoại sam mạc tố sắc lúc trước. Giúp Tô Vận Hàm hơi chỉnh lại vấn tóc thanh ngọc trên đầu, Hồ Linh Tiêu cười duyên kéo nàng ngồi ở mép giường, nói thần bí vô cùng: "Ngốc tử, chúng ta qua Hứa phủ chúc mừng sau có được không?"
"Sao phải đi Hứa phủ sau? Chúng ta phải mang hạ lễ tới trước, ta còn phải cùng lão sư tâm sự thật tốt." Tô Vận Hàm khó hiểu đầy mặt, hôm nay là ngày đại hỉ của Lý Hạo, các nàng thân là tân khách lẽ ra phải đi chúc mừng họ trước, chứ không thể để một đống người đợi các nàng tới.
"Bởi vì nha, chúng ta phải đi Từ phủ trước. Người ta cho người xem chút thứ hay, sau khi ngươi xem xong liền hiểu rõ vì sao chúng ta phải đi Từ phủ trước thôi!" Hồ Linh Tiêu tựa vào lòng ngực Tô Vận Hàm, giơ tay hiện ra một hoạ diện trước mặt nàng. Hoạ diện kia hắc tất tất, xem ra hẳn là quanh đêm khuya, có mấy đạo hắc ảnh chợt loé qua, nhìn động tác của họ hẳn là cao thủ vũ công nhất đẳng nhất.
"Đây là?" Tô Vận Hàm chỉ vào hoạ diện không đâu xuất hiện, chỉ cảm thấy mấy đạo hắc ảnh kia phóng qua tường cao thật quen thuộc, lại nhìn tiếp, mấy đạo hắc ảnh này di động thần tốc đã từ cửa sổ tiến vào một gian phòng không có đốt lạp nào đó. Tiến vào phòng, mấy cái hắc ảnh tốc độ rõ ràng giảm chậm, bọn họ tựa như để thứ gì đó trong tay ở một góc không dễ thấy. Không, phải nói họ bỏ những thứ kia vào trong một cái tương tử ở góc phòng. Đợi để đồ xong, mấy cái hắc ảnh lại bất động thanh sắc nhảy khỏi phòng, chỉ để lại hoạ diện vẫn hắc tất tất, an tĩnh tới quỷ dị.
"Linh Tiêu, nơi họ đi đó là Từ phủ?" Tô Vận Hàm nghĩ tới Hồ Linh Tiêu muốn các nàng đi Từ phủ trước, lúc nãy rõ ràng những hắc y nhân kia nhảy vào phòng hẳn là phòng thuộc về Từ phủ. Chỉ là hoạ diện quá mờ, nàng thực nhìn không rõ những hắc ảnh kia rốt cuộc bỏ cái gì vào tương tử, chỉ nhìn ra phòng kia hẳn là thư phòng Từ phủ thì phải.
"Chính là Từ phủ." Hồ Linh Tiêu cười tủm tỉm gật gật đầu, sau khi lau hoạ diện đi thì vỗ tay với không khí, chiêu một trong hai nha đầu Hồ tộc ngầm theo dõi Lương công công, nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói hết những gì ngươi nghe thấy cho cô gia Hồ tộc chúng ta nghe đi! Nha không, là nữ cô gia chứ... Hi hi."
"Linh Tiêu!" Trên mặt Tô Vận Hàm hiện ra hai phiến hồng vựng, nàng càng ôm chặt lấy Hồ Linh Tiêu vào ngực, có chút đường mật.
"Bẩm chủ nhân, hôm qua Lương công công mệnh hai đại nội thị vệ lén lút đưa một bộ long bào cùng một viên ngọc tỷ vào Từ phủ, định nhân ngày thiên kim Hứa gia thành thân sẽ tới Từ phủ tra xét. Chúng ta nghe Lương công công nói với những thị vệ kia trưa nay đi Từ phủ tra xét, đại khái là vì lúc này chủ nhân Từ phủ đều tới Hứa phủ hạ hỉ." Nha đầu Hồ tộc cúi đầu, báo lại những gì thực nghe thấy được vào hôm qua cho các nàng.
"Long bào?! Ngọc tỷ?! Chẳng lẽ Lương công công muốn..." Tô Vận Hàm nhíu mày, lập tức nắm chặt lấy tay Hồ Linh Tiêu: "Nàng nói quả nhiên không sai, Lương công công muốn gây bất lợi cho ta, đầu tiên liền trừ 'trợ thủ' bên thân ta. Đi, chúng ta liền đi Từ phủ, còn hạ lễ, để hạ nhân đưa tới Hứa phủ trước."
"Vậy, chúng ta đây liền ra ngoài đi." Hồ Linh Tiêu vung vung tay với nha đầu Hồ tộc, sau khi đợi nàng tự biến mất thì kéo Tô Vận Hàm chạy tới Từ phủ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ai? Tô huynh đệ, Hồ Linh Tiêu cô nương, sao các ngươi..."Không tới Hứa phủ hạ hỉ mà chạy tới đây? Đứng ở cửa, Từ Phong mạc danh đầy mặt nhìn hai người dắt tay nhau tới. Cả nhà họ đang định đi tới Hứa phủ, không nghĩ tới lại nghênh đón Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu.
"Nghĩa phụ." Hồ Linh Tiêu gọi một tiếng ngọt ngào, nắm tay Tô Vận Hàm đi tới trước: "Nghĩa phụ, sở dĩ Linh Tiêu cùng phu quân tới đây, thực là vì muốn lấy hai vật kiện không thuộc về Từ phủ." Nói xong nàng lại gật gật đầu với Từ Phong cùng Tô Ngưng Nhi ôm hài tử, nói: "Các ngươi có thể đi Hứa phủ hạ hỉ trước, miễn để chúng ta đều không đi để Hứa lão gia đợi lâu."
"Phong nhi, Ngưng nhi, các con đi hạ hỉ trước đi." Từ Trị Đồ liếc nhìn Tô Vận Hàm mặt đầy chính sắc, tuy không hiểu lời này của Hồ Linh Tiêu rốt cuộc là ý tứ gì, nhưng cũng hiểu được đại khái bọn họ có việc khẩn tìm mình. Phân phó tới hạ nhân, Từ Trị Đồ muốn y giá xa đưa Từ Phong cùng Tô Ngưng Nhi đi tới Hứa phủ trước. Đợi bọn hắn ngồi xa rời đi, Từ Trị Đồ liền dẫn Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm đi vào thư phòng trong phủ, đóng cửa lại hỏi: "Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì?"
"Bẩm nghĩa phụ, tóm lại là chuyện gì trong lúc nhất thời chúng ta cũng không nói rõ được. Có điều, nếu ngài mở tương tử trong thư phòng này ra, nói không chừng cũng hiểu được được chuyện gì." Hồ Linh Tiêu cười nói, phảng phất chuyện này cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
"Tương tử?" Từ Trị Đồ vuốt vuốt râu quai nón ô hắc, lại chỉ vào tương tử cũ ở trong góc, nói: "Con nói chính là cái tương tử này? Trong đó không có gì, hoặc là nói có gì, chính là Phong nhi luyện bút ít khi."
"Nghĩa phụ, không quản trong tương tử này vốn có gì, hiện tại lại ra lệch hai khái niệm so với ban đầu. Ngài cứ mở ra xem xem, dù sao cũng không phí bao nhiêu khí lực phải không?"
"Được rồi." Từ Trị Đồ hơi hơi nhíu mày, đi tới trước mở cái tương tử cũ cũ nát nát ra. Một khắc trước còn bình tĩnh đột nhiên sắc mặt ông hoảng trương lùi lại mấy bước, ông vô thức quay đầu lại nhìn Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm, cảm thấy trước mặt tiểu bối lại lộ ra thần sắc cỡ này thực quá là mất mặt, liền chỉnh lại tâm tình tốt lên, khom lưng lấy long bào cùng ngọc tỷ ra, nghiêm túc nói: "Thứ này, sao lại xuất hiện trong phủ ta? Từ Trị Đồ ta tâm trung với quốc, rõ ràng có người vu oan hãm hại!!!"
"Nghĩa phụ làm người chúng ta tự nhiên là rõ ràng, ngài nói không sai, xác thực có người hãm hại." Hồ Linh Tiêu cầm long bào cùng ngọc tỷ trong tay Từ Trị Đồ, lại nói: "Nghĩa phụ người xem, long bào này công làm tinh tế như vậy, mà đáy vạt long bào này thêu hoa văn đáy, không phải gia đình tầm thường làm ra đâu!"
"Ngươi nói là..." Từ Trị Đồ mặt lạnh xuống, lập tức cười khổ không thôi. Long bào này công làm tinh tế như vậy, mà hoa văn đáy vạt này, thực do phủ nội vụ tinh công mà làm. Còn nữa, có thể bất động thanh sắc bỏ đồ vào Từ phủ như vậy, nhất định do cao thủ làm ra. Mà cao thủ trong kinh thành, đa số là đại nội thị vệ. Không ngờ tới, không ngờ tới a! Từ Trị Đồ ngửa đầu cười lớn ha hả vài tiếng, nói: " Các ngươi, làm thế nào biết chuyện này? Lại làm sao biết có người muốn giá hoạ cho ta?"
"Nghĩa phụ nói sai rồi, không phải vu hoạ cho người, mà là Từ Phong Từ huynh đệ." Tô Vận Hàm vẫn mãi không nói chuyện đột nhiên mở miệng, thấy Hồ Linh Tiêu liếc mắt ngầm ra hiệu với nàng, liền ngậm miệng không nói gì thêm.
"Nghĩa phụ, sao chúng ta biết việc này thì nhất định không nói được, ngài chỉ cần hiểu rõ, ta cùng Vận Hàm vẫn coi ngài như phụ thân thân sinh vậy. Bằng không đã không cố ý chạy tới quý phủ làm rõ chuyện này. Nghĩa phụ ngài tinh minh như vậy, hẳn là rõ ràng tại sao những người nọ giá hoạ cho người. Nếu Linh Tiêu đoán không lầm, chỉ sợ qua một lúc Lương công công sẽ phái người tới tra xét. Vầy đi, trước tiên ngài cùng Vận Hàm ở đây, Linh Tiêu đi tìm nơi giấu kỹ thứ này, đi rồi sẽ về."
"Linh Tiêu, nàng đi đâu?" Tô Vận Hàm chỉ nhìn long bào cùng ngọc tỷ trong tay Hồ Linh Tiêu, không biết rốt cuộc nàng muốn giấu những thứ này ở đâu.
"Ngốc tử, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây." Hồ Linh Tiêu nâng mặt Tô Vận Hàm lên ấn một nụ hôn xuống bên môi nàng, xoay vòng eo nhu nhược không xương thong dong rời khỏi Từ phủ.
Hồ Linh Tiêu rời đi không bao lâu, trong viện tử Từ phủ quả nhiên náo lên. Qua một lúc, Lương công công mang theo mấy tên thị vệ không đếm xỉa tới sự ngăn cản của quản gia Từ phủ mà xông vào thư phòng. Tựa hồ không nghĩ tới Từ Trị Đồ cùng Tô Vận Hàm lại ngốc ở đây, cặp mắt tam giác rủ xuống kia của Lương công công hơi nheo lại, cười nói: "Có người mật báo với tạp gia, nói nối tiếp Lâm Viễn Hậu, Từ Đề đốc tự tạo long bào ngọc tỷ giấu trong phủ. Chẳng qua, vì chứng thực tin tức cỡ này có chuẩn xác hay không, tạp gia liền phái người tới đây."
"Mật báo? Chẳng lẽ Lương công công khi phụ lão phu không có quyền trong tay phải không? Từ Đề đốc? Không biết ngươi nói lão phu hay là nhi tử của lão phu – Từ Phong?" Từ Trị Đồ thanh âm trung khí mười phần, bộ dạng uy nghiêm này thực chấn động thị vệ ở phía sau Lương công công, đồng loạt nhìn về phía Lương công công đợi chỉ thị của hắn.
"Ha ha, Từ lão Đề đốc nói đùa rồi. Tạp gia cũng là phụng ý chỉ thánh thượng không phải sao? Còn nữa, Từ lão Đề đốc tới nay quang minh lỗi lạc, thật không hy vọng bị những chuyện này bôi hắc mặt mũi chứ?" Lương công công cười xu nịnh, cho dù hiện tại Từ Trị Đồ không còn là Đề đốc, hắn lại vẫn cố kỵ gọi ông Từ lão Đề đốc, dù sao tướng sĩ trong kinh thành này đều ra từ môn hạ của Từ Trị Đồ ra.
"Ý chỉ thánh thượng?" Từ Trị Đồ vô thức liếc nhìn Tô Vận Hàm, trong lòng càng lạnh hơn, thời khắc này đang thất vọng tận cùng với Minh Tắc đế trong hoàng cung. Nhớ tới Từ Trị Đồ hắn tại triều nhiều năm, tuy nắm trọng binh trong tay, nhưng chưa từng dùng binh tự trọng. Hiện giờ thánh thượng phái người giá hoạ trước giả ý tra xét sau, chẳng phải vì muốn tước binh quyền trong tay nhi tử hắn? Lẽ nào vì lý đó? Quả thực vì lý đó! Từ Trị Đồ trên môi khẽ run, quát lên: "Nếu là ý chỉ của thánh thượng, vậy thỉnh tra đi! Nhưng lão phu cảnh báo trước, nếu không tra ra gì! Thỉnh xin thánh thượng cho lão phu cái thuyết pháp!!!"
[ý dùng binh làm bậy hay nâng cao quyền của mình]