Mỵ Khuynh Thiên Hạ

chương 102: thực hiện mong ước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu khẩn cấp tống tiểu Tô Linh về hoàng cung. Xác thực mà nói, là Hồ Linh Tiêu tựa như bị đạp đuôi mà thúc giục Tô Vận Hàm nhanh chút mang tiểu Tô Linh về hoàng cung, cũng tiện nhanh chút ném nó cho Tô Tiêu, để hai tỷ muội chúng 'sống tựa vào nhau'.

"Hoàng ngạch nương, các người rốt cuộc chịu hồi cung rồi!" Biết được tin tức Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm hồi cung, Tô Tiêu vội vàng từ thượng triều chạy tới Khôn Ninh cung thuỷ chung duy trì vẻ ngoài khi Hồ Linh Tiêu đi. Những năm qua, nàng không có một ngày nào là không tư niệm song thân mình cả, cho dù nàng thân hoàng bào gia nắm giữ quyền lợi vô thượng, vẫn thường xuyên vì cô đơn mà cảm thấy không biết làm thế nào.

"Tỷ tỷ nương thân..." Chưa kịp ôm lấy thấm thiết ngụ trong lòng song thân mình, lập tức có một đôi tay nhỏ nhuyễn nhuyễn kéo lấy long bào tụ của Tô Tiêu. Nàng cúi đầu, nhìn một mặt vui vẻ của tiểu Tô Linh nhìn về phía mình, nghi hoặc hỏi: "Hoàng ngạch nương? Nàng là?" . truyện teen hay

"Nó... Nó là Tô Linh, là muội muội của con, là chúng ta... lại sinh một hài tử." Tô Vận Hàm kỳ kỳ quái quái giải thích. Thân là mẫu thân của hai hài tử, nàng có thể nói Tô Linh kỳ thực do nàng cùng Hồ Linh Tiêu túng dục quá độ mà kết tinh sao? Nàng không thể? Nàng có thể nói vì không để hài tử lại dính lấy mình, Hồ Linh Tiêu ngay cả nửa khắc cũng không muốn cho tiểu Tô Linh tiếp tục ở bên người các nàng sao? Nàng vẫn là không thể! Nàng có thể nói nàng cùng Hồ Linh Tiêu kỳ thực đến hiện tại cũng chưa có giác ngộ làm mẫu thân sao? Vậy thì càng không thể rồi!!!

"Muội muội của trẫm?" Tô Tiêu ngồi xổm xuống kéo tiểu Tô Linh đến cạnh mình, nhìn gương mặt mơ hồ có chứa diện mạo của Hồ Linh Tiêu kia, Tô Tiêu không kìm lòng được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn của nó, cười nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, nói: "Linh nhi, nếu Linh nhi là muội muội của trẫm, vậy chính là công chúa... Là công chúa duy nhất của triều ta."

"Tỷ tỷ nương thân... Linh nhi muốn hôn hôn..." Phương thức tư duy của tiểu hài nhi luôn khó mà dự đoán được, khả năng vì Tô Linh cùng Tô Tiêu đều là Hồ Linh Tiêu sinh, cũng bởi vì bộ dạng Tô Tiêu ngày càng giống Tô Vận Hàm. Nói chung, tiểu Tô Linh cực kỳ vui vẻ vòng lấy cổ Tô Tiêu, cong cái miệng nhỏ hôn một cái trên môi nàng, sau đó như tiểu tướng quân thắng lợi mà làm cái mặt quỷ với Hồ Linh Tiêu, nói: "Linh nhi muốn cùng một chỗ với tỷ tỷ nương thân... Linh nhi yêu thích tỷ tỷ nương thân!"

"Tỷ tỷ nương thân? Tỷ tỷ nương thân là có ý gì?" Cứ nghe tiểu Tô Linh xưng hô mình là 'tỷ tỷ nương thân', Tô Tiêu thực rất không rõ ý tứ nàng muốn biểu đạt. Phải nói tỷ tỷ, nàng đúng là tỷ tỷ của nàng ấy không sai, nhưng vì sao sau tỷ tỷ còn muốn thêm hai chữ nương thân chứ? Đây, đây là ý tứ gì?!

"Ai nha, hài tử con này sao thích chất vấn nương thân con vậy chứ? Linh nhi yêu thích con mới có thể gọi con vậy mà! A, ta cùng nương thân con liền giao Linh nhi cho con chiếu cố, con không được phép khi phụ nó!" Lại về tới hoàng cung, Hồ Linh Tiêu nào còn có cảm giác ưu việt khi làm hoàng hậu lúc trước. Hiện tại điều duy nhất nàng nghĩ tới, chính là mau chóng lôi Tô Vận Hàm rời đi, ném bao phục của tiểu Tô Linh kia cho Tô Tiêu, để nàng gánh vác trách nhiệm chiếu cố tiểu Tô Linh.

"Khi phụ?! Nàng là thân muội muội của trẫm, của con, sao con lại khi phụ nàng chứ? Nhưng mà hoàng ngạch nương, lẽ nào hiện tại các người lại muốn đi? Không ở lại trong cung chút thời gian sao? Tiêu nhi đã nhiều năm chưa cùng hoàng ngạch nương nói nói lời tri tâm rồi." Tô Tiêu thất lạc nói.

"Tiêu nhi, con hiện giờ đã lớn vậy rồi... Nào còn cần cùng hoàng ngạch nương nói lời tri tâm chứ? Còn nữa, nếu con thực muốn nói lời lặng lẽ với hoàng ngạch nương, có thể dùng niệm lực lén nói với ta mà!" Hồ Linh Tiêu nói lời không tâm không phế, nàng thấy tiểu Tô Linh tựa hồ rất yêu thích Tô Tiêu, lập tức giương lên một cái mặt cười thật rực rỡ với Tô Vận Hàm, dắt tay nàng nói: "Tiêu nhi, con cùng Linh nhi đều là cốt nhục trong lòng nương... Thế nhưng mà! Hiện tại ta muốn cùng nương thân con ra ngoài du ngoạn một đoạn thời gian, đợi chúng ta du ngoạn gần đủ rồi, tự nhiên sẽ trở về bồi các con. Trước đó, con phải chung sống với Linh nhi thật tốt! Ta nghĩ, có Linh nhi, con hẳn sẽ không cảm thấy cô đơn tĩnh mịch nữa đâu!"

Tự nương thân thân sinh mình đã nói vậy, Tô Tiêu nào còn có thể là trái ý tứ các nàng chứ? Nghĩ lại nghĩ, Tô Tiêu cảm thấy Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm có thể trở về nhìn nàng đã là không dễ, hiện giờ lại mang về cái tiểu Tô Linh bồi mình, mình cũng nên thoả mãn thôi! "Nếu hoàng ngạch nương đã nói vậy, vậy... vậy con liền không giữ lại nữa. Chỉ là hoàng ngạch nương, các người nhất định phải sớm chút trở về với con cùng Linh nhi! Con chỉ hy vọng người một nhà chúng ta có thể sinh hoạt cùng một chỗ, vậy là tốt rồi!"

"Anh anh anh, Tiêu nhi tốt của ta... Con thật là hài tử tốt của ta cùng nương thân con!" Tô Tiêu một phen hiểu chuyện nói ra lời, Hồ Linh Tiêu 'cảm động' ôm lấy Tô Tiêu, căn theo tôn chỉ đánh lôi không rơi mưa mà không ngừng phát ra thanh âm anh anh bên tai nàng: "Tiêu nhi tốt, hoàng ngạch nương tin tưởng con nhất định sẽ chiếu cố Linh nhi tốt! Đương nhiên, cũng phải chiếu cố tốt bản thân đó! Hoàng ngạch nương biết con chẳng những là hoàng đế tốt, còn là hài tử tốt, tỷ tỷ tốt!"

[ý chỉ sự giả tạo ngoài mặt, như trời đen sấm sét hù mưa mà không mưa thật]

"Được rồi Linh Tiêu, chúng ta phải đi rồi!" Ngươi cứ ôm Tiêu nhi nói gì vậy!!! Tuy nói Tô Vận Hàm không giống Hồ Linh Tiêu thích ăn giấm vậy, nhưng khi nàng thấy Hồ Linh Tiêu cứ ôm cổ Tô Tiêu không biết nói gì đó bên tai nó, trong bụng Tô Vận Hàm vô cớ sinh ra một cổ ý ghen. Cái hồ ly tinh ngươi giỏi! Luvd Linh nhi theo ta thân mật, ngươi đều sẽ đẩy nó ra phát tính khí với ta, hiện giờ lại thân mật với Tiêu nhi như vậy!!!

Phì phì. Phát hiện Tô Vận Hàm không ngừng oán giận trong lòng, Hồ Linh tiêu không khỏi che miệng cười lên. Ngốc tử của nàng! Vẫn thật là ngốc tử ngốc tối thượng trên thế giới! Lại 'anh anh' một lúc, trước lúc tiểu vũ trụ Tô Vận Hàm sắp bạo phát Hồ Linh Tiêu buông Tô Tiêu ra, chuyển qua nhuyễn tiến vào lòng Tô Vận Hàm, hai tay khẩn thiết vòng lấy vòng eo nàng, chỉ vào trán nàng nhỏ giọng nói: "Ngốc tử, cùng hài tử của mình ghen cái quỷ gì chứ! Ngươi nha, đến theo học học người ta! Người ta lại chưa từng ăn giấm với hài tử chúng đâu!"

".........."Tô Vận Hàm muốn phản bác, lại không thể phản bác. Chỉ biết không ngừng oán thầm trong lòng: Nàng chưa từng ăn giấm với hài tử mình?! Cũng không biết ai vội vàng tống Linh nhi về hoàng cung vậy, cũng bởi vì Linh nhi dính ta không thôi mỗi ngày! Thậm chí còn ở lúc Linh nhi hôn ta mà nhéo nó qua một bên phát tính khí với ta!!!

"Linh nhi, nương thân phải đi rồi... Con phải nghe lời tỷ tỷ thật tốt biết chưa?" Nhìn nhìn canh giờ, Hồ Linh Tiêu cảm thấy cũng tới lúc nên đi rồi. Nàng sờ sờ đầu tiểu Tô Linh, lại ôm ôm Tô Tiêu luôn rất nghe lời, "Tiêu nhi, hoàng ngạch nương cùng nương thân con phải đi rồi... Con phải chiếu cố mình cùng Linh nhi thật tốt biết chưa?"

"Hoàng ngạch nương, các người phải sớm chút trở về."

Tựa hồ chỉ cần bên người có người tướng mạo giống tựa Tô Vận Hàm, tiểu Tô Linh sẽ quăng những người khác ra sau đầu. Cho nên khi Hồ Linh Tiêu rất 'không muốn' vẫy tay với các nàng, tiểu Tô Linh chỉ dùng thanh âm non nớt của nó nói câu 'Tái kiến', sau đó cào y phục Tô Tiêu cọ không thôi.

Được rồi, thật là nữ nhi lớn không thể giữ lại, nữ nhi nhỏ càng đừng hy vọng nàng nhiều không rời khỏi song thân. Nhìn hai tỷ muội đứng kề sát một nơi, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu yên tâm mãn ý, hoá thành hai đạo bạch quang biến mất trước mặt các nàng. Địa phương chuyển đổi, Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu ai cũng không nói rõ muốn đi đâu, nhưng một mực các nàng đều rất ngầm hiểu nhau xuất hiện tại một ngõ nào đó trong thành Tô Châu, mà chỗ rẽ của ngõ, nơi đó là địa phương bán mỳ Dương Xuân mà Tô Vận Hàm thích ăn nhất.

Thời gian qua đi mấy chục năm, trong thành Tô Châu vẫn một mảnh náo nhiệt phồn hoa, rất nhiều cửa hàng đều đổi tân chủ nhân trẻ tuổi, ngay cả bài hiệu cũng đổi cùng. Đứng trước quán quen thuộc lại xa lạ, Tô Vận Hàm nghe nước cốt trong oa sôi lên cuồn cuộn, tuy đứng trước nồi mỳ đã không còn là vị lão nhân từ mi thiện mục (mặt mũi hiền hậu) kia, nhưng Tô Vận Hàm vẫn kéo Hồ Linh Tiêu ngồi vào than vị, kêu: "Điếm gia, cho hai oản mỳ Dương Xuân."

"Ai! Được! Hai oản mỳ Dương Xuân!" Điếm gia nhiệt tình bưng tới hai oản mỳ, lúc ánh mắt đối diện với gương mặt mị hoặc vạn ngàn kia của Hồ Linh Tiêu, chủ quán bưng mỳ đột nhiên dừng tại chỗ, vì dung nhan khuynh quốc của Hồ Linh Tiêu mà tán than không thôi. Đương nhiên, ngoài hắn ra, bách tính đi ngang qua đây đều đồng loạt dừng đủ lâu, tán dương không ngớt với mỹ mạo của Hồ Linh Tiêu, đồng thời cũng hâm mộ Tô Vận Hàm có thể tìm được vị thê tử mỹ diễm vô song như thế.

"Điếm gia, ngươi không sao chứ?" Phát hiện con mắt điếm gia ngưng nhìn chằm chằm Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm lập tức biến ra một cái hồng sa che lên mặt Hồ Linh Tiêu, nàng đứng dậy chủ động tiếp nhận hai oản mỳ Dương Xuân nóng hôi hổi trong tay điếm gia còn trong trạng thái đình trệ, ngồi xuống nói: "Sau này nếu cùng nàng đi trên đại nhai, nhất định phải cho nàng che hồng sa mới được! Miễn cho dung mạo của nàng bị người ta nhìn tới! Nào, ăn mỳ đi... Nếm thử mỳ này vị đạo có còn mỹ vị như trước hay không."

"Ngốc tử, người ta che hồng sa đó, sao có thể ăn mỳ này được?! Lại nói mỳ này xem ra thanh đạm như vậy, vẫn là thêm giấm vào trong mỳ thì có vẻ càng có tư vị đó!" Hồ Linh Tiêu nói lời mang thâm ý, nàng biết tại sao Tô Vận Hàm đột nhiên che hồng sa cho nàng, cũng rõ ràng những ánh mắt thô tục, tán mỹ chung quanh. Tự ý mở hồng sa ra, ngay trước mặt mọi người Hồ Linh Tiêu hôn lên môi hồng của Tô Vận Hàm, để trình diễn một màn cực kỳ kích tình cho những bách tính dừng lại xem náo nhiệt kia.

Một nụ hôn lâu dài kết thúc, Tô Vận Hàm đẩy môi sưng ra ngượng không thôi, nàng chỉ vào Hồ Linh Tiêu 'nàng' hồi lâu, ở trong mắt cười loan thành trăng non của Hồ Linh Tiêu lắp ba lắp bắp nói: "Linh, Linh Tiêu! Chuyện này... Đây là, là ở ngoài... Nàng, nàng, nàng... sao nàng có thể vậy, như vậy..."

"Hi hi, lúc này mới giống ngốc tử ta yêu nhất đó!" Hồ Linh Tiêu làm như cực kỳ nghiện hôn, nâng mặt Tô Vận Hàm lên dùng sức hôn một cái. Hoạ diện dính lấy như vậy, bách tính xung quanh nhìn thấy đồng loạt 'chạy lạc vào rừng hoang', bọn họ chưa từng thấy hôn môi không thèm che đậy như vậy trên đại nhai, bất kể từ thị giác hay là tâm lý đều có chút chịu không nổi.

[như thú rừng chạy loạn, không phương hướng]

Người coi náo nhiệt đều đi rồi, Hồ Linh Tiêu rất tự nhiên cầm đũa lên, chậm rãi cuốn sợi mỳ lên đũa đưa đến bên mép Tô Vận Hàm, hơi há miệng nói: "Ngốc tử, nào... a..."

"Linh Tiêu! Ta cũng không phải tiểu hài tử! Đây, đây là trên đại nhai!" Ngày thường ở địa bàn mình làm loại chuyện dính chết người không đền mệnh còn chưa tính, hôm nay lại trên đại nha làm trước mặt nhiều người như vậy, quả thực... quả thực ngượng chết người mà!!!

"Ai nha! Trên đại nhai thì thế nào chứ? Người ta liền thích để tất cả mọi người đều biết chúng ta là một đôi ân ái nhất nhất thế gian đó!" Nói xong, Hồ Linh Tiêu buộc Tô Vận Hàm há miệng nuốt lấy mỳ đã cuốn tốt, nhìn quai hàm nàng hơi nhô lên như con sóc nhỏ nhai kỹ đồ ăn trong miệng: "Ngốc tử, tiếp theo... Chúng ta nên đi đâu chơi mới tốt đây? Nhân gian lớn như vậy, người ta cũng không muốn sớm hồi cung thế đâu." Tốt xấu gì cũng phải cùng ngốc tử của nàng qua đủ thể giới hai người mới tốt! Bất quá, đại khái là còn chưa đủ đi!

"Ngô..." Tô Vận Hàm không dễ gì nuốt mỳ vào bụng, hoặc vì vấn đề Hồ Linh Tiêu đề ra mà không khỏi làm ra một phen suy ngẫm: "Đúng rồi Linh Tiêu, nàng không muốn về Hồ tộc nhìn xem đa đa của nàng sao? Ta dường như tới nay chưa từng nghe nàng đề cập tới yêu cầu về Hồ tộc."

"Về làm gì chứ! Nghe người Hồ tộc nói, sau khi mẫu thân sinh người ta ra liền chạy theo nam tử nhân gian mà bỏ rơi đa đa luôn! Bởi vậy hiện tại đa đa còn sinh khí đó! Người ta nha, người ta lại không nghĩ về bị đa đa mắng đâu!"

"Thật không muốn về Hồ tộc sao? Nàng đã không muốn về Hồ tộc vậy chúng ta liền du du phong quang sơn nước nhân gian, nếm mỹ thực khắp nhân gian thế nào nha?"

"Chỉ cần có ngươi bồi tiếp, đi nơi nào không phải như nhau sao?!" Hồ Linh Tiêu cười lên, nàng tiếp tục cuốn mỳ đưa vào miệng Tô Vận Hàm, nhìn bộ dạng nhai đồ ăn khả ái của nàng, không tự chủ được lại tới gần, mới hoàn hồn lại.

Truyện Chữ Hay