Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau ngày hôm đó, mọi thứ không có nhiều thay đổi.
Người ta thường nói rằng khi bạn có người yêu, thế giới của bạn sẽ khác đi. Nhưng trong thế giới của tôi, không có bất cứ điều gì thay đổi cả.
Cảm giác vẫn giống như thường ngày khi tôi thức dậy vào sáng thứ Hai sau ngày nghỉ cuối tuần.
Như thường lệ, tôi mở mắt ra khi ánh nắng mặt trời chiếu qua tấm rèm đang được hé mở. Cánh cửa vẫn được hé mở một chút. Qua khe hở, tôi có thể nghe thấy được tiếng xèo xèo và mùi thức ăn từ bên ngoài tràn vào.
Tất cả những điều này đã khiến cho tôi cảm nhận được sự trở lại của Si-eun một cách chân thực hơn.
Khi tôi bước vào bếp, Si-eun đã ở đó đúng như mong đợi của tôi.
Cô ấy mặc một chiếc áo phông rộng và quần jean bó sát, cùng với chiếc tạp dề họa tiết những bông hoa mà tôi đã chọn khi cả hai cùng nhau đi chơi.
Si-eun đang hoàn toàn tập trung vào việc nấu ăn.
Cô ấy cầm đôi đũa dài, liên tục khuấy thức ăn đang chiên trong chảo một cách khéo léo đến ngạc nhiên.
"Anh dậy rồi à?"
Si-eun chào tôi mà không ngoảnh đầu lại.
"Ừm, anh đi rửa mặt nhé?"
"Được thôi, anh đi đi."
Cùng với sự đồng ý của Si-eun, tôi ngáp một tiếng dài và đi vào phòng tắm. Có vẻ như vẫn còn thời gian để tôi vệ sinh cá nhân trước khi ăn sáng.
Khi tôi quay trở ra thì bữa sáng đã sẵn sàng.
Si-eun, người đang ngồi đợi tôi ở bàn, quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy thầm thúc giục tôi nhanh chóng ngồi xuống, vì vậy nên tôi chỉ đành nghe theo.
Vẫn như thường lệ, có rất nhiều món ăn kèm được bày ra trên bàn.
Kimchi, thịt hầm đậu nành, trứng cuộn, và nhiều món khác nữa, nhiều thật đấy.
Ngay trước mặt tôi là một đĩa cơm chiên kim chi lớn.
Điều kỳ lạ là nó được tạo hình theo hình trái tim.
Hmm…
Tôi nhìn lên Si-eun, cô ấy cũng đang chăm chú nhìn tôi, môi mím chặt.
"Em cố ý làm nó thành hình dạng này à?"
Si-eun "hừ" một tiếng rồi cất lời.
"Anh nghĩ đó là một sai lầm nấu nướng của em sao?"
"Anh đoán là không."
Tại sao cô ấy lại lạnh lùng như vậy sau khi cả hai đã cùng trải qua bao nhiêu rắc rối như vậy chứ?
Vào hôm thứ sáu, khi cả hai chúng tôi cùng thổ lộ tình cảm của nhau ra, cô ấy đã mỉm cười rạng rỡ và bày tỏ cảm xúc của mình một cách chân thành. Nhưng bây giờ cô ấy lại trở về với bản chất khó chịu của mình như thể những điều đó chưa từng xảy ra vậy…
Cơ mà, tôi cho rằng đây giống với Si-eun mà tôi biết hơn.
Khi tôi bắt đầu ăn, Si-eun cũng cầm thìa lên và cắn một miếng, lộ ra một vẻ mặt rất vui vẻ.
"Mmm!"
"Ngon nhỉ?"
"Cảm ơn trời tài nấu ăn của em." [note61535]
Si-eun ưỡn ngực và tuyên bố một cách đầy tự hào.
Chuyện này cũng diễn ra như mọi ngày.
Thực sự là chẳng có gì thay đổi cả.
—-----------------
Ở trường cũng không có gì thay đổi.
Nếu chúng tôi đột nhiên quấn lấy nhau ngay sau khi bắt đầu hẹn hò thì cũng giống như là đang tiết lộ trắng trợn mối quan hệ của chúng tôi cho mọi người vậy.
Vậy nên ngay cả khi chúng tôi học cùng một lớp, chúng tôi vẫn sẽ giống như thường lệ, tôi ngồi ở hàng ghế sau cùng, còn cô ấy thì ở hàng ghế đầu tiên.
Sau khi tôi ngồi vào chỗ của mình và mở chiếc máy tính xách tay, tôi liếc nhìn về phía trước.
Trở lại trường sau một thời gian, Si-eun đang trò chuyện và cười đùa với bạn bè của cô ấy. Trong lúc cô ấy nghỉ học, mối quan hệ của chúng tôi đã trở thành chủ đề bàn tán nhỏ trong trường, nhưng may mắn thay, có vẻ chứng cứ ngoại phạm mà So-hye và tôi dựng lên đã có hiệu quả.
Sau đó có một tên ngồi xuống trước mặt tôi, che khuất đi tầm nhìn của tôi.
Không ai khác đấy chính là tên bạn tôi.
"Chào."
"Ồ, chào."
Sau khi chào lại, tên đó bắt đầu lấy điện thoại ra và nghịch.
Tôi biết ơn vì cậu ta đã đến ngồi gần tôi ngay cả khi chúng tôi không có nhiều điều để nói. Nhìn lại thì, có lẽ tôi đã không hoàn toàn bị cô lập trong suốt thời gian qua nhờ tên này.
Nghĩ vậy khiến tôi muốn nói một điều gì đó để cảm ơn cậu ta.
"Này."
"Hả?"
"Cảm ơn mày vì mọi thứ cho đến thời điểm hiện tại."
Tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách chân thành.
Nghe vậy, tên đấy đặt điện thoại xuống và nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ê."
"Chuyện gì?"
"Đừng tự giết chính mình chỉ vì chia tay đấy."
"Tao không chia tay với ai cả, và tao cũng không có ý định sẽ chết."
Đó là giả định kiểu gì vậy chứ?
Tuy nhiên, tôi thừa nhận là tôi có hơi đột ngột khi nói những lời này thật.
Vậy nên để tránh gây thêm hiểu lầm, tôi quyết định giải thích thêm với cậu ta.
"Tao không định nói lời cảm ơn để khép lại cuộc đời mình hay gì cả. Chỉ là tao cảm thấy biết ơn mày vì nhiều điều và muốn nói điều gì đó để tỏ lòng biết ơn thôi."
"Nhiều điều sao?"
"Ừ, giống như việc mày gợi ý cho tao tìm người giúp việc ấy."
"À~ Nghĩ lại thì đó là ý tưởng của tao nhỉ."
Cậu ta gật đầu, sau đó cậu ta nở một nụ cười và tiếp tục.
"Thế nào? Chuyện của dì giúp việc thế nào rồi?"
"Chà..."
Mọi việc diễn ra khá tốt đẹp, mặc dù Si-eun không phải là bà cô nào cả.
Nhưng tôi không muốn giải thích thêm, vậy nên tôi chỉ đưa ra thêm một câu trả lời mơ hồ như lần trước.
"Cũng tạm tạm."
"Vậy à?"
Có vẻ như cậu ta không muốn đào sâu thêm nữa.
Cảm ơn Chúa. So-hye thì đã biết mọi chuyện rồi, nhưng tôi không muốn cả tên này cũng biết. Vì nếu vậy thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên phức tạp hơn thôi...
Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nhẹ.
"Được thôi. Lúc nào đó tao rảnh tao sẽ ghé qua và nói vài lời tốt đẹp về mày. Nói với cô ấy rằng mày thực sự là một chàng trai tốt haha."
"Làm ơn, đừng bao giờ đến đây."
Khi giờ vào lớp gần đến, cậu ta quay trở về chỗ ngồi của mình.
Trong khi đó thì So-hye, người thường tình nguyện ngồi cùng bàn với tôi, hôm nay lại vắng mặt một cách kỳ lạ.
Cô ấy luôn đến sớm để chuẩn bị cho giấc ngủ của mình.
Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra với cô ấy à?
Cảm thấy hơi lo lắng, tôi nhìn ra ngoài cửa. Cuối cùng, khi chỉ còn một phút trước khi buổi giảng bắt đầu, So-hye đã xuất hiện.
Khi So-hye ngồi xuống cạnh tôi và thở hổn hển, tôi quay sang nhìn cô ấy.
Thấy vậy cô ấy cũng nhanh chóng quay đầu về phía tôi.
"Ah, xin lỗi. Anh đợi em à?"
"Tại sao anh phải đợi em cơ chứ?"
"Bởi vì em là đồng chí ngồi cùng hàng sau của anh mà."
So-hye đáp lại với nụ cười rạng rỡ.
Nghĩ lại thì có lẽ tôi cũng nên cảm ơn So-hye.
Cô ấy chắc chắn đã giúp ích cho mối quan hệ của tôi và Si-eun rất nhiều. Nếu cô ấy không sắp xếp buổi nhậu vào lúc đó, có lẽ cả tôi và Si-eun vẫn không hề hay biết gì về tình cảm của chính mình.
Có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng tôi quyết định vẫn sẽ bắt chuyện với So-hye.
"Này."
"Vâng?"
"Cảm ơn."
"Ahaha, không vấn đề gì."
"Anh thậm chí còn chưa nói ra điều anh biết ơn mà."
"Có khá nhiều thứ khác nhau, đúng không? Như dự án nhóm này, và cả việc giúp anh tạo bằng chứng ngoại phạm cuối tuần trước nữa."
"Anh đoán là em đã đúng."
Tôi nhận ra sự giúp đỡ của So-hye rất có ý nghĩa theo nhiều cách khác nhau.
Việc này thật phiền phức, nhưng có lẽ tôi nên mời cô ấy đi ăn một bữa vào lúc nào đó để cảm ơn.
"À, nhân tiện thì, tiền bối à."
"Sao?"
Khi tôi trả lời lại, So-hye nói với nụ cười ranh mãnh.
"Tiền bối Si-eun đang trừng mắt nhìn anh từ phía trước kìa."
"Gì chứ?"
Nghe những lời đó, tôi quay đầu lại và thấy Si-eun đang trừng mắt nhìn tôi từ hàng ghế đầu…
Có lẽ tôi sẽ phải đi cầu xin sự tha thứ từ Si-eun trên KakaoTalk thôi...
—-----------------
Trên đường trở về nhà mọi thứ cũng chẳng thay đổi gì.
Lúc này đây, tôi đang trên đường trở về nhà sau khi đã ghé qua hiệu thuốc gần trường để mua một số thứ.
Bản thân cửa hàng nằm gần cổng chính, nhưng để về nhà thì đi cổng sau sẽ nhanh hơn. Tất nhiên thì đi taxi sẽ nhanh nhất rồi, nhưng vì một lý do nào đó, hôm nay tôi lại không muốn đi taxi cho lắm…
Và kết quả là, tôi nhận ra mình lại phải đi bộ qua khuôn viên trường để đến cổng sau.
Sau khi di chuyển quãng đường gần như là vô tận ấy, cuối cùng tôi cũng gần đến cổng sau của trường.
Có một bóng hình quen thuộc đang đứng ở gần đó.
Chẳng phải chuyện như này đã từng xảy ra trước đây rồi sao?
Cảm thấy có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, tôi bước nhanh về hướng cổng sau.
Và tất nhiên rồi, Si-eun đang đứng ở đó.
Cô ấy đứng bên ngoài cổng trường, trông như thể đang đợi ai đó, và những chàng trai cứ liếc nhìn Si-eun khi đi ngang qua thực sự đã chứng minh được sự nổi tiếng của cô ấy.
Thấy vậy, tôi lặng lẽ tiến đến phía sau Si-eun và gọi lớn.
"Em đang làm gì thế?"
Si-eun hơi giật mình, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn tôi.
"Em đang đợi anh đấy."
Cô ấy trả lời tôi như thể đó là điều hiển nhiên.
Nếu lúc nãy tôi đi taxi về nhà từ hiệu thuốc, có lẽ tôi đã để Si-eun một mình đứng đây chờ tôi rồi. Nghĩ vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Bình thường giờ này em không có lớp à?"
"Hôm nay nó đã bị hủy."
"Ồ, vậy sao?"
Điều này cũng giống với lần trước.
"Có lẽ anh cũng nên học lớp của vị giáo sư đó vào học kỳ tới."
"Anh nên tập trung vào việc học của mình thay vì chỉ luôn nghĩ đến việc trốn học đi."
Chà, tôi hiểu. Trước một lời khuyên đúng đắn như vậy, tôi không có gì để nói phản bác lại cả và chỉ biết mím môi một cách bất lực.[note61536]
Dù sao thì…
"Em đừng nói với anh là em đứng đợi ở đây để chúng ta về cùng nhau nhé?"
Khi tôi hỏi một cô ấy cách nghi ngờ, Si-eun nhíu mày và đáp trả.
"Anh không muốn à?"
"Anh thì ổn thôi, nhưng em không thấy phiền sao? Em đã nói là không muốn mọi người phát hiện ra chúng ta đang sống cùng nhau mà."
"Vậy thì sao chứ?"
Cô ấy trả lời một cách vô tư và nở một nụ cười.
"Bây giờ chúng ta đã có thể nói với họ rằng chúng ta đang hẹn hò rồi."
"...Ừm."
Nếu cô ấy đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.
"Được rồi."
Khi tôi gật đầu đáp lại, Si-eun chắp hai tay sau lưng, hơi nghiêng thân trên về phía tôi và nói với một nụ cười đang nở trên khuôn mặt.
"Vậy chúng ta đi thôi nhỉ, chủ nhân?"
"Chủ nhân sao…?"
"Có gì không đúng à? Em là hầu gái của anh mà, đúng chứ?"
Cô ấy nói vậy rồi cười khúc khích như thể đó là một chuyện rất buồn cười vậy...
Nếu cứ tiếp tục như này, chúng tôi sẽ nhanh chóng thu hút những hiểu lầm không đáng có ngoài việc che giấu mối quan hệ này mất… [note61537]
Sau đó tôi đã đi bộ về nhà cùng với Si-eun.
Gió thổi nhẹ vào người làm tôi cảm thấy rất vui. Làn gió ấm áp đang báo hiệu rằng mùa hè đã sắp đến.
Nếu có bất cứ điều gì thay đổi so với lúc chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà trước đây thì đó là khoảng cách giữa hai chúng tôi đã thu hẹp lại.
Lúc trước, chúng tôi đi với một khoảng cách nhất định để ngay cả khi có ai đó cùng trường nhìn thấy, họ cũng sẽ không nghi ngờ gì về mối quan hệ của chúng tôi.
Nhưng giờ chúng tôi đã đi đủ gần để vai cả hai chạm vào nhau. Thực tế thì đây giống như là cả hai đang đi trong một cuộc đua ba chân vậy, chỉ là cả hai không buộc chân lại với nhau thôi.
Kết quả là, tôi có thể cảm nhận được những học sinh xung quanh đang liếc nhìn chúng tôi. Tôi lo lắng rằng ngày mai tên bạn tôi sẽ lại chạy đến để hỏi về mối quan hệ giữa tôi với Si-eun mât.
"Anh có về nhà vào kỳ nghỉ không?"
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Si-eun đột nhiên lên tiếng hỏi tôi.
"Có, nhưng anh sẽ không ở đó suốt đâu. Anh chỉ về khoảng một tuần thôi, sau đó sẽ quay lại, rồi lần sau sẽ lại về nhà thêm một tuần nữa hoặc lâu hơn. Đại loại thế."
Si-eun gật đầu trước lời tôi nói và quay mặt về phía trước.
"Còn em thì sao?"
"Em vẫn luôn về nhà cho đến thời điểm hiện tại mà. Nhưng vì em vẫn còn công việc hầu gái nên có lẽ em sẽ phải ở lại đây trong kỳ nghỉ này."
"Không sao đâu, em có thể về nhà trong kỳ nghỉ nếu em muốn mà."
Mặc dù tôi đã nói thế một cách tử tế, nhưng không hiểu sao Si-eun lại bĩu môi nhìn tôi.
"Hểh? Có chuyện gì vậy?"
Khi tôi bối rối hỏi, Si-eun càng nhìn chằm chằm vào tôi hơn.
Tôi không biết lý do tại sao, nhưng trông cô ấy có hơi buồn bã và đôi mắt dần trở nên sắc lẹm hơn.
"Vậy anh vẫn sẽ ổn nếu em vắng nhà trong suốt kỳ nghỉ chứ?"
"Ờm... Anh đoán là anh có thể ăn ramen thoải mái rồi."
"Hừ."
Bây giờ thì cô ấy đã quay đầu sang hướng khác hoàn toàn.
Phản ứng của cô ấy khiến tôi phải bật cười, có lẽ trò đùa của tôi đã đi quá xa rồi. Vậy nên tôi quyết định sẽ nói sự thật như một lời xin lỗi.
"Anh sẽ rất cô đơn. Ngay cả khi em chỉ đi xa vài ngày, anh cũng cảm thấy vậy. Nếu mà không được nhìn thấy em trong suốt cả kỳ nghỉ, có lẽ anh sẽ rất cô đơn đấy. Nhưng em vẫn nên về thăm nhà thì hơn."
"Trong trường hợp đó…"
Si-eun đột ngột hỏi tôi.
"Anh có muốn đến chỗ em không?"
"Chà, điều đó... Có lẽ là không thể. Tuy nhiên, anh vẫn có thể ghé thăm một chút."
Tôi trả lời trong khi đang xoa cằm, sau đó Si-eun nhẹ nhàng đáp lại.
"Dù chỉ là ngắn ngủi, nhưng xin anh hãy về nhà với em. Em muốn giới thiệu anh với mẹ."
"Anh sợ bác ấy sẽ gọi anh là tên trộm mất."[note61538]
"Anh đang nói về cái gì thế?"
Khi tôi nói lên mối lo ngại thực tế của mình, Si-eun khịt mũi và trả lời.
"Anh là người đàn ông mà em chọn. Mẹ em chắc chắn cũng sẽ thích anh thôi."
"Ừm..."
Tim tôi bắt đầu đập nhanh khi nghe những lời nói đột ngột này.
Nếu có bất cứ điều gì thay đổi kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò thì có lẽ là điều này.
Si-eun bắt đầu tung ra những đòn tấn công hoàn toàn bất ngờ vào những thời điểm mà tôi không lường trước được.
Cô ấy vẫn thường cáu kỉnh như thường lệ, nhưng rồi thỉnh thoảng lại tuôn ra điều gì đó dễ thương như thế này.
Điều này gây thiệt hại cho trái tim tôi gấp bội.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã gần về đến nhà. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ cùng vào trong, nhưng Si-eun lại quay sang nhìn tôi.
"Em đang định đi siêu thị đây. Anh muốn ăn gì vào buổi tối vậy?"
"Tất cả đều ổn."
"Bất cứ thứ gì" là câu trả lời gây khó dễ nhất cho Si-eun vào thời điểm này.
"Cứ làm những gì em muốn."
"Hmm..."
Nhận được câu trả lời hèn nhát như vậy, Si-eun suy nghĩ một lúc trước khi cất lời.
"Vậy thì cơm lươn thì sao?"
"Cái đó có hơi..."
"Tại sao chứ? Anh nói là ăn gì cũng được mà, chẳng phải đó nghĩa là em có thể chọn bất cứ thứ gì em muốn sao?"
Si-eun hơi nhướng mày hỏi tôi.
Tôi chắc chắn nó sẽ ngon nếu Si-eun làm, nhưng... Tôi muốn tin rằng nó không có bất kỳ ngụ ý đáng lo ngại nào được ẩn sâu bên trong đó...
Cơ mà… ngay từ đầu thì họ có bán lươn ở siêu thị không vậy?
Dù sao thì tôi cũng không muốn từ chối cô ấy.
Khi tôi gật đầu như muốn nói "Thôi được, cứ làm như em muốn" thì Si-eun vẫy tay và quay đi.
"Vậy thì gặp lại em ở nhà nhé."
Nói xong, Si-eun quay người và đi về phía siêu thị.
Khi tôi nhìn theo bóng lưng Si-eun đang khuất dần, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Tôi bước nhanh theo sau lưng Si-eun.
Có vẻ đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Si-eun quay đầu lại.
"C-Chuyện gì vậy? Sao anh lại đến đây?"
"Ồ, Ờm thì..."
Bây giờ khi đối diện trực tiếp với cô ấy, tôi lại cảm thấy khá ngại ngùng khi nói ra những điều đó.
Nhưng sẽ thật kỳ lạ nếu chỉ nói "Không có gì đâu" và quay đầu về nhà sau khi đã chạy theo cô ấy xa đến thế này.
Vậy nên sau một lúc quyết định, tôi gãi má và lên tiếng.
"Anh nghĩ chúng ta có thể cùng nhau đi mua sắm vì đã lâu rồi chúng ta không đi cùng nhỉ..."
Nghe tôi nói, Si-eun chớp chớp đôi mắt to tròn của mình một lúc rồi nói với một nụ cười trên môi.
"Anh đã thay đổi nhiều lắm đấy.”
"Gì chứ?"
"Không có gì."
Cô ấy cười khúc khích rồi tiếp tục cất bước về phía trước.
"Đợi anh với."
"Anh chỉ cần nhanh chân lên và đuổi kịp em thôi."
Si-eun có vẻ không muốn chờ đợi. Khi tôi cất bước theo sau cô ấy, tôi tự nghĩ…
Có lẽ là Si-eun đã đúng... Chắc là, tôi mới chính là thứ thay đổi nhiều nhất.