Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
Tôi mở mắt ra khi ánh sáng chiếu thẳng vào mặt tôi, ánh nắng sáng sớm chiếu qua tấm rèm hé mở.
Khi tôi lắng nghe kỹ, tôi có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó sủi bọt qua cánh cửa hé mở.
Tất nhiên, chỉ có Si-eun mới làm điều này.
Có vẻ như cô ấy đã thức dậy như thường lệ và bắt đầu công việc của mình.
Tối qua cô ấy đã say và vòi tôi đủ thứ, vậy nên hôm nay nếu cô ấy ngủ nướng một ngày cũng không sao, nhưng cô ấy thật sự rất chăm chỉ, và đến mức này thì thật sự rất đáng khâm phục.
Tôi đứng dậy và đi vào bếp.
Như thường lệ, Si-eun đang chuẩn bị bữa ăn.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo hoodie rộng và quần cotton đen, với một chiếc tạp dề bên ngoài.
Cô ấy di chuyển rất nhịp nhàng trong khi đang khuấy và thêm gia vị vào nồi, vẫn giống như thường lệ.
Điểm khác biệt duy nhất ở đây là hôm cô ấy đã buộc tóc đuôi ngựa.
Sự thay đổi kiểu tóc đã làm thay đổi đáng kể hình ảnh của cô. Si-eun, người thường mang đến ấn tượng dịu dàng và trí thức, hôm nay lại trông khá năng động.
Hơn nữa, vì cô ấy buộc tóc cao nên gáy cô ấy lộ ra. Tôi thấy có một vài sợi tóc lòa xòa trên làn da trắng của cô ấy.
Cảm nhận được sự có mặt của tôi, Si-eun nhanh chóng quay đầu lại.
"Xin chào."
Lời chào ngắn gọn như ngày hôm qua.
Thực ra, chẳng có gì thay đổi cả.
Khi tôi tắm xong, vừa kịp lúc Si-eun dọn đồ ăn lên bàn.
Có vẻ như cô ấy đã cải thiện được khả năng căn thời gian của mình, hoặc là cô ấy đã lắng nghe tiếng vòi sen tắt để chuẩn bị.
Thay vì đi trở lại vào phòng, tôi ngồi luôn xuống bàn bếp. Si-eun liếc nhìn tôi và khéo léo sắp xếp các món ăn phụ vào bát.
Sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Si-eun ngồi xuống đối diện tôi.
"Làm tốt lắm."
"Đây là công việc tôi được trả tiền để làm mà."
"Đúng vậy nhỉ."
"Nhanh ăn đi."
"Được rồi, cảm ơn vì bữa ăn."
Tôi bày tỏ lòng biết ơn và cầm lấy thìa. Thực đơn hôm nay là gà hầm cay. Như thường lệ, nó được nêm nếm hơi cay một chút.
Si-eun cũng cầm đũa lên và mỉm cười nhẹ sau khi cắn một miếng.
"Trông có vẻ ngon nhỉ."
"Tất nhiên rồi, cậu nghĩ ai đã làm ra nó chứ?"
Có phải cô ấy đang nói rằng nó không thể nào dở tệ được vì chính cô ấy là người làm ra nó không?
Sự tự tin của cô ấy cao ngất ngưởng, mặc dù công bằng mà nói thì kỹ năng của cô ấy cũng đã chứng minh điều đó.
Cô ấy biết cách chế biến nhiều món ăn khác nhau và tất cả chúng đều rất ngon.
Si-eun nói rằng cô ấy đã phải tự nấu ăn từ nhỏ, nhưng tôi luôn tự hỏi liệu rằng cô ấy có năng khiếu bẩm sinh về việc này không?
Trong lúc chọn thịt gà và các món ăn kèm, tôi liên tục liếc nhìn Si-eun.
Không có bất kỳ thay đổi nào trong hành động của Si-eun, giống như cô ấy không nhớ bất kỳ điều gì xảy ra ngày hôm qua vậy.
Nghĩ kỹ thì...
Nhìn Si-eun như thế này, tôi lại một lần nữa bị ấn tượng bởi vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô ấy.
Cách cô ấy vén tóc ra sau tai khi cúi đầu, cách cô ấy với tay lấy những món ăn kèm ở xa. Không có bất kỳ ngoại lệ nào, mọi sự chuyển động của Si-eun đều thể hiện lên vẻ đẹp của cô ấy.
"Tôi tò mò về một thứ."
Đắm chìm trong những suy nghĩ như vậy, tôi chợt giật mình khi Si-eun khẽ hỏi tôi.
Tôi vội vàng nhìn vào bát của mình và trả lời.
"Có chuyện gì à?"
"Hôm qua tôi có nói điều gì lạ không?"
Chiếc thìa tôi đang cầm bỗng đông cứng lại.
Nghe những lời đó, ký ức của tôi lập tức ùa về.
Cõng Si-eun trên lưng suốt chặng đường về nhà, đặt cô ấy ngồi trên giường khi chúng tôi đã về đến nơi, và... Được hỏi "Muốn hôn tôi không?"
Nhưng hãy suy nghĩ theo cách khác nào...
Hỏi "Hôm qua tôi có nói điều gì lạ không?" có nghĩa là cô ấy không nhớ bất cứ điều gì xảy ra đêm qua phải không?
Cơ mà nó cũng có lý, bởi sau khi say, mọi điều cô ấy nói đều trở nên kỳ lạ.
Khi tôi còn đang do dự không biết trả lời thế nào, Si-eun vẫy đôi đũa trong không khí và nói tiếp.
"Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình thậm chí còn chưa thay quần áo. Vậy nên chắc là tôi đã say lắm, phải không?"
"Oh, nếu cậu thậm chí còn không nhớ mình đã say đến mức nào thì chắc chắn cậu đã rất say đấy."
"Đúng nhỉ."
Si-eun khịt mũi đồng ý.
Tôi muốn tránh chủ đề về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Nếu Si-eun nhớ lại chuyện ngày hôm qua và cảm thấy xấu hổ thì đó lại là một chuyện khác.
Nhưng tôi lại không muốn kể lại sự việc trực tiếp cho một Si-eun đã quên hết mọi thứ. Điều đó chỉ khiến tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn thôi.
"Thế? Tôi có nói gì lạ không?"
Nhưng Si-eun lại đang đi thẳng vào con đường mà tôi muốn tránh.
Tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi chỉ đành nói mà không nhìn vào mắt cô ấy.
"Không có chuyện gì xảy ra cả."
"Thật sự?"
Si-eun hỏi lại tôi, rồi tiếp tục nói với giọng bối rối.
"Vậy thì tại sao..."
"Hử?"
"Sao cậu cứ liếc nhìn tôi thế?"
Chiếc thìa của tôi lại bị đông cứng lần nữa.
Ồh...
Tôi đã hoàn toàn bị mắc bẫy của cô ấy.
Tôi đã cố gắng nhìn một cách kín đáo, nhưng có lẽ cô ấy đã để ý thấy mọi thứ.
"Đó là... vì hôm nay cậu đã buộc tóc lên. Trông lạ lắm, nên tôi có liếc nhìn vài lần."
"Ồ? Sáng nay tôi buộc tóc lên vì tôi thấy khá nóng và tóc tôi làm tôi thấy hơi khó chịu."
Si-eun trả lời một cách không quan tâm, sau đó cô ấy nói tiếp.
"Vậy thì tôi sẽ hạ nó xuống."
Ngay lập tức, cô tháo cà vạt và rũ tóc xuống, trở lại với kiểu tóc dài thường ngày.
"Tôi đã thả tóc xuống rồi, nên cậu sẽ không nhìn nữa, đúng không?"
"Tôi đoán là không?"
"Đừng nói dối."
Giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết.
"Cậu không nhìn chằm chằm suốt thời gian qua chỉ vì chuyện đó đúng chứ? Việc tôi buộc tóc chẳng có gì hấp dẫn cả."
"Không, thực sự đấy. Cậu trông khá khác biệt khi buộc tóc lên..."
"Hả? Cậu đang nhìn vào gáy tôi hay sao thế?" [note61045]
"Tôi không."
Vâng, tất nhiên là tôi đã từng nhìn...
"Vậy thì tại sao cậu lại nhìn?"
Không thể chịu đựng thêm được những lời thẩm vấn từ cô ấy, tôi lặng lẽ liếc lên.
Tôi nghĩ cô ấy có thể sẽ tức giận, nhưng có vẻ hơi khác.
Nếu có hơi khác thì là trông Si-eun có vẻ hơi lo lắng. Có lẽ cô ấy lo rằng liệu hôm qua có nói những gì mà bản thân không nên nói hay không.
Nhưng vấn đề là, nỗi lo lắng của cô ấy cũng có cơ sở. Cô ấy thực sự đã nói những điều cô ấy không nên nói, vậy nên không có cách nào để tôi có thể trả lời một cách trung thực hết.
Nhưng trước đó thì, có đoạn nói chuyện cũng có thể xem là bình thường. Có lẽ tôi có thể kể cho cô ấy nghe về điều đó.
"Thật ra thì... Ngày hôm qua, cậu..."
"Hử?"
Tôi gãi trán trong khi tiếp tục nói.
"Cậu đã nhờ tôi cõng cậu về nhà."
"...Cái gì?"
Biểu cảm lo lắng của cô ngay lập tức chuyển thành một biểu cảm sốc không nói nên lời.
Si-eun ngơ ngác hỏi với đôi môi run rẩy.
"Chỉ để chắc chắn thôi... Cậu không thực sự sẽ cõng tôi đấy chứ?"
"..."
"Cậu thực sự đã làm thế..."
"Ah, bằng một cách nào đó thì mọi chuyện đã diễn ra như thế đấy."
"Tại sao cậu lại làm vậy chứ?"
Giọng điệu của cô ấy mang tính buộc tội, nhưng thực chất tôi không làm gì sai cả. Tôi chỉ hy vọng cô ấy sẽ không đổ những lỗi không đáng có cho tôi.
"Cậu cứ than vãn, và cậu nói rằng cậu sẽ ngồi luôn ngoài đường nếu tôi không chịu cõng cậu về..."
Khi tôi nói ra sự thật ấy, má của Si-eun lập tức đỏ lên.
Có vẻ như cô ấy đã càng xấu hổ hơn về việc mình đã nổi cơn nhõng nhẽo để đòi được cõng, thay vì là thực sự được tôi cõng một cách tự nguyện.
"Ôi trời, tôi đã làm gì thế này..."
"Khi tôi hỏi tại sao cậu muốn được cõng, cậu đã nói rằng vì cậu muốn được tôi cõng..."
"Im đi, quên hết những chuyện đó đi nhanh đi..."
Si-eun lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ bừng. Cô ấy hỏi tôi, nhưng giờ cô ấy lại bảo tôi im lặng khi tôi trả lời?
Tôi cảm thấy bản thân có hơi bị oan với việc này.
"Dù sao thì, chuyện đó đã qua rồi."
Khi tôi tóm tắt xong, Si-eun ôm đầu.
"Điều này không thể là sự thật."
Đó là một cử chỉ không tin vào sự thật. Nhưng mà thực ra, cô ấy đã nói một điều gì đó táo bạo hơn thế nhiều.
"Cậu thực sự không nhớ gì cả sao?"
"Tôi nhớ là đã uống rượu với cậu và cả So-hye."
Đó là trước khi cô ấy say.
Cô ấy có vẻ hoàn toàn bình thường cho đến khi yêu cầu được tôi cõng, nhưng có vẻ như ngay cả ký ức từ thời điểm đó cũng bị xóa.
Phải chăng Si-eun đã vượt quá giới hạn của mình vào thời điểm đó?
"Thực ra thì, tôi đã cảm thấy như thể tôi đã mơ thấy bản thân được cậu bế sau chuyện đó..."
"Đó không phải là giấc mơ, mà chỉ là một ký ức mơ hồ thôi."
"Điều này thực sự không thể tin được..."
Si-eun ngượng ngùng lấy tay che cả hai mắt mình lại, khuôn mặt cô nàng vẫn còn đỏ bừng.
Thật buồn cười khi thấy Si-eun, người thường tỏ ra xa cách, lại phản ứng như thế này.
Khi tôi đang mỉm cười với suy nghĩ đó, Si-eun lại hỏi một cách gay gắt.
"Cậu không hề chạm vào tôi một cách khiếm nhã hay gì cả, đúng không?"
"Đối với cậu, tôi trông giống người sẽ làm như thế à?"
Cô ấy nên biết rằng tôi không có đủ can đảm để làm những điều như vậy. Si-eun đã nói với tôi những điều tương tự như vậy khá nhiều lần rồi.
"Tôi đoán là không, cậu là người rất cẩn thận về những chuyện như thế này, cậu sẽ không làm thế đâu."
Phản ứng của Si-eun có phần khác với những gì tôi mong đợi.
Chà, tôi cho là điều đó cũng đúng,
chỉ là tôi không bao giờ nghĩ rằng Si-eun sẽ thừa nhận điều đó.
Ngay sau đó, Si-eun ngập ngừng ngước mắt lên nhìn tôi.
"Vậy thì… Không còn chuyện gì xảy ra nữa, đúng không?"
"Ừm."
Tôi trả lời ngắn gọn, và Si-eun lẩm bẩm "Ít nhất thì cũng thật nhẹ nhõm" khi cô ấy bắt đầu di chuyển đôi đũa của mình một lần nữa.
Tôi vẫn không thể tự mình kể lại những gì đã xảy ra ở đoạn kết.
Si-eun đã tự mình nói ra những lời đó, và tôi không có bất kỳ lỗi nào về chuyện đó cả.
Kể cả khi tôi tiết lộ hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua cho cô ấy, nó cũng chỉ thêm một dòng vào danh sách những khoảnh khắc đáng xấu hổ của Si-eun mà thôi.
Và tôi không có gì đáng trách trong chuyện đó cả.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy nếu tôi nhắc đến chuyện đó, mối quan hệ hiện tại của hai chúng tôi sẽ bị đảo lộn lên hết.
Vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc sẽ giữ bí mật.
Khi tôi cố gắng tiếp tục ăn trong khi vẫn giữ những chuyện hôm qua trong lòng, Si-eun tiếp tục ngước lên. Và ánh mắt chúng tôi tự nhiên chạm nhau.
"Sao cậu cứ nhìn chằm chằm thế? Tôi đã xõa tóc rồi mà."
Si-eun nhìn tôi với vẻ mặt hờn dỗi, vẫn còn nghi ngờ.
Sẽ rất nguy hiểm nếu gây thêm nghi ngờ cho cô ấy. Vậy nên tôi lập tức quay lại vào nhìn món gà hầm cay và trả lời.
"Không có gì."
Đó là tất cả những gì tôi có thể đáp lại vào lúc này.