Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Thứ Hai tuần sau.
Khi tôi bước chân vào lớp học, tôi cảm thấy dường như có nhiều người hướng ánh mắt về phía tôi.
Họ không chào tôi, nhưng sau khi liếc nhìn tôi một cái, họ tiếp tục làm những gì họ đang làm. Một trong số đó có những người dường như đang thì thầm với nhau điều gì đó.
Có phải là nhờ vào tay nghề của cô nàng stylist đã từng đoạt giải thưởng đó không?
Đối với một người như tôi, người mà cho đến giờ vẫn chỉ được coi là một phần của bối cảnh của lớp học, thật khó để tôi có thể thích nghi với điều này.
Tôi lúng túng đi đến chỗ ngồi thường lệ của mình ở hàng ghế cuối cùng. Ngay khi ngồi xuống, tôi mở máy tính xách tay ra và nhấn nút nguồn.
"Xin chào tiền bối!"
So-hye ngồi cách tôi hai ghế, chào tôi như thể cô ấy đã chờ đợi tôi từ trước. Cô ấy luôn cực kỳ năng động vào thứ Hai.
Là một người luôn cân nhắc đến việc sẽ bỏ học vào mỗi thứ Hai như tôi, tôi thấy khó hiểu được sự năng động và nhiệt tình của cô ấy.
"Xin chào."
Sau câu trả lời hời hợt của tôi, So-hye dịch lại gần hơn đến chỗ tôi một ghế. Tự hỏi cô ấy đang làm gì, tôi quay lại nhìn cô ấy. Cô ấy chớp đôi mắt to của mình và hỏi tôi.
"Ngoại hình của anh thay đổi nhiều quá phải không?"
Liệu tôi có thay đổi đáng kể đến mức phải đưa ra lời nhận xét như vậy không?
Thật ngại khi phải giải thích về việc cắt tóc hay gì đó, có lẽ cô ấy cũng đã biết rồi và chỉ hỏi tôi thôi.
Vậy nên tôi quyết định giả vờ ngốc nghếch về nó.
"Thật sao?"
"Đúng vậy, rất nhiều đấy. Nhiều đến mức em đã nghĩ có thể anh đã đi phẫu thuật thẩm mỹ vào cuối tuần cơ."
"Nếu thật sự làm vậy, vết sưng sẽ không giảm xuống nhanh như vậy được đâu."
"Haha, đúng vậy nhỉ."
Sau khi đưa ra câu nói ngớ ngẩn đó, So-hye che miệng cười khúc khích và hỏi tôi.
"Anh mới cắt tóc phải không?"
"Ừ."
"Mái tóc bù xù của anh chính là đặc điểm nhận dạng của anh đấy, tiền bối. Em khá ngạc nhiên khi thấy nó biến mất đấy."
Vậy là đặc điểm nhận dạng của tôi đã bị cắt đứt mà tôi không hề nhận ra.
Tôi quay hẳn mặt về phía So-hye, cô ấy đang nhìn tôi với tư thế nằm tựa vào tay.
"Thấy chưa? Như em đã nói, đúng không?"
"Em đã nói gì cơ?"
"Em đã nói là anh rất đẹp trai rồi, nên hãy khoe nó ra nhiều hơn đi, nhớ không?" [note61000]
"Và anh trả lời rằng anh không nghĩ vậy."
"Haha, tiền bối ơi."
Giọng điệu của So-hye cho thấy cô ấy muốn nói rằng tôi không nên đùa như vậy, nhưng tôi không nói đùa.
"Nhân tiện, anh đã nộp bài tập nhóm chưa?"
"Anh đã nộp bài vào tối qua. Si-eun cũng đã kiểm tra lần cuối trước khi gửi đi, vậy nên sẽ không có sai sót nào hết."
"Nếu có thêm thông báo vào giữa khoảng thời gian trước thời hạn thì sao?" [note61001]
"Được thôi, nếu có thông báo gì đó trước thời hạn, bọn anh sẽ phải chỉnh sửa một chút, và anh sẽ xử lý lại nó và nộp sau."
"Em rất vui khi có những tiền bối đáng tin cậy như vậy đấy haha."
So-hye cười toe toét và nói thêm.
"Trên tinh thần đó, chúng ta đi uống một ly nhé?"
"Hả?"
Tôi không thấy điều đó có liên quan gì đến cuộc trò chuyện của chúng tôi hết. Chủ đề về việc đi nhậu đã xuất hiện ở đó đâu trong cuộc trao đổi gần đây của chúng tôi à?
Chà, đó không phải việc của tôi, và câu trả lời thì đã rõ ràng rồi.
"Anh không."
"Hể, tại sao chứ?"
"Nó quá phiền phức."
Với lời cuối cùng đó, tôi quay đi. Bên cạnh tôi, So-hye nói với một giọng điệu có vẻ không cam chịu.
"Tiền bối à, tinh thần đồng chí của những đồng chí ngồi cùng hàng sau đâu rồi?"
"Anh không nhớ rằng mình từng có tình đồng chí như vậy đấy..."
Cô ấy hẳn đã cảm thấy có sự tương tự với bản thân khi nhìn tôi, nhưng tôi thậm chí còn không biết rằng So-hye có tồn tại cho đến khi cô ấy bắt đầu đến bắt chuyện với tôi cơ mà.
So-hye vẫn không bỏ cuộc và tiếp tục càu nhàu tôi.
"Dự án nhóm đã hoàn thành rồi, thật tuyệt nếu cả ba chúng ta có thể cùng nhau đi uống một ly đấy tiền bối à~"
"Chúng ta chỉ mới nộp bài thôi, và thậm chí còn chưa nhận được điểm."
"Dù sao thì chúng ta cũng đã cùng nhau làm việc chăm chỉ. Vậy nên hãy cùng đi uống một ly để ăn mừng nhé~"
So-hye có vẻ rất thích thú khi cả ba chúng tôi cùng nhau đi nhậu.
Có phải đàn em nào cũng thường rủ đàn anh đi nhậu không?
Tôi không biết, vì tôi thậm chí còn không có người quen nào trong số những bạn bè cùng trang lứa, chứ đừng nói đến đàn em.
Nhưng có một điều rõ ràng.
"Em có vẻ... Anh nên nói thế nào đây nhỉ... Rất hòa đồng?."
"Haha, đúng rồi. Em có rất nhiều bạn, anh biết mà."
"Anh có thể hiểu tại sao rồi, và anh nghĩ anh cũng hiểu tại sao những người bạn đó không học cùng lớp với em."[note61002]
"Ý anh là sao, tiền bối?"
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với đôi lông mày nhíu lại. Khuôn mặt cô ấy trông có vẻ hơi có phần trách móc, nhưng tôi không hề lo sợ về nó. Vậy nên tôi quyết định để cô ấy tự tìm ra ý nghĩa trong lời nói của tôi.
"Dù sao thì anh cũng sẽ không đi, việc đó quá vô nghĩa. Anh rất hiếm khi tham gia các buổi tụ tập nhậu nhẹt, vậy nên anh không biết gì về việc uống rượu hay bất cứ thứ gì tương tự hết."
"Cái gì? Anh không thích bia à?"
"Anh không thích cũng không ghét. Khi anh uống bia lần đầu hồi năm nhất, anh thấy mình có vẻ không dễ say. Tuy nhiên, nếu anh uống nhiều thì vẫn có thể."
"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi anh say?"
"Anh sẽ ngủ thiếp đi ngay tại chỗ."
"Thói quen sau khi uống bia của anh khá đặt biệt đấy, tiền bối à."
Nó sẽ phù hợp hơn với em đấy cô nhóc ạ.
Tôi khịt mũi, khiến So-hye có vẻ bối rối.
"Nếu không ghét bia, thế sao anh lại không tham gia những buổi nhậu vậy?"
"Em nghĩ tại sao vậy? Anh không quen ai cả, vậy nên không được ai mời hết."
Cuối cùng thì So-hye cũng khiến tôi phải nói ra điều này.
Khi tôi đang nghĩ vậy, So-hye mỉm cười rạng rỡ.
"Vậy thì vì anh đã được mời rồi nên không có lý do gì để không đi, đúng không?"
"Không, nó vẫn rất phiền phức."
"Ngay cả khi người đồng chí ngồi cùng hàng ghế sau đang mời anh ư?"
Chúng tôi đã quay trở lại điểm xuất phát, đây thực sự là một vòng lặp vô tận. Cuộc trò chuyện này thực sự khiến tôi phải thở dài một cách bất đắc dĩ.
Được rồi, tôi cho rằng việc liên tục từ chối có lẽ là quá khó đối với tôi.
Nếu không có So-hye, có lẽ tôi đã phải làm dự án này một mình. Tôi thậm chí có thể cập nhật thêm một lịch sử đáng xấu hổ trong đời của mình bằng cách nói với giáo sư rằng tôi không có bạn.
Tất nhiên, cũng có khả năng thực hiện dự án chỉ với Si-eun, nhưng...
Tôi khoanh tay lại và lên tiếng.
"Cho dù anh có đi thì cũng sẽ chẳng vui vẻ thêm được mấy, như vậy có ổn không?"
"Tất nhiên là ổn rồi."
So-hye trả lời với tiếng cười khúc khích.
Nếu cô ấy không phiền khi có tôi trong nhóm có thể sẽ làm cuộc vui không được trọn vẹn, thì tôi còn có thể làm gì để từ chối nữa đây?
Vả lại cũng nhờ So-hye nên một trong những lịch sử đen tối tiềm tàng của tôi đã được ngăn chặn, vậy nên tôi đoán lần này tôi có thể ban cho cô ấy một ân huệ.
"Được rồi."
Khi tôi đồng ý, So-hye nghiêng người về phía trước và hỏi "Thật sao?". Tuy cơ thể cô ấy khá nhỏ nhắn, nhưng mỗi cử chỉ đều rất thái quá và làm tôi gợi nhớ đến một chú cún con.
"Ừ."
"Tốt lắm, vậy thì chúng ta chỉ cần hỏi thêm tiền bối Si-eun nữa thôi."
"À, anh sẽ hỏi cô ấy về điều đó."
Nói xong, tôi lấy điện thoại ra.
Si-eun hiện đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Tôi có thể tiến lên đó và hỏi trực tiếp cô ấy, nhưng tốt hơn là nên giữ bí mật từng hành động của chúng tôi càng nhiều càng tốt.
Hơn nữa, tôi lười di chuyển quá.
Tôi mở KakaoTalk lên, danh sách một số ít bạn bè của tôi hiện ra, sau đấy tôi nhấn vào tên 'Yoo Si-eun'.
[Tối nay cậu rảnh không?]
Sau khi gửi tin nhắn, tôi ngẩng đầu lên, thấy Si-eun cầm điện thoại từ bàn học ở phía trước lên, cô ấy dường như kiểm tra màn hình ngay lập tức, sau đó nghiêng đầu, rồi di chuyển ngón tay của mình.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi rung lên.
[Tôi có, sao vậy?]
Vậy là cô ấy không có kế hoạch gì phải không?
À, ngoại trừ những lúc có việc của hội học sinh, Si-eun thường ở nhà vào buổi tối. Cô ấy thậm chí còn không thể ra ngoài chơi vào cuối tuần, vậy nên có lẽ cô ấy không phải là kiểu người thường xuyên ra ngoài uống rượu.
[Tối nay cậu có thể ra ngoài uống một ly không?]
Tôi gõ những dòng này và nhấn gửi.
Si-eun kiểm tra tin nhắn, đưa màn hình lại gần mặt, nhìn chằm chằm một lúc, rồi...
[Chỉ có hai chúng ta?]
Đây là câu trả lời của cô ấy.
Lạy trời, tôi đã bỏ sót mất một chi tiết quan trọng.
[Không, cả ba chúng ta cùng nhau thực hiện dự án nhóm, vậy nên So-hye hỏi chúng ta có thể cùng nhau đi nhậu hay không, tôi chỉ hỏi xem cậu có đồng ý hay không thôi.]
Sau khi gửi đi, Si-eun mất một lúc mới trả lời. Một lát sau,
[Tôi hiểu rồi.]
Tin nhắn này đã được gửi lại cho tôi.
Sau một lúc im lặng, điện thoại của tôi tiếp tục reo lên.
[Tôi không có kế hoạch gì hết, nhưng tôi không thực sự thích uống bia cho lắm.]
[Tôi cũng không thích.]
[Vậy tại sao cậu lại đi?]
[Vì con nhóc ấy đã nài nỉ tôi.]
Ngay khi tôi gửi tin nhắn đó, Si-eun quay lại nhìn về phía chúng tôi.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm khi nhìn vào mắt Si-eun. Ngược lại, So-hye đang cười toe toét và vẫy tay với Si-eun, rõ ràng là đang rất vui mừng về điều gì đó.
Si-eun quay trở lại phía trước và sau đó trả lời tôi...
[Nếu tôi không đi thì hai người sẽ tự đi à?]
[Tôi không chắc.]
Tôi chưa nghĩ tới điều đó.
"Nếu Yoo Si-eun nói cô ấy sẽ không đi thì sao?"
Khi tôi hỏi khẽ, So-hye chỉ mỉm cười một cách gượng gạo và trả lời lại tôi.
"Ah, điều đó không được đâu, em muốn cả hai vị tiền bối cùng đi..."
So-hye dừng lại giữa câu, rồi đột ngột thay đổi chủ đề.
"Cơ mà không sao đâu, em nghĩ có hai chúng ta đi cũng ổn rồi."
"Hmm."
Có phải cô ấy vừa thay đổi ý định giữa chừng khi đang nói không?
Nhưng đối với tôi, dù là hai hay ba người uống rượu thì cũng đều khó chịu như nhau, vậy nên tôi quyết định sẽ truyền đạt lại ý định của So-hye cho Si-eun.
[Tôi đã hỏi rồi và con bé nói chỉ có hai người cũng có thể uống.]
[Tôi sẽ đi.] [note61003]
Đó là một phản hồi ngay lập tức.
Vậy thì đây có phải là logic giống như lần trước không?
Khi hai người khác giới đi nhậu cùng nhau có thể dẫn đến chuyện gì đó xảy ra, và nếu tôi có bạn gái thì Si-eun sẽ bị đuổi khỏi vai trò người giúp việc, vì vậy nên cô ấy cần phải ngăn chặn điều đó trước.
Tôi đoán đó là những gì mà Si-eun đang nghĩ.
Dù sao thì có vẻ như Si-eun đã đồng ý đi, vậy nên tôi đặt điện thoại xuống và nói kết quả cho So-hye.
"Cô ấy nói được."
"Hehehe, tuyệt vời."
Khi tôi đưa ra câu trả lời của Si-eun, So-hye vỗ tay vui mừng.
"Em vui đến thế à?"
"Haha, tất nhiên rồi. Thực ra, em đã cảm nhận được điều gì đó khi chúng ta cùng làm dự án nhóm. Vì vậy, em muốn hỏi về điều đó. Có vẻ như đây sẽ là một cơ hội tốt."
"Hmm."
Tôi không biết cô ấy cảm nhận được điều gì, nhưng có vẻ như So-hye có mục đích riêng. Và rõ ràng là cô ấy muốn hỏi Si-eun về điều gì đó.
Có phải đó là điều gì đó đòi hỏi phải sắp xếp một buổi uống rượu để hỏi không?
Chà, tôi cho rằng đó có thể là tình huống mà một mũi tên trúng hai đích.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy thì giáo sư bước vào lớp.
Mặc dù cả hai chúng tôi đều chỉ lơ đãng trong suốt buổi giảng, nhưng chúng tôi không thể trò chuyện công khai được, vậy nên sau đó So-hye nói "Hẹn gặp lại tối nay nhé", rồi quay trở về chỗ ngồi của mình.
Có lẽ tôi nên viết thêm một số đoạn code.
Với suy nghĩ đó, tôi định quay lại nhìn chiếc máy tính của mình thì tôi chợt nhìn thấy có tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Tôi tự hỏi là nó được gửi từ ai, và khi tôi kiểm tra thì thấy người gửi là Si-eun.
Cô ấy hẳn đã gửi thêm vài tin nhắn nữa sau câu trả lời trước đó.
Tôi chạm vào màn hình để đọc chúng.
[Chỉ để cậu biết thôi.]
[Tôi uống rất kém.]
[Hãy ghi nhớ nó trong đầu đi.]
Cô ấy có vẻ khá lo lắng, tôi tự hỏi liệu tửu lượng của cô ấy yếu đến mức nào để cô ấy phải nói với tôi điều này chứ?
Dù sao thì chúng tôi cũng không thể uống đến mức say khướt được. So-hye là đàn em của chúng tôi, vậy nên cô ấy không thể ép chúng tôi uống.
Còn tôi, tôi có thể sẽ lẻn về nhà trước cả khi có ai đó nhận ra.
Tuy nhiên, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi xoa dịu nỗi lo lắng của cô ấy.
[Sẽ ổn thôi, dù sao thì chúng ta cũng sẽ cùng nhau về nhà.]
Liệu điều này có giúp cô ấy an tâm hơn không? Bởi vì ngay cả khi Si-eun đã say rượu và bắt đầu đi loạng choạng, tôi vẫn có thể đưa cô ấy lên taxi và cùng nhau đi về.
Việc sống chung một nhà khá hữu ích vào những lúc như thế này.
Sau khi gửi tin nhắn, tôi nhanh chóng nhận lại được một phản hồi.
Thay vì nhận lại được một văn bản, đó lại là biểu tượng cảm xúc có hình một chú thỏ đang lắc lư từ bên này sang bên kia.
Có vẻ như cô ấy không phải là kiểu người thích sử dụng những biểu tượng cảm xúc như vậy, nó có vẻ hơi xa lạ đối với Si-eun mà tôi biết ở nhà.
Tôi khẽ cười khúc khích rồi đặt điện thoại xuống và tiếp tục công việc của mình.