Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Chúng tôi đã thống nhất về những điều cả hai sẽ nói khi bị nghi ngờ, và tôi vẫn phải giữ bí mật về mối quan hệ của mình với Si-eun.
Cái cớ sống cạnh nhau chỉ rốt cuộc cũng chỉ là một câu nói bịa đặt, vậy nên nếu theo thời gian sẽ càng có thêm nhiều điểm bất thường, và sẽ từ từ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Vậy nên tốt hơn hết là không nên gây ra quá nhiều sự nghi ngờ.
Để che giấu việc Si-eun là người giúp việc, tôi cũng cần phải cẩn thận trong từng hành động của mình.
Ví dụ, Nếu chúng tôi tình cờ gặp nhau khi đang đi bộ, cả hai sẽ không bắt chuyện với nhau và sẽ lờ nhau đi. Và sau giờ học, tôi cũng sẽ ở lại lâu thêm một chút, đợi sau khi Si-eun rời đi tôi mới bắt đầu đi về.
Vì Si-eun đã có rất nhiều thứ để lo lắng rồi, vậy nên tốt hơn hết là tôi nên thận trọng.
Tôi phải cẩn trọng ít nhất là đến mức này, Hoặc chí ít là tôi nghĩ vậy.
“Chào cậu.”
Vài ngày sau khi buổi giảng kết thúc, Si-eun đã đến bắt chuyện với tôi.
Lớp học vẫn còn khá đông người đang chuẩn bị để ra về, sự thiếu thận trọng của cô ấy đã gây ra khá nhiều sự chú ý.
Để tránh sự nghi ngờ đến từ những người xung quanh, tôi đành trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
“Có chuyện gì sao?”
Si-eun mỉm cười nhẹ và trả lời tôi.
“Tôi nghĩ chúng ta cũng nên bắt đầu dự án nhóm sớm thôi nhỉ?”
“À, ra là chuyện ấy.”
May mắn thay, cô ấy chỉ nói về dự án. Không có gì đáng nghi ngờ hết.
Có thể sẽ có một số người thắc mắc vì sao tôi và Si-eun lại cùng nhau làm cùng trong một dự án, nhưng có lẽ họ cũng sẽ sớm nghĩ rằng cô ấy chỉ đưa tôi vào nhóm là vì tôi không thể tự tìm cho mình một nhóm thôi, điều ấy khá hiển nhiên mà.
“Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta làm ngay luôn sau giờ học thay vì cố chọn ra một thời gian riêng đấy.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Tôi đồng ý với Si-eun và nhìn sang bên trái.
Một thành viên khác trong nhóm chúng tôi, So-hye, đang nằm ngủ trên ghế cách chỗ tôi không xa.
Cô ấy đã khẳng định rằng cô ấy vẫn có thể nghe giảng kể cả khi ngủ, nhưng rõ ràng là cô ấy còn chẳng hề biết giáo sư đã cho lớp học kết thúc từ lâu.
Quay lại về phía Si-eun, tôi hỏi.
“Cậu có cần phải đi học lớp kế tiếp không?”
“Tôi cũng định thế, nhưng giờ lớp đó đã bị huỷ rồi.”
Si-eun mỉm cười và trả lời một cách rất thành thật. Cô ấy cư xử rất khác với ở nhà, có lẽ cô ấy cũng đang rất cố gắng để giữ vững hình tượng của mình.
Đây là lớp cuối cùng mà tôi phải học, lớp kế tiếp của Si-eun thì đã bị huỷ bỏ, còn thành viên còn lại thì vẫn đang nằm ngủ.
Đúng như Si-eun đã nói, đây là thời điểm thích hợp nhất để cùng họp nhóm.
Tôi với tay tới bàn của So-hye và gõ gõ vài tiếng.
“Hết giờ học rồi đấy, dậy đi.”
“Chỉ năm phút nữa thôi mà…”
“Đây không phải là giường nhà em đâu.”
“Hả? Sao anh lại ở trên giường của em vậy chứ, tiền bối?”
“Đây không phải là giường...”
Sau một cuộc nói chuyện vô nghĩa, So-hye dụi đôi mắt buồn ngủ và ngồi dậy. Cô duỗi người một cách lười biếng trước khi ý thức được sự hiện diện của SI-eun đang ở trước mặt.
Khi nhận ra Si-eun đang đứng đó, cô ấy nhanh chóng đứng dậy và cúi chào người tiền bối của mình.
“Ah, chào chị Si-eun.”
“Chào em.”
Si-eun mỉm cười và vẫy nhẹ bàn tay.
“Chúng ta đang cùng nhau thực hiện dự án nhóm, phải không?”
“Đúng vậy! Với cả chị có thể nói chuyện thoải mái với em nhé.”
“Ờm… Tụi chị đang nghĩ đến việc sẽ họp về dự án nhóm, em có rảnh không?”
“Em có ạ!”
Nếu cô ấy chỉ vừa ngủ dậy mà lại nói rằng mình không rảnh thì chắc điều đó hẳn sẽ ngạc nhiên hơn.
So-hye khoanh tay và bắt đầu nói.
“Vậy, về nội dung dự án… Chị đã đọc chưa vậy tiền bối?”
“Ừm, chị đã đọc qua rồi.”
Si-eun trả lời sau đó lấy một tờ giấy A4 trong túi xách ra. Mặc dù tôi không nhìn rõ, nhưng trông nó giống như là một mớ bài tập được in từ trang web vậy.
“Nếu chúng ta sử dụng những gì đã được học từ trong lớp vào dự án, thì việc làm dự án này sẽ không quá khó khăn.”
“Thật thế á? Nhưng mà thật ra, em luôn ngủ gật trong các buổi học đó.”
“Đó không phải là điều đáng tự hào đâu.”
Khi tôi chỉ ra điều đó, So-hye biểu môi và nói.
“Nhưng anh lúc nào cũng gõ máy tính của mình trong giờ học mà, tiền bối?”
“Ừ thì đúng vậy, nhưng…”
“Đôi khi em đã bị tỉnh giấc chỉ vì anh gõ máy tính ồn quá đó. Vậy nên sau này anh nên cẩn thận hơn đi, tiền bối.”
Đây chắc chắn là một cuộc đối thoại mà giáo sư không bao giờ muốn nghe, chắc chắn là vậy…
“Dù sao thì…”
Tôi quyết định kéo mọi việc quay trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Mặc dù cô ấy không nghe giảng, nhưng cô ấy có xem lại các bài học. Và chúng tôi cũng đã có ý tưởng sơ bộ về dự án, thời gian thực hiện và cách để tiến hành nó rồi.
Tôi bắt đầu nói theo đúng kế hoạch đã vạch ra trong đầu.
“Sau khi xem lại các bài giảng, tôi đã phác thảo một kế hoạch như này. Đầu tiên, chúng ta cần triển khai API như giáo sư đã nêu trong yêu cầu dự án và sau đó sẽ sử dụng nó để tạo ra một trang web đơn giản. Do đó chúng ta sẽ cần phải thiết kế cơ sở dữ liệu và API. Tôi sẽ tạo ra một bản nháp trước và gửi cho mọi người, sau đó tất cả chúng ta sẽ cùng xem xét và bắt đầu công việc.” [note60767]
Sau đó, tôi lấy một cuốn sổ tay ra khỏi túi và mở ra một trang mà tôi đã phác thảo từ trước, đưa nó lên và giải thích cho Si-eun và So-hye.
“Nó sẽ trông giống như thế này, tôi sẽ sắp xếp và sửa lại rồi gửi cho hai người.”
Với câu nói đó, tôi kết thúc lời giải thích của mình.
Khi tôi ngước lên để xem hai người họ có hiểu không, Si-eun và So-hye đang đứng đó nhìn tôi với một vẻ mặt không nói nên lời.
“Có chuyện gì vậy?”
Khi tôi ra hiệu hỏi, So-hye mới giật mình và thốt lên: “Ồ~”.
“Em chưa bao giờ thấy anh nói nhiều như vậy luôn đó tiền bối.”
“Anh đã nói chuyện với em bao nhiêu lần chứ?”
“Haha, đúng vậy thật. Nhưng bình thường anh có một hình tượng khá trầm tính đó tiền bối à.”
Tôi không biết mình có hình ảnh là một người như thế nào, nhưng tôi không thật sự im lặng. Thật không may rằng lý do khiến tôi im lặng như thế là vì không có ai nói chuyện với tôi.
Sau đó, Si-eun nhìn tôi và nói.
“Cậu thật sự rất tỉ mỉ và thông minh đấy.”
“Ừm… Cảm ơn.”
Tôi không chắc liệu đó có phải là một lời khen thật lòng của cô ấy không, hay chỉ là một lời khen cho có lệ.
Nhưng tôi quyết định sẽ đón nhận nó theo một cách tích cực.
Tôi có một số kinh nghiệm với loại công việc này. Để kiếm tiền, tôi đã từng làm qua công việc thiết kế và phát triển web.
Với tôi, nó cũng khá quen thuộc.
Si-eun có vẻ suy nghĩ gì đó về bản phác thảo của tôi rồi gật đầu nhẹ.
“Ừm, nghe có vẻ đây sẽ là một kế hoạch hay đấy.”
“Tôi nghĩ là nó sẽ ổn thôi. Nếu không, chúng ta sẽ phải thức trắng đêm để làm mất.”
So-hye cũng gật đầu nói theo.
“Vậy thì hãy làm như vậy đi, em sẽ tin tưởng anh và ngủ thật ngon.”
“Đừng có ngủ, hãy thức mà làm việc đi.”
“Này, anh giỏi việc này hơn em mà. Có lẽ em sẽ chỉ làm vướng chân anh thôi.”
“Nghe em nói thì có lẽ đúng là vậy thật…”
“Đúng chứ? Nên nếu thất bại, anh sẽ phải đãi em ăn một bữa đấy, và em sẽ làm theo lời anh nói.” [note60768]
“Không đời nào, anh sẽ không đãi gì hết.”
“Aww~.”
Sao mình nghe có một tiếng “aww~” thế nhỉ?
Tôi nghĩ cô ấy không được bình thường khi cô ấy lần đầu bắt chuyện với tôi, nhưng có lẽ cô nhóc So-hye này kỳ lạ hơn tôi nghĩ.
Với sự lo lắng đó, tôi nhìn sang Si-eun.
“...”
Cô ấy đang nhìn tôi và So-hye nói chuyện với vẻ tò mò.
Tôi cũng không hiểu nổi cái ánh nhìn đó có nghĩa là gì nữa.
—-----------------
Sau khi cuộc họp nhóm kết thúc, tôi đã tiễn Si-eun đi trước rồi mới từ từ đi về nhà.
Si-eun nói rằng lớp học kế tiếp của cô ấy đã bị hủy. Điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể sẽ phải cùng nhau đi bộ về nhà.
Vì vậy nên tôi đã giả vờ đi vệ sinh và sau đó rời đi khi đã không còn ai.
Khi tôi lê bước đi của mình, tôi nhận thấy có một bóng người đứng gần cổng sau.
Bóng người ấy có vẻ quen quen. Lúc đầu, tôi cũng không biết chắc đó là ai, nhưng khi tiến gần hơn, tôi mới nhận ra.
Khi tôi bước đến cổng sau thì Si-eun đang đứng ở đó.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không, ngay cả khi có những tên con trai đi qua liếc nhìn cô, Si-eun cũng không có vẻ gì là để ý.
Tôi có nên lờ cô ấy không?
ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi, nhưng việc lờ đi một người mà bạn có quen biết chắc chắn là tội ác. Vậy nên tôi đã tiến đến và gọi với từ sau lưng cô ấy.
Miễn là tôi không nói điều gì ngu ngốc thì chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì hết.
“Cậu đang đợi ai à?”
Si-eun hơi giật mình trước câu hỏi ấy và quay sang nhìn tôi.
“Cậu.”
“Hả?”
“Tôi đang đợi cậu.”
Ờm… Tôi đoán có lẽ là mình không nghe nhầm.
“Tại sao lại đợi tôi?”
“Bởi vì chúng ta có cùng một điểm đến mà.”
chúng tôi cùng nhau đi về cùng một nơi, tôi biết rõ điều đó.
Tôi tiếp tục tiến lại gần hơn và nói với một giọng thì thầm.
“Không phải là cậu bảo là không muốn ai biết cậu đang làm thêm ở nhà tôi sao?”
“Đúng là thế, nhưng nếu hai người sống cạnh nhau mà không về cùng nhau không phải sẽ rất kì lạ sao?”
Có thật vậy không? Tôi cũng không chắc, bởi vì tôi chưa bao giờ đi bộ về nhà cùng bạn bè trước đây. [note60769]
Cơ mà nếu Si-eun, một người trong cuộc, cảm thấy không vấn đề gì thì tôi cũng ổn với nó thôi.
“Chà, vậy thì ổn thôi.”
Tôi trả lời một cách hờ hững và cất bước đi về phía trước. Si-eun cũng đi theo tôi, bước nhẹ nhàng bên cạnh nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhỏ.
Từ cổng sau từ trường về nhà đi bộ khoảng mười phút. Không quá dài cũng không quá ngắn, có thể coi đây là chúng tôi cùng nhau đi dạo nhỉ.
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên chúng tôi đi dạo cùng nhau kể từ lần đi mua đồ dùng nấu nướng.
Tôi thường tránh ra ngoài, với cả lịch trình của Si-eun và tôi khác nhau, chúng tôi còn phải phớt lờ nhau khi ở trường, vì vậy nên tôi cũng không có nhiều cơ hội đi cùng cô ấy.
“Cậu với So-hye có vẻ rất hợp nhau nhỉ.” [note60770]
Khi tôi đang lặng lẽ bước đi, Si-eun đột nhiên lên tiếng.
“Cũng không hẳn, sao cậu lại nói vậy?”
“Tôi thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ, hiếm khi thấy có người có thể nói chuyện hợp nhau giống hai người đến vậy.”
“Có thể không có nhiều người như vậy trên trường, nhưng trên thế giới thì rất nhiều đó…”
Dù sao thì.
“Cô gái ấy là một người khá kỳ lạ.”
“Kỳ lạ sao?”
“Thật hiếm khi có ai đó có thể liên tục nói chuyện với tôi như vậy. Lúc đầu thì có hai người, và bây giờ thì đã thành ba rồi.”
“Việc đó không có vẻ gì là kỳ lạ cả.”
“Chà, cũng đúng nhỉ. Nếu mà nghĩ đúng thì, tôi mới là tên kỳ lạ.”
Hành vi và lời nói của tôi nằm ngoài chuẩn mực của một người bình thường, tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng không thể thay đổi được.
Vì thế nên tôi cũng không bận tâm quá nhiều về việc người khác nghĩ tôi lập dị, hay đẩy tôi ra khỏi vùng an toàn như thế nào. [note60771]
Ví dụ như, tôi rất khó khăn trong việc tìm hay thành lập một nhóm làm dự án vì mọi người đều xem tôi là kẻ lập dị và không ai muốn bắt chuyện với tôi.
Và tôi thì không thể làm gì hết, vậy nên tôi chỉ đành cười trừ và tiếp tục bước đi.
Nhưng Si-eun đi bên cạnh tôi lại nói nhỏ.
“Nếu họ chịu nói chuyện đàng hoàng với cậu, họ sẽ thấy cậu thực chất không tệ đến thế.”
“Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ rằng mình tệ rồi nhé~”
Tôi trả lời lại Si-eun bằng một câu đùa nhưng có lẽ cô ấy không chấp nhận nó và vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như thế này.
Chúng tôi tiếp tục đi bộ trong im lặng một lúc.
Sau đó Si-eun tiếp tục lên tiếng khi cả hai chúng tôi đã gần về đến nhà.
“Tối nay cậu muốn ăn gì?”
“Cho bữa tối à?”
“Ừm, tôi đang định sẽ đi siêu thị.”
“Cứ làm những gì cậu thích, như mọi ngày thôi.”
“Không.”
“Không?”
“Hôm nay, tôi muốn làm món mà cậu thích.”
Cô ấy chống hai tay lên hông, một hành động đột ngột đi kèm với lời nói của cô ấy.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại hành xử như thế này.
Nhưng mà…
“Chỉ để kiểm tra thôi, có phải là cậu đang muốn làm tôi vui lên không?”
Điều tôi nói cũng không hoàn toàn vô căn cứ.
Nếu cô ấy lo lắng về việc tôi không có bạn bè hay là hành vi nào đó kỳ lạ của tôi thì điều đó cũng khá hợp lý.
Mặc dù sẽ hơi khó tin khi Si-eun sẽ làm như này.
Si-eun mở to mắt khi nghe câu hỏi của tôi.
“...Không phải.”
“Thật à?”
“Thật, không phải như cậu nghĩ đâu. Đây chỉ là… Một phần trong công việc của một người giúp việc thôi…”
“Hiểu rồi…”
Tôi đoán là tôi đã sai khi nghĩ vậy, điều này có hơi xấu hổ đấy.
Nhưng dù sao đi nữa thì cô ấy cũng đã nói sẽ làm món ăn tôi thích, vậy nên tôi cũng không có lý do gì để từ chối hết.
“Tôi thích ăn ramen nhất.”
“Lại là ramen nữa…”
“Đúng vậy, chứ tôi có thể nói gì nữa đây?”
Khi tôi thúc giục Si-eun, cô ấy chỉ đành thở dài và đồng ý.
“Mà thôi cũng được, hôm nay tôi sẽ làm ramen.”
Cô ấy ngay lập tức quay người lại và đi về phía siêu thị.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc sẽ đi theo cô ấy, nhưng tôi lại không làm vậy.
Có lẽ đó là một quyết định đúng, vì những người hàng xóm thường sẽ không cùng nhau đi mua sắm, và khoảng cách này là phù hợp cho mối quan hệ chúng tôi.[note60772]
Nghĩ vậy, tôi chỉ đành cười khúc khích và quay người đi về nhà.