My Housemaid Is The Most Beautiful Girl In School

chương 11: dự án nhóm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit: Zepreni

----------------------------------------------------------------------------------------------------

“Anh có nghe em nói gì không thế, tiền bối?”

Khi tôi đang cất máy tính xách tay vào túi xách của mình thì một giọng nói bên cạnh vang lên.

Đó là cô sinh viên năm hai đã gọi tôi là bạn cùng bàn ngày hôm trước.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì, tên cô ấy là… Han So-hye.

Liệu chúng tôi có đang nói chuyện với nhau không? Tôi tự hỏi và quay sang nhìn cô ấy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Dự án nhóm.”

“Dự án nhóm?”

Tôi không nhớ bất cứ điều gì về chuyện này, đúng hơn là tôi cũng không cần nhớ.

Bất kỳ thông báo quan trọng nào trong các buổi giảng đều sẽ được đăng trên trang web chính thức của khóa học.

Nhưng So-hye chỉ lắc lắc ngón tay và chỉ về phía tôi như muốn giáo huấn một điều gì đó.

“Tiền bối à, ngay cả khi anh ngủ gật trong lớp thì anh cũng nên nghe lời giáo sư đi chứ?”

“Thật ra thì… Không nên ngủ gật ngay từ đầu mới phải chứ.”[note60638]

Nhưng thật ra tình trạng thường ngày của tôi cũng chẳng khá hơn là bao, vì tôi thường bị mất tập trung vào việc liên tục sử dụng máy tính xách tay.

“Vậy, tại sao em lại nói với anh điều này?”

Tại sao cô ấy lại kể chuyện này cho tôi làm gì cơ chứ?

Chúng tôi cũng không thật sự thân thiết, và thậm chí cũng chẳng phải người quen. Nói đúng hơn chỉ là hai người đã từng trao đổi với nhau vài câu trước đó.

Đáp lại câu hỏi của tôi, So-hye chỉ chớp mắt và trả lời.

“Giáo sư đã nói rằng chúng ta cần thành lập các nhóm từ hai đến ba người. Ông ấy cũng đã đề cập rằng làm việc một mình là không được phép và chúng ta nên học cách cộng tác và cùng kiểm soát những mã code mà.”

Một ông giáo sư phiền phức.

Tôi đã có trải nghiệm tương tự như thế này vào năm thứ hai. Lúc đó, tôi đã bỏ qua lời cảnh báo của giáo sư và tự làm việc một mình.

Sau đó, giáo sư đã mắng tôi vì tôi không tham gia bất kì nhóm nào, và tôi phải chịu đựng sự sỉ nhục khi phải đứng lên nói rằng “Tôi không có bất kì người bạn nào cả…” với cái đầu cúi gằm xuống bàn.

Ugh, cái đầu tôi…

“Thế thì sao?”

Gạt bỏ hết những kí ức không mấy vui vẻ ra khỏi tâm trí, tôi hỏi So-hye đang đặt tay lên cằm và suy nghĩ về điều gì đó.

“Thế thì sao gì cơ?”

“Huh?”

“Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Em đang nhờ anh làm chung dự án này cùng với em đấy?”

So-hye che miệng và cười khúc khích.

“Em và Anh á?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

Tôi hỏi trong sự khó hiểu, còn So-hye thì chỉ mỉm cười một cách gượng gạo.

“Em và bạn bè học cùng nhau ở một lớp khác, nhưng em không có bất kỳ một người bạn nào trong lớp này cả.”

Có thực sự là vậy không?

Tôi cũng có một người bạn, nhưng cậu ta có rất nhiều người để cùng hợp tác, vậy nên đã không còn chỗ cho tôi, và đã khiến tôi rơi và một tình trạng tương tự với So-hye.

Không, thật ra thì bây giờ chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi.

Tôi liếc nhìn sang chỗ Si-eun thường ngồi. Cô ấy đã rời đi, có lẽ là đã đi đến lớp học tiếp theo rồi.

“Vì vậy nên em đã lo lắng không biết nên làm gì khi có một dự án nhóm xuất hiện, may mắn thay, khi em nhìn sang bên cạnh thì em đã thấy có một người cũng đang trong tình trạng giống mình.”

“Người đó là anh sao?”

“Đúng vậy!”

Cô ấy trả lời một cách rất vui vẻ. Nói cách khác, cô ấy nghĩ rằng tôi trông giống một người không có bạn bè, và điều đó thậm chí còn đau đớn hơn khi đó lại là sự thật…

“Hmm…”

Tôi suy nghĩ một lúc.

Tôi không muốn những nỗi đau từ năm ngoái sống lại. Vì vậy, tôi bắt buộc phải tham gia vào một nhóm nào đó.

Nhưng không giống như các lớp thể dục ở trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, giáo sư không đồng ý làm người hợp tác cùng tôi. [note60639]

Vậy nên ý tưởng tốt nhất là tôi nên tham tha một nhóm nào đó cùng với bạn tôi, nhưng tôi lại không quen một ai cả.

Điều đó có nghĩa là tôi phải hợp tác với một người lạ.

Và nếu đúng là như vậy, thì việc hợp tác với một người giống như mình cũng không phải ý tồi.

“Được rồi.”

Tôi gật đầu đồng ý với So-hye.

“Cảm ơn anh, tiền bối.”

Gương mặt của cô ấy sáng bừng với một nụ cười rạng rỡ.

Cô ấy có cần vui đến thế không? Hoặc có lẽ là cô ấy chỉ lo lắng về việc lập nhóm khi ở đây toàn những người lớn hơn mình.

“Vậy thì, tiền bối.”

“Huh?”

Khi tôi đáp lại một cách ngắn gọn, So-hye giơ chiếc điện thoại đang cầm tên tay lên và hỏi.

“Anh có thể cho em ID Kakaotalk của anh không?”

“À ừ, chắc chắn rồi.”

Tất nhiên, chúng tôi cần phải làm chung với nhau nếu chúng tôi ở cùng nhóm. Vì vậy nên ít nhất chúng tôi cũng cần có một phương thức liên lạc của đối phương.

Khi tôi đọc lên từng chữ trong ID của mình, So-hye cẩn thận gõ nó vào điện thoại. Mặc dù cô bé đã nhỏ rồi, thế mà hành động của cô bé còn trẻ con hơn.

Sau khi tôi đọc xong chữ cái cuối cùng trong ID của tôi, cô ấy nhìn tôi và nghiên đầu tò mò.

“Tiền bối à, anh không có để ảnh đại diện sao?”

“Chỉ là không thích đặt thôi, dù sao thì cũng không có ai liên hệ với anh hết. Với cả anh không thích chụp ảnh cho lắm.”

“Ồ, anh không nên làm thế đâu.”

“Tại sao không?”

So-hye mỉm cười tinh nghịch và nhếch một bên miệng lên.

“Anh có một gương mặt rất đẹp trai, đáng lý anh nên khoe nó ra mới phải chứ.”

“...Anh không nghĩ vậy đâu.”

“Ồ, tiền bối, anh đang xấu hổ đấy à?”

Đó hoàn toàn là lỗi của cô chứ gì nữa.

Trước khi tôi kịp đáp trả, So-hye đã nhanh chóng nói “hẹn gặp lại lần sau!” và vội vã chuồn đi.

Đây là lý do vì sao tôi lại rất ghét nói chuyện với những người con gái hướng ngoại…

—-----------------

“Cậu đã nghe về chuyện đó chưa?”

Tôi hôm đó, Si-eun bước vào phòng tôi và nói rằng cô ấy muốn cất đống quần áo vừa giặt xong.

Rồi cô ấy tiến đến chỗ tôi và hỏi nhỏ.

“Nghe về chuyện gì?”

Tôi ngưng gõ bàn phím và nhìn sang một bên.

Si-eun ngồi trên giường và nhìn lên tôi, bên cạnh cô ấy là đống quần áo đã được xếp gọn gàng và có thứ tự.

Khác với cô ấy khi xếp đồ, tôi chỉ toàn nhồi chúng lại một cách thô bạo và ném sang một bên.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, Si-eun hướng ánh mắt về phía đống đồ bên cạnh và nói.

“Cuộc nói chuyện trong buổi giảng lúc sáng.”

“Trong buổi giảng sao?”

Chỉ có một khoá học mà tôi và cả Si-eun cùng tham gia, chắc hẳn là có điều gì đó được nhắc đến trong buổi giảng ấy.

Bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhớ ra rằng mình cũng đã nghe được điều gì đó tương tự sau khi buổi giảng kết thúc.

“Dự án nhóm à?”

Khi tôi hỏi, Si-eun lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi.

“Vậy là cậu đã thực sự lắng nghe những gì giáo sư nói trong buổi giảng à?”

“Cậu nói như thế khiến tôi cảm thấy mình như một tên cá biệt vậy.”

Sự thật là tôi sẽ không biết gì về chuyện này nếu So-hye không nói với tôi.

Ừ, tôi đoán có lẽ tôi là một tên cá biệt rác rưởi thật.

“Vậy… Cậu định như nào?”

Si-eun vừa ngọ nguậy tay trên giường và tiếp tục hỏi tôi.

“Cậu không có bất kỳ người bạn nào để làm việc cùng phải không?”

“Chà, đúng là tôi không có bất kỳ ‘người bạn’ nào để làm việc cùng thật.”

Có một đàn em không hẳn là bạn, nhưng tôi không biết phải giải thích cho Si-eun như thế nào. Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, Si-eun chợt lên tiếng.

“Vậy cậu có muốn làm việc cùng với tôi không?”

“...?”

“Cậu vừa tưởng tượng ra một điều gì đó kì lạ à?”

“Không, tôi không làm thế.”

Tưởng tượng đến thứ gì đó kì lạ sao? Không, tôi chỉ là chợt bối rối trong giây lát thôi.

“Sao đột nhiên cậu lại muốn cùng hợp tác với tôi vậy?”

Tôi thẳng thừng hỏi Si-eun và cô ấy bắt đầu hất tóc ra sau bằng một tay.

“Dù sao thì có vẻ như cậu chẳng có bất kỳ ai để làm việc cùng. Hơn nữa, vì chúng ta ở cùng một chỗ nên cũng sẽ tiện hơn phần nào, chúng ta cũng sẽ không cần phải sắp xếp các cuộc họp nhóm bên ngoài.”

“Đúng vậy nhỉ…”

Si-eun nói đúng, phần khó nhất của dự án nhóm là làm sao để hẹn các thành viên gặp nhau sao cho tiện lợi nhất. Và thường thì những người không thể sắp xếp được thời gian cho nhóm sẽ phải tuyệt vọng và làm bài một mình.[note60640]

Còn tôi và Si-eun thì lại khác, chúng tôi sống chung một nhà. Vì vậy nên là trừ khi một trong hai muốn bỏ trốn, nếu không cả hai chúng tôi nhất định sẽ gặp mặt nhau.

“Vậy thì… Cậu nghĩ thế nào?”

Si-eun nhẹ nhàng hỏi tôi.

“Tôi rất cảm kích với lời đề nghị này của cậu, nhưng…”

Si-eun có rất nhiều điểm tốt, kỹ năng lập trình của cô ấy có thể không bằng tôi, nhưng cô ấy lại rất tỉ mỉ. Chúng tôi sẽ không phải lo việc mất điểm nếu cả hai làm việc cùng nhau.

“Nhưng?”

“Sự thật là tôi đã đồng ý làm việc cùng với một người khác rồi.”

Si-eun tỏ vẻ ngạc nhiên và quay sang nhìn tôi.

“Nếu cậu đang nói về cậu bạn duy nhất của mình thì cậu ta đã có một nhóm riêng rồi.”

“Tôi biết, ý tôi không phải cậu ta.”

“Vậy thì là ai?”

“Tôi đã đồng ý làm chung với cô gái mà tôi đã nói chuyện cùng hôm nọ.”

Trong một chốc, biểu cảm của Si-eun dần thay đổi. Thậm chí còn có một chút cảm giác cau mày hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.[note60641]

“Cậu có thân thiết với cô ấy không?”

“Không!”

“Vậy tại sao cậu lại làm việc cùng với cô ấy?”

“Cô ấy hỏi tôi, và cô ấy nói rằng cô ấy không có bất kỳ người bạn nào trong lớp đó. Vì vậy nên tôi nghĩ đó cũng không hẳn là một ý tồi…”

Tôi không biết tại sao mình lại giải thích tất cả điều này với Si-eun. [note60642]

Đó không phải là một lời nói dối, mặc dù tôi không biểu cảm của Si-eun cho lắm, nhưng tôi không có gì để che giấu cô ấy hết.

Sau khi nghe tôi giải thích, Si-eun khoanh tay lại và suy nghĩ. Cũng vì thế mà bộ ngực của cô ấy cũng nổi bật lên trên lớp vải mỏng.

Đến đây, tôi đành phải nhìn đi hướng khác một cách tự nhiên nhất mà tôi có thể làm được ngay lúc này.

Si-eun có vẻ đã suy nghĩ một lúc lâu trước khi hỏi tôi.

“Cậu có thể cho tôi biết liệu tôi có thể tham gia cùng các cậu không?”

“Cậu muốn tham gia cùng chúng tôi á?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng nếu có cô bạn kia ở trong nhóm, chúng ta sẽ không thể làm ở nhà được. Chẳng phải như vậy sẽ rất bất tiện sao?”

“Không bất tiện tí nào!”

Tôi đã hỏi một câu hỏi rất hiển nhiên đó, nhưng Si-eun vẫn một mực phủ nhận.

“Cậu còn nhớ việc tôi nói lúc trước không? Rằng nếu cậu có bạn gái, tôi sẽ phải rời xa cậu?”[note60643]

“Ừm, tôi nhớ.”

Theo logic của Si-eun thì nếu tôi có bạn gái, cô ấy sẽ không thể ở cùng với một cô gái khác trong một căn nhà. Hơn nữa, những công việc nhà đơn giản đều có thể do bạn gái tôi xử lý.

Nhưng tại sao cô ấy lại nhắc về chuyện này? Tôi cau mày lại, tỏ ý muốn cô ấy giải thích thêm.

“Nếu một chàng trai và một cô gái cùng nhau làm cùng một dự án nhóm, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Ở độ tuổi hiện tại của chúng ta, việc nảy sinh tình cảm là một điều có thể xảy ra, và nếu cậu tiến xa hơn, rất có thể tôi sẽ bị đuổi đi.”

“Cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu…”

“Tốt hơn hết là tôi nên chấp nhận rủi ro và làm việc với cậu. Bởi vì tôi sẽ không thể kiếm thêm được một công việc bán thời gian nào bao ăn ở mà vẫn trả 500.000 won một tháng nào khác đâu.”

Giọng điệu của Si-eun rất kiên quyết. Rõ ràng là cô ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ lời từ chối hay phản bác nào từ tôi.

Nhưng dù sao thì tôi cũng không có bất kỳ lý do gì để từ chối cô ấy, nếu cô ấy muốn tham gia cùng tôi, tại sao lại không chứ?

Vậy nên tôi gật đầu.

“Được rồi.”

“Tôi sẽ hỏi cô bạn kia ngay bây giờ.”

“Ừm.”

Sau đó tôi cầm điện thoại trên bàn lên và mở Kakaotalk, ở mục đầu trong danh sách bạn bè của tôi chính là “Han So-hye”. Tôi mở cuộc trò chuyện lên và bắt đầu nhắn, từng chữ một.

[Anh có điều muốn hỏi.]

Vậy là đủ.

Sau đó tôi ấn gửi đi, chưa đầy vài giây sau, điện thoại tôi rung lên.

[Có chuyện gì vậy, tiền bối?]

Một tin nhắn kèm theo một biểu tượng đôi mắt lấp lánh được gửi qua cho tôi.

Tôi bắt đầu gõ yêu cầu của mình vào điện thoại.

[Em có biết Yoo Si-eun không? Cô ấy là sinh viên năm ba và cũng là chủ tịch hội học sinh của khoa chúng ta.]

Một lần nữa, câu trả lời lại được gửi đến rất nhanh.

[Em biết chị ấy! Chị ấy là một tiền bối rất xinh đẹp, em rất ghen tị với chị ấy đấy!]

Có một cảm xúc mặt buồn được gửi kèm theo. Tôi không quan tâm liệu cô ấy có ghen tị hay không, tôi chỉ thấy thật tốt khi cô ấy cũng có biết về Si-eun, vậy nên tôi tiếp tục gõ.

[Cô ấy muốn tham gia vào dự án của nhóm chúng ta, em có đồng ý không?]

Tôi nhấn gửi đi.

Tôi mong đợi một phản hồi ngay lập tức nữa, nhưng lần này nó lại im lặng một chút.

Tự hỏi liệu rằng cô ấy có không thích ý tưởng này không, vậy nên tôi định gõ [Ổn thôi nếu em không thích điều đó], nhưng rồi lại có một tin nhắn phản hồi được gửi đến.

[Nó ổn thôi]

Một câu trả lời ngắn gọn không có bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào kèm theo. Có thể cô ấy không tìm được biểu tượng cảm xúc phù hợp chăng? Tôi cũng không chắc, nhưng vì cô ấy đã nói ổn, nên cũng không vấn đề gì hết.

Khi tôi nghĩ vậy, điện thoại của tôi lại run lên một lần nữa, một tin nhắn nữa sao? Tôi bật lên và kiểm tra màn hình.

Và nó là…

[Nhưng tiền bối à, mối quan hệ giữa anh với tiền bối Si-eun là như thế nào vậy? Hai người đang hẹn hò à?]

Tin nhắn đi kèm theo một biểu tượng cảm xúc khuôn mặt tò mò và mang theo một dấu chấm hỏi lớn bên cạnh.

…Cái quái gì đây?

Truyện Chữ Hay