Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Huh?”
Tối thứ sáu, khi vừa đi học về, Si-eun thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Lý do rất đơn giản, đồ nội thất mà tôi đặt cho cô ấy đã chuyển đến rồi.
Trong lúc Si-eun đang vắng nhà thì đồ nội thất đã được chuyển đến vào trước đó.
Vì Si-eun phải ở lại lớp học đến tận chiều muộn nên việc lắp đặt đã được hoàn thành thay cô ấy.Tất nhiên thì người làm nó không phải là tôi mà là người đàn ông giao hàng đến rồi.
“Tôi nhận ra không biết nên để nó ở đâu hết. Vậy nên, tôi chỉ đặt đại nó ở một nơi có vẻ thích hợp thôi, như vậy có ổn không?”
“Ừm, nó trông khá ổn đấy.”
Có vẻ như nó không quá khác biệt so với những gì Si-eun hình dung trong đầu, thật nhẹ nhõm…
Sau đó Si-eun quay sang nhìn tôi và nói.
“Nếu đúng thì, tôi chỉ mượn nó một thời gian thôi, vậy nên tốt hơn hết là nên đặt nó ở nơi mà chủ nhà mong muốn.”
“Chà, cũng phải.”
Tôi không chắc liệu từ “mượn” có phải là một từ chính xác trong lúc này hay không, nhưng cả căn nhà và tất cả đồ nội thất trong đây đều thuộc quyền sở hữu của tôi. Vậy nên theo lý thì, tôi có quyền quyết định theo ý mình nhỉ?
Trong lúc tôi đang gật đầu đồng ý, Si-eun tiến đến và ngồi lên chiếc giường mới mua.
Ngồi đó, cô ấy bắt đầu ấn lòng bàn tay xuống nệm.
“Wa, mềm quá.”
Cô ấy nhìn lên tôi với đôi mắt lấp lánh và nói.
Si-eun, người lúc đầu đã khăng khăng rằng cô có thể ngủ trên sàn nhà, cuối cùng cũng phải đầu hàng trước sự thuyết phục của tôi.
Con người ai cũng thích sự thoải mái, và Si-eun cũng không ngoại lệ.
“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mua một loại tốt, bởi vì dù sao chúng ta cũng phải mua nó nên tôi đã chọn một loại tốt luôn.”
“Hửm, vậy sao?”
Si-eun trả lời lại một cách thờ ơ, nhưng từ phải ứng của cô ấy. Tôi chắc chắn rằng mình đã đưa ra một lựa chọn đúng.
Một lúc sau đó, Si-eun vẫn liên tục ngồi rồi nằm trên giường để tận hưởng sự mềm mại của nó, nhìn cái cách cô ấy thích thú nhún nhảy trên giường làm tôi liên tưởng nó giống như một đứa trẻ đang chơi trên bạt lò xo vậy.
Ngay sau đó, Si-eun chạm vào bàn trang điểm, ghế, rồi đến bàn làm việc, trước khi xoay ánh nhìn về phía tôi. Giờ đây trong mắt cô ấy đã không còn sự cứng rắn như thường ngày nữa.
“Cảm ơn cậu.”
Trong đôi mắt biết ơn của Si-eun len lỏi một chút cảm giác tội lỗi.
Cô ấy rất dễ nổi giận và khó chịu, nhưng lại khá nhút nhát khi nhận được lòng tốt từ người khác.
Ngay cả khi cô ấy nhắc về vấn đề đồ nội thất, cô ấy cũng đã mất rất lâu mới có thể nói ra được lời cảm ơn với tôi.
Mặc dù chúng tôi sống chung chưa lâu, nhưng có vẻ như đây mới chính là tính cách thực sự của cô ấy.
Si-eun chỉ muốn nhận được đúng với những gì mình cho đi và chỉ mong được đền đáp xứng đáng với công sức của mình. Không phải là cô ấy tính toán, mà là cô ấy không thể sống với sự mang ơn người khác thì đúng hơn.
Tuy nhiên, Si-eun như vậy vẫn khiến tôi có chút không thoải mái, tôi gãi đầu mình và nói với cô ấy.
“Tôi sẽ chỉ cho cậu mượn nó một thời gian thôi, vậy nên đừng quá để tâm về nó.”
“...Ừm.”
Si-eun nghiêng đầu mỉm cười trước lời tôi nói. Khuôn mặt của cô ấy vẫn còn có một chút gì đó tội lỗi, nhưng tôi cũng không thể làm gì khác.
Hmm…
Bầu không khí đã dịu đi rồi, vậy nên đã đến lúc để nói ra “điều ấy”.
“Thực ra thì, “cái đó” nó được đi kèm với cái giường ấy.”
“Cái đó…?”
Khi tôi nói thế, Si-eun có vẻ bối rối, tôi gần như có thể tưởng tượng ra một dấu chấm hỏi to đùng lơ lửng bên cạnh đầu cô ấy.
Với một Si-eun đang ngơ ngác như vậy, tôi mang “cái đó” ra và tặng cho cô ấy.
“Đây.”
Cùng lúc đó, gương mặt của Si-eun hiện lên rõ vẻ ngạc nhiên.
“Đây là…”
Điều đó thì tôi có thể hiểu được, vì cái thứ mà tôi đang đưa cô ấy xem là…
“Một bộ đồ hầu gái sao?”
Đúng vậy, nó là một bộ đồ hầu gái.[note60561]
“Ừm.”
“Đây có thực sự là lúc để nói “Ừm” một cách nhẹ nhàng như vậy không thế?”
“Thì nó thực sự là một bộ đồ hầu gái nên tôi chỉ đồng ý với lời cậu nói thôi mà.”
“Không… Ý tôi không phải vậy…”
Si-eun kéo dài giọng nói của mình, dường như cô nàng đang rất bực bội.
Nhưng đây là sự trả thù của tôi dành cho cô ấy vì đã trêu tôi tuần trước, vậy nên tôi sẽ không có ý định nhượng bộ đâu.
Chỉ đến khi thực sự nhìn thấy Si-eun mặc trang phục hầu gái và trêu chọc cô ấy thì màn trả đũa của tôi mới thực sự hoàn tất.
“Tôi thật sự phải mặc thứ này sao?”
“Cậu không muốn à?”
“Tôi có muốn không á?”
“Yeah, có lẽ là cậu muốn.”
“Tôi không hề muốn!”
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể làm theo những gì bạn thích, vậy nên tôi lặng lẽ đưa bộ đồ hầu gái vào tay Si-eun, trông cô ấy như sắp khóc vậy.
“Ugh, thật đấy à?”
“Có gì to tát đâu chứ? Tôi nghĩ nó rất hợp với cậu mà.”
“Im đi…”
Mặc dù lên tiếng phàn nàn, nhưng cuối cùng Si-eun cũng phải chấp nhận bộ đồ hầu gái đó.
“Tôi không nghĩ là cậu sẽ nói cho tôi về size cậu có thể mặc, nên tôi chỉ đặt theo phán đoán thôi. Dù sao thì cậu cũng đâu có mặc nó ra ngoài, vậy nên điều đó ổn mà nhỉ?”
“Được rồi…”
Câu trả lời của cô ấy có vẻ rất cam chịu, gần như là vô hồn. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nghe thấy những gì tôi nói không, bởi vì hiện tại đôi mắt của cô ấy dường như vô hồn rồi.
Trong trạng thái đó, Si-eun hít thở sâu vài lần rồi nói với tôi.
“Tôi sẽ thay nó, vậy nên phiền cậu ra ngoài một lát nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Tôi ngoan ngoãn rời khỏi phòng Si-eun và đóng cửa lại. Từ bên ngoài này, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài đầy yếu ớt của cô ấy.
Trước đây thì tôi không để ý nhiều vì tôi luôn ở trong phòng, nhưng dường như ngôi nhà này không có cách âm. Có lẽ tôi phải nên cẩn thận hơn rồi.
Từ trong phòng vọng ra tiếng vải sột soạt, tiếng kéo khoá áo và tiếng quần áo rơi xuống sàn. Sau đó, cùng với một tiếng “Ugh…”, tiếng kéo khoá lại vang lên một lần nữa.
“Xin mời vào…”
Cuối cùng, giọng nói của Si-eun cũng vang lên từ bên trong.
“Tôi vào đây.”
Đáp lại cô ấy, tôi bước vào phòng.
Si-eun đứng ở đó.
Mặc một chiếc váy dài màu đen, cùng với một chiếc tạp dề màu sáng vẫn còn nhiều nếp gấp và tô điểm thêm bằng một cái băng đô màu trắng. Si-eun đang đứng ở đó với khuôn mặt đỏ bừng nhìn tôi.
“Hmm…”
“Đừng có phát ra những âm thanh như ‘hmm’.”
“Hmm…”
“Đừng có ‘hmm’...”
Giọng nói cô ấy nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, chắc hẳn cô ấy đang rất xấu hổ.
Thật ngạc nhiên là bộ đồ hầu gái rất hợp với Si-eun. À không, không có gì là ngạc nhiên cả. Như tôi đã từng cảm thấy trước đây, bộ quần áo chỉ đẹp khi có móc treo đồ, còn Si-eun thì bất cứ thứ gì cũng đẹp. [note60562]
May mắn thay, bộ trang phục có vẻ rất vừa vặn với với Si-eun. Chiều dài của chiếc váy là vừa phải, vậy nên không lo việc nó sẽ bị kéo lê trên sàn khi cô di chuyển.
“Nó trông hợp với cậu lắm.”
Tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình, điều này khiến Si-eun càng thêm ngượng ngùng. Cô ấy phát ra một âm thanh khó hiểu và nhanh chóng quay đầu đi.
Cô ấy không quen với những lời khen sao? Phản ứng bất thường của cô ấy vừa rồi thật sự khá hài hước đấy.
“Cái quái gì đây chứ…”
Si-eun lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi nhận thấy những giọt nước mắt nhỏ hình thành ở khoé mắt cô ấy khi cô ấy trừng trừng nhìn tôi.
Có lẽ là tôi đã đi quá xa rồi…
Thuê một người giúp việc và bắt cô ấy mặc trang phục hầu gái, rồi đứng thưởng thức phản ứng của cô ấy. Theo lẽ bình thường, có lẽ tôi đã vượt quá giới hạn từ lâu rồi.
“Ah… Tôi xin lỗi.”
“Đồ biến thái.”
Mặc dù tôi đã xin lỗi, nhưng cô ấy vẫn quay lại nói với tôi bằng những lời trách móc.
“Tôi không có biến thái, tôi thật sự không có hứng thú với những thứ như thế này.”
“Vừa nãy cậu còn mới tận hưởng nó mà.”
“...”
Không còn cách nào khác để đáp lại, tôi đành phải chuyển sang chủ đề khác.
“Vậy… Ý cậu thế nào? Cậu có thích bộ trang phục này không?”
“Cậu nghĩ là tôi sẽ thích nó sao?”
“Có lẽ.”
“Tôi…”
Cô ấy dừng lại và liếc nhìn sang tấm gương trên bàn trang điểm.
“...Tôi không hẳn là hoàn toàn ghét nó.”
“Hả??”
“Sao cậu lại có phải ứng bất ngờ như thế khi chính cậu là người hỏi tôi câu đó vậy?”
Si-eun khịt mũi và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nói chính xác thì không phải là tôi thích nó, nhưng nó cũng không tệ như tôi nghĩ. Chỉ dừng lại ở mức đó thôi.”
“Không, ngay cả điều đó cũng khá bất ngờ đấy…”
“Vậy cậu nghĩ tôi sẽ như nào cơ chứ?”
“Tôi đã nghĩ có khả năng là cậu sẽ xé và vứt nó đi cơ…”
“Cậu nghĩ vậy mà vẫn đưa nó cho tôi một cách vô liêm sỉ như vậy sao?”
Si-eun trừng mắt nhìn tôi với vẻ không tin rồi thở dài tiếp tục.
“Tôi đã từng nghĩ đến việc đó.”
Sau đó, cô ấy nhìn xuống bộ đồ hầu gái của mình.
“Nhưng khi tôi coi nó như một món quà… Tôi đã quyết định là mình không thể xé nó được.”
Món quà sao…
Đó không phải là ý định của tôi, nhưng có lẽ Si-eun đã nghĩ theo hướng đó.
Cô ấy chỉ muốn nhận được đúng với những gì mình cho đi và chỉ mong được đền đáp xứng đáng với công sức của mình. Tính cách của cô ấy chỉ ra rằng cô ấy là một người sẽ trân trọng những gì mà bản thân nhận được.
“Vậy bây giờ sao? Ý cậu muốn là tôi phải mặc cái này để đi quanh nhà suốt à?”
Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Si-eun.
“Không, tôi chỉ đùa thôi.”
Tôi chỉ mua bộ đồ đó để trêu cô ấy lần này thôi, và tôi cũng không có ý định sẽ ép cô ấy mặc nó nếu như cô ấy cảm thấy không thoải mái.
“Tôi đã mua nó vì tôi đã khá tức khi cậu trêu chọc tôi.”
“Tính cách cậu tệ thật đấy.”
“Có lẽ đó chính là lý do tại sao tôi lại không có bạn bè.”
“Thật mừng vì cậu hiểu.”
Si-eun bật cười khúc khích. Má của cô ấy vẫn hơi đỏ, nhưng có vẻ là cô ấy đã bình tĩnh hơn trước đó rồi.
“Nhưng tôi vẫn nghĩ nó rất hợp với cậu.”
Khi tôi tiếp tục đưa ra một ý kiến trung thực khác, Si-eun phát ra một tiếng kêu nhỏ tỏ vẻ khó chịu. Nhưng ngay sau đó, cô ấy ưỡn và đứng lên nói một cách đầy kiêu hãnh.
“Tôi trông đẹp với tất cả mọi thứ mà.”
“...Ừm.”
Khuôn mặt đầy tự tin này của cô ấy giống với Si-eun thường ngày hơn nhiều, đến nỗi tôi cũng không buồn giấu đi nụ cười đang nở trên môi của mình nữa.
Trong lúc đó, có vẽ như Si-eun đang suy ngẫm về một việc gì đó sâu xa. Tôi tự hỏi là liệu cô ấy đang nghĩ về điều gì nhỉ?
Trong lúc tôi đang lặng lẽ chờ đợi, Si-eun cuối cùng cũng lên tiếng.
“Được rồi, có lẽ từ giờ trở đi tôi sẽ mặc nó một lần mỗi tuần.”
“Thật sao?”
“Ừm, bởi vì sẽ không thường xuyên được mặc những trang phục như thế này. Chắc chắn là không phải khi đi ra ngoài, và sau khi tôi nghỉ việc cũng thế, phải không?”
Cầm phần váy của bộ trang phục, Si-eun xoay người. Mới lúc nãy thôi, cô ấy vẫn còn ngượng chín cả mặt, nhưng sau khi bình tĩnh và nhìn nhận lại nó, cô ấy có lẽ đã thấy bộ trang phục này cũng hợp với bản thân.
Sau đó, Si-eun nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.
“Với cả…”
“Với cả?”
“Lúc nãy cậu cũng đã nói rằng nó rất hợp với tôi mà.”
“Huh?”
Đúng là tôi đã nói thế, nhưng nó chỉ là một lời nói đùa, có ý trêu lại cô ấy thôi. Vậy sao bây giờ Si-eun lại dùng chính câu nói ấy để trêu lại tôi chứ?[note60563]
Vì lý do nào đó, tôi cảm giác như tình thế đã bị đảo ngược hoàn toàn vậy.
“Không, ý tôi chỉ là…”
“Ý cậu là cậu muốn tiếp tục nhìn thấy tôi mặc trang phục hầu gái vì nó rất hợp với tôi phải không?”
“C-cái…”
“Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối đây.”
Si-eun vội rời khỏi phòng trước cả khi tôi kịp đưa ra lời bào chữa.
Cô ấy thực sự có vẻ sống theo ý mình… Không hẳn là một người chỉ ngồi yên chịu trận nhỉ.
Nhưng tôi có thể làm gì bây giờ đây? Vì tôi là người đã thuê cô ấy mà…
Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ đành thở dài và cất bước theo sau cô ấy ra khỏi phòng.