Vừa trở về từ chuyến đi câu cá cùng với Manaril, Hesty ngồi xuống bàn và từ tốn thưởng thức cái sandwich..
-Daichi-san đã làm món bánh sandwich này đó. Ngon đúng không Hesty?
-N, đây là lần đầu tiên tôi nếm thử món cá chiên này, cảm giác như, có thể ăn mãi không chán vậy.
-Ahaha, Vâng, dù sao thì, nó thường không phải là thứ mà mọi người có thể ăn hàng ngày, lại còn có vảy cứng và rất mạnh nữa. Đồng thời việc chế biến cũng rất khó nữa.
Trong bếp, Daichi đang xử lý chỗ cá bắt được sáng nay.
Với khả năng xử lý những cái vảy cứng như sắt của mình, Daichi một lần nữa khiến vị khách mới đến, Đội trưởng Hiệp sĩ đoàn, vô cùng kinh ngạc.
-Đó chẳng phải là những con cá vảy bạc rất cứng sao??
- N, đúng vậy. Độ cứng của con dao là một chuyện, nhưng chủ yếu là nhờ sức mạnh của anh ấy có thể phá bỏ lớp phòng ngự của nó.
Hesty cũng đã có một chút tìm hiểu về loài cá này, đặc biệt là vảy của chúng.
Trong thực tế, ngay cả một con dao đơn giản với đủ phép thuật được truyền vào sẽ có thể vượt qua nó.
Và ngay cả một con dao vảy rồng nếu không có ma lực cũng khó mà xuyên được qua nó.
-Ra là thế....hẳn là những sinh vật sống trong cái hồ này đã phải gia tăng sức mạnh của mình để sống sót trước Katarakta.
- Bây giờ thì không cần nữa, nhưng trước đây chúng chưa từng sống bình thường nên chẳng thể biết cách sống bình thường là như thế nào.
-Hm…có lẽ đúng là vậy. Nhưng cô có thấy cái cách lớp phòng thủ phép thuật của chúng sụp đổ trước Daichi-san không?
- N. …ah….nhân nói về Katarakta, cuộc điều tra dưới hồ thế nào rồi??
Nghe Hesty hỏi. Manaril nuốt nốt miếng bánh và từ tốn trả lời.
-Vâng về điều đó Tui đã tìm ra lý do tại sao các sinh vật khổng lồ đang phát triển ngày càng nhiều trong hồ.
Hesty hình như cũng không bất ngờ nhưng vẫn có chút bối rối hiện lên trên mặt.
-Một nguyên nhân khác? Không phải chỉ có duy nhất Katarakta và nó đã rời đi rồi sao?
- Tất nhiên, sức mạnh ma thuật dồi dào trong hồ, kết hợp với việc Katarakta biến mất, Daichi-san đến đây và nhiều yếu tố khác cũng là một phần. Nhưng tình trạng hiện tại dường như đã được gây ra bởi một viên ma thạch khổng lồ lộ ra dưới đáy hồ và đang không ngừng phát tán ma thuật ra xung quanh.
Manaril chộp lấy một chiếc bánh sandwich khác và liếc mắt nhìn ra phía mặt hồ.
Hesty cũng nhìn theo hướng đó.
-Hmm…đúng là có ma lực đang thoát ra từ đó, nhưng tôi không cảm thấy nó thực sự mạnh như cô nói.
-Cô không nhận ra cũng phải, cái hồ này từng là nơi niêm phong của Katarakta. Nên những gì diễn ra bên trong đều được một phong ấn ma thuật ngăn chặn không cho thoát ra ngoài.
- Ra là thế….Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta nên làm gì?"
Sự tăng trưởng bất thường của các sinh vật ở đây chắc chắn không bình thường, nhưng tất cả xét cho cùng cũng đều chỉ là hiện tượng tự nhiên.
Chừng nào trật tự tự nhiên ở đây chưa sụp đổ, Hesty không nghĩ cần can thiệp vào làm gì. Nhưng Manaril thì không nghĩ thế.
-Tôi đã đoán cô sẽ nói vậy mà. Cả các Hiệp sĩ đang luyện tập ở gần đó cũng nói “Như thế chẳng phải sẽ khiến việc luyện tập tuyệt vời hơn sao?”
- N…tôi cũng không phản đối chuyện đó.
- Vâng. Tui cho rằng vì con người vẫn có thể đủ sức đối đầu với nó nên sự cân bằng vẫn chưa sụp đổ. Nếu cứ để yên và mọi thứ diễn ra theo trật tự tự nhiên thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu có bất kì sự bất thường nào xảy ra, đó sẽ lại là một thảm họa.
- N, tôi đồng ý.
- Vì vậy, tui sẽ trở lại dưới nước và sử dụng các bài hát của mình để đàn áp nó. Hi vọng nó sẽ làm tốc độ phát triển đó chậm lại.
Để bảo vệ hồ, họ nên xử lý những thứ có thể trong kiểm soát trước.
Việc này cũng giống như hồi Katarakta còn ở đây.
-N, nhưng chỉ một bài hát, liệu có đủ cho nó không?
- Ưm, nó cũng giống như những gì tôi làm trước đây thôi mà. Nếu không bị các sinh vật khác tấn công thì mọi thứ sẽ ổn mà.
Sức mạnh thể chất của Manaril có thể khá yếu, nhưng đó là so với các Vua rồng.
Chưa kể, dưới nước gần như là sân nhà của cô ấy, nên khó có thứ gì làm hại được tới Manaril
Hesty nghĩ có thể tin tưởng vào điều đó.
-Hiểu rồi. Vậy cô cần tôi giúp gì không?
- Fufu, thật vui vì cô đã đề nghị. Nhưng không có gì nhiều nhặn đâu. Sao tui có thể phá hỏng cuộc vui của mọi người vì chuyện nhỏ nhặt này chứ. Cứ để cho tui.
- Được. Hiểu rồi."
Hesty gật đầu hài lòng khi Manaril xử lý xong chiếc bánh sandwich cuối cùng của mình.
-Fuu, cảm ơn vì bữa ăn .. tui sẽ bắt tay vào công việc ngay để có thể tới ăn sáng lần nữa vào sáng mai.
-N, bảo trọng nhé. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, đừng ngại nói với chúng tôi..
- Fufu, tui hiểu rồi. À phải rồi, nếu mọi thứ ổn thỏa, khuya nay tui sẽ về nhé.
Manaril nói và một lần nữa lao xuống mặt hồ xanh thẳm.