Hôm qua tôi đã mặc đồng phục rồi nên không để ý mấy, nhưng khi khoác chiếc áo cardigan lên người, tôi mới cảm thấy sự trẻ trung trở lại.
‘Mình tự hỏi liệu mọi thứ chỉ là giấc mơ sau khi thức dậy không?’
Thành thật mà nói, tôi đã có chút lo lắng như vậy trước khi đi ngủ, nhưng khi mở mắt ra và nhìn thấy trần nhà của căn phòng ký túc xá, tôi đã chắc chắn như đinh đóng cột.
Tôi thực sự đã trở về rồi.
Vì lý do nào đó, tôi lại trở về thời niên thiếu, lúc 18 tuổi, và được trao cho cơ hội thứ hai.
Cơ mà, việc ngăn chặn sự diệt vong của nhân loại nghe viển vông thật. Sau cùng thì, tôi chỉ dành phần lớn thời gian sống trong khu rừng Ma Giới sau khi bị đuổi học mà. Trừ phi ra ngoài mua đồ dùng thiết yếu, hiếm khi nào tôi chạm mặt với con người lắm.
Thế nhưng, như đã nói hôm qua, tôi vẫn thắc mắc vì sao Rin lại thay đổi nhiều đến vậy. Nếu tôi tìm ra được nguyên nhân và giải quyết nó, có thể tôi sẽ cứu được thế giới.
‘Mình cần phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.’
Để làm được điều đó, trước hết tôi cần phải tránh khỏi việc bị đuổi học đã.
Tôi khởi động tay chân một chút, rồi đi đến học viện. May mắn thay, tôi vẫn còn nhớ rõ lớp học của mình nằm ở đâu.
Lớp E - hạng thấp nhất trong năm lớp, nằm ở góc cuối cùng.
Tất nhiên, không phải cứ giỏi giang là sẽ vào được lớp A, nhưng theo như tôi nhớ, có rất nhiều học sinh tài năng và xuất sắc ở lớp A. Đây là lý do vì sao bốn lớp còn lại thường hay đối đầu với lớp A trong các cuộc thi và bài kiểm tra.
Tôi bước vào lớp học, ngồi xuống một chỗ bất kỳ và nhìn ngó xung quanh. Có nhiều học sinh tụ tập lại theo từng nhóm nhỏ trò chuyện với nhau, và khi quan sát kỹ bọn họ, tôi bắt đầu nhận ra từng gương mặt quen thuộc.
“Cảm giác hoài niệm thật đó.”
Cá nhân tôi mà nói, thời gian tôi ở học viện rất ngắn, và tôi coi nó như quãng thời gian đen tối trong cuộc đời mình vậy. Nhưng nhìn lại bây giờ thì, tôi lại bất giác mỉm cười.
Người ta thường nói ký ức sẽ trở nên phóng đại theo thời gian, nên có lẽ ký ức của tôi về học viện đã bị phóng đại theo chiều hướng tiêu cực.
‘Hóa ra cô ta cũng ở đây.’
Người vừa mới bước vào lớp là một cô gái tóc vàng, chính là người đã gặp tôi vào tối hôm qua để hỏi về mối quan hệ giữa tôi với Ares.
Ngay khi phát hiện ra tôi, cô lập tức chạy đến đứng trước mặt tôi.
“Này, rút lại lời nói hôm qua đi.”
Con cá đã rơi vào lưới tình của Ares này liền vùng vẫy tấn công dữ dội vào tôi.
Tôi lảng mắt nhìn ra cửa sổ và vờ hỏi “Câu nào cơ?”, thì cô ta siết chặt bàn tay lại mà đập mạnh xuống bàn.
“Rút lại lời cậu nói về Ares là ‘hạng người như vậy’ đi! Cậu ấy rõ ràng tốt hơn cậu, và đẹp trai hơn cậu nhiều!”
“Tôi rút lại lời nói của mình.”
“Này! Đừng có mà đùa giỡn nữa!”
Vì không muốn dính líu đến cô ta nữa nên tôi đáp lại một cách qua loa, nhưng cô ta lại không hài lòng với câu trả lời ấy nên càng vùng vẫy dữ dội hơn nữa.
“Lớp học bắt đầu.”
Lúc này, vị giáo sư đã đến lớp khiến cho cô ta rơi vào trạng thái hoảng loạn, cuối cùng lại ngồi xuống chỗ trống kế bên tôi.
‘Wow, vị giáo sư này vẫn giống hệt như trong trí nhớ của mình.’
Giáo sư Amada là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Cô ấy toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, nên cô khá là nổi tiếng với tụi đám con trai.
Tôi tập trung lắng nghe bài giảng, nhưng nội dung lại không thú vị mấy khiến tôi chỉ ngẩn ngơ nhìn lên tấm bảng đen.
Và rồi bỗng nhiên, một tờ giấy từ đâu ra đụng vào khuỷu tay tôi đang chống cằm.
– Xin lỗi đi!
“……”
Tôi thở dài khó chịu và quay sang nhìn cô ta, nhưng điều tôi không ngờ là đôi mắt của cô bỗng dưng đã ngấn lệ.
– Sao tự nhiên cô lại khóc vậy?
Bối rối, tôi viết vào tờ giấy mà cô ta đã đưa. Thấy vậy, cô vội vã lau nước mắt đi, rồi sau đó lại trừng mắt nhìn tôi mà viết.
– Tôi không có khóc.
Vâng vâng, cô không có khóc.
Cảm thấy không cần quan tâm cô ta nữa, tôi hướng mắt lại về phía bài giảng. Mặt khác, cô ta thì trông cuống lên mà bắt đầu viết linh tinh gì đó trên giấy.
– Ares là một người đàn ông rất tuyệt vời. Cậu là ai mà dám nói cậu ấy như vậy hả?
Tôi vẫn còn nhận thêm một vài tin nhắn khác sau đó nữa, nhưng tôi tiếp tục phớt lờ tất cả chúng đi. Dù sao thì cô ta đã bị lu mờ bởi tình yêu rồi, vậy nên có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ thêm phiền phức mà thôi.
Sau khi bài giảng kết thúc và đến giờ nghỉ giải lao, tôi quyết định đi vệ sinh một chút. Tuy nhiên, tôi lại bị bám đuôi bởi con nhỏ đã làm phiền mình từ nãy giờ.
“Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy? Tại sao cậu cứ bơ tôi hoài vậy hả?”
Gần như không chịu đựng nổi được nữa, tôi định quay lại quát cô ta vài câu thì đúng lúc đó, có một cô gái với mái tóc đen tuyền đi ngang qua trong hành lang.
Rin, người đang đi cùng với bạn bè của mình, bỗng thấy tôi thì khựng người lại, sau đó cô cẩn trọng tiến lại gần tôi.
“Này Daniel.”
“Xin lỗi, tớ cần phải đi vệ sinh gấp.”
Lúc này tôi cần phải hạn chế tiếp xúc với Rin, thế nên tôi đã lấy cớ đi vệ sinh để tránh xa cô ấy. Nếu can thiệp vào quá sâu, bản thân tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Nhưng thành thật mà nói, tôi chỉ đang cảm thấy ghê tởm khi nhìn vào khuôn mặt của người phụ nữ đã đâm vào tim mình.
Khi tôi bước qua Rin và đám bạn của cổ, nhỏ nữ sinh tóc vàng kia liếc mắt nhìn lén Rin, rồi sau đó mới đuổi theo tôi.
“Tôi không thích cô ta chút nào.”
“Này, cô im lặng giùm tôi cái được không?”
Lại là triệu chứng đó. Gương mặt của Rin chồng chéo với hình ảnh Chỉ huy Binh Đoàn Tử Thần khiến tôi cảm thấy khó thở, và khi tựa vào tường để lấy lại nhịp thở thì có một con cá bám vào tôi.
“Tự dưng cậu bị cái gì vậy? Mà sao cậu lại đổ nhiều mồ hôi thế?”
“Không có gì, tôi ổn……”
“Ổn cái gì mà ổn! Phòng y tế! Chúng ta cần xuống phòng y tế ngay!”
Tôi thắc mắc tại sao cô ta lại lo lắng cho mình đến vậy. Nhưng mà, cảm giác cũng không tệ lắm khi biết có người quan tâm đến mình.
‘Eris cũng từng như vậy trước đây mà.’
Chỉ một vết thương nhỏ thôi là cô đã ầm ĩ cả lên, luống cuống băng bó lại bằng kỹ năng thô sơ của mình. Nếu để tôi làm thì chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều, nhưng không hiểu sao lúc đó, để cho cô ấy làm lại mang hiệu quả tốt hơn.
Giờ nhìn lại thì, tôi có thể nói rằng mối quan hệ giữa chúng tôi không chỉ đơn thuần là khách hàng và người dẫn đường nữa rồi.
Dù hơi thở đã ổn định và tôi đã bình tĩnh trở lại, cô ta vẫn còn bày vẻ mặt lo lắng, nên tôi chỉ tay vào một nam sinh đang đi ngang qua lúc đó.
“Này, đó chẳng phải Ares kia sao?”
“Cái gì? Ở đâu?”
“Tôi thực sự ổn mà, nên cứ đến chỗ cậu ta đi. Nếu cô mà còn chậm trễ nữa thì sẽ bị mấy cô gái khác nẫng tay trên trước đấy.”
“……Tôi biết rồi!”
Tôi nói một cách thẳng thắn, khiến cô ấy trông có vẻ bực bội mà quay người đi chạy về phía Ares. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ lao thẳng đến chỗ Ares luôn, nhưng cô lại quay đầu lại để kiểm tra tình trạng của tôi trước khi lè lưỡi ra.
“Huh.”
Con nhỏ này, trông vậy mà cũng dễ thương đấy chứ. Kể cả khi so với mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Ares, cô ta cũng không thua kém gì về ngoại hình đâu.
“Nếu biết trang điểm một chút thì có lẽ cô sẽ xinh hơn đấy.”
Và đừng làm mấy trò nghịch ngợm này nữa là đẹp.
Tôi lẩm bẩm một mình như thế, rồi tiếp tục bước vào nhà vệ sinh.
***
Có vẻ như chuyện đuổi học tối hôm qua đã khiến cho tâm trạng của cậu ấy dần trở nên nhạy cảm. Nghe nói cậu ấy không chỉ dằn vặt bản thân mà còn tức giận với Ares nữa, điều đó đã an ủi một phần nào trong lòng cô.
Chắc hẳn sáng nay thức dậy, cậu ấy đã đá chăn đá mền vì hối hận về những lời mình nói, Rin mỉm cười khi nghĩ như vậy.
‘Daniel vẫn luôn nhút nhát từ trước giờ mà.’
Cô cảm thấy cậu không đủ can đảm để trực tiếp nói lời xin lỗi. Nên cô quyết định ngày hôm nay nếu gặp được Daniel, cô sẽ chủ động bắt chuyện trước, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Với suy nghĩ đó, cô lặng lẽ đến lớp E trong khi cùng bạn bè đến lớp học kế tiếp.
Và rồi, cô phát hiện ra cậu bạn có mái tóc đen giống mình, Daniel, đang bước ra khỏi lớp, theo sau cậu là một nữ sinh tóc vàng.
Ban đầu, Rin tự hỏi liệu đó có phải người bạn mới của cậu không, nhưng cô không bận tâm đến điều đó mấy mà đi đến bắt chuyện với cậu ấy.
“Xin lỗi, tớ cần phải đi vệ sinh gấp.”
Tuy nhiên, Daniel liền tránh mặt cô sau khi nói một câu duy nhất.
“Rin, cậu đừng có thân thiết với hắn ta quá.”
“Đó là kẻ trong lời đồn đúng không? Ugh, tớ không hiểu tại sao cậu lại làm bạn với cái loại người đó nữa.”
Mặc dù hai người bạn đứng hai bên bày tỏ mối quan ngại, Rin không hề để ý đến lời nói của hai người họ. Cô chỉ cảm thấy bàng hoàng mà bước đi một cách vô định. Nhưng rồi bỗng nhiên, cô lại nảy ý định muốn nói chuyện với cậu ấy một lần nữa.
“Mấy cậu, tớ xin lỗi, nhưng tớ để quên đồ ở lớp rồi. Để tớ quay lại lấy cái. Mấy cậu cứ đi trước đi nhé.”
Vừa dứt lời, cô liền quay lại đi tìm Daniel. Và rồi cô đứng sững người lại khi nhìn thấy bóng dáng của hai học sinh nam nữ đang cãi nhau.
‘Có chuyện gì vậy?’
Ban đầu, cô gái tóc vàng đó tỏ vẻ lo lắng cho Daniel, nhưng sau đó lại lè lưỡi ra mà trêu chọc cậu ấy một cách tinh nghịch. Daniel dường như không thấy khó chịu mà chỉ nhoẻn miệng cười khẽ, rồi lẩm bẩm cái gì đó.
“Nếu biết trang điểm một chút thì có lẽ cô sẽ xinh hơn đấy.”
Lời nói đó liền vang vọng đến bên tai Rin. Daniel thì đã bước vào nhà vệ sinh sau đó, nhưng Rin thì chỉ biết nhìn vào chỗ Daniel vừa đứng lúc nãy, trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng.
‘Cậu ấy nói cái gì cơ?’
Vừa rồi Daniel đã nói cái gì? Rằng cô ta trang điểm một chút thì sẽ xinh hơn ư? Tại sao cậu ấy lại nói như vậy? Cậu ấy chưa từng nói điều đó với mình, người bạn thanh mai mã trúc đã luôn bên cạnh cậu ấy. Mình cứ tưởng cậu ấy là một người nhút nhát nên không dám nói mấy lời này, nhưng tại sao cậu ấy lại có thể nói điều đó với cô ta chứ?
Ngay từ đầu.
‘Tại sao cậu ấy lại đối xử lạnh lùng với mình như vậy?’
Sao tự dưng lại…?
Rin đứng đó trầm tư một lúc lâu, rồi chậm rãi quay người lại mà bước đi.