“Cậu bị đuổi học, Daniel.”
Những nếp nhăn trên khuôn mặt nghiêm nghị của vị trưởng khoa càng làm rõ thêm sự uy quyền, ông tuyên bố thẳng thừng với tôi bằng giọng điệu vô cảm.
Đuổi học.
Tôi thực sự đã bị đuổi khỏi học viện Aeios danh giá, nơi được cho là đỉnh cao của nền giáo dục trên khắp lục địa sao?
Tại sao? Bằng cách nào?
“Học viện của chúng tôi không chứa chấp những học sinh không có tinh thần đoàn kết, sử dụng bạo lực, và hành xử lỗ mãng như cậu bao giờ cả.”
Tôi không thể thốt lên từ nào để mà đáp lại.
Dù cảm giác bất công dâng lên trong lòng, khiến cho những giọt nước mắt sắp trào ra ngoài, tôi vẫn cố kìm nén lại, không muốn thừa nhận thất bại.
“Nếu cậu không còn điều gì muốn nói nữa, vậy thì hãy rời đi.”
Sau lời tuyên bố lạnh lùng ấy, vị trưởng khoa chuyển ánh mắt về lại phía đống tài liệu trải dài trên bàn làm việc của mình.
Ông ngầm ra hiệu cho tôi rời đi mà không nói thêm một lời nào.
Đến cuối cùng, tôi đành phải rời khỏi văn phòng, không thể nói ra sự bất công đang gặm nhấm trong tim mình, chỉ còn lại những lời than vãn thở dài.
“Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho mình.”
Thật vậy, ở lại học viện chỉ tổ mang lại rắc rối cho mình thôi. Ngoài hai người bạn thơ ấu từ quê nhà ra, không có ai coi tôi là bạn bè cả, và nhiều học sinh còn khinh thường tôi chỉ vì xuất thân thấp kém.
Chịu đựng dưới sự áp lực, quấy rối liên tục từ đám học sinh, và sự phân biệt đối xử của các giảng viên, để rồi tôi đã bị gắn mác một kẻ bất hảo.
“Nhưng mà, Ares và Rin…”
Họ là những người bạn thơ ấu đã cùng tôi tham gia học viện Aeios. Ít nhất, tôi cũng muốn gửi lời tạm biệt đến bọn họ.
Lúc nãy tôi có thấy họ đi cùng nhau bên ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy hai người họ dạo bước vai kề vai với nhau, tôi chợt nhớ về hồi còn ở quê nhà, khi mà dân làng hay trêu chọc bọn họ là một cặp đôi hoàn hảo.
Những giọt nước mắt mà tôi đã cố kìm nén trước mặt vị trưởng khoa lúc nãy giờ đây đã tuôn trào.
***
“Ugh…”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về thực tại.
Một khu rừng rậm rạp và tối tăm. Có vẻ như tôi đã tựa vào một gốc cây và ngủ thiếp đi trong chốc lát.
Giấc mơ ấy sống động đến mức tôi phải kiểm tra lại cơ thể của mình.
Một cơ thể khỏe mạnh ở độ tuổi hai mươi, cùng với vô số vết sẹo chằng chịt trông thật khó coi, và vai của tôi phải băng bó lại vì bị chấn thương.
“Anh ổn chứ?”
Eris hỏi, và tôi bảo cô ấy không có gì đáng lo cả. Dù đã mất đi một bên tai trong trận chiến, cô vẫn toát lên sự tao nhã, thanh lịch và vẻ đẹp tuyệt mỹ, đúng với hiện thân của một elf.
“Còn đám Binh Đoàn Tử Thần thì sao?”
“Có vẻ như bọn chúng vẫn còn cách xa nơi này lắm. Nhờ vào cái bẫy mà anh đã đặt đấy.”
“Nó chỉ trì hoãn bọn chúng một lúc thôi.”
Khi tôi thu dọn đồ đạc của mình và đứng dậy, Eris cũng cầm lấy cây trượng và thanh kiếm theo.
“Nhưng chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Hãy tiến vào sâu trong khu rừng hơn. Bọn chúng sẽ không dám bước vào đây một cách liều lĩnh đâu.”
Một cơn bão tử thần đã bao trùm lên khắp lục địa. Chúng được sinh ra từ cái chết, nhanh chóng tràn lan ra khắp lục địa, dẫn đến sự diệt vong của tất cả các vương quốc và biến thế giới thành một vùng đất chết chóc đúng nghĩa.
Liệu có con người nào còn sống không?
Tôi nghĩ là không. Nơi mà chúng tôi đang ở hiện tại có tên là “Khu Rừng Vực Thẳm”, nó được ví như địa ngục trần gian vậy.
Việc Binh Đoàn Tử Thần đã tiến xa tới mức này, nghĩa là không còn nơi nào trên lục địa nằm ngoài tầm ảnh hưởng của bọn chúng rồi. Ngay cả khu rừng vốn nổi tiếng là địa ngục trần gian này, lại trở thành nơi trú ẩn duy nhất của con người.
Tất nhiên, điều đó cũng chẳng tồn tại được bao lâu.
“Giả sử như chúng ta sống sót.”
Eris bất chợt lên tiếng sau khi giữ im lặng từ nãy giờ. Do tôi cứ lo mải chạy nên cảm thấy không cần thiết phải trả lời, nhưng cô ấy lại thốt lên một câu gây sốc cực kỳ.
“Nếu như tất cả mọi người đều đã chết hết, và chỉ còn mỗi hai chúng ta, liệu anh có muốn cưới em không?”
“Hả?”
Tôi liền quay đầu lại, kinh ngạc đến nỗi không tin vào tai mình khi nghe những lời này phát ra từ miệng của elf. Thế nhưng kỳ lạ thay, cô ấy lại đỏ mặt lên vì xấu hổ.
“Không phải. Ý em là, con người và tộc elf đã tuyệt chủng rồi, thì chỉ còn mỗi một mình anh là bạn đời duy nhất mà thôi.”
“Điều đó… cũng đúng, nhưng mà…”
“Rồi chúng ta sẽ là những người mở ra một thời đại mới. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chứng kiến bán elf thống trị thế giới đấy.”
Thấy Eris nhẹ nhàng cười khúc khích, tôi cũng không ngăn được bản thân mà phá lên tiếng cười. Cảm giác lúc này như thể có một tia sáng hy vọng đang nằm ở phía trước chúng tôi vậy, dù cho điều đó gần như là bất khả thi.
Có lẽ cũng vì vậy mà tôi đáp lại lời hứa không bao giờ trở thành hiện thực ấy bằng một nụ cười.
“Được thôi. Sao lại không nhỉ?”
“…!”
Cô ấy có chút ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. Thông thường, cô luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh, nhưng bây giờ, cô ấy lại nở ra một nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ, một nụ cười rạng rỡ lẫn chút xấu hổ.
Và rồi bỗng dưng, cô ấy hỏi tôi với giọng điệu đầy sự tò mò. “Nhân tiện thì, tên của anh là gì vậy? Tại em chỉ toàn gọi anh là ‘Sherpa’ từ trước giờ không à.”
“Ồ, phải rồi ha.”
Tôi chưa từng tiết lộ tên của mình cho đến tận bây giờ. Nghĩ lại thì, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng ở Khu Rừng Vực Thẳm, khi ấy tôi đang làm hướng dẫn viên, và chúng tôi đã đi thám hiểm cùng nhau để tìm kiếm nguyên liệu.
“Anh là…”
Phập!
Đúng lúc đó, một ngọn giáo đen tỏa ra khí tức hắc ám bất ngờ đâm xuyên qua ngực của Eris, dập tắt hoàn toàn bầu không khí vui vẻ lúc nãy.
Miệng của cô ấy co giật nhẹ như thể muốn nói với tôi cái gì đó, mặc cho cô đang ho ra máu. Nhưng đến cuối cùng, cô không thể nói lên một lời nào, và bàn tay của cô buông thõng xuống, để lại hơi ấm đang dần tan biến trên mặt đất.
“Eris!”
Tôi liền chạy đến bên cô ấy, nhưng ngay sau đó, một thực thể trong bộ giáp đen bỗng nhiên xuất hiện đằng sau cô.
“Ngươi là kẻ cuối cùng.”
Chỉ huy của Binh Đoàn Tử Thần. Một tên quái vật, được biết đến như một thảm họa mà các vị thần đã giáng xuống lục địa này, đang hướng ánh mắt về phía tôi. Không tên, không tuổi, không giới tính. Thực thể đó thản nhiên rút kiếm ra và chĩa vào tôi.
Ý của hắn “kẻ cuối cùng” là sao?
Tôi tự hỏi trong đầu, và hắn ta trả lời như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Ngươi là kẻ cuối cùng còn sót lại trên lục địa này.”
“…Ha.”
Một nụ cười cay đắng thoát ra khỏi miệng tôi. Tôi chưa từng nghĩ những lời lẽ tưởng chừng như vô nghĩa đó, lại có sức nặng đến như vậy. Bọn tôi thực sự là những người còn sống cuối cùng. Tôi muốn nói điều này cho Eris biết, nhưng cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Không nói một lời nào, tôi rút thanh kiếm mình ra. Dù cho tôi có nói gì đi chăng nữa cũng đều vô nghĩa cả, bởi vì tên quái vật kia chắc chắn sẽ giết tôi.
Và thế là, trận chiến bắt đầu. Binh Đoàn Tử Thần, những kẻ đã theo chỉ huy của chúng, đã bao vây xung quanh, nhưng tôi không thèm để ý đến bọn chúng.
Tôi thừa biết mình đang sống trong những giây phút cuối cùng, nên tôi dồn hết toàn lực vào nhát kiếm của mình.
“Ta sẽ giết ngươi!”
Khách quan mà nói, tôi có lợi thế hơn về mặt kiếm thuật. Tuy nhiên, tôi không thể chống lại ma pháp của sinh vật đó. Tôi đã luôn vật lộn với ma pháp rất nhiều lần rồi, vậy nên tôi có giấu một vài mánh khóe để đối phó. Nhưng khi đối đầu với tên pháp sư tầm cỡ này, nó chẳng khác gì lấy trứng chọi đá vậy.
Mà điều đó có quan trọng không nếu tôi giết được hắn ta? Rốt cuộc mục đích của tên quái vật này khi phá hủy cả lục địa là gì chứ?
“Tên khốn chết tiệt!”
Tôi hét lên khi vung kiếm, khiến mũ giáp của hắn ta văng lên trời, để lộ ra một mái tóc dài đen tuyền. Nếu tôi vung kiếm vào đó thêm lần nữa, tôi đã có thể giết hắn ta ngay lúc này, nhưng tôi đã không thể làm vậy.
“…Rin?”
Người bạn thơ ấu mà tôi từng chơi với nhau khi còn ở quê nhà. Một người con gái xinh đẹp cùng với trái tim nhân hậu. Và cũng là mối tình đầu của tôi.
Phập!
Khi thanh kiếm đâm vào ngực tôi, tôi cảm nhận một cơn đau khủng khiếp cùng với lượng nhiệt tỏa ra dữ dội, nhưng tôi vẫn không rời mắt sang chỗ khác.
Thanh kiếm của Rin đang rút ra khỏi cơ thể tôi không thương tiếc, và tôi chỉ có thể nhìn cô ấy một cách bất lực. Nước mắt dần khóe lên trong đôi mắt vô hồn của cô.
Và đó là cách mà câu chuyện của tôi kết thúc. Một cuộc đời đầy bí ẩn, chỉ biết trốn chạy và không giải quyết được gì cả. Còn bây giờ, tôi thậm chí còn không có cơ hội hay thời gian nữa rồi.
Phải, tôi đã từng nghĩ như vậy.
“Cậu đã bị đuổi học, Daniel.”
Thế nên, tôi cũng tưởng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Vị trưởng khoa với những nếp nhăn trên khuôn mặt. Mùi hương của chất khử mùi hòa quyện với mùi của sách cũ thoang thoảng trong văn phòng. Ánh nắng hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ, và tờ đơn đuổi học đang đặt trước mặt tôi.
Đây có thực sự là một giấc mơ không?
Không thể nào. Giấc mơ là thứ mà ta thấy trước khi chết, nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã chết rồi mà.
“Học viện của chúng tôi không chứa chấp những học sinh không có tinh thần đoàn kết, sử dụng bạo lực, và hành xử lỗ mãng như cậu bao giờ cả.”
Vì vậy, tôi vẫn nghĩ rằng đây là một giấc mơ nào đó. Nhưng khác với giấc mơ lần trước, lần này tôi có thể di chuyển và hành động tự do theo ý muốn, và tất cả ký ức trước đây của tôi vẫn còn lưu giữ lại.
“Nếu cậu không còn điều gì muốn nói nữa, vậy thì hãy rời đi.”
Cảnh tượng lúc này diễn ra y hệt như trong giấc mơ, hoặc là trong ký ức của tôi vậy, vị trưởng khoa đã chuyển ánh mắt về lại phía đống tài liệu trên bàn.
Tôi lơ đãng nhìn vào tờ đơn đuổi học một hồi, rồi quay sang nhìn vị trưởng khoa đang bắt đầu tập trung vào công việc của mình, và giơ ngón giữa lên.
“Đ*t cụ ông.”