Chương 50
Kaliarya Ignis bất tử - 10
Tôi nghĩ rằng biểu hiện cho câu “khảm sâu vào tâm trí một người” chắc chắn là những gì tôi đang trải nghiệm. Khi nhắm mắt lại, tôi thậm chí không cần lục lọi, kiếm tìm trong ký ức mình. Không chỉ hình bóng của nàng ấy mà toàn bộ mọi đặc điểm của nàng hiện hữu trong tôi. Không khó khăn gì, tôi luôn có thể nhớ đến nàng ấy, như thể đó là điều tự nhiên nhất. Có lẽ là bởi vì, hoặc giả thuyết là, khuôn mặt của nàng dày xéo tâm trí tôi.
... ... Ngày hôm đó, tôi đã sai về tất cả mọi thứ.
Sau khi tôi trút những lời độc đại lên Ilya, như tạt một gáo nước lạnh vào nàng, đột nhiên tôi bình tĩnh và tỉnh táo trở lại. Sau đó, với những suy nghĩ vẫn còn chưa được kiểm soát, tôi bỏ rơi nàng không một câu bào chữa cho những gì tôi đã nói. Tôi chỉ nghĩ sẽ tốt hơn nếu để thời gian trôi qua. Có thể nói rằng tôi đã không cân nhắc bất cứ điều gì khác. Cả tôi và nàng ấy đều không thể nói chuyện bình tĩnh vì cả hai chúng tôi đều đang bị kích động quá mức. Nàng ấy cũng nói, “Ta muốn ở một mình,” với vẻ mặt thẫn thờ. Ngay cả khi tôi nói chuyện với nàng ấy trong tình trạng này, tôi không tin nàng ấy sẽ để tâm. Đó là lý do tại sao cuối cùng, tôi rời khỏi nơi đó, chỉ để lại vài từ “Ngày mai tôi sẽ lại đến.” mà không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.
Tôi đã rất thiếu suy nghĩ khi không biết điều này sẽ dẫn đến tình huống gì.
Tôi nhớ mình đã rời đi với sự miễn cưỡng khổ sở, nhưng cũng giống như khi tôi bước vào, tôi nhảy khỏi cửa sổ và bay lên trời. Với hình dạng của một con chim, tôi bay trong bóng tối, nơi không có mặt trăng hay các vì sao tỏa sáng. Ở một mình trong đại dương gợn sóng tối đen như mực này, tôi trở nên bất an, cảm giác như bị bỏ rơi ập vào. Tuy nhiên, đồng thời, tôi cũng cảm thấy trái tim đầy giông bão của mình đang lắng xuống. Tôi không biết mình đã bay bao lâu. Nhưng cuối cùng, dưới mặt đất, tôi phát hiện ra một đốm sáng trắng. Khi căng mắt nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là những bông hoa nhỏ đang nở, chụm vào nhau. Chúng trải đầy trên một ngọn đồi nhỏ. Trong một giây, tôi tự hỏi liệu có phải các bụi sao rơi rải rác trên mặt đất hay không. Tôi tự giễu mình vì đã có ý nghĩ như vậy và khi tôi xà xuống với một cái cười khẩy, những bông hoa đó nhảy múa đầy sức sống. Tôi bị mê hoặc bởi khung cảnh huyền ảo này đến nỗi quên cả chớp mắt, và tôi chợt nhớ ra
Chúng là những bông hoa trắng mà nàng ấy yêu thích.
Tôi không biết tên của chúng, nhưng chúng là những bông hoa đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp, thu hút. Bằng cách nào đó, họ phù hợp với Ilya. Trong khi nghĩ về điều này, tôi tình cờ ngắt một bông hoa dưới chân mình. Mặc dù tôi cảm thấy có chút tồi tệ, nhưng khi tôi cố tưởng tượng Ilya sẽ biểu hiện như thế nào khi tôi đưa cho nàng ấy bó hoa này, vẻ mặt tôi dịu đi một cách tự nhiên.
Chính thế. Sáng mai, tôi sẽ mang bó hoa này đến thăm nàng ấy lần nữa.
Tôi sẽ xin lỗi vì đã nói những lời cay nghiệt và tôi sẽ lắng nghe lại câu chuyện của nàng. Việc trọng sinh đi trọng sinh là không có khả năng. Tuy nhiên, có thể nàng ấy đã hiểu lầm điều gì đó. Nếu chúng tôi có thể thảo luận mọi thứ một cách rõ ràng hơn, sự thật hẳn sẽ hoàn toàn khác. Ví dụ, có lẽ nàng ấy có những ký ức về cái được gọi là kiếp trước của mình chứ không phải nàng đã quay ngược về quá khứ. Rốt cuộc, khả năng này có độ tin cậy cao hơn nhiều. Hoặc ngay từ ban đầu mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh.
Dù sao, chúng tôi cần thảo luận về chúng thêm một lần nữa.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi hái nhiều hoa nhất có thể bằng cả hai tay. Duy chỉ có một bó hoa dại thì thật lẻ loi, thế nên sáng sớm mai, tôi sẽ đến cửa hàng hoa để mua thêm. Nàng ấy có thể tức giận, nhưng nếu tôi chân thành cúi đầu và xin lỗi, nàng ấy sẽ tha thứ cho tôi. Kể cả nàng ấy có không chịu đi nữa, tôi sẽ đơn giản chỉ mong nàng tha thứ hết lần này tới lần khác.
Khi mặt trời mọc, tôi vào thị trấn và mua rất nhiều hoa đến nỗi tôi gần như không thể ôm hết. Đồng thời, tôi lang thang khắp thành phố một cách vô định. Hẵng còn rất sớm, nhưng thị trấn đã thức dậy, nhiều cửa hàng đã bắt đầu mở bán. Thực sự đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi bước đi trong hình dạng con người giữa rất nhiều người, vì vậy tôi đã khá lo lắng. Thỉnh thoảng những bước ngang qua tôi liếc nhìn chiếc áo choàng đen của tôi nhưng họ không ý kiến gì. Có vẻ như tôi đã thành công hòa nhập vào nơi đây.
Xét trong hôm nay, tôi sẽ không vào từ cửa sổ mà thay vào đó là đến thăm nàng ấy từ cửa chính. Cùng lúc cảm thấy rất háo hức muốn làm như vậy, tôi khẽ cười. Mặc dù tôi chỉ đơn thuần đi gặp ai đó, tôi vẫn cần đến một tinh thần chiến đấu. Tuy nhiên, vì sắp đến thăm nhà của một quý tộc nên tôi không thể suồng sã. Những người đến thăm Ilya và gọi thẳng tên húy nàng ấy rất ít nên những người hầu hẳn sẽ khá bối rối, nhưng tôi đã có một lá thư giới thiệu từ Ilya.
Nụ cười gượng gạo của nàng ấy khi nàng ấy nói, “Thỉnh thoảng, anh có thể đến bằng lối vào nhà chính,” thoáng qua tâm trí tôi. Trong khi viết vài dòng, Ilya tự thì thầm với chính nàng, “Đầu tiên, ta tự hỏi liệu những người khác có thể nhìn thấy Crow hay không…?” Không bận tâm đến việc tôi không trả lời, nàng ấy đã mỉm cười và nói tiếp: “Tên của ta được viết trên đó, anh chỉ cần đưa cái này là có thể vào được.” Giới quý tộc thực sự là những người rất chú trọng đến lễ nghi và phong tục. Tôi biết vì tôi đã sống ở thế giới này từ rất lâu rồi. Khi bạn viếng thăm dinh thự của một quý tộc, bạn không thể đột nhiên xuất hiện và gõ cửa, nói rằng bạn là người quen và hy vọng được mời vào trong. Tốt nhất nên đuổi bất kỳ kẻ đáng ngờ nào đi và trong vài trường hợp ta còn phải kiềm chế họ. Đó là lý do tại sao cần phải hẹn trước, hoặc có được thư giới thiệu của chính chủ trong trường hợp khẩn cấp.
“Hừm, tôi sẽ nói rằng mình là một người bạn cũ từ thời còn đi học.”
Ilya dường như đã mong chờ nó. Khuôn mặt của nàng khi ấy trông thật hồn nhiên, tôi nhớ rất rõ. Lá thư giới thiệu của nàng giờ đã ở ngay đây. Tôi đã từng nghĩ rằng mình có lẽ sẽ không có cơ hội để sử dụng nó. Tuy nhiên, ít nhất là trong hôm nay, tôi sẽ xuất hiện với tư cách là “bạn” của nàng ấy và gõ cửa biệt thự. Tôi muốn thể hiện cho những người xung quanh nàng ấy thấy. Thể hiện rằng Ilya có đồng minh. Nàng ấy không đơn độc, có những người đáng tin cậy ở bên cạnh nàng, và nàng ấy cũng là một con người cần được dựa dẫm vào người khác. Tôi không muốn nàng ấy mãi là người bị em gái lấy đi tất thảy mọi thứ. Nhưng, ngay cả như vậy. Ngay cả nếu tôi không thể cứu Ilya. Liệu có tốt hơn nếu tôi đưa nàng ấy ra khỏi thị trấn?
Thật ra, việc một người tồn tại ngoài “các nguyên tắc của thế giới” như tôi xen vào là điều không tốt, hơn nữa việc bản thân tôi can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của nàng ấy cũng có thể gây ra nhiều vấn đề. Dù, chưa có ai nói rằng đã có vấn đề gì thực sự xảy ra, nhưng tôi nghĩ vậy. Nhưng, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh của nàng ấy nữa.
“.... Một người bạn của, phu nhân...?”
Người đầu tiên tiếp xúc với tôi khi tôi bước vào dinh thự quản gia độc quyền của Soleil. Tôi đã từng thấy ông ấy từ xa, nhưng tất nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với ông ấy gần như vậy cũng như nói chuyện. Ông ấy trẻ hơn rất nhiều so với tôi nghĩ. Trong khi làm mang biểu hiện ngờ vực quá rõ ràng, ông chứng thực bức thư mà tôi đưa ra. Sau đó, một biểu cảm hơi ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt ông ta và ngay sau khi bảo tôi đợi ở đây, anh ta biến mất vào sâu trong dinh thự.
Bị bỏ lại ở sảnh vào, tôi tự hỏi mình phải đợi bao lâu?
“Anh là một người bạn của chị tôi?”
Người tiếp theo xuất hiện là em gái của Ilya. Trong lòng tôi thắc mắc tại sao cô ta lại ở đây? Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ lại những gì Ilya đã nói với tôi. Đúng rồi. Cô ta đang mang thai đứa con của Soleil. Nên chắc cô ta đang sống ở dinh thự này hơn ở tại nhà của mình. Như thể để chứng tỏ rằng tin tức cô ấy mang thai không phải là một thông tin vô căn cứ, một cô gái nhỏ hơn Ilya đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô ta. Cô ấy chắc chắn đã làm điều đó một cách vô thức, nhưng bằng cách nào đó nó làm tôi ghê tởm. Ngay cả khi đó chỉ là một cử chỉ bình thường, nhưng khi tôi nghĩ rằng Ilya hẳn đã nhìn thấy nó, tôi cảm thấy đau đớn.
"Cô đang nghi ngờ tôi?"
Theo phản xạ, cô gái chăm chú quan sát mặt tôi sau khi tôi nói vậy. Tôi nghe nói cô ta thường xuyên phải nằm liệt giường từ khi còn nhỏ, nhưng theo quan điểm của một người hoàn toàn xa lạ, mặc dù cô ta mảnh khảnh hơn người bình thường, trông cô cũng không quá gầy guộc. Thay vào đó, những con người bị buộc phải sống trong cảnh nghèo đói cùng cực trên lề đường đối với tôi dường như yếu ớt hơn nhiều.
"Không. Tôi đã xem bức thư mà chị gái đã viết. Đó thực sự là chữ viết tay của chị ấy.
Chị gái tôi đang ở trong phòng của chị ấy, để tôi chỉ đường, cô ta nói, cư xử như thể cô ta là người thuộc về căn nhà này. Tôi nghiêng đầu khó hiểu, cảm thấy thật lạc lõng khi một người không phải chủ nhà cũng không phải người hầu lại mời khách vào nhà. Vậy mà cô ta thậm chí còn không nhận ra điều đó là không tự nhiên và không phù hợp như thế nào. Khi cô ta đi trước mặt tôi, dáng lưng cô ta có vẻ quá tự tin và không biết xấu hổ, cô ta không có dấu hiệu gì giống đang ở trong nhà của người khác.
“... Những bông hoa này, chúng dành cho chị gái của tôi?”
Căn dinh thự được xây cho hầu tước kế nhiệm quá rộng rãi và thừa thãi. Nó không thể so sánh với biệt thự tôi sống trong quá khứ. Bạn sẽ không thể nhớ cái gì, ở đâu chỉ sau một lần đi được. Khi tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh, một giọng nói ngại ngùng phát ra từ phía trước.
"Đúng. Tôi... à. Tôi đã cãi nhau với cô ấy.”
Tôi không biết tại sao tôi lại thành thực trả lời cô ta. Nhưng, những gì tuôn ra khỏi miệng tôi trong lúc nhất thời chỉ đơn giản là sự thật. Tôi không rõ mình mang biểu cảm gì khi nói. Tôi không biết cô ta nghĩ gì khi nghe thấy giọng nói của tôi, nhưng vai của cô gái đi phía trước tôi khẽ giật và cô ta co người lại.
"... Là vậy sao?"
Giọng nói thủ thỉ mềm mại yếu đuối của cô ta khẽ run rẩy.
“Tôi, chưa bao giờ cãi nhau với chị gái của mình. Chị ấy luôn rất tốt với tôi……”
Tôi đã định lên tiếng: “Thế nên cô lợi dụng lòng tốt đó, để cặp kè với chồng của chị gái mình phải không?”. Nhưng tôi đã không làm vậy.
“...Nhưng, chắc chắn, điều này chỉ bởi vì... chị ấy đã tự gánh chịu hết tất thảy…”
Chị ấy luôn như vậy, Sylvia nói trước khi im lặng. Khuôn mặt của nhìn nghiêng của cô ta trông bắt đầu tái nhợt, nhưng dù vậy, cô ta trông không có vẻ gì là xấu hổ về hành động của mình. Cô gái đang làm động tác ôm bụng bằng cả hai tay như thể đang chăm sóc nó có lẽ đang bắt đầu ý thức mình là một người mẹ. Có lẽ cô ta không muốn đứa con của mình được sinh ra từ tội lỗi của quá khứ.
Tuy nhiên. Một điều như vậy là quá ích kỷ song cũng cực kì tàn nhẫn.
Ilya luôn cố gắng trở thành một người chị tốt, một người vợ tốt, một con người tốt và để làm được điều đó, nàng ấy đã cắt bỏ trái tim mình. Tuy nhiên, nó không bao giờ được đền đáp, dù chỉ một lần. Nàng không nhận được bất kì cái gì dù chỉ là một phần thưởng.
Một cuộc sống như vậy, là quá...
"Thảm hại."
... ... Mặc cho nàng thèm khát tình cảm đến nhường nào. Mặc cho nàng khao khát tình yêu thương rất nhiều. Thứ nàng khao khát nhất, dù nàng có làm thế nào cũng không bao giờ có được.
“... Anh vừa nói gì sao?”
“…”
“?”
Không tốt. Tất cả điều này thật tệ hại. Ngay cả khi người con gái ấy ghét điều đó, tôi sẽ nắm lấy tay nàng ấy và đưa nàng rời khỏi đây.
“...Hmm, nó ở đây. Phòng của chị tôi…”
Nơi cuối cùng chúng tôi đến là một cánh cửa có ổ khóa chắc chắn đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Khi tôi nhìn thấy cánh cửa phòng nàng ấy lần đầu tiên, lưng tôi đột nhiên bắt đầu run lên. Mục đích đằng sau việc khóa cửa là để giam cầm ai đó bên trong. Đối tượng của sự giam cầm đó chính là chủ nhân của căn phòng, một Ilya lẻ loi. Vì tôi luôn đến và đi từ cửa sổ, một cách thờ ơ, tôi không biết về chiếc khóa này. Bây giờ tôi nghĩ về nó, không phải nhà của bố mẹ nàng ấy cũng có những thứ tương tự sao? Thấy tôi im bặt, ánh mắt lúng túng của Silvia khó xử lướt qua tôi.
“Tối hôm qua… hình như chị ấy đã có tâm trạng cực kì tồi tệ nên…”
Nhưng ổ khóa giờ được mở rồi, cô ta nói. Chúng tôi không chắc chị ấy sẽ làm gì vào buổi đêm nên chúng tôi khóa cửa lại để đề phòng, nhưng gần bình minh hẳn nó đã được tháo ra. Thực tế, chiếc ổ được gài trên một vị trí cao hiện không hoàn thành đúng chức năng của nó mà chỉ đơn giản được treo lủng lẳng ngoài cửa. Đứng trước cánh cửa, Silvia cẩn thận gõ. Tiếng gõ cửa yếu đuối vang vọng trong hành lang tĩnh lặng.
"... ... Chị ơi? Chị có khách..."
Không có lời hồi đáp, có lẽ nàng ấy không nghe thấy giọng nói dè dặt đói. Tối hôm qua chúng tôi nói chuyện đến rất khuya, hẳn giờ nàng vẫn còn đang ngủ. Nếu vậy, nàng ấy sẽ bối rối nếu đột nhiên được thông báo rằng mình có khách. Có thể nàng ấy chưa thay y phục. Suy nghĩ kỹ, tôi định nói chuyện với Silvia nhưng với tính cách của cô ta, cô ta hoàn toàn không để tâm đến những điều như vậy. Trước khi tôi nhận ra, tay Silvia đã với tới nắm đấm cửa.
Cánh cửa mở ra quá dễ dàng.
Nhưng trong mắt tôi, chuyển động của cánh cửa đó có vẻ chậm kinh khủng. Silvia đứng ngay trước mặt tôi kêu lên một tiếng ngắn, và như thể đáp lại nó, mặt đất rung chuyển. Giật mình nhìn xuống chân, tôi nhận ra bó hoa mình mang lúc nãy đã rơi xuống. Nhưng, những bông hoa đơn thuần không thể làm rung chuyển sàn nhà. Tôi hiểu chính bản thân tôi đang chao đảo.
Cuối cùng, Silvia thất thanh một tiếng dài.
Khi tôi ngước lên lần nữa, tôi thấy Ilya ở phía bên kia của cánh cửa đã mở. Ánh mắt đờ đẫn của nàng ấy hướng về phía chúng tôi. Một túm tóc dài phủ bóng lên khuôn mặt trắng bệch của nàng. Mái tóc nàng đung đưa, và lần đầu tiên tôi thấy những ngón chân của nàng ấy “lơ lửng trong không trung”.
“... Không, không, chị, chị ơi!!”
Tôi đi ngang qua Silvia, người vẫn đang ngồi bệt trên mặt đất và la hét, hẳn bởi không thể đứng dậy do bị sốc, và tôi bước vào phòng. Tôi cảm thấy rằng mọi người đã bắt đầu tụ tập đằng sau lưng tôi nhưng tôi không có thời gian rảnh rỗi cũng như không quan tâm đến họ. Tôi muốn cứu Ilya.
Nàng ấy có vẻ rất đau. Đôi môi trắng bệch của nàng ấy hé mở, như thể nàng đang cố gắng kêu lên một tiếng nào đó, nhưng giọng nói của nàng ấy không thể phát ra. ... Bởi vì cổ của nàng ấy đã bị gãy. Cũng như không có một nghi ngờ nào rằng nàng đã không còn thở được nữa. Một sợi dây thừng dài được quấn quanh chuỗi đèn trần tới cổ của Ilya. Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng chiếc đèn này được treo quá thấp, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được sử dụng như thế này. Có ai có thể thấy trước một điều như vậy? Nếu chúng tôi không đặt nàng ấy xuống sớm, đồ trang trí của đèn có thể bị hỏng hoặc sợi dây quanh cổ nàng ấy có thể bị đứt. Nếu điều này xảy ra, cơ thể của Ilya sẽ rơi xuống và làm thương tổn nàng ấy.
Đó là lý do tại sao, nhanh chóng. Tôi phải nhanh chóng giúp nàng ấy.
Cố gắng kích thích cảm xúc của bản thân một cách vội vã, tôi đến gần Ilya. Vậy mà sau lưng tôi chẳng có ai đi theo cả. Khi tôi quay lại để xem họ đang làm cái quái quỷ gì thế, tôi thấy một vệt đỏ lan rộng dưới chân Silvia. Những người hầu đang vây quanh cô, di chuyển trái phải trong khi la hét điều gì đó. Giống như “ai đó, hãy gọi bác sĩ,” hoặc “thông báo cho Soleil-sama,” v.v. Tất cả họ đều hét lên cùng một lúc, nói những điều khác nhau nên tôi thực sự không thể hiểu được lời họ nói. Họ dường như không bận tâm bất cứ điều gì khác thường. Trong khi Silvia mặt cắt không còn giọt máu và từ từ ngã về phía trước trong khi ôm lấy bụng mình. Hoặc do đau đớn hay do cú sốc tinh thần, cô ta rất khó để duy trì nhận thức của mình.
Silvia cứ tiếp tục thì thầm, “... chị, chị ơi.” Nghe có vẻ như cô ta đang khóc, nhưng giọng nói đó đã biến mất trong sự ồn ào và hỗn loạn xung quanh. Bị giẫm đạp bởi đám người hầu, những cánh hoa trắng vô vọng nhảy múa trong không khí.
Tôi đã nghĩ gì khi hái những bông hoa đó? Nàng ấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên nhưng vui vẻ. Đó là mong đợi của tôi. Trong khi ấy, liệu Ilya đang buộc sợi dây quanh cổ nàng?
“Silvia-sama, làm ơn, bằng mọi giá, đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp!”
Có lẽ cuối cùng cô ta đã ngất đi khi được vài người hầu nâng đi. Khoảnh khắc sau đó, tất cả những người giúp việc và quản gia đã biến mất. Chỉ có Ilya và tôi ở lại nơi này.
Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ lớn chiếu vào thân hình gầy guộc của nàng, đổ bóng lên căn phòng. Sao không một ai chú ý đến Ilya? Không, họ không thể không nhìn thấy nàng ấy. ... Họ nhận ra và chọn mặc kệ. Người đang mang trong mình đứa con của Soleil, người thừa kế tước vị hầu tước, không ai khác chính là Silvia. Việc cô ta được ưu tiên là điều khá đương nhiên. Từ góc độ thông thường, nó rõ là điều đương nhiên.
Nhưng nhưng.
“Ilya.”
Người con gái đã kể rằng nàng cứ mãi sống lại cuộc đời này. Người than khóc rằng nàng chỉ có thể đi tới một số phận đau khổ. Đối diện với người con gái ấy, tôi đã nói rằng chúng ta phải đang ở trong một địa ngục nào đó. Nhưng Ilya không trả lời bất cứ điều gì.
Thực sự, một địa ngục như vậy có tồn tại.
Khi đưa tay ra, tôi có thể chạm vào chân của Ilya đang lơ lửng trong không trung. Ngay khi tôi đang cân nhắc làm thế nào để mang nàng xuống, chuỗi đèn chùm đổ sập với một tiếng động lớn. Cảm nhận mạnh mẽ sức năng, Ilya ngã trúng vào vòng tay của tôi. Mắt nàng vẫn mở. Trông như nàng ấy đang ngạc nhiên vì điều gì đó, hoặc nnafg ấy đang căng mắt ra để gắng nhìn thứ gì đó. Khi tôi nhìn vào đôi mắt này, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của chính khuôn mặt mình. Trong đôi mắt vô hồn ấy, tôi nhìn thấy mình đờ đẫn ra sao.
“Ilya. ... Không còn ai nữa. Vì vậy, bây giờ em có thể nhắm mắt lại, không sao hết”.
Tôi cố nói với nàng ấy rằng nàng ấy không cần phải nhìn thấy bất cứ điều gì khác nữa, nhưng cổ họng tôi run rẩy và giọng nói của tôi ngắc ngứ không rõ. Ilya đương nhiên không trả lời. Mặc dù nàng ấy đang nhìn tôi, nhưng thực tế nàng không nhìn bất cứ cái gì cả. Bất cứ ai cũng có thể hiểu rằng nàng ấy đã mất. Nhưng, tôi vẫn ôm hy vọng nàng ấy sẽ bắt đầu thở lại. Tôi hy vọng rằng bằng cách tiếp tục gọi tên nàng ấy, cuối cùng nàng sẽ chớp mắt và nhẹ với tôi. Rằng nàng ấy sẽ nói với tôi, ta nghe thấy anh rồi, không cần phải gọi ta nhiều như vậy.
Tuy nhiên, cho dù tôi có gọi tên nàng ấy bao nhiêu lần, nàng ấy vẫn không trả lời.
Đó là lý do tại sao, tôi quyết định mang nàng ấy đi như tôi đã lên kế hoạch ngay từ ban đầu. Bọc cơ thể mỏng manh gầy guộc của nàng lại trong tấm ga trải giường, tôi rời khỏi biệt thự. Mặc dù tôi đã đi ra khỏi cổng chính với vẻ trang nghiêm và đường hoàng, nhưng thật nực cười khi không ai cố gắng ngăn cản tôi. Tôi đã đi ngang qua vài người hầu, nhưng ai trong số họ cũng có vẻ bận rộn, thậm chí không ai thèm ban cho tôi một ánh nhìn. Có vẻ như họ đang bận tâm về Silvia, người đang bất tỉnh.
Tôi tiếp tục cõng Ilya trên lưng và rời khỏi thành phố mà tôi đã đi qua trước đó. Tôi vẫn tiếp tục bước đi vào tận sâu trong núi. Nàng ấy nhẹ đến nỗi không có cảm giác như tôi đang cõng một người trên lưng. Đôi chân của tôi không thấy nặng nề, không có cảm giác mệt mỏi. Trong khi đó, mặt trời lặn, bóng tối nuốt chửng vạn vật. Khi những vì sao lấp lánh và mặt trăng bao phủ chúng tôi bằng ánh sáng của nó, vào lúc đó, đột nhiên, tôi gần như bật khóc. Nhưng tôi tuyệt đối không được. Với suy nghĩ phẫn uất này, tôi nuốt xuống hơi thở của mình.
“Ilya, nhìn xem. Bình minh sắp lên rồi.”
Tôi không biết mình đã đi bộ bao lâu nhưng bầu trời xanh thẫm bắt đầu dần chuyển sang màu xám. Tôi ngồi xuống gốc một cây to cao sừng sững như chúa tể của rừng rồi đặt nàng nằm xuống. Trong đôi mắt vô thần nhìn lên không trung của nàng, phản chiếu ánh nắng ban mai vừa mới ló dạng. Tôi nằm xuống bên cạnh Ilya, nắm lấy bàn tay lạnh giá ấy và ôm lấy cơ thể nàng. Tôi không biết tại sao tôi lại làm điều này. Nhưng có thể bởi trông Ilya đang lạnh.
Tuy nhiên, bàn tay không có chút hơi ấm nào của tôi hẳn sẽ không thể sưởi ấm cho nàng.
“Ilya.”
Một lần nữa, tôi gọi tên nàng ấy một cách vô nghĩa. Sau đó, tôi đợi một chút. Vì cảm giác như tôi có thể nghe thấy tiếng trả lời, tôi gọi tên nàng ấy một lần nữa. Sau nhiều nỗ lực vô vọng lặp đi lặp lại, tôi nhắm mắt lại. Khoảnh khắc đầu ngón tay tôi chạm vào hàng lông mi mềm mại của nàng, những giọt nước rơi trên má Ilya. Tự hỏi liệu chúng có phải là những hạt mưa không, tôi nhìn lên bầu trời, nhưng nó vẫn như trước và thậm chí không một gợn mây trong tầm mắt. Đó là lúc tôi nhận ra mình đang khóc.
Gần giống như tôi đúng là một con người, tôi cười, và rồi nước mắt tôi ngừng chảy.
Ít nhất một lần trong đời, hầu hết mọi người sẽ trải qua một cơn đau dữ dội khiến họ chỉ muốn nhắm tịt mắt lại hoặc hét lên. Một trải nghiệm sẽ khiến họ nghĩ rằng mọi ánh sáng đã vụt tắt hoặc họ không còn muốn thấy ngày mai sẽ đến. Tuy nhiên, ngày mai chắc chắn sẽ đến, và mặt trời sẽ mọc.
Nó sẽ, miễn là họ còn sống.
“……Ilya, trời sắp sáng rồi, sớm thôi…”
Tôi mang cơ thể của búp bê nên thực tế tôi không thể hít thở. Đúng vậy, lẽ ra tôi không thể hít thở. Tuy nhiên, ngay bây giờ, tôi đúng không thể thở được.
“Rya. Chú chim đen của em.”
Trong sâu thẳm tai tôi, giọng nói của Emma vang vọng.
"Anh đã mang lại cho em hạnh phúc như vậy."
Đó là giọng nói của người mang vẻ mặt nhẹ nhàng và thanh thản trước cuộc đời em vụt tắt. Ngay cả Ilya, người không nhận được gì ngoài những trải nghiệm đau đớn, cũng phải có một ngày mỉm cười như Emma và nói: “Ta đang hạnh phúc” và nghĩ đến việc rời bỏ tôi lại phía sau. Nàng ấy hẳn đã cầu nguyện cho điều đó.
Liệu ai sẽ mong muốn mình có một kết thúc như thế này? Phòng của Ilya không bị khóa. Dù đã cố gắng tự kết liễu đời mình, nhưng nàng không hề chốt cửa phòng từ bên trong, chưa kể khóa ngoài đã được mở sẵn. Nói cách khác, bất cứ ai cũng có thể mở cánh cửa đó bất cứ lúc nào. Bất cứ ai cũng có thể cứu nàng ấy, nhưng.
Không ai cứu nàng ấy.
Không ai làm.
“Anh đã giúp em có được hạnh phúc…”
“Dối trá... Em là kẻ dối trá. Emma…”
Nói rằng anh mang lại hạnh phúc cho em, đó chỉ là một lời vớ vẩn. Đúng như tôi nghĩ, tôi là một con chim mang đến điềm gở. Tôi chỉ là một con chim báo trước tai họa, một con chim đen đủi.
“Rốt cuộc thì nàng ấy đã chết. … Ilya, đã chết…”
Tôi muốn nguyền rủa ai đó. Để nói với họ, Ilya đã chết vì ngươi! Một con chim mang lại bất hạnh nên biến mất mãi mãi! Nhưng, dưới bầu trời nơi những vì sao bắt đầu tỏa sáng, chỉ có mình tôi và Ilya ở đây, không có ai khác. Nếu có ai đang xem, đó sẽ chỉ là Chúa.
Vị Chúa trời đã bỏ rơi những con người đang tha thiết đấu tranh để sống.
Tôi đã sống một cuộc đời rất dài, rất lâu. Đó là lần đầu tiên tôi oán giận Chúa mạnh mẽ như vậy.
*
Đó là cách thời gian của tôi với nàng ấy kết thúc. ... ... lẽ ra nó nên là đoạn kết.
Tuy nhiên, trên thực tế, sự cố này chắc chỉ là một sự khởi đầu.