Chương 36
Nếu đây thực sự là hồi kết - 19
Cơn đau nhói xuyên tim tựa như lồng ngực ta đang rách toạc. Không thể đứng vững được nữa, ta cúi rạp người trên mặt đất. Mọi âm thanh ta nghe thấy được chỉ còn lại tiếng nức nở của bản thân. Không còn bất kì âm thanh nào nữa cả. Thậm chí ta còn không nghe thấy tiếng thở hay âm thanh quần áo sột soạt nào nữa.
“....Chị ơi?”
Trong thế giới tĩnh lặng vô thanh này, những lời thì thầm đặc biệt nổi bật. Lúc đầu, ta nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của mình, nhưng chắc chắn ta đã nghe thấy một giọng nói đáng yêu cất lên một lần nữa “Chị ơi”. Ngẩng đầu lên, không thể biết em ấy đã ở đây từ bao giờ, Silvia đang đứng trước cánh cửa đang mở rộng.
“Chị ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Liệu em ấy cố tình mở cửa vào phòng mà không đợi cha cho phép, hay cô hầu gái cảm thấy có sự hiện diện của ai đó và mở nó ra để kiểm tra hành lang? Dù sao, trước khi kịp nhận ra, em gái bé nhỏ của ta đã đứng đó, chuẩn bị bước vào phòng.
"Silvia, con không được phép vào đây. Trở về phòng của mình đi."
Cha ra lệnh cho em với vẻ nghiêm khắc mà có lẽ ông chưa từng thể hiện với Silvia trước đây. Ta nghĩ chắc chắn Silvia sẽ sợ hãi, nhưng không , em ấy chỉ cúi đầu nhìn ta đầy vẻ kinh ngạc. Đứa bé này chưa bao giờ bị cha mẹ chúng ta hay bất kì ai khiển trách. Cho dù em có làm gì đi chăng nữa họ cũng dừng lại ở mức đưa ra một lời khuyên thẳng thắn, dường như Silvia chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành mục tiêu cho sự tức giận của ai đó. Và vì vậy, bỏ mặc lời cha nói, em bước thẳng vào phòng không chút do dự. Phớt lờ nó như lẽ tự nhiên nhất phải làm, em không để tâm đến lời người cha của chúng ta đồng thời là chủ nhân của một gia tộc bá tước nói. Đó là điều mà con gái của một nhà quý tộc không được phép làm, nhưng dường như điều đó chả mảy may ảnh hưởng tới Silvia. “Silvia, con không được thế”, những lời của mẹ cũng không có tác dụng gì.
Silvia không để ý đến họ và đi thẳng về phía ta. Em ấy nhìn xuống ta, người đang đắm mình trong ánh sáng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ của căn phòng rộng lớn này. Mặt trời đã lặn, nên ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào chỉ là ánh sáng nhẹ hắt vào từ mặt trăng và các vì sao. Dù cho hôm nay có kinh khủng ra sao thì bầu trời đêm vẫn quang đãng và thanh bình, hoàn toàn không một gợn mây.
“…… Đừng chạm vào nó.”
Cha ra lệnh với giọng trầm hơn lúc nãy, nhưng ông ấy không nhìn Silvia, ông ấy đang nhìn ta. Người đang đi tới là Silvia, tuy nhiên, ông lại cảnh cáo ta.
Nếu bạn chạm vào thứ gì đó đẹp đẽ và mỏng manh, chúng sẽ vỡ tan.
Thế nên cha nói rằng một người như ta không được phép đến gần em ấy? Cổ họng ta nhiều lần phát ra tiếng động lạ, ta ôm chặt lấy nó bằng cả hai tay và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, ta nhận ra đó là tiếng khóc nấc của mình. Ta muốn hỏi cha rằng tại sao người lại nói như vậy, nhưng không một lời nào cất lên nổi. Tại thời điểm đó,
“Vì sao ạ?”
Silvia ngồi xuống và nhìn lên cha. Bởi em ấy đang ngồi trước mặt ta, những sợi tóc bạc chưa được buộc chặt em đang nhẹ nhàng đung đưa ngay trước mắt.
“Tại sao con không thể vào thưa cha? Vì sao chị Ilya lại khóc? "
“Silvia, không có vấn đề gì cả nên con hãy về phòng đi. Mà vì sao con lại đến đây? "
“Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của con. Cha không quên chứ? Bác sĩ đang khám bệnh cho con trong phòng, nhưng Maurice đến gọi ông ấy. Con nghĩ rằng có thể sức khỏe cha không tốt, nhưng ông ấy nói rằng có một vụ tai nạn nên …… ”
“… Cha hiểu rồi. Con đến để xem chuyện gì đã xảy ra ”.
"Vâng đúng vậy."
"Con quả là một đứa bé ngoan ngoãn."
"Nhưng tại sao?"
"Ý con là gì?"
“Sao cha không mau cho người vào xử lý vết thương cho chị? Bác sĩ đã đợi ngoài hành lang từ nãy. ”
“…”
“Đúng hơn, không phải chị ấy nên được kiểm tra sức khỏe trước cả con sao? Có chuyện gì đã xảy ra vậy, thưa cha?"
"Silvia,"
Quỳ một gối xuống, Silvia rướn về phía ta, mong muốn thu hẹp khoảng cách hai người, đột ngột em đưa tay ra.
"Đừng chạm vào nó!"
"Đừng chạm vào ta…!"
Cha và ta kêu lên gần như cùng một lúc. Nhưng đúng như dự đoán, Silvia không chút do dự mà vòng tay ôm lấy ta. Ta cố gắng xoay người nhưng em ấy đã kiềm ta lại bằng một sức mạnh không ngờ tới từ cơ thể yếu đuối ấy. Đó là một cái ôm nhẹ nhàng nhưng chắc chắn không cho phép ta kháng cự. Ta nhận thấy cánh tay bị thương của mình không còn chút sức lực nào.
"Tại sao? Tại sao con không được phép? Thưa cha? Cả mẹ cũng vậy, tại sao? Tại sao người không nói bất cứ điều gì? Hai người có thấy rằng chị đang khóc. Hơn nữa, chị ấy còn đang bị thương và chảy rất nhiều máu. Tại sao? Tại sao cha vẫn tiếp tục? Tại sao cha lại mặc kệ điều đó?"
Em ấy tiếp tục lặp lại "Tại sao, tại sao?" như một đứa trẻ, với sự ngờ vực và khó hiểu xen lẫn trong giọng nói.
“Môi chị thậm chí cũng đang chảy máu… Có ai đó… đã đánh chị? Xin chị hãy nói đi Ilya. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cả cha và mẹ đều không trả lời. Họ chỉ nhìn Silvia trong im lặng với một biểu cảm khó xử. Nhìn thấy họ như thế này, em ấy hẳn thấy rằng mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu. Vì vậy, lần này, em ấy quay sang nhìn thẳng vào ta mong muốn có một câu trả lời.
"Silvia,"
"… Dạ vâng?"
Khi ta gọi tên Silvia, đôi mắt tím của em nheo lại và mềm mỏng hơn. Chúng trong veo như mắt mèo con. Có thể em ấy để lộ ra biểu hiện như vậy để khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng ngay từ đầu tính khí của Silvia cũng là như vậy. Có lẽ bởi vì em lớn lên cùng với tình yêu, sự bao bọc và trân trọng, thế nên, em ấy cũng có thể yêu thương, bảo vệ và trân trọng người khác. Em sẽ làm điều đó một cách tự nhiên không mưu cầu, không hy vọng nhận được phần thưởng. Em gái ta luôn đưa tay ra không một chút do dự. Trong những kiếp sống lặp đi lặp lại của ta, Silvia cũng đã vươn tay ra rất nhiều lần. Đầu tiên là sự cố ở chuồng ngựa. Có thể nói rằng sự cố chỉ kéo dài vài giây đó là thứ quyết định hành động của ta sau này. Đó là ngày ta quyết định muốn yêu thương em gái mình. Vào lúc đó…… khi móng ngựa đang gần chạm người ta, ta nhớ ra có một người hầu gái đứng ngay cạnh ta, và phía sau chúng ta còn có người hầu phòng. Họ đang đứng gần hơn nhiều so với Silvia, người vừa đi ngang qua. Nhưng, khi ta bị vấp ngã khiến con ngựa sợ hãi nẩy người giương móng lên, khoảnh khắc người duy nhất đến cứu ta là Silvia. Nếu có chuyện gì xảy đến với ta, cả người hầu gái và người hầu phòng đều phải chịu trách nhiệm. Tất cả những người phục vụ một quý tộc đều có kiến thức đó. Nhưng ngay cả khi họ biết, vào tình huống đó, họ không thể phản ứng ngay lập tức, họ không thể đưa ra quyết định. …… Quyết định cứu ta. Nếu đó là một người có kinh nghiệm hơn thì có thể họ đã đưa ra được quyết định khác. Bởi lẽ có khả năng chính những người làm này sẽ bị vướng vào rắc rối của ta, nên không có gì lạ khi họ cố gắng tránh nó. Ngay cả khi ta hiểu cách nghĩ đấy không sai. Sự thực Silvia đã bước ra chắn trước mặt ta mà không do dự, đơn giản là vì em ấy còn quá nhỏ để đánh giá chính xác tình hình. Silvia không hẳn đã cứu ta một mạng mà là nhờ cậu bé chăn ngựa đã ghìm dây cương lại giúp chúng ta . Dù vậy, đứa trẻ này chưa bao giờ ngừng mong muốn giúp đỡ ta.
Từng có một kiếp ta bị bắt đem tới nhà thổ, em gái ta đã cố gắng tìm kiếm. Vài năm đã trôi qua kể từ khi ta trốn khỏi dinh thự. Trong thời gian đó, Al nói với ta rằng em ấy vẫn luôn đi tìm ta. Ngay cả sau khi em trở thành một thành viên của nhà hầu tước, ta nghĩ rằng Silvia vẫn hết lòng để mắt tới bất kì manh mối nào. Ta biết rằng mình đang cận kề cái chết nên không thể đưa ra phán đoán như bình thường nhưng sự dịu dàng của Silvia giống như chúng không cần lý do. Đôi khi, ta nhớ đến bàn tay nhân hậu của em gái ta. Khi ta chợt tỉnh giấc vào nửa đêm, em gái ta đang ngồi đan len bên giường. Vào lúc ánh mắt chúng ta chạm nhau, em mỉm cười và thì thầm rằng em ấy đã rất lo lắng vì ta đang sốt cao. Nghe thấy giọng nói ân cần của em, hình bóng em như đang hòa vào với hình bóng của mẹ. Mặc dù bà không phải là người hay nói với giọng điệu này, nhưng có cảm giác như mẹ đang ngồi đó. Dù cho bà không bao giờ đến gặp ta ngay cả vào những giây phút cuối cùng của.
Cả người cha lẫn người mẹ mà ta mang chung một dòng máu, luôn nhanh chóng từ bỏ ta, bỏ rơi tôi. Vậy mà, đứa em gái nhỏ chỉ mang một nửa dòng máu của cha ta lại chưa bao giờ làm thế.
Ngay cả sau khi nhìn thấy bộ dạng tồi tàn của ta dưới hình hài của một gái làng chơi, người duy nhất không cau mày khó chịu và chê trách chính là Silvia. Ngài Soleil đã kiềm chế lại đứa em đang cố gắng tiếp cận chị mình không một chút do dự.
"Silvia, Silvia, chị... yêu mến em."
"Vâng em biết."
Ta đã giải thích với Crow rằng việc em ấy là tình địch của ta không phải là lý do để ghét bỏ em ấy. Ngay cả bây giờ cảm xúc này vẫn không thay đổi.
"Nhưng chị, đã lấy những cái lọ đựng trà quý giá của em."
"… Là vậy sao?"
Đứa em gái bé nhỏ ôm ta vào lòng, bàn tay em vuốt ve lưng ta. Silvia lặp đi lặp lại cùng một động tác, rất nhẹ nhàng. "Tại sao?" em hỏi ta, trong giọng nói của em không có bất kỳ ý trách móc nào. Em ấy chỉ đơn giản hỏi ta một câu hỏi. Tại đám tang của mẹ, em gái ta đã nói rằng ta không phải là loại người sẽ làm như vậy. Em đã hét lên trong khi toàn bộ cơ thể đang run rẩy. Lời nói duy nhất thoát ra trên đôi môi nhợt nhạt của em là những lời nói lên rằng em đã tin tưởng vào ta như thế nào. Silvia rất nghiêm túc tin tưởng rằng ta vô tội.
"Ilya, dừng lại." Người cố ngăn ta thổn thức thổ lộ là mẹ. Qua vai Silvia, ta thấy bà lật chăn bông ra và cố gắng đứng dậy. Ta không biết liệu mẹ có định bước tới đây hay không. Đỡ lấy mẹ, cha ta ra lệnh với giọng điệu mạnh mẽ, "Ilya, tránh xa Silvia ra." Ông chắc hẳn biết ta mang lọ trà ra khỏi phòng Silvia. Trong sự bàng hoàng, ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cha mẹ ta khi họ đang nắm tay. Ngay cả bây giờ, ta vẫn không hoàn toàn hiểu mối quan hệ của họ hay giữa hai người họ có cái gì. Cho đến khi mẹ tự sát, ta không nghi ngờ gì hai người họ là cặp đôi bị trói buộc bởi tình yêu, một cặp đôi nồng thắm. Và ta đã mơ ước được trở nên giống như họ.
“Chị ơi, tại sao? Tại sao chị lại lấy đồ của em? ”
Không để ý đến cha mẹ, Silvia hỏi lại ta. Mẹ thốt ra một tiếng cảm thán câm lặng.
“…. … Bởi vì, nó thật bất công. ”
Những gì thốt ra từ miệng ta là những lời mà ngay cả bản thân ta cũng hoàn toàn không mong muốn nói ra.
“… Ý ta là, tại sao? Tại sao, tại sao… luôn là em, Silvia? Tại sao luôn chỉ có em, Silvia? ”
Được cha mẹ yêu thương, được Soleil lựa chọn, được nắm lấy hạnh phúc. Tại sao luôn chỉ có Silvia? Mặc dù…
“Chị?”
Cho đến cuối cùng, người không bao giờ bỏ rơi ta chính là đứa em gái bé nhỏ này. Ngay cả khi ta đã cam chịu cuộc sống này, vậy mà em gái ta vẫn luôn cố gắng cứu vớt ta bằng trái tim trong sáng và thánh thiện của mình. Dù cho em ấy đã phản bội ta. Ta nhớ rất rõ dáng vẻ của Silvia, khuôn mặt mất nhợt nhạt của em khi em ấy đang mang thai đứa con của Soleil. Nhưng trên bất cứ điều gì khác, em gái ta vẫn tiếp tục chìa tay ra cho ta. Dù cho cuộc đời này có bị trọng sinh bao lần và mọi khoảnh khắc có lặp đi lặp lại, chồng chất lên nhau, mỗi lần như vậy, em đều cố gắng đưa tay ra. Và rồi, ta, dù ta có quay lại cuộc đời bao nhiêu lần, ta cũng vẫn đánh mất đứa em gái bé bỏng ấy. “Em rất vui vì em là em gái chị”, là lời nói của một quá khứ xa xăm. Người đã nói những lời đó không phải là đứa trẻ đang đứng trước mặt ta bây giờ.
“Hãy dừng lại ngay lập tức! Ilya! ”
Mẹ ta cao giọng bắt lấy cánh tay ta. Nhưng Silvia đã nói lại, "Người cần phải dừng lại là mẹ, thưa mẹ!" Mẹ ấp úng vì cách nói dữ dội này. Đó chắc chắn là lần đầu tiên Silvia chống đối lại bà.
“Không ai thấy rằng chị đang khóc sao…..”
Khi ta nhìn vào khuôn mặt Silvia, nước mắt em cũng đang rơi.
“Tại sao không ai giúp chị ấy… !!”
Silvia dịu dàng. Đứa em gái bé nhỏ đáng yêu của ta. Đồng thời là đứa trẻ đã cướp đi thứ quý giá nhất của ta. Ta muốn yêu thương em ấy. Ta thực sự muốn. Ta hiểu rằng ta nên, ta phải yêu thương đứa trẻ đó. Ý ta là, Silvia là đứa em gái duy nhất của ta. Nếu chúng ta có thể nắm lấy tay nhau, ta tin chắc cuộc sống sẽ trở nên tuyệt vời.
Như thể kéo rách những ngón tay run rẩy của mẹ khỏi ta, mẹ lặng lẽ buông cánh tay ra ra.
“…… Silvia, ta đã định yêu thương em.”
"Chị ơi?"
“Luôn luôn, ta luôn luôn mong muốn làm thế.”
"Có chuyện gì đã xảy ra với chị vậy?"
"Nhưng, chị không thể."
Ta ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của Silvia bằng hai tay. Bàn tay phải của ta ướt đẫm máu nhuộm bẩn mặt Silvia bằng màu đỏ.
“Chị…không thể yêu thương em.”
Ta nhớ lại những suy nghĩ mà mẹ đã nói ra vào lúc bà qua đời, những suy nghĩ thực sự của bà. Khi mẹ nói với ta rằng bà không thể yêu tôi dù chỉ một lần, miệng bà nôn ra máu như thể đó là một tội nghiệt lớn.
Ta nghĩ đến mẹ ta, người đã nói rằng bà không thể yêu thương đứa con gái ngay trước mặt bà mà lẽ ra bà phải làm thế.
Ta nghĩ đến mẹ ta, người đã không thể dang tay ôm đứa con gái ngay trước mặt bà mà lẽ ra bà phải ôm nó. Ta có lẽ cũng giống vậy.
“Ta xin lỗi, Silvia… Ta xin lỗi, ta không thể, yêu thương em.”
Cổ họng ta phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
“Ta không thể ép bản thân mình yêu thương… yêu em…”
Nhìn vào mắt em ấy, vào lúc ta nói với Silvia như vậy, sâu trong cổ họng của ta như trở nên tắc nghẽn bởi máu. Em đã cố gắng dành cho ta một tình thương sâu đậm, nhưng cũng cướp đi tất cả mọi thứ của ta. Một giọt lấp lánh lơ lửng trong đôi mắt tím của Silvia biến thành giọt nước mắt và trượt dài trên má em. Đôi mắt đẹp này của em như luôn cuốn trong nỗi buồn. Đôi môi hơi mím của em run rẩy. Nắm lấy bàn tay của ta vẫn đang ôm má em, Silvia bao lấy nó bằng bàn tay nhỏ bé của chính mình và thì thầm. Em ấy nói, với một giọng nói yếu ớt như thể chúng sẽ tan ra trong không khí,
"Em biết điều đó."
Em biết điều đó từ rất lâu rồi.