Chương 25
Nếu đây thực sự là hồi kết - 8
Một câu chuyện thì luôn phải có chủ đề. Nếu chúng ta so sánh cuộc sống kỳ lạ này với một câu chuyện, ta tự hỏi chủ đề của nó sẽ là gì? Và loại bài học nào được rút ra từ nó?
"Al, anh có biết cuốn sách này không?"
Khi ta đưa cho anh ấy xem cuốn sách mà ta lặng lẽ lấy ra từ dưới gối, Al khéo léo nhướng mày và nghiêng đầu. Có lẽ anh nghĩ con gái của một gia đình quý tộc đọc cuốn sách không dày cũng không mỏng này có chút gì đó không thỏa đáng. Tuy nhiên, nhờ sự dễ đọc của nó, có lẽ đây là một trong những lý do khiến nó trở nên phổ biến ngay cả ở trong giới thượng lưu bất kể cấp bậc nào. Vì không có nhiều nhân vật nên các mối quan hệ trong này không có gì phức tạp. Chỉ có sự phát triển câu chuyện tình yêu giữa công chúa của nước láng giềng và một hiệp sĩ.
“Tất nhiên tôi biết nó, nhưng….”
Nó có vấn đề gì sao? Al liếc nhìn cuốn sách ta đang cầm trong khi làm một vẻ mặt quá nghiêm túc thể hiện sự nghi ngờ của anh ấy. Bởi vì cuốn sách đó đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của giới quý tộc trong một thời gian, với tư cách là cận vệ của một quý tộc, không có gì lạ khi anh ta biết nó. Chúng ta chưa từng nói về nó, nhưng anh ấy có lẽ ít nhất đã nghe thấy tiêu đề.
“Quyển sách này có vấn đề gì sao thưa tiểu thư?”
Al, người đang đứng quá xa để với được cuốn sách, tiến lên một bước và nhìn vào cuốn tiểu thuyết. Anh có vẻ do dự về việc liệu anh nhận lấy nó có ổn không. Tay phải của Al giơ trên không trung một lúc trước khi nó trở lại vị trí ban đầu mà không cầm vào cuốn sách.
“Ta tự hỏi nếu anh từng đọc cuốn tiểu thuyết này chưa Al?”
Khi ta hỏi, quả nhiên anh ấy lắc đầu phủ định. Sau khi ta kể sơ lược cho anh ấy câu chuyện, anh đáp lại “Ồ, vậy ra nó là thể loại đấy…” trong khi gật đầu với vẻ mặt không hứng thú. Marianne cũng đã từng như vậy nhưng nó vẫn trở nên phổ biến trong xã hội thượng lưu và rất ít người có phản ứng giống như Al.
“Ngoài việc đó, cuốn sách này có gì đặc biệt thưa tiểu thư?”
Công chúa của đất nước láng giềng và một hiệp sĩ tầm thường, hai nhân vật chính mà bình thường sẽ không bao giờ kết hôn với nhau, đã biến câu chuyện thành một chuyện tình lãng mạn tráng lệ, một câu chuyện lãng mạn với nội dung rất phổ biến. Mặc dù hai nhân vật đó phải đối mặt với một số phận khắc nghiệt, nhưng đối với một đất nước có rất nhiều quý tộc chưa từng kết hôn với nhau do sự chênh lệch về đẳng cấp xã hội như ở đây. Nếu so ra, bạn chắc chắn sẽ thấy có những câu chuyện thậm chí còn kịch tính hơn cuốn tiểu thuyết này. Đó là lý do tại sao Al không tìm thấy hứng thú với nội dung trong sách. Thay vào đó, anh ta có vẻ nghi ngờ về chính cuốn sách, nghi ngờ liệu nó có bất kì thủ thuật nào trong đó. Đôi mắt xanh của anh ấy chăm chú nhìn vào bìa trước và sau. Tuy nhiên, không có gì đặc biệt về cuốn sách đó. Không có gì khác biệt so với thứ mà bạn thường mua ở các hiệu sách nói chung, đó là một món hàng có thể nhận được vào ngày hôm sau ngay khi yêu cầu từ nhà cung cấp thông thường của nhà ta. Có thể nói, nó chỉ là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn với thiết kế bìa đơn giản.
“...Cuốn sách này thuộc về cha ta.”
Ta cố gắng để giọng mình khỏi run rẩy. Nhưng có lẽ ta đã thất bại. Những lời nói nhuốm màu bất ổn vượt qua những gì ta tưởng tượng để lại âm vang trong căn phòng tĩnh lặng. Mặc dù ta định giả vờ bình tĩnh, nhưng đột nhiên, ngón tay của ta mất đi sức lực. Cuốn sách rơi mạnh trên thảm, các trang sách được lật ngay cả khi không có gió. Theo phản xạ, khi ta định di chuyển để nhặt nó lên, nhưng ánh mắt Al ngăn ta lại và tự mình làm điều đó với những thao tác tự nhiên. Ta vẫn nằm trên giường, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào cuốn sách nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Đó là lúc ta nhận thấy tay mình đang run. Ta bật ra một hơi thở mà ta đã vô tình nín lại. Trái tim ta lẽ ra phải bình tĩnh lại hơi đập mạnh. Có thực sự ổn khi tiếp tục và kể lại sự thật không? Đột nhiên, ta nhận ra mình đang sợ hãi và ngậm miệng lại.
“Nó thuộc về lão gia?”
Giọng của Al nhuốm đầy sự nghi ngờ, có lẽ vì anh ấy biết người đó sẽ không đưa ta thứ gì đó như thế này. Trong những kiếp đời lặp đi lặp lại của ta, trong quãng thời gian sống ngắn ngủi, những thứ cha tặng ta thật ít ỏi. Nếu ta nghĩ về chúng, chiếc vòng cổ ta nhận được vào năm ta ra mắt xã hội là món đồ duy nhất ta có thể tuyên bố rằng ta nhận được chúng từ cha. Đối với những thứ khác…… chẳng hạn như những cuốn sách cần thiết cho việc học làm một quý cô của ta, chiếc váy ta mặc khi được mời đến nhà khác, hay những đồ trang sức được đưa tới từ mẹ, ngay từ ban đầu, ta không nghĩ rằng cha có từng bận tâm vào. Mẹ đã đích thân giao chúng cho và nói rằng "Cha con đã tặng chúng cho con", nhưng sự thật có lẽ đã khác. Bà có lẽ thương hại ta, người không bao giờ nhận được bất cứ thứ gì và nói vậy. Và vì vậy, mẹ sẽ không biết cuốn tiểu thuyết lãng mạn này là gì và cha sẽ không bao giờ đưa nó cho ta. Al cũng biết điều này. Là cận vệ của ta, anh ấy đã nhận thấy sự bất thường trong mối quan hệ chịu đựng lẫn nhau giữa ta và cha.
Khi ta khẽ nói nhỏ với Al đang cau có, “Ta đã lấy trộm nó,” anh ấy mở to mắt, thể hiện một biểu cảm rất thú vị. Vì biểu hiện của anh ấy quá khác với vẻ mặt thường ngày, ta bất giác bật cười, một tiếng cười khiếm nhã bật lên trong cổ họng.
“...Tiểu thư…”
Thấy ta phản ứng như thế, ta đoán anh ấy nghĩ ta đang trêu chọc anh. Một chút bất bình xen lẫn trong giọng nói của anh ấy, Al nhìn vào mắt ta.
“...Anh biết đấy, đó là sự thật.”
Ta thực sự đã ăn cắp nó, ta lặp lại một lần nữa, nâng mình tựa vào giường một cách đàng hoàng. So với lúc trước, ta cảm thấy phần lớn sự mệt mỏi của mình đã vơi đi. Bây giờ không còn là lúc để cười và né tránh vấn đề nữa, Al lặng lẽ nuốt nước bọt vào trong. Ăn trộm tài sản của chính cha mình không phải là điều nên làm, dẹp chuyện nhà khác sang một bên, trong nhà của chúng ta, điều đó là không được phép. Không còn gì để nói về sự thật kẻ phạm tội không phải là Silvia mà là ta. Nếu cha biết được điều đó, ông ấy sẽ lên án ta và không cho phép ta được giải thích. Không, có lẽ từ "lên án" hơi quá. Tuy nhiên, ta sẽ bị lăng mạ với những lời lạnh lùng như "Ta không nhớ đã nuôi dạy một đứa con gái như vậy", và ta có thể sẽ bị nhốt trong phòng của mình. Ông ấy sẽ cho ta một hình phạt kín đáo để người ngoài không biết. Nhưng nếu Silvia là người phạm tội, chắc chắn cha ta sẽ cười và tha thứ cho em, nói những câu đại loại như, "Đứa trẻ ngốc ngếch này, ta phải làm gì với con đây?" Và ông ấy sẽ chỉ dừng lại ở việc nhẹ nhàng khiển trách Silvia, "Đừng quá nghịch ngợm" Ông ấy liệu có nhất mực tin tưởng đứa trẻ ấy, hay chỉ đơn giản nghi ngờ ta là một sự tồn tại có hại cho ngôi nhà này? Mặc dù ta đã tưởng tượng ra nhiều khả năng khác nhau chẳng hạn như cái này, nhưng cuối cùng, ta vẫn không biết.
“Thưa tiểu thư, liệu tôi có thể được biết lý do người làm vậy?”
Không dám tiến sâu chủ đề ta lấy trộm đồ, Al nhìn vào cuốn sách. Anh đang cân nhắc mạnh mẽ với đầu nghiêng sang một bên, có lẽ bởi vì bất kể anh nhìn thế nào, không có dấu vết của kỹ xảo trên cuốn sách mà Al mong đợi sẽ tìm thấy. Anh ấy có nghĩ đến khả năng khoét rỗng đồ đạc để giấu thứ gì đó quý giá bên trong không? Nhưng rất ít người sẽ sử dụng một phương pháp cổ điển như vậy. “Anh biết đấy, không có thủ thuật gì trong cuốn sách ấy,” khi ta lặp lại điều này một lần nữa với một nụ cười, Al chuyển tầm mắt sang quan sát ta. Dường như anh ấy đang muốn có câu trả lời cho câu hỏi của mình.
“...Lý do, lý do cho nó là…”
Tuy nhiên, ta không có câu trả lời cho câu hỏi "tại sao?" Có thể nói rằng ta đã tìm thấy cuốn sách này một cách tình cờ, hoặc rằng ta đã được dẫn dắt để khám phá ra nó bởi một điều gì đó. Ta cảm thấy rằng tôi đã bị thôi thúc bởi một vài tình huống và được chỉ dẫn bởi một thế lực to lớn, và kết quả là, "Ta không thể không tìm thấy nó." Có lẽ không ai biết câu trả lời. Nếu ai đó biết, thì chắc hẳn chỉ có một người mang tên Chúa trời.
“Ta xin lỗi Al. Ta không thể nói cho anh biết. Vì vậy, ta sẽ rất vui nếu bạn không hỏi chúng nữa ”.
Khi ta lắc đầu từ chối, anh ta nheo đôi mắt tựa như màu biển sâu của mình. Cử chỉ này giống như đang cố gắng xác định một điều gì đó xa vời.
“… Không, chính tôi là người đã quá phận.”
Ta cười gượng khi thấy người cận vệ của mình cúi đầu trong trạng thái hơi chán nản. Có lẽ anh ấy thực sự cảm thấy mình “đã quá phận”. Người sai không phải là Al, nhưng ta không thể nói với anh ấy mọi thứ ở đây và bây giờ. Vì lý do đó, ta cười và nói bóng gió về vấn đề này, "Không sao, cho ta xin lỗi." Như thường lệ, Al cụp mắt trả lời, "Không, tiểu thư của tôi, người không cần phải xin lỗi". Bản thân anh ấy chắc chắn khá ngán việc lặp lại câu này, vậy mà mỗi lần ta xin lỗi, anh ấy lại tiếp tục nói những lời đó. Anh ấy vẫn không thay đổi như từ rất lâu về trước. Từ rất lâu, rất lâu trước đó, không có bất kỳ thay đổi nào, Al cố gắng trở thành hiệp sĩ cận vệ của ta.
Lần đầu tiên ta tìm thấy cuốn sách này là ở một trong những tiền kiếp của ta; nó thực sự tình cờ chỉ là sự. Ta, người đã kết hôn với Soleil, đang về thăm nhà ngoại để xin cha lời khuyên về việc quản lý lãnh thổ. Tuy nhiên, dù đã hẹn trước nhưng cha vẫn vắng mặt. Khi ta hỏi người quản gia, không một chút biện hộ, ông giải thích rằng để giúp Silvia yếu ớt hồi phục, cha ta cùng mẹ và Silvia đi tới một biệt thự ở ngoại ô. Sau khi được hỏi liệu cha có biết hôm nay ta đến không, người quản gia cười với vẻ ái ngại và nói rằng ông nghĩ rằng cha biết. Ông cúi đầu và nói thêm một cách gượng gạo rằng họ có vẻ đang rất vội. Nói cách khác, ta nghĩ ông muốn giải thích rằng cha ta không có thời gian liên lạc với ta. Ta phải cố gắng nuốt trọn cơn tức giận đang trào ra trong cổ họng vào lúc đó. Sau đó, ta hành xử như thể một người có suy nghĩ cởi mở và rất khoan dung, ta nói, "Nếu đó là vì lợi ích của Silvia thì đành vậy." Ta tự thuyết phục mình rằng ta không còn là đứa con gái nhỏ của một nhà quý tộc nữa. Ta đã cảnh cáo bản thân rằng đây là một phần của chính trị, một phần của công việc. Nếu đó không phải là sự tương tác giữa các thành viên trong gia đình, thì ta sẽ không thấy đau đớn nữa. Ta nên nghĩ rằng đây là một thỏa thuận làm ăn đã bị hủy bỏ. Do đó, không khó để tạo ra một nụ cười. Người quản gia đã nghĩ rằng ta chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, mỉm cười và nhận xét, "Quý cô của tôi cũng đã trở thành một người vĩ đại." Ta không biết đó là lời mỉa mai hay ý kiến thực sự của ông ấy, nhưng ta có đủ bình tĩnh để cảm ơn ông ta. Chúng là những kinh nghiệm mà ta đã tích lũy được. Ta đã không còn là một ta không biết gì nữa. Ta hiểu rõ phải làm gì để bảo vệ bản thân. Ta cưỡng ép bản thân giữ vững và nghĩ rằng mặc dù thực tế là ta có thể đoán được hành động của cha, nhưng ta đã sơ suất trong việc xác nhận chúng.
Sau khi người quản gia rời đi, ta vẫn đứng một mình trong hành lang, thở dài và trầm tư suy nghĩ. Tại sao mọi thứ luôn diễn biến theo hướng này? Trong hành lang không có cửa sổ này, không có gì khác ngoài một số lọ hoa, một số đồ trang trí trên tường và một sự im lặng ảm đạm. Ngay cả khi tập trung nhìn vào nó, cái bóng của ta gần như không thể thế. Phong cảnh sẽ không thay đổi ngay cả khi chúng không ở đây. Ta nhìn lên trần nhà, nghĩ rằng cuộc đời mình cũng có thể như thế này. Hy vọng rằng một con chim đen có thể đang ẩn nấp ở đó, tầm mắt của ta lướt qua chiếc đèn nến sang trọng được xếp thẳng hàng.
Và rồi, gần như vô thức, ta nắm chặt nắm đấm tay cửa phòng làm việc của cha.
Đó là một hành động bất ngờ so với bản thân thường ngày của ta, nhưng không hiểu vì lý do gì, ta cảm thấy mình phải làm điều này. Trên thực tế, cánh cửa đáng lẽ ra phải được khóa lại ấy lại được bật mở dễ dàng. Cho tới khi đó, ta từng nghĩ rằng cánh cửa ấy phải rất dày và nặng, nhưng ta nhớ nó mở ra nhẹ tựa lông hồng. Ta hiểu rằng nếu ta bị phát hiện xâm phạm vào thư phòng của cha mà không có sự cho phép, vấn đề sẽ không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi đơn giản. Nhưng như thể một bản ngã khác tự nảy mầm, đôi chân của ta tự phát triển ý chí và tùy ý di chuyển. Thay vì cảm thấy bản thân đang lẻn vào, cảm giác như ta “chỉ là tự nhiên bước vào phòng” và ta không hề cảm thấy tội lỗi. Người cha sắc sảo của ta sẽ không đời nào quên khóa thư phòng. Do đó, thực tế là nó không bị khóa, sẽ hợp lý nếu nó chỉ là một sự cố ngẫu nhiên. Có lẽ ta cảm thấy rằng người đáng trách không phải là ta mà là những kẻ hầu.
Đó là thời điểm ta cầm lấy cuốn tiểu thuyết này.
Ở góc trên cùng bên phải của một giá sách cao hơn người. Cuốn sách đã được cất giữ ở một nơi như thể để quên đi chính sự tồn tại của nó trừ khi bạn có chủ đích tìm lấy nó. Nói cách khác, nó ở một nơi mà người ta sẽ không nhìn thấy trừ khi bạn giẫm lên thang đứng. Ta thậm chí không biết chính mình tại sao lại chú ý đến một nơi như vậy. Nhưng, như thể ta cảm thấy có gì đó ở nơi ấy, ta kéo lấy chiếc ghế cho khách được đặt ở góc phòng và trèo lên đó. Vì cha đã đến biệt thự ở ngoại ô nên chắc chắn ông sẽ không xuất hiện đột ngột. Ta không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
…… Tại sao cha lại có một cuốn tiểu thuyết lãng mạn?
Đó là ấn tượng đầu tiên ta có về nó. Ông ấy không phải là một người quan tâm đến những câu chuyện tình yêu của người khác, càng không phải là một tác phẩm hư cấu, nó thậm chí chắc chắn sẽ không bao giờ thu hút sự chú ý của ông ấy. Cha ta là kiểu người như vậy. Ngay cả bản thân ta, vì ưu tiên lớn nhất của ta là chiến đấu chống lại số phận bất hạnh của mình, dù biết rằng cuốn sách đó rất phổ biến trong xã hội thượng lưu, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đọc nó. Bởi vì ta đã từng nghe đây là một câu chuyện bình thường và rất phổ biến về tình yêu không phân biệt giai cấp. Đó là lý do tại sao, ta cảm thấy khó chịu với thực tế là một cuốn sách như vậy nằm trong thư phòng của cha và trong khi nghiêng đầu cân nhắc về nó, ta lật các trang giấy mà không hề biết rằng một bí mật quan trọng đã được giấu ở trong đó.
“Al, phiền anh có thể mở trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết hộ ta?”
Không giải thích bất cứ kiều gì, ta đột ngột yêu cầu một Al đầy bối rối đang dùng ngón tay thon dài chạm vào gáy sách để lật từng trang. Anh ấy tỏ vẻ khó hiểu nhưng vẫn làm theo lệnh của ta mà không hề miễn cưỡng. Vì chỉ là việc mở cuốn sách nên hoàn toàn không mất mấy thời gian. Sau đó, sau một lúc im lặng…
“…… Silvia-sama…?” Anh ấy nặn ra tên người em gái nhỏ của ta.
Khi ta tìm thấy cuốn sách này trong thư phòng của cha, ta đã xác nhận nội dung của nó ngay lập tức và thở phào khi thấy nó chắc chắn là câu chuyện mà ta biết. Ta không biết đó là một sự thở phào nhẹ nhõm hay chán nản. Dù sao, sức nặng trên vai ta đã được gỡ bỏ vì không có bất kì cái gì về những sự việc đang kiểm soát cuộc sống của ta được ghi lại. Và, tại thời điểm ấy, ta đã tìm ra thứ đó.
“Đây là một bức phác họa? Không, đây là một bức chân dung… phải không? ”
Ta lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của Al. Đúng vậy. Đó là những gì được vẽ trên tờ giấy trắng, ở trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết này. Một bức tranh được vẽ lộn xộn bằng một chiếc bút trông thật nguệch ngoạc. Tuy nhiên, bức vẽ này cũng đi kèm với một cảm giác bi thống về một giấc mơ phù du, thoáng qua. Giống như Al, ta cũng từng nghĩ đó là bức tranh vẽ Silvia. Cảm giác hơi hoảng sợ khi nhận ra bản thân đang ghen tị với đứa trẻ được yêu quý đó, ta đã đóng cuốn sách đó lại. Ngay cả khi mẹ của chúng ta khác nhau, sự thật rằng cả ta và Silvia đều là con gái của cha sẽ không thay đổi. …… Đó là cách mà mọi thứ lẽ ra phải như vậy. Tuy nhiên, những điều thực sự nhỏ nhặt này đã thể hiện sự khác biệt trong tình cảm mà chúng ta nhận được, khiến trái tim ta trở nên quặn thắt. Những ngón tay lần theo bìa sau cuốn sách của ta hơi run rẩy, và từ sâu thẳm trái tim, ta cảm thấy thương xót cho cha mẹ ở kiếp sống đầu tiên vì đã bỏ rơi ta. Giả vờ bình tĩnh trở lại sau khi hít thở sâu vài lần, khi ta cố gắng đặt cuốn sách trở lại vị trí cũ… cảm giác khó chịu đột ngột mà ta cảm nhận được là gì? Ta không biết, nhưng ta cảm thấy có "điều gì đó" không ổn.
“Cái đó, anh thấy đấy Al… đó không phải là Silvia.”
Nếu anh mở cuốn sách ra một lần nữa và xem kỹ từ trang này qua trang khác, anh sẽ tìm ra câu trả lời. Ngày, niên đại và tên của cha được khắc ở đó. Tất cả những bức tranh cha vẽ đều có chữ ký của ông và ngày tháng, dường như đó là một thói quen của ông và điều đó đã chứng minh tất cả. Nó chứng minh rằng những gì được viết ra ở đây, đã có từ rất lâu, rất lâu trước khi Silvia được sinh ra.
“Đây không phải là Silvia-sama…? Không thể, nhưng… khuôn mặt của người trong tranh… trông rất giống cô ấy. ”
Người phụ nữ trên mảnh giấy đó có khuôn mặt gần giống với Silvia. Vì cô ấy không được vẽ bằng màu nên không thể chứng minh đó là một người khác. Rất hiếm ở đất nước này có những người có mái tóc bạc mỏng manh giống như Silvia. Nếu người phụ nữ trong bức vẽ đó có mái tóc vàng, chỉ cần nhìn thấy cô ấy mọi người sẽ hiểu cô ấy là một người khác. Bức hình đó chỉ đơn giản là vẽ người phụ nữ đang mỉm cười vui vẻ tựa như đang nhìn thứ gì đó bên ngoài cửa sổ.
“Đây là,… mẹ ruột của Silvia.”
Một ngày trước ngày sinh của Silvia. Một khuôn mặt giống với cô ấy. Thực tế là cha đã vẽ nó. Từ tất cả những điều này, không khó để suy ra câu trả lời.
“… Mẹ ruột của Silvia-sama?”
Câu hỏi đặt ra là tại sao nó lại được vẽ “trong cuốn sách này”? “Ta” của cuộc đời đó, người đã khám phá ra cuốn sách này đã lấy nó ra khỏi thư phòng của cha và mang nó trở lại dinh thự nơi ta đang sống cùng Soleil. Sau đó, ta giấu nó trong tủ quần áo trong phòng của mình. Và, ta bắt đầu hành động để xóa đi những nghi ngờ nảy sinh trong lòng.
Ta phải đi gặp tác giả, gặp họ và nói chuyện với họ.
Không giống như ta đang bị ai đó đe dọa, nhưng ta vẫn có cảm giác mình đang bị cưỡng ép. Đối với ta, người đã trở thành “hầu tước phu nhân kế vị” và có một vài mối quan hệ riêng, ta có một số biện pháp để tìm ra tác giả cuốn sách đang sống ở đâu đó trên đất nước này, vì vậy ta không nghĩ rằng việc sắp xếp một cuộc gặp sẽ khó khăn. Sau một thời gian, và nó đã xảy ra như mong đợi. Chúng rơi vào lòng bàn tay ta, giống như một hạt mưa rơi từ bầu trời đầy mây. Cái kết giống hệt như ta đã tưởng tượng đang chờ sẵn.
“Cô ấy thật đẹp, phải không? Thậm chí còn gần giống như Silvia… ”
"Người này…"
Al thở ra một hơi tán thưởng và kinh ngạc, ánh mắt anh dán chặt vào bức chân dung của người phụ nữ. Đôi mắt xanh biếc thể hiện rõ sự tò mò và không có bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài chúng. Nó khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu Soleil là người nhìn vào bức tranh đó, chắc chắn, ngài sẽ tìm kiếm những nét đặc trưng của Silvia ở người phụ nữ được vẽ bằng mực đen. Sau đó, đôi mắt mỏng lạnh tựa băng giá này của ngài sẽ hơi chùng xuống và ngài sẽ mỉm cười thật tươi trong khi ngón tay nhẹ nhàng sờ từng đường nét trên bức chân dung. Dịu dàng, như thể ngài đang chạm vào Silvia. Bởi vì ta có thể hình dung ra cảnh này khá rõ ràng, liệu có điều gì đó không ổn ở trong ta. Hoặc không, ta đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó ở một trong những kiếp trước của ta?
"Thế nhưng, nó vẫn thật kì lạ, phải không?"
Al dời tầm mắt khỏi bức ảnh vẽ mẹ của Silvia và nhìn ta với một nụ cười gượng gạo. Sau đó, anh ấy nghiêng đầu và nói,
“Nó là tự nhiên khi mẫu thân của tiểu thư Silvia có tồn tại… không, đó là điều tất nhiên, nhưng…”
Nó vẫn thật khó tin, Al nói mà không có ác ý cũng như không có ý nghĩa gì sâu xa hơn. Anh ấy chỉ đơn giản nói ra sự thật. Có một số người tin rằng Silvia, người mang một thể chất yếu ớt chỉ là sự tồn tại mơ hồ và phù du, không phải là một con người thực sự. Họ sẽ không ngạc nhiên nếu nói rằng em ấy được sinh ra từ một hạt giống hoa. Chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu khi một người phụ nữ đã sinh ra Silvia có tồn tại. “Ta trong quá khứ” lần đầu tiên đối diện với sự thật này cũng đã nghĩ điều tương tự như Al. Vì lý do đó, ta đã bí mật cố gắng tưởng tượng về một người mà không ai biết. Màu tóc của người mẹ của Silvia. Đôi mắt của cô ấy, giọng nói của cô ấy. Ta tự hỏi liệu cô ấy có nói với giọng điệu thế nào, nếu cô ấy làm những cử chỉ, biểu cảm như thế nào khi cô ấy ôm lấy Silvia…… Thể chất yếu ớt của Silvia, nó có phải di truyền từ cô ấy? Có rất nhiều điều ta muốn hỏi và muốn biết. Nhưng ta sẽ không nhận được những câu trả lời đó. Bởi vì ta sẽ không bao giờ gặp mẹ của Silvia.
Mặt khác, có điều gì đó ta đã hiểu mà không cần phải nghiên cứu gì cả. Cuốn sách này là "cuốn sách của cha", nhưng điều này không thể hiện ra chủ nhân của nó là ai. Chính xác theo nghĩa đen.
Bên trong cuốn sách, một hiệp sĩ nào đó đã được miêu tả. Một người đàn ông thuộc một gia đình quý tộc hạng trung đã yêu công chúa của nước láng giềng… hiệp sĩ cận vệ của cô ấy. Đó chính xác là……
Cha ta.
Khi chạm đến sự thật đó, thay vì cảm thấy một cú sốc chạy khắp cơ thể, nó giống như đồng thời hình dung ra được và từ bỏ. Ah ra vậy. Ta đơn giản đã hiểu ra. Đối với xã hội của chúng ta, đó chỉ là một tình yêu bình thường, ngẫu nhiên (vượt qua rào cản giai cấp). Nhưng đối với những người liên quan, đó là chuyện tình lãng mạn nhất thế kỷ. Đó là một câu chuyện kịch tính đến nỗi nó đã trở thành một cuốn sách. Mặc dù nó được giới thiệu như một "tác phẩm hư cấu" cho phần còn lại của thế giới, nhưng các nhân vật không hoàn toàn hư cấu. Tuy nhiên, mẹ ta không phải là công chúa của một nước láng giềng. Đó là điều mà ta chắc chắn khi là con gái ruột của bà. Và nếu cô ấy không phải là mẹ, điều đó có nghĩa là nhân vật chính của cuốn sách này là một người khác.
Nhưng, cũng đúng là mẹ ta không sinh ra ở đất nước này.
“...Tiểu thư?”
Khi ta đang hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Al ngập ngừng gọi ta. Ta vẫn trôi theo dòng suy nghĩ trong khi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy. Nếu ta muốn nói với anh ấy mọi chuyện, thì ta phải làm điều đó ngay bây giờ. Tuy nhiên, làm như vậy có khả năng con đường phía trước sẽ chuyển hướng rất nhiều.
“Alfred thật đáng thương. Bởi vì anh ấy có người làm chủ nhân, Alfred đã phải chết. ”
Những lời ta nghe thấy trong kiếp trước của mình hiện lên trong tâm trí. Trong khi do dự không biết nên tiếp tục nói gì, lúc này ta từ từ mở miệng…
… … Knock, knock.
Ai đó gõ cửa phòng ta.