Khi tỉnh dậy, cơn đau đã biến mất, cơ thể cũng trở nên nhẹ hơn, tuy nhiên, tay chân tôi vẫn bị kiềm lại, mấy thứ dây nhợ lằng nhằng!
Tôi nhíu mày khó chịu khi ánh sáng cường độ mạnh đột ngột xộc vào mắt mình. Tuy nhiên, đây không phải là một trần nhà trắng xóa như trong những câu chuyện tôi đã đọc. Đó là một cái đèn chùm pha lê hết sức cầu kì, tỉ mỉ đến từng chi tiết một.
Tôi khẽ cử động mấy ngón tay, khuôn còn ê ẩm như ban nãy, tuy nhiên, tay tôi bị cái gì đó nắm chặt, chặt đến mức, tôi không thể rút ra. Tôi nhíu mắt một hồi rồi mở ra chậm rãi, khi mắt đã quen với ánh sáng nơi đây. Tiếng sột soạt bên cạnh vang lên, đồng thời, giọng nói của Ren như tiếp nối kí ức vỡ vụn trước khi tôi bất tỉnh:
– Yuki. Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người như thế nào?
Tôi nhìn sang, thấy hắn vội vã nắm chặt luôn cả hai tay tôi, chuyển từ ngồi trên ghế sang giường. Hắn cúi đầu nhìn tôi chăm chú. Nằm nói chuyện như vậy thật sự rất… có chút kì quặc, nên tôi chống ta ngồi dậy. Ren hắn đưa tay đỡ tôi, giúp tôi đặt cái gối ra sau lưng, chỉnh chăn này nọ rồi lại hỏi:
– Em có mệt không? Có nhức đầu chóng mặt hay gì không?
– Em ổn, nhưng… đây là đâu? Có chuyện gì đã xảy ra?
– Em đột ngột ngất đi, lúc đó boss chạy vào cùng nghiên cứu sinh, mọi người xúm vào kiểm tra giúp em. Bà ta nói sáng ngày mai sẽ có kết quả cụ thể, nhưng em thì không nguy hiểm gì đến tính mạng, nên bọn anh đưa em về biệt thự.
– Em… ngủ bao lâu rồi?
– Hoàng hôn, em ngủ nửa ngày rồi. Để anh xuống nấu gì đó cho em ăn. Em cứ nghỉ ngơi đi. – Ren vừa nói chẳng để tôi kịp phản ứng đã chạy ù ra ngoài, nghe tiếng hắn nói chuyện với ai đó – Yuki tỉnh rồi, mọi người vào trò chuyện với cô ấy đi.
Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường, cảm nhận sự quan tâm của hắn, vô cùng mãn nguyện. Dù khuôn mặt hắn ban nãy hằng sâu sự tiều tụy vì lo lắng, cũng có chút an tâm khi thấy tôi đã tỉnh lại, thì Ren của tôi vẫn rất đẹp trai.
Nhưng kể ra cũng hay thiệt. Tôi vốn sợ phải kiểm tra, đối mặt với kim tiêm và mấy cái máy móc sực mùi kim loại kia, thật không ngờ tất cả đều được thực hiện trong lúc tôi đang mơ màng chẳng biết cái mô tê gì hết.
Thật là hay mà! Thật là hay quá! Đúng là trong cái rủi có cái may, ngất đi mất hết ý thức vậy mà cũng có điểm tốt.
Tiếng cửa mở lại vang lên, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ biến thái. Chito chạy ù vào, ôm chầm lấy tôi, khóc, cười, nói dường như được thực hiện cùng lúc:
– Cậu làm tớ sợ chết mất. Tự nhiên lăn đùng ra ngất, Ren phóng thẳng từ trên tầng xuống bên cậu luôn, may mắn là chân hắn không bị làm sao ấy. Còn cậu nữa, lúc tớ đến bên cậu ấy, thấy mặt cậu xanh lè, cứ như không còn máu vậy! Tớ gần như chết khiếp. Khi nghe boss nói cậu không sao, tim tớ như sống lại vậy…
– Cô bỏ cái trò khiến người khác hồn vía lên mây đi. Thật là, Kurai cũng rất lo cho cô đấy. – Dragon đứng phía sau lên tiếng, rõ ràng là khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn có chút vui vui, vậy mà giọng điệu vẫn vậy, chẳng tử tế hơn được tí nào.
– Vậy cậu giúp tôi gọi anh ấy nhé.
– Được. Để tôi đi thông báo tình hình. – thằng bé nói rồi chạy đi luôn.
Ajita đứng phía sau chỉ nhìn Chito khóc lóc ỉ ôi chứ không nói gì, dịu dàng mỉm cười với tôi một cái.
– À mà… mọi người đã ăn tối chưa vậy?
– Chưa. – Chito đáp lời câu hỏi của tôi.
– Vậy… chúng ta đi ăn, tớ đói quá.
– Được được. Chúng ta cùng xuống bếp nấu ăn. – Chito gật đầu như đứa con nít, chỉ cần cho kẹo thì bất cứ điều gì cũng làm.
– Để anh dìu em. – Ajita chu đáo nói.
Dứt lời, anh ấy đỡ người tôi dậy, bế bổng tôi lên, còn mớ dây nhợ chằng chịt kia được nối với một cái cây sắt, trên đó có treo một chai truyền dịch, được Chito cầm theo.
Chúng tôi chạy đi gọi Dragon rồi xuống bếp. Ren vừa vặn đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi. Năm người chúng tôi cùng ăn… bầu không khí có chút kì dị, khi cả thảy bốn người kia cùng quan tâm chăm sóc tôi, lo cho tôi đến từng hạt cơm một, như thể tôi sẽ biến mất trước mặt họ.
Nhất là Ren, bình thường hắn vốn rất bá đạo rồi, nay tôi lại còn vừa tỉnh dậy, hắn lại càng bá đạo hơn.
Ở giữa bữa ăn, Kurai cũng đến tham gia, anh và Chito từ khi nào đã xóa bỏ hiềm khích, ăn cùng nhau vô cùng vui vẻ.
…
Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa khiến tôi giật mình thức giấc, bên cạnh trống huơ, hơi ấm của Ren chỉ còn vương lại trên ra giường, có lẽ hắn chỉ mới rời đi. Tôi xuống giường, đi thẳng ra ban công nhìn ra cổng. Boss cùng Ren tiến vào trong nhà. Tôi vội vàng chạy đi vệ sinh cá nhân rồi phóng thẳng xuống nhà.
Ren đặt trước mặt boss một tách trà nóng, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa xộc vào cánh mũi.
Hắn ngồi xuống đối diện bà ta, tôi vội vã chạy đến ngồi cạnh hắn. Ren tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn sang tôi, quan tâm hỏi:
– Em thức rồi à? Không ngủ đi.
– Ừ. Em dậy rồi. – tôi đáp bừa, rồi nhìn sang boss – Có kết quả rồi?
– Đúng vậy. – bà ta gật đầu, nhìn thẳng vào chúng tôi không chút giấu diếm niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi cuối cùng ước mơ bấy nhiêu lâu của bà ta đã trở thành hiện thực, bà ta đã nghiên cứu được đứa con của một DW và một WW – Theo nghiên cứu cho thấy, cấu trúc cơ thể của cô đang thay đổi, từ WW, cô đang dần biến thành DW. Hơn nữa, gen của cô cũng rất linh động, chúng cùng nhau biến đổi.
Sau đó là một loạt những từ ngữ chuyên môn, tôi chỉ nghe, mà không có hiểu. Nhưng túm chung lại là, bây giờ tôi đang biến đổi thành DW.
Boss nói xong, cả ba rơi vào trầm mặc. Ren một hồi sau mới lên tiếng:
– T… tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra?
– Đứa con sinh ra từ một DW và một WW có thể tồn tại được vốn đã là chuyện hiếm thấy, chính vì vậy, chúng có sức mạnh rất lớn, hơn nữa, não bộ cũng phát triển vô cùng mạnh mẽ, thần kinh và lí trí cũng rất tuyệt hảo. Chúng có thể tự chọn loại pháp sư cho mình. Khi còn nhỏ, Yuki rất lương thiện và tốt bụng, nên hẳn là con bé thích làm WW hơn, trong vô thức, cơ thể con bé đã biến đổi thành WW. Dạo gần đây, có lẽ là vì áp lực từ cộng đồng khi hai người một WW một DW ở cạnh nhau, nên con bé lại mong muốn mình trở thành một DW để có thể ở cạnh Ren. Con lai có sức mạnh hơn một pháp sư thuần chủng vì họ có thể thay đổi loại, hơn nữa, khả năng tiếp thu phép thuật cũng vượt xa những pháp sư bình thường. Một DW chỉ có thể học những đòn tấn công, cùng phép trị thương đơn giản. Một WW chỉ có thể học về trị thương, và những phép tấn công bình thường. Nhưng con lai như Yuki lại có thể sử dụng cả hai loại một cách thuần thục. Đó là ưu điểm. – boss giải thích – Đó chỉ là phán đoán sơ bộ, vì bộ não của Yuki rất khó để có thể phân tích rõ ràng hơn. Và đó là giả thuyết chúng tôi đã đặt ra.
– Vậy, cô ấy ngất đi và không thể sử dụng phép thuật là vì…
– Trong quá trình biến đổi, cơ thể trở nên không bình thường là chuyện hiển nhiên. Cậu cũng biết đó, DW có luồng khí xanh, trong khi WW có luồng khí trắng. Yuki bây giờ là đang đấu tranh ở giữa hai màu sắc đó. Chúng tấn công nhau nên tự triệt tiêu nhau, kết quả là màu sắc biến mất, cô ấy sẽ trở thành con người trong một khoảng thời gian ngắn. Đó là thời điểm Yuki mất đi phép thuật. – bà ta lại kiên nhẫn giải đáp – Một thời gian sau, phép thuật sẽ tự nhiên trở lại. Chúng tiếp tục triệt tiêu nhau, sẽ lại biến mất rồi xuất hiện. Đó là nguyên nhân cho hiện tượng con bé không có phép thuật.
– V… vậy sao. – tôi loáng choáng, trong đầu tôi vang lên mấy tiếng keng keng đinh tai. Thì ra cấu tạo của tôi lại phức tạp đến như vậy… thật nhức não.
– Dù gì thì, cậu cũng nên đưa cô ấy đến tổ chức thường xuyên, chúng tôi có thể tiến hành kiểm tra định kì những thay đổi của cơ thể con bé. – boss nói rồi đặt một sấp giấy bọc trong bìa kính lên bàn – Những gì tôi nói từ nãy đến giờ đều được ghi chép trong đây, có gì không hiểu thì hãy nghiên cứu thêm. Tôi về đây.
– Được. Cảm ơn cô. – Ren gật đầu – Không tiễn.
Hắn nói rồi trở nên im lặng, cầm sấp giấy lên lặng lẽ đọc, chẳng quan tâm việc tôi chạy theo boss.
– Cô tìm tôi à? – boss cất giọng nhỏ nhẹ hỏi tôi. Dù chúng tôi hiện tại không còn thù địch, cũng chẳng phải bạn bè, nhưng tôi cảm thấy bà ta rất tốt, rất có khí chất.
– Phải. Tôi muốn cảm ơn cô vì ngày hôm qua. Mọi người làm việc vất vả rồi. – tôi mỉm cười. Ánh mắt boss trong phút chốc trở nên vui vẻ… nét mặt xét nét đề phòng từ nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.
– Ừ. Thật ra người phải cảm ơn là chúng tôi mới đúng. Nhờ có cô mà tiến độ công việc tăng lên đáng kể. Vậy nên, cô sẽ ổn thôi. Mọi việc sẽ đâu vào đấy, chúng tôi sẽ kiểm tra giúp cô. – boss nói, bà ta khẽ cười rồi quay đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng cô độc kia, cảm thấy có chút gì đó giống với hình bóng của ba hắn… thật thảm thương.
Tôi quay vào trong nhà, Ren vẫn im lặng đọc tài liệu ghi chép, khuôn mặt nghiêm túc, đôi chân mày sắc lạnh thi thoảng nhíu lại rồi lập tức giãn ra. Đôi môi mím mím đầy căng thẳng. Chẳng biết sao, hắn nghiên cứu tư liệu về tôi, nhìn chằm chằm vào số liệu ghi chép được từ trên cơ thể tôi, mà tôi có chút ngượng, cứ như Ren đang nhìn thẳng vào tôi vậy.
Tôi rót cho hắn tách trà đặt lên bàn rồi lẳng lặng xuống bếp nấu bữa sáng.
Mùi hương nồng nàn lan tỏa khắp căn nhà. Dragon từ trên lầu cười tươi chạy xuống, luôn miệng hát: “Giờ ăn đến rồi.”
Vừa thấy tôi, thằng bé liền hỏi:
– Ơ, hôm nay là cô nấu à? Ren đâu? Rõ ràng hắn đã bảo không muốn để cô động vào bất cứ thứ gì…
– Anh ấy đang bận, cậu mau sang đây ngồi. Đừng có làm phiền Ren. – tôi nói rồi tắt bếp, sau đó tháo tạp dề.
– Không gọi anh ta cùng ăn sao? – Dragon dù nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên ghế, thằng bé hít hà – Thơm thật đấy! Cô chỉ hữu dụng trong việc này thôi.
– Hừ. Còn nói nữa thì khỏi ăn nữa nhé. – tôi bĩu môi giận dỗi. Dragon cười nhạt, thằng bé bắt đầu ăn.
Bữa sáng tôi nấu rất đơn giản, chỉ có trứng ốp lết, thịt bò xào, lát bánh mì nướng và sữa tươi, ba phần tính luôn cả Ren, nhưng hắn lại đang chăm chú làm việc, tôi không nỡ phá đứt tư duy của Ren.
Tôi và Dragon dùng bữa xong, mới thấy Ren xoa bụng đi vào. Hắn cười nhạt:
– Tại sao không gọi anh vào ăn?
– Em đi hâm nóng giúp anh.
Tôi vừa nói vừa đứng lên khỏi ghế, lấy dĩa thức ăn của hắn cho vào lò, bấm nút rồi đứng cạnh bên chờ đợi. Ren cười khẩy, hắn đứng sát sau lưng tôi, vòng tay qua thắt lưng, kéo tôi tựa vào người hắn.
– Không bao lâu nữa, em sẽ trở thành DW, nhưng Yuki này…
– Hả?
– Vậy từ trước đến nay, công sức của anh đổ sông đổ bể? – hắn nói, cúi người vùi mặt vào tóc tôi.
– Tôi đi đây. – Dragon mặt mũi đen thui chạy sang hậu gia chơi với Chito.
– Ý anh là… việc thay đổi luật lệ ở MS?
– Ừ. – tôi có cảm giác, hắn đang hít lấy hương thơm còn vương trên tóc tôi.
– Ai nói với anh là đổ sông đổ bể. Anh hãy xem như… e hèm… đó là cách anh thể hiện tình yêu với em. Em thấy rất cảm động. Nên những việc lúc đó anh làm, thật sự không có lảng phí mà… á!
Cả người tôi đột nhiên bổng lên. Ở eo và mông tôi có một lực nâng. Hắn đặt tôi ngồi trên bàn ăn, còn mình áp sát vào. Mắt kề mắt, mũi kề mũi, miệng kề miệng, chúng tôi cách nhau không bao xa, Ren đột nhiên cười khẩy:
– Em thật là biết cách an ủi người khác.
Tôi chỉ biết cười trừ. Ren áp môi lên môi tôi, một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
– Vậy… tiếp tục an ủi anh đi. – hắn nhếch mép.
– Th… Thì… ngoài việc làm em vui, anh còn giúp được cho rất nhiều cặp đôi tréo ngoe khác ngoài anh và em, anh cũng thấy làn sóng phản ứng dữ dội đó.
– Anh thích lí do thứ nhất hơn. – hắn nói xong, liền cúi xuống hôn tôi, lưỡi hắn nhanh chóng tách môi tôi luồn vào trong.
Tay hắn siết eo tôi, tôi cũng vô thức vòng tay qua ôm lấy cổ hắn. Chúng tôi đắm chìm trong nụ hôn. Tiếng ‘bong’ từ lò vi ba vang lên, thể hiện mọi thứ đã hoàn tất, nhưng nó chẳng thể lọt vào tai tôi đến là một ít.