– Đêm nay mấy đứa đến biệt thự của ta đi. – giọng của ba Ren vang lên.
Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía đó, sau đó lại cùng nhau đưa ánh mắt về phía Ren. Hắn vẫn không chút cảm xúc nhìn ba hắn chằm chằm, lại nữa, tôi lại thấy nó trong ánh mắt Ren, cái cảm xúc đó. Không để hắn nói gì, tôi liền chen vào luôn:
– Cảm ơn bác, bác thật tốt quá. Tụi cháu mang ơn bác.
Cả bọn thế là lại chuyển ánh nhìn sang tôi.
– Đi thôi ạ. – tôi nói luôn. Thật không biết hôm nay tôi ăn phải cái gì mà gan nó to ra gấp ba bình thường.
Ren lúc này chỉ nhìn tôi chằm chằm suy nghĩ cái gì đó. Chito nuốt nước bọt khều khều tay áo tôi:
– Yuki à… cậu…
– Sao thế? Đi thôi.
Cả đám không có chút phản ứng, hết nhìn tôi rồi nhìn Ren, rồi sang ba hắn. Ba hắn lại đặc biệt nhìn tôi chăm chú như thể tôi vừa nói gì đó ghê gớm lắm, chỉ là… không ai dám cử động. Không khí như nghẹt thở chờ phản ứng từ Ren.
Hắn chỉ im lặng nhìn tôi một hồi, rồi quay người, cúi đầu, lạnh lùng nhả ra hai chữ:
– Đi thôi.
Tôi cười toe toét chạy đến đi bên cạnh hắn, còn vừa cười tươi rói nhìn hắn vừa cùng hắn bước đi. Dường như… tôi nghe thấy rất nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm phía sau, khi không xảy ra chiến tranh.
Thật ra tôi nghĩ Ren không còn hận ba hắn từ khi nghe câu chuyện giữa ông ta và boss ban nãy, dám tự mình quyết định cũng là do tôi có lí do.
A… có một lí do quan trọng hơn cả.
Vừa bước vào phòng khách biệt thự, tức là vừa đặt chân zvào nhà, tôi đã luôn tay luôn mồm, một tay đẩy hắn bật ngửa ra ghế, một tay bắt đầu cởi áo hắn, miệng thì bô bô:
– Bác cho cháu hỏi nhà mình có hộp dụng cụ y tế không ạ? Vai của Ren bị thương rồi.
– À… ừ, để bác cho người trị thương…
– Cứ để cô ấy tự làm. Chỉ cần giúp chúng tôi chỗ ở là được rồi. – Ren xen ngang.
– … – ông ta im lặng một hồi, nhìn Ren bằng đôi mắt bị tổn thương – Được rồi, vậy ta cho người đưa mấy đứa về phòng. Còn Ren thì… sẽ có người đem hộp dụng cụ đến cho Yuki.
Tôi cười khẽ gật nhẹ đầu tỏ ý muốn cảm ơn.
Dragon một phòng, Ajita và Chito một phòng, tôi và Ren một phòng. Sau khi chia như vậy thì ai về phòng nấy, nghỉ ngơi lấy sức vì quá mệt.
Lời tác giả.
Phòng của Chito và Ajita…
Hai người này vừa vào phòng đã ngượng chín người.
Cái thể loại phòng gì mà… cứ như phòng đêm tân hôn vậy, kiểu trang trí đó cứ như là hối thúc người ta mau mau sinh con đi vậy… hơn nữa là, ban nãy ở G, hai người này đã có một tình huống rất… rất đỏ mặt.
Đi men theo cái hành lang cong cong dài thượt kia, anh thở dài:
– Trung tâm cũ của tổ chức không có rộng mà hoành tráng như thế này, cũng không có nhiều bẫy như vậy.
– Nhắc mới nhớ, hình như trước kia anh từng ở đây. – cô ngẩng đầu hỏi.
– Phải, nhưng trước kia trung tâm không được đặt ở đây. Nó… – anh đang nói thì đột nhiên im bặt vì nghe tiếng bước chân, liền túm lấy tay cô kéo sát vào tường, khuôn mặt đầy đề phòng. Vì áp cô sát tường nên hầu như khoảng cách giữa hai người là không, cả thân thể anh dính chặt vào người cô đầy khiêu khích, nhưng theo cô thấy thì hình như chỉ có một mình cô bối rối mà thôi. Ép người cô đã đành, để cho chắc ăn, anh còn nắm chặt hai tay cô. Cô nhất thời hoản loạn.
– C…
Cô định lên tiếng hỏi thì bị anh chặn miệng… bằng miệng anh.
Những chữ định phát ra nhỏ dần rồi lọt luôn vào bụng không dám ỉ ôi nữa.
Giữ miệng cô như vậy một hồi, anh mới buông ra, lấy ngón tay trỏ đặt lên môi cô, ý bảo giữ im lặng.
Anh thản nhiên làm rồi hơi nhích người về sau để xem xét tình hình.
Chito cô biết, biết rất rõ, cái con người này chỉ cần đang làm việc thì sẽ hành động mà không suy nghĩ, cũng không quan tâm mặt cô đang đỏ đến nóng ran lên… sau khi xong xuôi hết mới bắt đầu có phản ứng về những việc đang làm… cái con người ngây ngô này… Tính cách này của anh khiến cô chống đỡ rất cực khổ.
Lần trước ở hậu gia, anh trong thư phòng làm việc vào ban đêm, cô ở bên ngoài sốt ruột không thôi, còn luôn miệng lầm bầm chửi rủa, tại sao làm giáo viên y tế cũng có việc làm giấy tờ, nhiều đêm anh thức trắng để làm việc. (Thật ra là việc của công ty của Kurai.)
Anh thức làm việc, còn cô thì lo lắng sức khỏe cho anh, cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng không thôi, cuối cùng cô quyết định xuống bếp pha cà phê và lấy ít bánh quế cho anh.
Cầm khay nước và thức ăn trên tay trái, Chito mở cửa bằng tay phải rồi bước vào, hương cà phê thơm ngào ngạt xộc vào phòng nhanh chóng lan tỏa, mà Ajita lại không hề chú ý, đôi mắt kia chăm chú quan sát tờ giấy trên bàn, tay liên tục ghi chép, thi thoảng lại lấy tờ khác lên xem, hạ tờ kia xuống, đôi mắt đảo qua đảo lại rồi thôi.
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu kem, vẫn là phong cách như ngày thường, nhưng không hiểu sao nhìn tuyệt vời đến vậy.
Những khi anh tập trung làm việc như vậy, thật ra rất dễ gây nghiện. Chito rất thích những khi anh chăm chú như vậy, đôi mắt sâu thẳm kia lúc đó rất linh hoạt, khiến người ta như bị hút vào, hệt như nam châm ngàn tuổi không bao giờ mất công dụng.
Cô nhìn anh ngơ ngác đến quên luôn lí do mình vào đây. Anh đột ngột dừng tay, ngẩng đầu, đôi mắt đó chiếu thẳng vào Chito khiến cô giật mình, tay run bần bật suýt là rơi luôn cái mâm.
Anh cười dịu dàng, mép môi hơi nhếch lên, trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt trầm lặng làm việc vài giây trước cứ như không có tồn tại. Lúc này anh vô cùng hiền từ, khẽ hỏi:
– Em làm gì mà ngẩn ngơ thế? – bị anh đâm trúng tim đen, Chito cười gượng đặt mâm thức ăn xuống một góc bàn.
– A… em mới pha cà phê giúp anh… với cả… em sợ anh đói… nên là… nè. – cô lắp ba lắp bắp.
– Cảm ơn em. – chất giọng trầm ấm như rượu ngọt chảy vào tim cô, vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy chóng vánh say say.
Anh nói xong vươn tay lấy ly cà phê mấp môi… anh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn cô:
– Ngon lắm, cảm ơn em.
Chito chỉ biết gượng gạo cúi đầu, lí nhí:
– Anh ăn đi. Buổi chiều anh đâu có ăn nhiều, cẩn thận đau bao tử.
Ajita khẽ cười tay phải bắt đầu viết, tay trái cho bánh quế vào miệng, khẽ ngậm… ngậm ngậm nhai nhai một hồi, anh mới nói mà không ngẩng đầu:
– Em ngồi đi, đứng đó làm gì?
Chỉ là cô đang bận ngắm anh nên quên mất cái chân mỏi nhừ của mình? Không thể nói như vậy được! Chito cười cười ngồi xuống, nở nụ cười ấm áp. Anh vừa viết vừa nói:
– Em cũng ăn đi.
– Không cần đâu, nhìn anh ăn em cũng thấy no rồi.
– Nói vậy sao được, em mau ăn đi. – anh vừa nói vừa cho cây bánh khác vào miệng.
– Anh cứ ăn đi. Nhìn anh ăn thấy ngon thật đấy. – Chito cười tít mắt. Nhìn Ajita vậy thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, ăn làm gì chứ?
Chỉ là, cô vừa dứt lời thì anh đột ngột đứng dậy, một tay chống lên bàn một tay cầm lấy cằm cô hơi kéo xuống, đồng thời kéo mặt Chito ngẩng lên, cô vô thức không chống đỡ để mặc anh làm. Cây bánh trên môi Ajita vừa vặn đưa vào miệng Chito.
Hai khuôn mặt kề sát nhau. Đôi mắt anh vẫn tĩnh lặng, khuôn mặt anh trầm trầm không chút cảm xúc, anh cắn một miếng rồi để lại cây bánh trên môi cô, vẫn còn hơn một nửa.
Ánh mắt ban nãy của anh rõ ràng là ánh mắt nghiêm túc, nhưng là đang nghiêm túc ở công việc, biết rõ là vậy, Chito vẫn không khỏi hạnh phúc vì đôi mắt đó trong vài giây ngắn ngủi ấy là dành cho cô.
Vừa rồi chóp mũi hai người chạm nhau… là nụ hôn mũi trong truyện tranh mà cô vẫn hay đọc… a… thật là lãng mạn.
Mặc kệ Ajita có quan tâm hay không, mặc kệ anh đang nhìn mình hay không, cô trưng ra khuôn mặt phởn nhất có thể, nụ cười kéo rộng đến mang tai. Ngồi trên ghế đối diện anh, hai người cách nhau có cái bàn gỗ, không gian đầy hoa của cô vậy mà chẳng ảnh hưởng đến anh. Ajita đang vô cùng tập trung trong công việc…
Trong tình huống này… có thể nói là cô bị bơ không nhỉ? Cơ mà… cô vẫn thấy hạnh phúc không thôi, nụ cười trên môi không thể tắt được.
Mãi đến vài tiếng sau, anh mới xong việc. Lúc đó Chito đã ngủ gục trên bàn. Anh nhìn cô ngủ, khẽ cười, đứa tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt lơ đãng đảo vòng, dừng lại ở dĩa bánh quế trên bàn… lúc này anh mới bắt đầu nhớ đến khoảnh khắc ban nãy, khi hai đứa chạm vào nhau, thật tự nhiên… là anh tự nhiên…
Bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện ra thật ra lúc nãy, mặt của Chito rất đỏ… anh lúc này mới thấy ngượng.
Trời đất, sao anh có thể làm những việc như vậy một cách tự nhiên như thế… trời ơi trời ơi…
Anh nhíu mày đau khổ gục đầu xuống bàn, mắt lờ đờ như tự kỉ lèm bèm lầm bầm, mãi một lúc sau ngẩng đầu dậy mới thấy Chito đang nhìn anh chằm chằm, còn cười thích thú.
Không biết sao thấy Chito, mặt của anh lại nóng ran hết lên… thật là… anh ngượng ngùng quay đi, che bối rối:
– Đ… Đi thôi. Đi ngủ nào.
Quay về quay về… cô biết rõ anh thường như vậy… vừa nãy hôn cô, xem một lát nữa, anh sẽ phản ứng như thế nào. Thật đáng yêu chết mất!
Anh thở dài, hàng chân mày giãn ra:
– Không sao rồi… đi tiếp th…
Lúc này anh nhìn xuống mới phát giác được, tay mình đang nắm chặt lấy tay cô, cứ như thể buông thõng một cái cô sẽ chạy mất.
Lúc này anh mới nhớ lại ban nãy… anh đã làm gì…
Mặt anh còn chưa kịp đỏ lên thì Chito đột ngột kéo anh đi tiếp. Bàn tay nhỏ bé của cô kéo tay anh, dù lực đạo rất yếu nhưng cũng đủ để khiến tim anh đập thình thịch, đập mạnh đến nỗi tiếng tim ù đi tất cả, anh không còn nghe thấy gì nữa.
Chito đột ngột giật Ajita một cái, anh mới hoàn hồn nhìn quanh quất, phát hiện ra phía trước lại có tiếng nói.
Chito phản xạ nhanh chóng liền đẩy anh vào tường, ép sát anh giống như anh đã từng làm ban nãy.
Ajita cúi đầu nhìn Chito chằm chằm, đôi mắt nghiêm nghị chiếu thẳng vào cô vẫn còn rất ngạc nhiên. Chito nhìn nhìn về phía hành lang rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện mình đang bị chiếu tướng, mặt cô nàng cũng vô thức đỏ lên.
Anh vốn sợ rằng, nếu bản thân chạm vào Chito, sẽ vô tình dẫn đến những hành động khiến cô bị tổn thương, chính vì vậy, những động chạm đơn giản như thế này anh cũng không thấy quen… giống như một chân trời mới vừa mở ra trước mắt. Cơ thể nhỏ bé mềm mại của Chito áp vào anh, như thể dải bông mềm mại xoa dịu làn da anh. Đôi mắt to tròn ngước lên đó… anh muốn nó mãi mãi hướng về phía mình, chỉ một mình mình mà thôi.
Chính vì vậy anh mới nói với cô, mong muốn độc chiếm của anh rất cao… rất cao… anh sợ sẽ gây khó chịu cho cô, và khiến cô ghét anh vì cái tính cách đó.
Chính vì vậy, anh mới hạn chế hết tất cả mọi động chạm của mình, mặc dù nhìn cô loay hoay trong bếp, anh rất muốn ôm chặt, nhìn cô ngủ say trên chiếc giường do chính anh chọn, anh rất muốn vuốt ve gò má đó, nhìn cô…
Bây giờ nhìn Chito, thấy cô yên vị trong lòng anh, một xúc cảm đặc biệt trỗi lên. Thật tình thì… anh nghĩ phương pháp của anh như thế là không ổn, chỉ là anh sợ anh sau này sẽ phải trách cứ bản thân khi mình đã gây ra lỗi lầm. Thực tế mà nói thì… càng cố gắng tránh xa cô, trái tim anh lại gào thét càng dữ dội hơn. Cứ tưởng tượng như là… nếu bạn ăn kiêng thì cảm giác thèm ăn sẽ càng bộc phát kinh khủng.
Lúc này… ngay lúc này… Ajita biết cô chỉ là vô tình chạm vào anh, nhưng anh rất muốn, thật sự rất muốn hôn cô, rất muốn đè cô ra… chỉ là nếu ở đây thì không tiện… cảm giác ham muốn lại trỗi dậy. May mắn thay nơi đây là hang địch, nếu không, anh đã không thể kiềm chế được mình… chỉ là… gương mặt của cô khiến anh phát điên.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô giật mình lùi lại phía sau, cúi đầu ngượng ngùng.
Kết quả là tiếng bước chân một lát sau lại im bặt.
Và kết quả thứ hai là… sắc hồng tràn ngập khuôn mặt khả ái của cô và khuôn mặt điển trai của anh. Cả hai sau đó rơi vào trầm mặc, chỉ im lặng nắm tay nhau bước đi bên cạnh nhau.
(Còn tiếp)