Chito thì ra đi tìm Izumo, lôi cô ta đến trước mặt tôi.
Không để tôi kịp nói gì, Chito đã nói trước, hơn nữa còn nói bằng chất giọng đáng sợ… những người thần tượng Chito không khỏi một phen giật mình, vậy mà cô nàng chẳng thèm quan tâm. Bây giờ trong mắt Chito chỉ còn lại tôi, cô ấy, những tấm hình, và Izumo.
– Cô nói xem, những thứ này là do cô làm đúng chứ?
– Gì… mày nói thế có bằng chứng không? – Izumo rất tự tin hất hàm cười khẩy – Tao thấy hình như là mày làm mới đúng. Bạn bè như vậy thì không nên chơi với nhau đâu.
– Vậy hôm qua cô lén lén lút lút trước khách sạn này làm gì?
Chito trừng mắt nói. Tôi liền quay sang nhìn nhỏ với ý hỏi “Sao cậu biết.” Chito tất nhiên rất hiểu tôi, chỉ thấy ánh mắt của tôi đã không để tôi hỏi thành lời mà giải thích luôn.
– Hôm qua lúc tớ và Dragon xuống nhà hàng ăn tối thì tớ đột nhiên thấy thèm mì, mà trong nhà hàng lại không có, nên tụi tớ mới ra ngoài ăn, thấy Izumo thập thò ở sảnh. Nghi ngờ cô ta lắm mà… cái góc chụp này chính xác ở vị trí cô ta ngồi.
Cả trường bây giờ bu thành một cục xung quanh chúng tôi bàn ra bàn vào. Sự xuất hiện của Chito và Izumo không những không làm giảm nhiệt mà còn khiến mọi người bàn tán càng sôi nổi hơn. Họ giống như đang bàn tán về những tình tiết trong một bộ phim đang nổi.
– Đó chỉ là mày nói vậy thôi. Làm gì có bằng chứng.
– Cô nghĩ khách sạn đó không có bảo vệ sao? Tôi xem như có nhân chứng chứng minh cô có mặt ở đó đến tận khuya.
– Bao nhiêu người ra vào khách sạn, mày nghĩ họ nhớ đến tao không?
– Vậy là thừa nhận rồi? Mà này… cô cớ gì cứ phải theo làm phiền chúng tôi như vậy? Cô và chúng tôi mỗi người có một cuộc sống riêng thì hãy tận hưởng đi, tại sao phải cố gắng dính vào chúng tôi? Cô thích tôi à? – Chito cười khẩy đầy khinh bỉ. Vẻ mặt khinh miệt đó khiến tôi thấy rất hả dạ a…
Cả trường này như thế nào không quan trọng, chỉ cần những người tôi tin tưởng cũng tin tưởng tôi là được.
– Mày cố gắng chứng minh việc này do tao làm làm gì? Ở đó mà bênh vực cho con bạn mày đi. Dù người chụp tấm hình này có là tao đi nữa, thì cũng không có thay đổi việc con nhỏ này vào khách sạn với trai.
– Nếu cô đã ngồi đó, thì con mắt nào của cô nhìn thấy tôi thật sự làm vậy? – tôi giờ mới lên tiếng chất vấn.
– Chẳng phải mày vừa thừa nhận đó là sự thật sao? Kể cả Ryuu cũng…
– Xin lỗi. Nhưng tôi cần đính chính lại. Tôi nói đây là sự thật… vì nó chính là sự thật. Người trong hình quả thật là tôi. Tuy nhiên… tôi chưa hề lên tiếng nói, tôi đã vào khách sạn với trai. – tôi liền nhún vai giải thích. Ý đồ của tôi chính là như vậy.
– Cái con này! Giải thích kiểu đó cũng giải thích được! Tao nói mày lẳng lơ không phải à? – giọng một con nhỏ gào lên, một cuốn sách dày như từ điển văng đến chỗ tôi. Tôi giật mình lách người sang một bên… nếu gáy cuốn sách đó mà đập vào đầu tôi thì có mà đi khâu mấy chục mũi a.
Cái trường này thật là quá đáng hết sức a! Giải tỏa áp lực của mình bằng cách trút giận lên người khác. Mà cách trút giận lại chính là bạo lực! Ở đây không có bụi phấn cũng chẳng có giẻ lau, bên tay chỉ có cuốn sách cũ sắp vứt đi đến nơi vì đã hết năm học, liền thẳng tay vứt đi luôn không thương tiếc.
Sau đó thì… tập, vở, sách,… bay thẳng đến người tôi như trong phim ấy. Tôi lúc này chỉ biết đứng nhìn, chờ đợi mọi thứ trút lên đầu mình thì Chito đứng chắn trước tôi, thẳng tay tung hết mọi thứ ngược về phía họ, khiến cả trường bây giờ đã nháo nhào nay còn bát nháo hơn.
– Rè… rè… yêu cầu… rè… yêu cầu các em trở về lớp học! Rè… mau lên. Những ai còn ở lại… rè… trên sân trường sẽ có hình phạt thích đáng. – tiếng ông hiệu trưởng hói vang lên. Tôi mỉm cười. Lần đầu tiên tôi thấy yêu cái tiếng của ổng.
Tuy vậy, một cảm giác khó chịu dâng lên trong tôi. Rõ ràng, vấn đề này chưa được giải quyết gì cả, tôi vẫn chưa thể minh oan, mà thật ra ngay giờ phút này, tôi cũng không biết, bản thân mình có thật sự muốn giải thích cho những người… không liên quan gì đến tôi này.
Thật ra mà nói, chỉ cần Chito hiểu tôi không làm gì sai. Nhưng cảm giác thất bại vẫn khiến tôi thấy rất bực bội.
Cả trường tặng cho tôi cái nhìn hằn hộc nhất rồi nháo nhào lên chạy về lớp, cả Izumo cũng chỉ liếc tôi một cái rồi quay lưng đi, trong khi Chito mặc kệ, chẳng quan tâm quay sang hỏi tôi:
– Không sao chứ? Có bị thương không?
– Không. Tớ ổn mà! Không sao đâu.
– Nhưng mà… người đó là ai vậy? Tên con trai đó… – Chito dè chừng nhìn về người con trai trong tấm hình, suy nghĩ một chút lại nói – Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy giống ai cả. Là ai vậy?
– Tokio… tên biến thái ở quán cafe, và cũng là cánh tay đắc lực của boss trong tổ chức G.
– Là cánh tay đắc lực của boss… nhưng hắn ta có chức vụ gì trong tổ chức chứ?
– Đó là điều tớ vẫn rất băn khoăn… thật ra thì… dạo này hắn ta hay cố gắng thiết lập mối quan hệ với tớ, không biết đó là lệnh của boss… hay sao… dù tớ cũng đang định kết bạn với hắn ta để thăm dò.
– Nguy hiểm quá… cậu…
– Không sao. Dù gì thì đây cũng là vấn đề về gia thế của tớ. Tớ… muốn biết thêm. Cơ mà… tớ nghĩ tớ nên nói cho cậu.
– Chuyện gì?
– Lần trước có một người phụ nữ tự nhận là mẹ của Tokio đến nói chuyện riêng với tớ, cái kiểu muốn tớ cắt đứt mọi quan hệ với hắn ta ấy… sau đó bà ta lại xuất hiện ở nhà Ren… mà tớ nghi ngờ bà ta là boss. Sau này nghĩ lại mới thấy mọi thứ thật sự rất trùng hợp.
– Hừm,…
– Từ dạo đó tớ cũng không còn gặp lại người phụ nữ đó nữa. – tôi nói ra… nhưng giống như đang ngẫm nghĩ hơn.
– Cậu sang lớp tớ đi.
– Để làm gì? – tôi tạm gác vấn đề tổ chức sang một bên, mỉm cười với Chito.
– Cậu còn dám về cái lớp đó à? Mà bây giờ cậu còn không có phép thuật nữa, làm sao tự mình bảo vệ mình được? Ít ra hãy sang DW A1.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
– Không cần đâu, tớ sẽ xuống sân sau ngủ, sẽ chẳng ai biết cả.
– Chuyện này…
– Đã nói không sao mà. Cậu không tin tưởng khả năng ứng biến của tớ ư? – tôi mỉm cười, vỗ vai trấn an Chito rồi quay lưng bước đi.
– Bực quá! Nếu hôm nay tớ không có buổi họp thì có thể cùng cậu rồi. Năm sau tớ nhất định không làm lớp trưởng nữa. – Chito hằn hộc nói.
– Không cần lo mà. Cậu cứ làm việc của cậu. Tớ sẽ ổn thôi. Mạng tớ lớn lắm.
– Mạng lớn đến nỗi ngã từ tầng ba xuống vẫn không sao đúng chứ?
– Hehe… ừ. Lớn đến vậy cơ mà, nên sẽ ổn thôi.
Nói rồi tôi phóng ra sân sau, nằm dài trên cỏ.
Gì thì gì, nhưng tôi vẫn có cảm giác thua cuộc… cái cảm giác này rất khó chịu a. Bây giờ thật sự tôi cũng không biết bản thân mình muốn gì, hay mình sẽ phải đối mặt như thế nào với việc này…
Tôi tức giận vò tóc rồi nằm lăn sang một bên… sau lưng tôi đột nhiên vang lên tiếng nói của Izumo:
– Haha… biết ngay mày đang ở đây mà.
Tôi theo phản xạ ngồi dậy, nhìn xung quanh mới phát hiện mình bị bao vây… phải nói là bao vây tuyệt đối.
– Tao đã cho người theo dõi mày mấy ngày nay. Mày thường xuyên cúp học xuống đây thân mật với Ryuu… mà bên cạnh đó… tao còn phát hiện ra một sự thật khác.
Izumo phẩy tay một cái, xung quanh tôi kín người… toàn là nữ sinh. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt tức giận, như thể tôi đã giật người yêu của họ vậy.
– Ren đã nghỉ học gần cả tuần… à không,… sau một thời gian theo dõi mày, tao mới phát hiện, dạo gần đây anh ấy hoàn toàn biến mất chứ không đơn thuần là nghỉ học nữa. Mà ý của tao chính xác hơn là trong cái đêm Ren về nhà ăn cơm, anh ấy đã biến mất từ mấy hôm trước rồi.
– Cô đã nói chuyện này cho ba Ren? – tôi không quan tâm những lời nhe nanh múa vuốt của cô ta.
– Tất nhiên là chưa. – tôi thở phào ra mặt, khiến cô ta rất khó chịu, nghĩ là tôi không hề sợ lực lượng đánh ghen đông đảo này mà vẫn nghênh mặt – Mày quan tâm chuyện đó làm gì? Nếu đã như tao điều tra ra, thì cái đêm đó, mày đã giả Ren đến nhà ăn tối. Tao không biết con Yuki kia là ai, nhưng tao có thể tin chắc đêm đó, Ren chính là mày. Mà tao còn chắc chắn thêm một chuyện… điều ba Ren nói là hoàn toàn chính xác. Mày lúc đó không có phép thuật… cả bây giờ cũng vậy.
Vừa dứt lời, Izumo hất tay một cái, một luồng khí chết người tiến thẳng người tôi, tôi nhanh chóng né sang bên, nhưng tay tôi bị rách một đường khiến máu bắt đầu chảy.
– Cô nghĩ vậy nên mới kéo cả một nửa học sinh trong trường đến đây phục kích tôi? – tôi cố gắng giữ chất giọng mình sao cho lạnh lẽo nhất có thể. Dù đang rất sợ cả người tôi cũng đang run lên, nhưng tôi cố gắng gồng mình, hai tay siết chặt để không cho chúng thấy tôi đang hoảng sợ.
Thứ nhất, cô ta đã biết đêm đó Ren là tôi, mà cũng biết Ren đã biến mất, nếu cô ta báo cho ba Ren, tôi e là hắn sẽ gặp rắc rối… vậy nên Ren à… mau chóng trở về đây. Thứ hai, cô ta biết tôi không có phép thuật, vậy nên Ren à… anh hãy mau chóng trở về đây cứu em! Phải lấy lại phép thuật cho em!
Tôi biết tôi rất vô dụng, nếu đêm đó không có sự giúp đỡ của Chito và Kurai tôi đã chết chắc rồi, mà tự lực cánh sinh thì tôi chẳng thể làm gì, kết quả chỉ có thể trông chờ vào người khác! Thật là… những lúc này tôi ghét bản thân hết sức.
Izumo thấy thần sắc tôi không hề biến đổi, liền tiếp tục công kích tinh thần… xì! Có muốn đánh thì cứ nhào vô! Việc gì phải màu mè như vậy?!
– Tao biết mày rất mạnh, nếu mày có phép thuật, tụi tao có hợp sức cũng chưa chắc làm gì được mày, nhưng bây giờ, mày chẳng là cái đinh gì cả. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày! Haha! Chỉ cần mày chết, Ren sẽ ở bên tao!
– Cô đừng ảo tưởng nữa. Làm vậy có ích gì? Bản thân cô cũng biết, dù cô có giở bất kì thủ đoạn nào đi nữa thì Ren sẽ không bao giờ thuộc về cô đâu!
Tôi vừa dứt lời thì tiếng chửi bới khắp nơi vang đến. Bàn tay tôi đau rát vì những vệt móng tay đỏ ửng. Tôi run! Yuki đầu đội trời chân đạp đất sống tới giờ phút này mới biết con gái thật đáng sợ… nhất là những đứa con gái đang yêu còn đáng sợ gấp bội. Khó có thể hình dung ra bản chất thật của họ nếu chỉ nhìn vào bề ngoài yếu đuối đáng thương!
– Tất cả xông lên! Đừng quên hôm nay nó không có phép thuật.
Có nên chạy? Không có đường thoát!
Có nên hét lên? Thật rất mất mặt!
Izumo cô được lắm… dám dồn tôi vào thế bí như này!
Tôi thở dài ngao ngán. Đến khi nào tôi mới có thể thoát khỏi cái cảnh bị đe dọa vì đã cố tính đeo bám con trai.
Kì thực mà nói, nói tôi đeo bám tôi có khác nào sỉ nhục tôi đâu… không cần họ khích, tôi đã đủ nổi điên rồi!
– Còn làm gì vậy? Mau nhào đến!
Izumo hét lên, kéo tôi về thực tại. Tức giận gì chứ? Bây giờ tôi đang trong tình thế nguy hiểm.
“Rầm!” – tôi lăn ra đất, vai đau ê ẩm… này này… mấy người định giết người à?! Sẽ bị đại pháp sư đến nhà uống trà hỏi thăm đấy! Tôi ngồi dậy khó chịu liếc một lượt cái đám đó.
Cái tình thế éo le gì thế này? Từ nhỏ đến giờ có bao giờ tôi phải khổ sở như vậy?!
Vai tôi dần mất cảm giác, không chảy máu, nhưng lại đau… không lẽ là gãy xương rồi?
Tôi hằn hộc nhìn Izumo:
– Cô đúng là đồ hèn.
– Tụi bây thấy chưa? Nó đâu còn phép thuật nữa, yên tâm mà giết nó cho tao! – Izumo nhếch môi đầy thích thú, tiến lại gần nắm tóc tôi giật lên khiến tôi đau điếng, cả người dần lả đi vì vết thương ngay vai, bây giờ còn bị lôi kéo, tôi không khác nào một con rối bị giày vò đến đứng không vững, liền ngã ra cỏ… chưa bao giờ tôi cảm nhận thấy thảm cỏ này đâm đau đến vậy…
Xung quanh rộ lên những tràn cười khinh bỉ.
Izumo lùi ra sau một chút, hô lên:
– Đồng loạt tấn công! Một… hai… ba!
Tôi nhắm tịt mắt chờ chết.
(Còn tiếp)