My Daughter, My Angel

chương 54: giảng viên siêu thiếu nhiệt tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thế nhưng kết quả lại tàn nhẫn như vậy. Trước mắt hơn một trăm đứa trẻ, vị giảng viên này thậm chí còn không thể khiến cánh tay Bạch Si thoáng nâng lên dù chỉ một chút. Chuyện này không khỏi để sắc mặt Quiline đỏ ửng cả lên.

“Khục, ừm! Thằng nhóc con, sức lực cũng coi như hơi chút ngang tay với tôi đấy.”

Quiline tằng hắng một cái cho bớt ngượng, một lần nữa đứng thẳng người bước lên bục giảng. Nhưng vì vừa rồi cô không thể kéo Bạch Si lên, tạo thành tình huống những học sinh vốn dĩ đang lặng ngắt như tờ dần dần bật lên những tiếng cười trộm.

“Này, cậu! Cậu tới làm trợ thủ, vậy trước tiên phát hết mớ giáo trình này cho học sinh đi. Nhanh lên!”

Bạch Si gật gật đầu, chậm rãi giơ hai tay tiếp nhận những giáo trình đó, bắt đầu phân phát từng tờ một.

“Ha ha ha, thú vị. Nhãi Con Loài Người, ngươi có cảm tưởng gì về chuyện vừa nãy?”

Trong thời gian phân phát giáo trình, âm thanh của Ám Diệt lại vang vọng trong đầu.

Hai mắt Bạch Si không để lộ bất cứ biểu tình gì, nó bước lên bậc thang, nói bằng giọng điệu rất nhỏ, lại không có chút cảm tình gợn sóng gì: “Không có cảm tưởng.”

“Không có —— có —— cảm —— tưởng ——???!!! Này này này! Nhìn cho rõ vào, bây giờ ngươi đang mang theo bốn cọng xích sắt mà cả người lớn cũng không mang nổi đi qua đi lại đấy! Chẳng lẽ ngươi còn không biết điều này có nghĩa gì sao?”

Bạch Si rút một tờ giáo trình ra, đưa tới trên bàn của một cô bé nữ sinh đang sợt sệt, tiếp tục nói: “Mang ý nghĩa cô ta đang diễn trò.”

“Diễn trò ——???”

“Đúng.” Bạch Si nhàn nhạt nói, “Mớ gông xiềng mà học sinh bình thường đều có thể nhấc lên được, một người lớn như cô ta làm sao có thể nâng không nổi? Cô ta đang diễn trò, cố ý diễn mình nâng không nổi.”

“Này này này, làm vậy thì cô ta có chỗ tốt gì chứ? Đừng quên, trước mặt nhiều đứa trẻ như vậy, cô ta cũng nâng không nổi, đây rõ ràng là yếu thế mà! Thân là một người lớn, yếu thế như vậy sẽ mất mặt, rất mất tôn nghiêm!”

“Tôn nghiêm?” Khóe mắt Bạch Si hơi đảo qua Ám Diệt trên cánh tay phải mình, “Thứ đó, hữu dụng không?”

“Ngươi...!!!”

“Yếu thế, có thể bảo vệ mình tốt hơn. Cố ý mất mặt, sẽ khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Tuy ta không biết tại sao cô gái này phải làm như thế, nhưng nhất định cô ta có lý do làm vậy. Có lẽ, cô ta đang muốn ám sát ai đó, cho nên cố ý tỏ ra yếu thế trước mặt mọi người, lợi dụng miệng lưỡi của những đứa trẻ này để truyền đạt cho người kia mấy thông tin đại loại như ‘Ta rất yếu, ta không có khả năng giết ngươi, cho nên ngươi không cần phải đề phòng ta làm gì’ đi.”

Là ảo giác ư? Tại sao trong con mắt mở hờ của Ám Diệt lại lộ ra một loại cảm giác giống như đã hoàn toàn chịu thua? Thanh ma kiếm này híp mắt, vụng trộm liếc nhìn nữ giảng viên vừa ngáp vừa viết bảng trên bục giảng bên kia, thật sâu than ra một hơi.

“Tốt thôi tốt thôi, ta chịu thua ngươi rồi. Không sai, ngươi rất yếu, hành động của mỗi người trên thế giới này đều nhất định có ý nghĩa ẩn giấu nào đó, nghĩ như vậy ta hẳn là phải cao hứng mới đúng phải không? Ta tìm tới một tên ‘Chú ý cẩn thận’ như ngươi làm chủ ký sinh, hẳn là phải cao hứng! Không phải sao? Ha-Ha, ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha...”

Tiếp theo, Ám Diệt lại hoàn toàn trầm mặc, nhắm mắt lại, không nói thêm một câu.

Giáo trình phát xong, Bạch Si quay trở lại đứng trên biên giới bục giảng. Quiline liếc nó một cái, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình. Cũng không biết cô thật sự đã quên chuyện vừa rồi, hay là đúng như những gì Bạch Si suy đoán, đang tiếp tục diễn trò, tóm lại, cô giơ lên giáo trình trong tay lên, hữu khí vô lực nói ——

“Tốt, các tân sinh. Tôi biết các cậu đều là con em quý tộc vô cùng ưu tú, cũng biết IQ mọi người rất cao, trong nhà cũng rất có tiền, con đường tương lai xán lạn. (Nhỏ giọng nói) hừ, tóm lại là khác với đứa học sinh nghèo phải đi làm thêm như tôi. (Lớn tiếng) Cho nên để biết được trình độ giáo dục mầm non của các cậu tới đâu, tôi muốn làm một bài kiểm tra. Trên bài thi này có Ngữ Văn, Số Học, phân tích Logic... Đề mục các loại, chọn cái nào các cậu làm được thì làm. Tốt, hiện tại bắt đầu làm bài.”

Vừa ra lệnh một tiếng, từ khu bàn học lập tức phát ra một mảnh âm thanh thổn thức. Đại khái thì những đứa trẻ này không nghĩ tới, mới ngày đầu tiên nhập học đã phải làm kiểm tra, ai ai cũng đều cụp mặt xuống, lấy bút ra, vùi đầu đau khổ viết.

Phân phó xong xui, Quiline không để ý hình tượng của mình chút nào, đặt mông ngồi lên giảng đài. Dường như cô cũng không quan tâm những học sinh kia có gian lận hay không, mà vừa ngáp vừa lấy giấy bút ra, tính toán.

“Ừm... Mua thức ăn tốn ba đồng Tiền, nóc nhà bị dột, thuê người sửa chữa tốn năm Tiền hai Xu, hôm qua đóng thuế phòng ốc năm mươi Tiền, đưa cho Brandon mười bảy xu... Ô... Đáng giận, mới vừa vặn khai giảng, mình liền hết tiền? Cái nghỉ hè này thật đúng là không thể qua mà, không chỉ có không có tiền công, còn không thể ăn ba bữa cơm miễn phí học viện cung cấp được... phải làm sao bây giờ?”

Tính toán xong xui, Quiline sầu khổ ngẩng đầu lên. Cũng vào lúc này, cô mới chú ý tới bên cạnh mình còn có một người đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu chỗ khác, vừa lúc chạm phải đôi mắt không chút cảm tình của Bạch Si.

“Ừm? Sao cậu còn ởn đây? A, quên mất, cậu là trợ thủ của tôi.” Quiline lại ngáp một cái, lấy ra một tờ bài thi đưa cho Bạch Si, nói, “tuy cậu là trợ thủ của tôi, nhưng tôi cũng phải biết kiến thức của cậu tới đâu. Đến, đừng trừng mắt, đi qua bên kia làm kiểm tra một chút đi. Đừng quấy rầy tôi.”

Bạch Si tiếp nhận bài thi, nhưng đáng tiếc là, một chữ nó cũng không biết, thậm chí ngay cả bài thi đâu là trên đâu là dưới nó cũng không biết. Thoáng đảo mắt nhìn qua tờ giấy hoàn toàn xem không hiểu này, nó ngẩng đầu lần nữa, nhìn vị giảng viên bán thời gian kia chằm chằm.

Quiline bị đôi mắt này nhìn dựng cả lông, cô nhảy xuống bục giảng, trên mặt hơi lộ vẻ tức giận nói: “Tại sao cậu không đi kiển tra?”

Bạch Si trả bài thi lên giảng đài, chậm rãi nói: “Tôi, không biết chữ.”

“Không biết chữ???” Quiline sững sờ một chút, “Cậu không biết chữ, sao lại chạy tới đây làm trợ thủ?”

“Kampa, bảo tôi tới. Nói cô có thể dạy tôi học chữ.”

Nghe đến đó, Quiline không nhịn được bật cười lên. Cô vỗ bục giảng lần nữa, lắc đầu, nói: “Dạy cậu? Tôi còn đang thắc mắc tại sao hiệu trưởng Kampa lại đột nhiên đề nghị tăng lương cho tôi, thì ra là lại ném cho tôi một cục nợ? Khục... Tuy nói tôi là sinh viên bộ đại học của hệ Văn Nghệ, nhưng tôi không có nguyện vọng làm giảng viên! Thật sự là, thiệt thòi tôi có gia thế như vậy, làm cho hiện tại ai cũng không dám tới gần, còn bị những thằng nhóc này chụp cho cái tên ‘Quỷ Nữ Vương’ nữa chứ. Tốt thôi, nể mặt Tiền, tôi sẽ dạy cho cậu! Thật sự phiền phức muốn chết.”

Quiline không ngừng lắc đầu, xoay người, lấy phấn ra bắt đầu viết lên bảng. Nhưng mà cô cũng chỉ viết cho mình, hoàn toàn không thèm quan tâm Bạch Si có hiểu hay khọng. Nói trắng ra, vị giảng viẹn này thật sự là rất thiếu nhiệt tình.

“Ô ô.”

Đúng lúc này, Bánh Mì thò đầu ra khỏi bao vải, hai cánh tay nhỏ bắt đầu nắm ngực Bạch Si.

“Ừm, đây chính là quy tắc sử dụng động từ, sau đó tôi sẽ dạy cậu học thuật cách viết luận văn... Hả? Cậu làm sao thế?”

Quiline cúi đầu xuống, chỉ thấy đứa trẻ bên cạnh kia đang cẩn thận từng li từng tí ôm một đứa bé con từ trong ngực ra. Nó lấy bình sữa bên hông ra, nhẹ nhàng lắc lắc, rồi đưa cho con bé. Gương mặt vốn dĩ băng lãnh như sương, dường như đã hòa tan một ít trong thời khắc này. Thấy cảnh đó, bàn tay cầm phấn của Quiline nhẹ để xuống, một lần nữa ngồi xổm trước mặt Bạch Si.

“Ai thì ra cậu còn mang theo một đứa bé à? Thật đáng yêu, vừa rồi sao tôi lại không phát hiện ra?”

Rất đơn giản, bởi vì trong đầu cô gái này toàn là phiền phức và tiền tài, căn bản không hề chú ý tới.

Bạch Si nhẹ nhàng nâng Bánh Mì, cho dù là dưới sức mạnh co rụt không ngừng của xiềng xích, nó vẫn còn có thể dùng loại tư thế dịu dàng như vậy để ôm con bé. Nhìn bộ dạng đang ôm bình sữa mút vào từng chút của Bánh Mì, Quiline dường như si ngốc. Nụ cười khổ nơi khóe miệng cô dần dần biến mất, biến thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Thật thú vị! Cô bé là em gái của cậu sao?”

Bạch Si lắc đầu: “Không phải.”

“A? Vậy là cháu gái của cậu?”

“Không phải.”

“Này... Chẳng lẽ là dì nhỏ của cậu? Ha ha ha.”

“Không phải.”

“Hắc! Cái này không phải, cái kia cũng không phải, vậy cô bé là gì của cậu? Chắc không phải là con gái đâu hả?”

Quiline cười rộ lên. Bất quá, sự giễu cợt của cô lại dần biến mất trước sự dịu dàng của đứa trẻ đang ôm bé gái trước mặt. Dần dần, nụ cười nơi khóe miệng cô càng ngày càng nhẹ nhàng, rốt cục, cô ngồi dậy ——

“Tốt thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu lại, tôi sẽ thật sự dạy chữ cho cậu. ‘Người cha nhỏ’, cậu hẳn phải cảm thấy may mắn, bởi vì cậu là học sinh chính thức đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu giảng dạy tới nay!”

Thứ gì đã khiến thái độ của cô gái này thay đổi? Bạch Si không biết, bất quá, ngay lúc nó ngẩng đầu, nhìn viên phấn trên tay Quiline chuẩn bị hạ xuống bảng đen...

“Tôi chịu thua! Mấy câu hỏi kiểu gì thế này! Tôi không làm nữa!”

Không biết là câu hỏi rất khó hay là do nguyên nhân khác, một đứa học sinh nam có một mái tóc dài xinh đẹp đột nhiên đứng lên, cầm bài thi trong tay xé ra làm hai. Sau đó, nó chỉ vào Quiline trước tấm bảng đen, lớn tiếng nói: “Fui Lin Wayne Rooney! Tôi vốn không thừa nhận cô là giảng viên của chúng tôi! Nào có ai di dạy với thái độ kiểu đó? Nhìn lúc nào cũng buồn ngủ! Chúng tôi đóng học phí tới nơi này để tiến hành giáo dục tinh anh, chứ không phải là tới để nhìn cô ngáp!”

Cái gọi là được nhiều người ủng hộ chính là đạo lý này, những con em quý tộc này bình thường khi ở nhà đều được nuông chiều, làm sao chịu được việc vừa chạy tới học đã bị người bắt làm kiểm tra? Bọn nó nhao nhao đứng lên, phạch một cái xé toang bài thi trong tay.

“Chúng ta không học! Chúng ta yêu cầu đổi giảng viên!”

“Đúng! Đổi giảng viên! Mà nói tới, người của nhà Wayne Rooney vốn đã xuống dốc làm sao có tư cách đi dạy cho chúng tôi? Tôi là người thừa kế Hầu Tước, mà nhà Wayne Rooney cho dù là không có có xuống dốc, cũng chỉ là Bá Tước mà thôi?!”

Truyện Chữ Hay