“Các người đang làm gì vậy!”
Đột nhiên! Ao nước tách ra hai bên, bé gái ho khan kịch liệt, nằm trong ao nước. Nghe được âm thanh này, nụ cười khinh miệt trên mặt Drau lập tức biến mất, biến thành vẻ chán ghét. Cậu nhanh chóng tránh khỏi ao nước, về phần mập mạp và tàn nhang đang giữ chặt Bạch Si cũng như bị điện giật, buông tay ra, tránh sang một bên.
Thân thể gầy nhỏ kéo theo gió tuyết, nhào vào trong ao. Hai mắt nó vẫn mang một màu đỏ tươi như cũ, xiềng xích cắm trong cánh tay cũng không có rút ra. Nhưng nó không quan tâm những chuyện đó mà nhanh chóng ôm bé gái ra khỏi ao nước. Sau khi xác định con bé vẫn còn đang khóc oa oa, dù yếu ớt nhưng không có nguy hiểm tới mạng sống...
Xiềng xích đâm vào tay mới dần dần rụt trở về. Mà đôi mắt đỏ tươi của nó cũng dần dần khôi phục thành màu đen nhánh thường ngày.
Không ai chú ý tới những chi tiết nhỏ không đáng chú ý này. Ngay cả những bông tuyết giống hư ảo kia cũng biến mất dưới mặt trời mùa hè chói chang. Ba người Drau đứng thành một hàng, cách đó không xa, một ông lão râu tóc trắng phơ, sắc mặt nghiêm túc, khoác trên người một tấm áo choàng màu xanh nhạt đi tới.
“Hiệu trưởng, bữa trưa tốt. Là ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?”
Drau lên tiếng nói chuyện trước, tôn trọng cười cười, chỉ là sau khi hơi cúi người một cái, cậu lại nâng thẳng người lên.
Ông lão được Drau gọi là hiệu trưởng không trả lời. Lão chỉ yên lặng không nói nhìn chăm chú vào Bạch Si ở bên kia, ánh mắt rơi vào đống xiềng xích quấn tầng tầng trên tay nó. Giờ phút này, Ám Diệt đang yên tĩnh rút vào trong xiềng xích, rốt cục lão muốn nhìn thứ gì ở đó đây?
“Ta tới làm gì? Tất nhiên là tới để phòng ngừa có người chết ở đây.”
Hiệu trưởng mở miệng, có vẻ là đang nói với Drau.
Drau hừ một tiếng, nụ cười đắc ý lại nhếch lên nơi khóe miệng. Hơi hơi cúi
người, quay đầu mang theo hai con chó của mình rời đi. Tuy nhiên trước khi đi, giống như đang thị uy, cậu ném lại một câu nói——
“Đúng vậy. Nếu như ngài đến chậm một chút, thì xác thực nơi này sẽ có người chết. Một cái xác ăn mày và một cái xác con nít, sẽ khiến vị hiệu trưởng vĩ đại như ngài đau đầu như thế nào đây? Được rồi, ngài cũng đừng để ý quá. Chẳng qua ta chỉ đùa một chút thôi, ngài không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.”
Nói rồi, Drau quay sang mập mạp, “Cho thằng ngu này một số Tiền để nó mua đồ ăn đi. Dù sao thì thứ ngu ngốc như nó cũng chỉ cần thức ăn là được phải không. Ha ha, hiệu trưởng, học kỳ mới, gặp lại.”
Drau có tư cách để tự kiêu, gia tộc của cậu là đại tộc quân sự trong Đế Quốc Hùng Lộc, bản thân cậu càng là một thiên tài hệ Vũ Đấu 50 năm khó gặp! Người hiệu trưởng này nói trắng ra thì cũng chỉ là một cái hiệu trưởng mà thôi, Drau Desset thân là người thừa kế tước vị Công Tước, đương nhiên không cần thiết phải tôn trọng một hiệu trưởng nho nhỏ làm gì.
Ba người rời đi, ngay sau khi bọn họ đi rồi, ánh mắt của vị hiệu trưởng này cuối cùng cũng chuyển từ trên người tên ăn mày trước mặt đến bóng lưng của ba người kia. Sau một hồi nhìn chằm chằm, lão lại chuyển mắt lần nữa, nhìn vào mớ xiềng xích đen tuyền trên tay Bạch Si...
“Đúng vậy... Nếu như ta đến chậm một chút, nơi này thật sự sẽ có người phải chết. Desset thiếu gia tôn kính à...”
______________
Mọi chuyện sau đó diễn ra giống như đương nhiên phải diễn ra như vậy. Bạch Si cởi tấm tã lót của bé gái ra, ôm lấy thân thể ướt sũng của con bé, rồi phơi tấm tã lót dưới ánh mặt trời chói chang, đợi đến khi những mảnh vải và vải bông đó khô rồi, nó mới bọc bé gái lại lần nữa, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi.
Mới đầu bé gái vẫn còn hơi nức nở, nhưng sau khi trở vào tã lót ấm áp, được người dịu dàng ôm lấy, con bé chậm rãi dừng khóc, an tâm ngủ mất. Suốt cả quá trình này, vị hiệu trưởng kia luôn một mực đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Bạch Si làm hết thảy.
Mặt trời dần dần ngã về tây, hiệu trưởng xoay người, đi vào nơi sâu trong khuôn viên trường học. Bạch Si yên lặng không nói, chỉ ôm lấy bé gái, đi theo sau lưng lão. Hai người một già một trẻ không có nói chuyện với nhau một câu nào, chỉ một trước một sau mà đi tới. Khoảng cách giữa họ không rút ngắn lại, cũng không kéo dài ra, như thể có người cầm thước đo vậy.
Dưới ánh chiều tà hoàng hôn, Bạch Si đi qua đình viện rộng lớn, đi qua hành lang quấn đầy dây nho, đi qua đường hầm treo đầy bức họa. Một phần nhỏ trong sự huy hoàng vĩ ngạn của Học Viện Hoàng Gia Thần Thánh Ân Sủng được triển lãm trước mắt nó suốt con đường này. Nếu như đổi nó thành một người hiểu biết sơ những gì trong đó, e rằng người ấy sớm đã choáng váng cả đầu óc, không phân rõ đông nam tây bắc.
Đi ra từ một con đường cây cối che khuất bầu trời, xuất hiện trước mặt là một khối quảng trường khổng lồ. Toà tháp cao màu trắng kia đứng sừng sững giữa quảng trường, toát ra khí thế cao quý và nổi bật.
Hiệu trưởng đi vào tháp cao, vươn tay ấn vào một bên tường. Mặt tường mở ra, trong đó xuất hiện một cái thang máy. Lão đi vào, mà Bạch Si không cần lão đồng ý, cũng đi vào cùng. Hiệu trưởng nhìn vào tấm bảng viết “Tháp Huy Hoàng, người không phận sự miễn vào” bên ngoài thang máy, không nói câu nào, ấn công tắc.
Thang máy leo lên trên cao, trong không gian chật hẹp chỉ có hai người cộng thêm một đứa trẻ đang ngủ say. Hiệu trưởng và đứa ăn mày nhỏ đều không nói lời nào, có lẽ bọn họ đã quên bên cạnh mình vẫn còn một người nữa rồi chăng?
Leng keng.
Thang máy lên đến đỉnh. Cửa mở ra, bên ngoài là một hành lang hình chữ hồi (回). Hiệu trưởng bước ra ngoài, đi dọc theo hành lang mấy bước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa có bảng đánh dấu “Phòng Hiệu Trưởng” ra, ngồi xuống phía sau chiếc bàn làm việc xa hoa đối diện với cửa vào, đôi mắt sắc bén ẩn chứa vô hạn thâm ý, chăm chú nhìn lấy đứa ăn mày vẫn đang ôm một đứa con nít, tay phải bị xiềng xích quấn quanh đứng ở trong phòng kia.
“Ngươi không giống người của Đế Quốc Hùng Lộc. Ngươi có mục đích gì?”
Thanh âm băng lãnh, khiến người ta đoán không được trong lòng lão đang suy nghĩ gì.
Bạch Si cúi đầu xuống, nhìn xem bé gái. Giờ phút này, con bé đang ngủ rất say sưa ngon giấc. Có lẽ con bé đã coi là từ nay về sau sẽ luôn được đôi tay này ôm ấp, bảo vệ đi.
Phòng Hiệu Trưởng an tĩnh trở lại. Bạch Si không trả lời, cũng không dời bước. Đôi mắt không để lộ bất kỳ cảm xúc gì của nó chỉ đang yên lặng nhìn chăm chú vào đứa trẻ trong ngực. Trong phòng chỉ còn tiếng tíc tắc, tíc tắc do chiếc đồng hồ treo tường trong góc phát ra.
(Nên kết thúc...)
Bạch Si tiến lên trước, nó nhìn vị hiệu trưởng kia, hỏi: “Tên của ông là gì?”
“Kampa. Ngươi có thể gọi ta là Kampa tiên sinh. Trước kia ta là một bác sĩ, còn hiện tại là hiệu trưởng của Học Viện Hoàng Gia Thần Thánh Ân Sủng.”
(Hiện tại, cuối cùng cũng kết thúc...)
Đứa trẻ mười tuổi cúi đầu xuống, dùng trán chạm vào gương mặt nhỏ kia lần cuối, cảm nhận sự ấm áp trên da thịt con bé. Sau đó, nó đặt con bé cùng với một bức thư đã được hong khô lên bàn.
(Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi...)
“Cha mẹ của nó nhờ tôi mang nó đến cho ông. Hiện tại, tôi làm xong rồi.”
(Sau này... Bảo trọng, nhóc con.)
Bạch Si rút hai tay về. Ngay khoảnh khắc đôi tay rời khỏi tã lót, nó bỗng cảm thấy nơi đầu ngón tay truyền đến một trận run rẩy. Cái run này không phải vì lạnh lẽo, mà giống như là... Mất đi vật gì đó vậy, một luồng bi thương dũng mãnh tràn ra từ nội tâm... Loại run rẩy này đây...
Đứa ăn mày gầy nhỏ quay đầu, từng bước một đi ra ngoài. Nó không tiếp tục quan tâm tới những chuyện xảy ra sau lưng nữa, một luồng cảm xúc không nỡ trong lòng đang cảnh cáo nó, nếu như nó không chịu đi thì bước chân của chính mình sẽ càng ngày càng nặng, càng ngày càng không thể dứt bỏ...
Hiệu trưởng Kampa nhìn đứa ăn mày nhỏ bỏ đi, lão không giữ nó lại, chỉ tiện tay xé mở phong thư ra đọc nội dung trong đó. Lão vừa đọc, vừa liếc nhìn bóng lưng của đứa ăn mày. Đợi đến khi nó đã ra tới ngoài cửa, hiệu trưởng đột nhiên lặng lẽ véo cánh tay bé gái bột cái.
Bị véo, con bé bừng tỉnh, lập tức khóc lên. Mà đứa ăn ngoài đang bước đi ngoài kia cũng dừng chân lại, giống như bị trúng phải phép định thân.
Hiệu trưởng Kampa mặc cho bé gái khóc, đối với lão, đứa trẻ trên bàn dường như hoàn toàn không có quan hệ tới mình. Sau khi đọc xong bức thư trong tay, ông lão này đột nhiên cười lạnh một tiếng, mở tay ra, bức thư cháy thành tro tàn ngay trong tay lão.
“Quả thật là bậy bạ. Hai người bọn họ cùng lắm chỉ là học trò của ta mà thôi, tại sao ta phải chăm sóc con của họ chứ?”
Hiệu trưởng Kampa lạnh lùng đứng lên trong tiếng khóc rống của bé gái, quay lưng về phía cái bàn, lão bình thản ngắm nhìn từng ngóc ngách học viện đằng sau tấm kính cửa sổ.
“Bị người đuổi giết, sau đó báo thù cho bọn họ? Đã ở trong cái thế giới này, bị người đuổi giết và giết người là chuyện rất bình thường. Chỉ có một chuyện tí tẹo như thế lại làm như long trọng lắm vậy, xem ra hai đứa học trò này chẳng học được cái gì cả. Năng lực không đủ, cho nên chết, đúng là đáng đời.”
Trong giọng nói của lão không có một chút xíu thương hại hay đau thương nào. Dường như cái chết của hai nười học sinh hoàn toàn không đáng để lão thương tâm, cũng không hề có ý định báo thù cho cha mẹ bé gái. Sau khi ngắm nhìn khung cảnh học viện, hiệu trưởng Kampa mặc kệ đứa trẻ vẫn còn đang khóc kia mà đi đến cái kệ gần đó lấy xuống một bình rượu, đổ ra một ít. Tiếp theo, lão lại lấy xuống một quyển sách từ trên giá sách xuống, rồi mới trở lại bàn làm việc, ngồi xuống. Trước khi mở sách, lão hừ một tiếng với Bạch Si đang đứng ở ngoài.
“Này, tên rác rưởi bên kia. Con nhãi mà ngươi mang tới ồn ào quá, lấy nó đi. Nếu không thì ta sẽ nhét nó vào sọt rác rồi ném xuống dưới đấy.”
Bạch Si quay đầu lại, cho dù là kẻ lạnh lùng như nó thì cũng phải chấn động chút ít trước lời nói của hiệu trưởng Kampa. Nó trở lại trước bàn làm việc lần nữa, cúi đầu xuống, ôm lấy bé gái, nhẹ nhàng dỗ dành. Nhưng rất nhanh, nó đã ngẩng đầu lên nhìn lên nhìn vị hiệu trưởng trước mặt này.
“... Cha mẹ của nó, nhờ tôi giao nó cho ông...”
“Không cần ngươi nói lại chuyện này. Trong thư đã viết rất rõ rồi.”
Không đợi Bạch Si nói hết, hiệu trưởng Kampa đã cắt ngang lời nó, “Nhưng bọn họ gửi gắm cho ta là một chuyện, còn ta có nhận hay không lại là một chuyện khác. Ta không thích trẻ con, càng không thích giữ trẻ giúp người khác. Ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian đâu mà chăm sóc cho đứa con nít này. Nếu cha mẹ nó giao nó cho ngươi, vậy thì ngươi cứ trực tiếp nuôi nó đi.”