“Bi thương Đại Lục?... Thú vị. Cái tên rất thú vị. Như vậy hiện tại là kỷ nguyên thứ mấy? Đệ Nhị Kỷ Nguyên? Hẳn không phải rồi.”
“Đệ Tam Kỷ Nguyên, tháng 1 năm 1180, mùa đông.”
“Ừm... Ta nhớ rồi. Nhãi con, ta hi vọng ngươi phải luôn nhớ kỹ cái ngày này, bởi lẽ sau này, ngươi sẽ cảm nhận sâu sắc một điều, rằng ngày hôm nay quan trọng cỡ nào với mình.”
Ăn mày nhỏ yên lặng chăm chú nhìn Ám Diệt, mặc cho thanh kiếm này nói chuyện. Đợi đến lúc nó nói xong, ăn mày nhỏ mới đột nhiên mở miệng nói ra: “Ám Diệt, ta phải làm sao để lấy ngươi xuống.”
Ám Diệt trừng mắt nhìn ăn mày nhỏ, cười lạnh một tiếng: “Thế nào, cảm thấy đau ư? Ngươi nhớ kỹ cho ta. Trong những ngày tháng sau này, mỗi lần nhận thêm sức mạnh của ta, ngươi đều sẽ đau đớn như vậy. Trừ phi ngươi chặt bỏ cánh tay phải của mình, bằng không những sợi xiềng xích đang kết nối với mạch máu của ngươi này, tuyệt đối sẽ không bao giờ cởi lỏng ra.”
Nghe xong, ăn mày nhỏ không nói thêm gì nữa. Đối với chuyện này, nó cảm thấy hơi chút tiếc nuối. Còn Ám Diệt thì hừ một tiếng, con ngươi màu đỏ chậm rãi khép lại, biến thành khe nhỏ, giống như lúc nó xuất hiện, biến mất trong nháy mắt. Số máu trong lỗ nhỏ dường như bị kiếm hấp thụ, thẩm thấu vào trong. Ánh sáng đỏ trong lều biến mất, lần này, cuối cùng cũng có thể chào đón giấc ngủ...
Thật đáng tiếc.
Sau khi nhắm mắt, những suy nghĩ giấu sau gương mặt vô cảm của ăn mày nhỏ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Kiếm không thể lấy xuống... Cũng có nghĩa là không thể quăng thứ đồ nguy hiểm này đi mà đổi tiền...
_____________
Đêm bão tuyết qua đi. Nagle chào đón một buổi sớm mai với ánh sáng mặt trời hiếm có. Nước sông điểm lấy một lớp băng mỏng, thấp thoáng ánh kim, thảm tuyết trắng ngần phủ đầy đường đi.
Dưới vòm cầu, một chút xíu ánh sáng mặt trời khó được chiếu xuống bên dưới. Dù rất thưa thớt, nhưng ánh vàng vẫn tô lên lều vải một màu ấm áp. Cùng tiếng xe ngựa đang dần dần vang lên trên cầu, lều vải động đậy.
Ăn mày nhỏ ló đầu ra khỏi lều... Mặc kệ bên ngoài ấm áp thế nào, đôi mắt cảnh giác vẫn một mực quan sát bốn phía. Chuột chui khỏi khang đều sẽ quan sát tỉ mỉ tình huống bốn phía quanh mình, đề phòng chính mình mới vừa lộ mặt ra một cái, liền trở thành bữa sáng của chim ưng hay rắn độc.
Lều vải xốc lên, ăn mày nhỏ chậm rãi đi ra. Trong ngực nó đang ôm cô bé sơ sinh, thoạt nhìn, có vẻ suốt đêm đều chưa từng buông ra.
Không khí buổi sớm chui qua vòm cầu, mang đến cho người ta một loại lạnh lẽo khác biệt với cái lạnh của bão tuyết. Ăn mày nhỏ nhịn không được rùng mình một cái, hai tay càng ôm chặt tã lót trong ngực hơn, cúi đầu xuống.
Một vài giọt nước đọng lại trên mặt cô bé, dưới tia nắng mặt trời phản xạ thành ánh sáng bảy màu. Trên gương mặt đỏ rực, hơi thở yếu ớt vẫn đang tiếp diễn. Dùng tay sờ sờ... Nóng, vẫn không giảm xuống.
Ăn mày nhỏ lần nữa bỏ một chút tuyết mới vào ấm nước rồi đun lên, nhưng kết quả của việc này chính là nó đã không còn khúc gỗ nào để chặn lều vải, cũng hết cách chống lại đợt bão tuyết tiếp theo. Nó cắn một miếng bánh mì cứng rắn, dùng nước bọt nuốt xuống. Chờ đến khi bụng đã có chút cảm giác được lấp đầy, nó lại xé bánh mì thành mảnh nhỏ, bỏ vào ấm nước, quậy tan ra, rồi dùng ngón tay nhúng vào, từng chút từng chút đút cho bé gái.
“Ô... Ô oa...”
Cảm nhận được mùi hương thơm ngọt của thức ăn, bé gái hơi hơi mở miệng ra, mút lấy ngón tay ăn mày nhỏ. Dường như vì quá đói mà cô bé có vẻ mút vào rất khỏe. Đôi tay bé xíu cũng ôm lấy ngón tay ăn mày nhỏ, dùng sức lực yếu ớt của mình nắm chặt nó, không chịu buông ra.
Ăn mày nhỏ đút từng chút một. Bữa cơm sáng này tốn quá nhiều thời gian của nó. Nó đã lặp đi lặp lại động tác nhúng vào, đút cho cô bé suốt một giờ đồng hồ.
Nhưng nếu như chỉ có vậy, thì vẫn còn tốt chán.
Bất thình lình, ăn mày nhỏ bỗng nhiên dừng tay lại. Cùng lúc đó, bé gái trong ngực nó đột nhiên run nhẹ một trận. Tiếp theo, biểu cảm cô bé trở nên nhẹ nhõm như thể vừa giải quyết xong chuyện gì đó, thở ra một hơi, lại ngủ mất...
Chất lỏng âm ấm, thẩm thấu qua tã lót mà truyền đến tay ăn mày nhỏ. Số chất lỏng kia chảy dọc theo xiềng xích, rỉ vào những vết thương còn chưa lành trên tay phải của nó, một trận đau nhói nhè nhẹ kéo tới. Bị gió lạnh sớm mai thổi qua, chất lỏng ấm áp hóa thành lạnh lẽo.
Ăn mày nhỏ yên lặng nhìn chăm chăm vào bé gái trong ngực, trên gương mặt không chút biểu tình khảm lấy một đôi mắt lạnh lùng vô cảm. Nó gặp phải “phiền phức”, mà cái “phiền phức” này, chắc chắn cũng sẽ tốn không ít thời gian “làm việc” của nó, cũng sẽ khiến nó có thêm rất nhiều công tác không công.
Gió lạnh cướp đi ấm áp của chất lỏng. Nằm trong tã lót lành lạnh, biểu lộ của bé gái dần dần trở nên khó chịu. Cuối cùng, cô bé hé miệng, dùng tới thứ vũ khí duy nhất mà trẻ sơ sinh có thể làm - khóc rống, để tuyên bố mình khó chịu.
“Nhãi Con Loài Người, dựa theo cách làm của ngươi, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?”
Ám Diệt mở miệng trêu cợt. Dường như nó rất có hứng thưởng thức hành động kế tiếp của ăn mày nhỏ.
“... Việc của mình, tự mình làm.”
Ăn mày nhỏ lạnh lùng nhìn xuống bé gái đang khóc rống trong ngực——
“Cha mẹ mày chết, trong thế giới này sẽ không có ai giúp mày rửa sạch thân thể đâu.”
Nói xong, ăn mày nhỏ lập tức trở về lều vải, ném bé gái vẫn đang khóc lên đống cỏ khô, rồi xoay người rời khỏi lều...
...
.........
.............
Thời gian sáng sớm đã sắp kết thúc. Mặt trời đã lên cao, tỏa ra một chút nhiệt tình hiếm có. Tất cả người đi đường đều mặc áo bông dày đặc, chân mang giày giữ ấm vừa dày vừa rộng, đạp lên mặt tuyết mà đi. Trong giai đoạn mùa đông, cho dù trời có trong xanh thế nào, lạnh thì vẫn lạnh như thường.
Bên cạnh vòm cầu, không biết từ khi nào đã có một cái giá đỡ đơn sơ do nhánh cây tạo thành dựng lên. Ở trên giá đang treo một tấm vải phất phơ trong gió. Đó chính là tã lót của bé gái, chúng được làm sạch bằng nước tuyết, treo ở đó đợi gió hong khô.
Dưới vòm cầu, ăn mày nhỏ để trần nửa người trên. Cơ thể nó run lẩy bẩy, môi tím tái, hai tay ôm thật chặt thân người. Sau khi ném đi đống cỏ khô dính đầy chất thải vào sông, nó trở vào lều vải, nhìn sang bé gái được chăn bông của mình đắp kín, đang nằm trong đống cỏ khô.
“Nhãi con, ta không hiểu ngươi đang làm gì.”
Ăn mày nhỏ nhấc lấy tấm áo khoác rách rưới của mình, lật qua một mặt, cẩn thận từng li từng tí mà bế bé gái lên, bỏ cô bé vào trong tấm áo khoác cũ nát nhưng sạch sẽ. Sau khi gấp gọn quần áo, nó bế bé gái lên lần nữa, rồi quấn thêm chăn bông, bao trọn cả mình lẫn cô bé đang ôm trong ngực lại.
“Con bé có thể bán được tiền.”
Ăn mày nhỏ đi khỏi lều vải, cảm nhận cái lạnh thấu xương của mùa đông xâm nhập da thịt của mình.
“Nếu như vừa bẩn vừa bốc mùi, giá bán sẽ thấp đi.”
Nói xong câu đó, ăn mày nhỏ lại rùng mình một cái, bước vào buổi trưa của một ngày mùa đông.
_____________________
Trong một thành phố biên cương không có trật tự và tràn ngập hỗn loạn, không bao giờ thiếu cái gì?
Phố đèn đỏ.
Chính vì nơi đây hỗn loạn như thế, mới có thể khiến loại khu vực nhơ nhuốc có truyền thống xa xưa này tồn tại dai dẳng như loài gián sống trong đống rác.
Góc đông bắc của Nagle, nơi đây nổi tiếng với các loại bệnh lây qua đường tình dục, thuốc phiện, trộm cướp, tội phạm giết người ẩn hiện. Dù cho băng tuyết có bao trùm, cũng không thể bao trùm được hỗn loạn và bất kham lan tràn trong khu vực này. Loại địa phương này, kẻ giàu có chắc chắn sẽ không tới. Bọn họ có tiền, có thể hưởng thụ "dịch vụ" cao cấp, không cần phải tới chỗ như này để chọn lựa đám gái gọi vừa không có sắc đẹp lại chẳng có đức hạnh, chẳng khác gì những cục mỡ đang đợi người khác tới chơi mình.
Nhưng có một việc, ngay cả những người giàu có kia cũng phải thừa nhận, hoặc phải là nói phải thừa nhận trong sự khinh thường. Đây là nơi đám người nghèo giải tỏa dục vọng, cũng là nơi thường xuyên diễn ra những cuộc mua bán phạm pháp.
Ăn mày nhỏ trốn trong ngỏ hẻm, con chuột với khát vọng sống sót quan sát tình huống bên ngoài từ góc tối u ám. Sau khi xác nhận đường phố giữa trưa không có người qua lại, nó mới cúi đầu, ôm bé gái đi vào phố đèn đỏ.
“Ngươi muốn đi đâu?” Trong đầu, Ám Diệt chế giễu.
“Đi bán nó lấy tiền.” Ăn mày nhỏ thẳng thắn trả lời.
“A, thú vị. Này, nó đang nhìn ngươi đó, ngươi xem đi.”
Ăn mày nhỏ cúi đầu xuống, xốc nhẹ chăn lông lên xem xét. Chỉ thấy bé gái kia đã tỉnh, đôi mắt giống hệt ngọc bích của cô bé mở to, có chút sợ hãi, nhưng cũng rất chuyên chú nhìn lấy gương mặt ăn mày nhỏ.
Bước chân của ăn mày nhỏ hơi chậm lại. Nó cũng nhìn vào bé gái trong ngực, nhìn vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đó. Lông mi cô bé rất dài, cánh môi nhỏ có chút trắng bệch, trong hơi thở nhẹ nhàng, thoang thoảng một mùi sữa thơm... Rất ngọt, rất dễ chịu.
Tay ăn mày nhỏ bỗng nhiên hơi run lên. Nó quay đầu ra chỗ khác, không nhìn vào đôi mắt ngây thơ kia nữa. Phải rồi, con nhóc này không nên nhìn nó bằng ánh mắt đó, cũng không nên ỷ lại vào nó. Bởi vì nhanh thôi, người mà đôi mắt ngọc bích đang nhìn ấy sẽ bán con bé lấy tiền, sau đó ném con bé vào nhà thổ, mặc kệ sống chết thế nào.
“Ô... A... Ô ô...”
Âm thanh lầm bầm không chút ý nghĩa phát ra từ trong ngực ăn mày nhỏ, tinh thần cô bé dường như đã tốt lên nhiều. Đối với việc này, bước chân ăn mày nhỏ nhanh hơn, chạy về phía mục đích của mình.
___________
Phấn Hồng Nữ Lang (Cô gái son đỏ).
Quán rượu lớn nhất phố đèn đỏ, một quán rượu chuyên môn kinh doanh rượu kém chất lượng và gái gọi giá rẻ, có một cái tên thô tục như thế. Nơi này là căn cứ của khách làng chơi, cũng là nơi lưu manh và ăn trộm ẩu đả đánh nhau.
Bây giờ là giữa trưa, Phấn Hồng Nữ Lang vẫn chưa mở cửa buôn bán. Ăn mày nhỏ đứng ở cửa chính quán rượu nhìn nhìn một chút, rồi vòng ra phía sau quán, chỗ cửa sau chuyên dùng để đổ rác. Tiếp theo, nó gõ cửa.
...
........
............
“Xoẹt xoẹt!”
Cửa sổ thăm dò được kéo mở, một gương mặt gian thương đầy xảo trá xuất hiện bên trong.
“Ai vậy?”
“Tôi.”
Người kia cúi đầu nhìn xuống, khi nhìn thấy ăn mày nhỏ thì cười lạnh một tiếng. Sau đó, hắn đóng cửa sổ thăm dò lại, hai phút sau, cửa mở ra.