Thành phố đen tối và dơ bẩn.
Nagle chỉ là một tòa thành nho nhỏ nơi biên giới, nhưng nó cũng giống như hình thức thu nhỏ của cái thế giới này. Người được hưởng tiền tài, kẻ nắm quyền thế, tất cả đều có được những nơi ở xa hoa, người hầu vờn quanh, thức ăn ngon miệng, và hưởng thụ giường chiếu ấm áp khi đêm về. Mà nếu như không có tiền tài cùng quyền thế, như vậy, bạn chính là một con chó, một con sâu bọ. Có đôi khi, bạn thậm chí còn thua cả côn trùng và chó, không khác gì rác rưởi. Mà dạng người này, trên cơ bản cũng chỉ có thể bị những người giàu sang tầng trên chối bỏ là người nghèo, hoặc là —— tội phạm.
Hôm nay, cũng có một bóng người nhỏ bé, trốn ở trong hẻm nhỏ u ám. Một đôi mắt băng giá mà vô tình, lạnh lùng quan sát dòng người xuôi ngược bên ngoài. Tại trong ngực nó còn cất giữ một con dao nhọn.
Đây là một bé trai ước chừng khoảng mười tuổi, mái tóc màu đen thật dài gần như bao trùm toàn khuôn mặt nó, chỉ có một đôi mắt lộ ra dưới mái tóc, một đôi mắt mà bất cứ ai nhìn vào cũng không nhịn được run rẩy.
Nó là một đứa ăn mày. Một đứa ăn mày quần áo lam lũ, toàn thân lại bẩn thỉu vô cùng, một đứa ăn mày trên hai tay dính đầy bụi bẩn màu đen. Gương mặt ấy rõ ràng vẫn còn sót chút non nớt, nhưng lại có một loại tang thương và từng trải mà những bé trai cùng tuổi bình thường không cách nào so sánh được. Riêng là ánh mắt nó, đôi mắt đã sớm mất đi tính tình trẻ con, giờ phút này đã bị dục vọng và vô tình che kín. Đôi mắt đó gắt gao nhìn chằm chằm từng người đi đường đang qua lại, nhìn chằm chằm túi tiền của họ, nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt trên thân đàn ông, nhìn chằm chằm đồ trang sức trên người đàn bà. Chỉ cần là các vật có giá trị, đều trở thành mục tiêu của hai mắt nó.
"Ọc... ọc..."
Bụng của đứa ăn mày nhỏ, đang kêu. Mà cảm giác đói bụng, lại làm cho hai mắt nó càng thêm băng giá và bén nhọn. Bây giờ nó đã không còn là một đứa trẻ gần mười tuổi nữa, mà chính là một con sói đói nghèo. Pháp luật, đạo đức, hiện tại đều bị nó ném ra sau ót. Những thứ đó chỉ là công cụ mà bọn quyền thế dùng để chèn ép và ngụy biện, lại không thể lấp đầy bụng nó!
Cuối cùng, con mồi của đứa ăn mày nhỏ cũng xuất hiện. Mục tiêu của nó là một người phụ nữ mập mạp chừng ba mươi tuổi, ăn mặc sang trọng. Giờ phút này, người phụ nữ ấy đang dừng bước trước một cửa tiệm tạp hóa, nhàn nhã chọn lựa đồ hàng. Đợi đến lúc lựa chọn được món hàng hài lòng, cô gái mập lấy ra túi tiền từ trong ngực, mở ra...
Trong nháy mắt đó, nó hành động!
Tựa như tia chớp, tên ăn mày nhỏ này giống như sói đói vồ tới, nhào về phía cô gái mập! Thừa dịp cô còn không kịp phản ứng, giật lấy túi tiền trong tay cô ta! Gái mập trước tiên giật mình, sau đó lập tức nhận ra túi tiền mình bị cướp, bắt đầu hét lớn!
Người đi đường bốn phía nhao nhao ghé mắt, một gã lính tuần tra càng nhắm chuẩn mà tiến lên giơ tay một phát là đã bắt được tên ăn mày kia. Gã lính kia cười hắc hắc một tiếng, dùng bàn tay to như cái quạt phiến nhắm tát mạnh vào mặt đứa ăn mày, lập tức đánh cho mặt nó sưng húp lên.
"Thằng ranh con, trộm đồ hả? Không muốn sống nữa đúng không!"
Đứa ăn mày không có lên tiếng, hai mắt bị tầng tầng tóc dài che giấu bên trong chẳng những không có chút hoảng sợ mảy may, ngược lại còn tràn ngập một tầng căm hận. Nó không do dự chút nào, liền rút con dao nhỏ trong ngực ra, đâm vào bắp đùi tên lính. Tên lính kia chỉ cảm thấy trên đùi mát lạnh, vội vàng buông đứa ăn mày ra rồi lui lại! Vừa lấy tay sờ tới, máu đã nhuộm đầy tay lập tức khiến hai mắt gã trở nên đỏ ngầu! Nhưng khi gã giương mắt nhìn lên lần nữa, bóng dáng đứa ăn mày kia đã biến đi nơi nào mất rồi.
Tòa thành thị này không có gì khác, nhưng mấy hẻm nhỏ âm u thì vĩnh viễn cũng không thiếu. Đứa ăn mày hô hô thở phì phò, trốn ở trong hẻm nhỏ, cảnh giác quan sát đến tình huống bên ngoài. Xác nhận được không có người đuổi theo, nó mới chà chà con dao dính máu vào ống quần nhơ nhuốc của chính mình rồi bỏ lại vào trong ngực.
Với tâm tình kích động, nó mở túi tiền vừa cướp được ra, để rồi chỉ tìm thấy một tấm Ma Tinh Tạp trong đó. Đối với thứ này, đứa ăn mày khẽ cắn môi oán hận, trực tiếp dùng tay bẻ gãy. Không xác định được thân phận chủ nhân, cho dù bên trong Ma Tinh Tạp chứa tới hàng triệu Tiền, thì một hạt bụi cũng lấy không ra!
"Ọc... ọc..."
Dạ dày, đói hơn.
Đứa ăn mày tiện tay vứt bỏ túi tiền, hơi nghỉ ngơi một chút, rồi lại bắt đầu tìm kiếm một mục tiêu mới. Đứa trẻ không cha không mẹ như nó, từ lúc bắt đầu biết chuyện liền sớm hiểu được trên cái thế giới này nếu không có tiền, liền không thể nhét đầy bụng. Mà muốn sinh tồn ở nơi này, trừ động tác rất nhanh ra, nội tâm còn phải đủ hung ác nữa.
Phải có... chuẩn bị tâm lý tùy thời chơi liều giết người.
Con dao kia được nó nhặt ra từ trong thùng rác, từ đó đến nay, bên trên con dao này đã nhiễm qua vô số máu người. Có máu của những tên ăn mày khác tranh giành thức ăn với nó, cũng có máu của những người mất đi túi tiền. Hiển nhiên, cũng có máu của những binh lính kia. Bởi vì còn nhỏ lực yếu, nên từ đó tới giờ, ăn mày nhỏ cũng không cách thể dùng con dao cùn này để giết người . Nhưng là, chỉ sợ chẳng mấy chốc ngày này rồi cũng sẽ đến. Theo tuổi của nó mỗi lúc một nhiều, theo sức mạnh của nó càng lúc càng lớn. Thời khác chính thức "giết người" này, cũng sẽ không còn bao xa nữa.
Đứa ăn mày nhỏ sờ sờ con dao trong ngực, nó đã sớm làm tốt hết thảy mọi thứ để sinh tồn, đối với "giết người" mà chuẩn bị tâm lý đã làm được đủ nhiều. Chỉ cần có thể nhét đầy bụng, nó có thể làm bất cứ chuyện gì!
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua. Cùng với ánh hoàng hôn đang dần dần đến, ăn mày nhỏ lại vẫn không tìm thấy con mồi phù hợp lần nào nữa. Binh lính tuần tra trên đường phố dần dần tăng nhiều, một số ăn mày vì sinh tồn mà tùy tiện đi trộm cắp, cướp bóc giống như nó nhao nhao bị binh lính bắt lấy. Mà những binh lính kia thích nhất nhanh chóng xử phạt ăn trộm, chính là rút kiếm ra chém rụng hai tay bọn họ tại đương trường. Cảnh tượng những dòng máu đó dâng trào, đứa ăn mày từ bé đến lớn, đã không biết gặp bao nhiêu lần.
Tỉnh táo, kiên nhẫn, cẩn thận, tàn nhẫn. Đây là bài học tâm đắc hắn rút ra từ "huyết giáo" của những "bạn bè".
Trời càng lúc càng tối. Mà trên đường cái binh lính tuần tra cũng càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ là hôm nay liền sẽ không có thu hoạch gì. Mà không có thu hoạch, chính là bản thân phải chịu đói bụng, phải gánh lấy giá lạnh và đói khổ, chào đón màn đêm chậm rãi đến gần.
Lạnh lẽo cùng đói khổ, là khúc nhạc dạo của tử thần. Ăn mày nhỏ đã gặp quá nhiều người, bị cặp đôi này chạm vào mà rốt cục không bao giờ cử động nữa.
Trên trời, tuyết lớn chậm rãi tung bay, rơi xuống. Bông tuyết trong bóng tối lúc nào cũng mang theo một loại mỹ cảm mông lung... Mỹ cảm giết người.
Ăn mày nhỏ run rẩy thân dưới một cái, nghèo đói đang dần dần cướp đoạt sức lực vốn dĩ đã chẳng còn thừa bao nhiêu của nó. Hơi thoáng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai tay nó chà xát vào nhau, thừa dịp màn đêm mà vụng trộm chạy ra khỏi hẻm nhỏ.
Trên đường đã không còn bao nhiêu người, ngay cả những binh lính tuần tra kia cũng trốn vào nơi trú quân để tránh sự uy hiếp của tuyết lạnh, không dám ra tới. Chỉ trong một thời gian ngắn, trên đường phố liền bao trùm lên một tầng thảm trắng hơi mỏng. Ăn mày nhỏ xoa xoa hai tay, chân mang một đôi giày vải mỏng sớm đã nát không thể nát hơn, hướng đi một bên đường khác...
Tiệm bánh mì thơm ngào ngạt, bên trong, có đồ ăn cần thiết có thể làm cho nó chịu đựng qua đêm nay.
Ăn mày nhỏ lại xoa xoa hai tay, trốn ở góc tường. Cặp mắt tỉnh táo mà không mang theo mảy may cảm tình gợn sóng gắt gao nhìn chằm chằm Tiệm bánh mì. Bánh mì nướng bày ở bên trong tủ pha lê đang tản ra hương thơm mê người, khiến cho bụng nó càng lúc càng kêu vang.
"Ai da, chào mừng quý khách đến tiệm một lần nữa!"
Một vị khách từ tiệm bánh mì đi ra, túi giấy trong ngực người đó chứa đầy bánh mì. Ông chủ cửa hàng nở nụ cười tươi rói đem anh ta đưa ra, hai bàn tay béo tốt không ngừng chà lau lên tạp dề.
Đứa ăn mày nhỏ hừ một tiếng, tiện tay móc con dao trong ngực ra, đi theo sau lưng người khách kia. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào người đang ôm cái túi giấy chứa đầy bánh mì mà bước nhanh, một hồi nhìn túi giấy, một hồi lại nhìn phần eo người nọ. Dáng người nó nhỏ gầy, mà người khách này nhìn thì là thân hình cao lớn, muốn thành công cướp được bánh mì, nhất định phải đem đối phương đánh ngã trong một đòn duy nhất mới được.
Ăn mày nhỏ theo sau lưng người kia, chậm rãi đi tới. Tuyết trên trời rơi càng lúc càng dày, giống như muốn đem con người đông cứng hoàn toàn. Người nọ nắm chặt áo da trên thân, tay vươn vào túi giấy, lấy ra một cái bánh mì tròn, đắc ý cắn một cái. Nhìn lấy hắn ăn những bánh mì đó, hai mắt ăn mày nhỏ trở nên càng thêm băng lạnh, nó dùng sức siết lấy con dao trong tay. Rốt cục, khi hai người đi đến một con hẻm nhỏ không có người nào, ăn mày nhỏ bỗng nhiên tăng tốc, nâng con dao trong tay lên, đâm vào phần lưng người nọ!
Phốc phốc!
Một tiếng vang nhỏ, con dao cắm thẳng đến chuôi. Trong mắt ăn mày nhỏ lóe lên vẻ vui mừng. Nhưng không đợi đến lúc nó cao hứng, người kia chợt quát to một tiếng rồi về nhảy về phía trước, tất cả bánh mì trong tay đều rơi xuống đất! Anh ta xoay người, hoảng sợ nhìn vào đứa ăn mày tay vẫn đang cầm dao, đưa tay sờ sờ eo của chính mình. Đợi đến khi anh ta thấy được máu tươi, bên trong hai mắt lập tức tràn ngập căm hận và nguyền rủa! Người đó tiện tay quơ lấy một cây gậy gỗ bên đường, phất tay vung xuống đầu đứa ăn mày!
Thì ra áo da người này mặc rất dày. Mà con dao của đứa ăn mày nhỏ lại ngắn quá mức. Một nhát này chỉ là làm đối phương bị thương da thịt, không thể đem đối phương đánh gục hoàn toàn! Ăn mày nhỏ giật mình, vội vàng né tránh gậy gỗ đánh tới, té lăn trên mặt đất, tránh đi. Nhìn lên người cầm gậy gỗ trước mặt mình, nó biết, nếu như bị đối phương bắt lấy, nhất định sẽ bị đánh chết tại chỗ ngay lập tức!
Trong chớp nhoáng này, thứ mà ăn mày nhỏ nghĩ tới đầu tiên là trốn . Nhưng chân nó vừa phóng ra một bước liền lập tức dừng lại. Ánh mắt nó rơi vào những ổ bánh mì rơi đầy trên đất, nếu không có chúng nó, coi như nó trốn được, cũng nhất định sẽ chết trong đêm nay! Cân nhắc trong thoáng chóc, ăn mày nhỏ quay đầu tiến lên, ngay tại dưới sự đuổi đánh của người kia, đưa tay nhặt lên một ổ bánh mì trên đất, giẫm lên tuyết đọng, nhanh như bay chạy đi.
Nắm lấy khối bánh mì dính đầy tuyết, ăn mày nhỏ vừa thở hồng hộc vừa trốn chạy vào một con hẻm nhỏ u tối. Giờ phút này, trời đã hoàn toàn tối mịt, tuyết cũng càng lúc càng lớn. Nó ngừng thở lắng nghe bất cứ cái động tĩnh nào bên ngoài, xác định rằng người kia không có đuổi theo, nó mới chính thức thở phào, ngã xuống trên mặt tuyết nằm tê liệt.
Thời gian nguy hiểm nhất đã qua rồi. Màn đêm sẽ cung cấp cho nó chỗ tránh nạn tốt nhất. Ăn mày nhỏ đi sâu vào bên trong hẻm nhỏ, ngồi xuống đằng sau một đống rác. Nơi này rất bẩn, rất loạn. Nhưng càng dơ dáy bẩn thỉu, thì càng có thể cam đoan rằng sẽ không có ai lại tới nơi này quấy rầy nó ăn uống.
Ổ bánh mì nho nhỏ đã bị hơi lạnh làm đông cứng, mười ngón tay đã run lên, ăn mày nhỏ thậm chí đã không thể nhận ra sự mềm mại bên trên ổ bánh. Nhưng, những thứ này cũng không đáng kể. Nó nhìn con mồi trong tay, nuốt vài ngụm nước miếng, mừng khấp khởi hé miệng, đang muốn cắn xuống...
"Ô oa~! Ô oa~! Ô oa~!"
Bỗng nhiên! Một trận âm thanh nỉ non khóc lóc của trẻ sơ sinh làm tinh thần đứa ăn mày nhỏ vì đó mà rung lên một cái! Nó giống như chó hoang bảo vệ thức ăn, đem ánh mì giấu vào trong ngực, hai lỗ tai cùng đôi mắt cảnh giác thẳng tắp nhìn vào phương hướng truyền đến tiếng khóc. Nhờ vài ánh tuyết mông lung, nó có thể trông thấy lờ mờ, một người toàn thân phủ trong áo choàng đen, đang ngồi ở trong hẻm nhỏ chỗ sâu hơn. Mà âm thanh trẻ sơ sinh nỉ non khốc khấp, giống như phát ra từ trong ngực người kia.
Nghe được đứa trẻ đang khóc nỉ non, người áo choàng đen lập tức có vẻ hơi khẩn trương lên. Dựa vào tiếng hát ru an ủi không ngừng ngâm nga, nghe ra được người này có vẻ là một cô gái. Hơn nữa, còn là một cô gái tuổi đời không lớn. Cô gái kia không ngừng mà an ủi tiếng khóc bên trong ngực mình, thanh âm hình như có vẻ hơi lo lắng. Xuyên thấu qua tấm áo choàng đen kia, ăn mày nhỏ có thể lờ mờ nhìn được từ bên trong áo choàng lộ ra một cơ thể nho nhỏ.
Một đứa con nít.
Ăn mày nhỏ yên lặng nhìn lấy cô gái kia, đề cao cảnh giác. Bánh mì trong ngực là đồ ăn của nó, nếu có bất kỳ kẻ nào dám đến cướp đoạt, nó tuyệt đối sẽ không keo kiệt mà vung lên con dao trong tay của mình! Dù cho đối phương là phụ nữ cũng không thay đổi gì!
Giằng co sau một hồi lâu, ăn mày nhỏ phát hiện cô gái kia có vẻ cũng cũng không có ý định đến muốn cướp đoạt bánh mì của mình. Cô ta chỉ là một mực dỗ dành đứa trẻ sơ sinh trong ngực, nhưng thanh âm lại là càng ngày càng nghẹn ngào, như là có chuyện gì đó đau buồn chìm sâu trong lồng ngực, không cách nào tiêu tan.
Ăn mày nhỏ thở phào, không lại tiếp tục để tâm tới cô gái kia. Loại thói đời này, người chết đói ở trên đầu đường người không hề thiếu. Làm người chỉ cần chú ý chính mình liền tốt, người khác sống hay chết, có liên quan gì tới nó?
Nó một lần nữa từ trong ngực lấy ra khối bánh mì đó, nhìn vào lớp da bánh còn đang bóng bẩy dầu mỡ, nó tham lam nuốt vài ngụm nước miếng. Ổ bánh mì này cũng không lớn lắm, nó muốn nhai kỹ nuốt chậm mà đem cái bánh ăn hết, tuyệt đối không thể lãng phí bất kỳ một cái chi tiết đáng giá thưởng thức nào. Thưởng thức xong, nó hé miệng lần nữa, liền chuẩn bị cắn xuống...
"Ô oa~! Ô oa ooa~~~! ! !"
Tiếng trẻ em khóc lóc nỉ non so với vừa rồi càng thêm vang vọng! Mà một tiếng khóc này, cũng làm cho cánh tay đang đưa lên miệng của ăn mày nhỏ cứng rắn dừng lại! Nó quay đầu chỗ khác, nhìn vào cô gái bên kia. Chỉ thấy được sắc mặt cô ta càng thêm nôn nóng mà dỗ dành đứa trẻ trong ngực, giống như là đang dốc hết sức cố gắng không để đứa bé thút thít! Nhưng là đứa trẻ sơ sinh lại càng khóc càng vang, không có một chút ý muốn ngừng lại.
Ăn mày nhỏ nhìn vào cô gái kia, rồi nhìn lại đứa bé sơ sinh trong ngực cô. Sau cùng, ánh mắt nó tập trung vào cái bánh mì trong tay.
Ổ bánh mì thật rất nhỏ... Hầu như chỉ to bằng bàn tay của một đứa trẻ mười tuổi như nó. Nếu như ăn hết toàn bộ mà nói, có thể sẽ không phải chịu đói. Nhưng nếu như chia cho người khác mà nói...
Ăn mày nhỏ hết sức lắc đầu, dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía cô gái kia cùng bé gái trong ngực cô. Giống như là hung ác hạ xuống quyết tâm, đem bánh mì đưa vào trong miệng, há mồm thật to cắn một cái.
"Ô oa...! Ô... Ô oa..."
Bánh mì rất thơm, rõ ràng đã hoàn toàn lạnh xuống, hơn nữa còn là loại đông tới cứng rắn, ăn vào trong miệng lại là như thế ngọt thơm. Nhưng chỉ là như thế một miếng, ăn mày nhỏ lại phát ghiện, tiếng khóc khấp tử phía sau truyền tới vậy mà đang chậm rãi suy yếu xuống. Vang lên cùng lúc, còn có âm điệu càng ngày càng nôn nóng của cô gái.
Ăn mày nhỏ nuốt xuống miếng bánh mì trong miệng, bụng ngược lại cảm thấy đói hơn. Nhưng trước lúc tiếp tục cắn xuống, nó vẫn là xoay người một cái, nhìn về cô gái phía sau. Chỉ thấy trên mặt cô rõ ràng xuất hiện biểu hiện khủng hoảng, mà đứa trẻ sơ sinh trong ngực cô, âm điệu cũng càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng suy yếu...
Ăn mày nhỏ quay đầu, nhìn xem bánh mì trong tay. Sau đó, nó lần nữa quay người lại, nhìn tới cô gái cùng đứa trẻ trong ngực bên kia...
Ăn mày nhỏ hết sức quay đầu, kiên quyết không để ý tới người đang ngồi xổm ở bên kia nữa, tiếp tục ôm ổ bánh mì nhỏ này. Nó không ngừng mà khuyên bảo chính mình, cái thế giới này không tồn tại ấm áp. Tất cả mọi thứ đều muốn dựa vào chính mình! Nếu như chết đói, vậy tuyệt đối không thể trách người khác không bố thí cho mình, mà muốn tự trách mình không có năng lực đi trộm cắp, lừa gạt, cướp giật! Tại thời điểm chính mình đói khổ lạnh lẽo, có ai bố thí cho mình một ổ bánh mì, một đồng tiền sao? Không có, không một ai! Từ lúc còn nhỏ đến bây giờ, chính mình là như thế mà đi, cũng là như vậy đến! Cái thế giới này nó đã nhìn rõ ràng, đây tuyệt đối không phải một cái thế giới cho phép kẻ đi bố thí người khác có thể tiếp tục sinh tồn!
Tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non rốt cục dần dần biến mất. Khóe miệng ăn mày nhỏ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, giống như trả thù, lần nữa cắn một miếng bánh mì.
Bánh mì... Vẫn như cũ là ngọt thơm như thế. Da bánh vẫn như cũ giòn giòn như thế, cảm giác vẫn như phong phú như thế. Nhưng vì cái gì, một miếng báng này nhưng không có mang đên đến cảm giác thỏa mãn như miếng bánh vừa rồi đâu?
Ăn mày nhỏ tràn ngập nghi ngờ nhìn khối bánh mì trong tay. Vẫn còn thừa lại hơn phân nửa. Mà lúc này, sau lưng tiếng khóc của bé gái, rốt cục, biến mất...
Ăn mày nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên! Nó lập tức quay người, hầu như không thể tin được mà nhìn sang phương hướng của cô gái kia! Cô ta đã khóc ra đầy tràn nước mắt, từ bên dưới áo choàng, cô duỗi ra những ngón tay khô héo, run rẩy vuốt ve hai gò má đứa bé. Những bông tuyết rơi xuống, đã đem tấm áo choàng đen của cô nhuộm thành màu một trắng.
Đó là... Màu trắng của tuyệt vọng.
Ăn mày nhỏ bỗng nhiên đứng lên, với thứ tốc độ còn nhanh nhẹn hơn thứ tốc độ nó vẫn hay dùng để trộm cắp mà vọt tới bên cạnh cô gái bên kia! Nó vươn đầu xem xét trong ngực cô, thấy được bên trong đang nằm một đứa bé sắc mặt đã tái nhợt, từ từ nhắm hai mắt, không khóc lên nữa. Ăn mày nhỏ giật mình, một loại cảm giác tội lỗi không tên lập tức dấy lên trong lồng ngực nó. Sau đó, nó không thèm suy nghĩ gì nữa, liền đưa phần bánh mì còn lại trong tay đến trước mặt cô gái.
"Ăn hết đi rồi cho nó cho bú sữa."
Cô gái kia nâng lên đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, đến lúc thấy kẻ đứng trước mặt mình rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhỏ khoảng chừng mười tuổi, một tia cảnh giác vốn đọng trong mắt cuối cùng cũng tiêu tán. Cô nhìn qua mẩu bánh mì trong tay ăn mày nhỏ, vậy mà lại lắc đầu, không muốn ăn. Tương phản, cô còn thoáng ôm chặt đứa bé trong ngực hơn, lo lắng nói ra: "Cậu bé, cậu có thể đem bánh mì ngậm mềm rồi cho ăn con gái của tôi ăn được không? Nó... Nó sắp không chịu được rồi!"