Trans: OkabeRintarou
Edit: Scorpius
Lười quá nên nhờ thằng bạn làm hộ :V
__________________________
Lần đầu tỏ tình, cũng là lần đầu trái tim tôi tan vỡ…Đêm đó, tôi không thể ngủ được.
Việc bị từ chối đương nhiên rất đau đớn, nhưng nghĩ cách để đối mặt với Kanae vào ngày mai còn làm tôi trằn trọc hơn.
Cuối cùng thì, tôi vẫn không có câu trả lời, tôi rời khỏi nhà vào buổi sớm như thường ngày để tập thể dục.
Khi tôi đang đi bộ đến trường, với chiếc cặp sách cùng với túi câu lạc bộ ở trên lưng, tôi có thể thấy nhà của Kanae nằm giữa con đường trong khu nhà tôi ở.
Tôi suýt nữa đã nhìn vào cửa sổ phòng Kanae, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để nhìn thẳng và bước tiếp.
Được một lúc, tôi cảm thấy chân tay mình rụng rời, và cùng với đó là cảm giác tuyệt vọng.
“Đùa thiệt chứ…với cái hoàn cảnh này thì…mình làm gì trong lớp bây giờ?”
Thật không may, hiện tại tôi đang học cùng lớp với Kanae và Souta. Tuy nhiên, vẫn còn may là tôi ngồi cách xa họ. Không biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi ngồi giữa hai người họ nữa, nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy rùng mình rồi.
Cho đến này thì tôi chủ yếu chỉ bắt chuyện với họ trong giờ giải lao. Nhưng mọi chuyện đã trở nên khó xử sau ngày hôm qua, và tôi cũng không muốn Kanae cảm thấy không thoải mái.
Chà, giờ ăn trưa thì tôi có thể đến câu lạc bộ, nhưng giữa những giờ nghỉ thì chắc chỉ có nước bắt chuyện bất kỳ ai đó ở gần chỗ tôi, cùng lắm thì trốn trong nhà vệ sinh vậy…
Khi đang vẽ ra cái kế hoạch cẩu thả này để né tránh Kanae, tôi tới trường lúc nào không hay.
“Không ngờ là…mình lại tập trung tới việc này đến vậy…”
Cảm thấy thật xấu hổ về bản thân, tôi buông thõng vai và tiến tới phòng câu lạc bộ.
Khá chắc là các tiền bối sẽ hỏi tôi về vụ tỏ tình.
Khi định thổ lộ tình cảm của mình với Kanae, tôi đã xin lời khuyên từ các tiền bối thân thiết ở trong câu lạc bộ. Nếu tôi đến đó vào lúc này, khá chắc là tôi sẽ gặp một vài người trong số họ.
Tôi không biết họ sẽ nói gì nữa…Đang nghĩ về chuyện đó, khi tôi mở cửa phòng câu lạc bộ, các tiền bối đã đứng ở đó.
“Ô, Yukiya à. Vụ tỏ tình như nào rồi?”
“Cô bé có đồng ý không?”
Các tiền bối là những người đầu tiên hỏi. Thái độ của họ khá hời hợt, nhưng cũng không có vẻ gì là đang trêu chọc tôi.
“Ờm~...thất bại rồi.”
Cũng chả có lý do gì để giấu họ cả nên tôi nói thẳng luôn.
Đàn anh nở một nụ cười chua xót.
“Haha, thật sao? Thôi thì, không được em này thì kiếm em khác vậy.”
“Sao chú không thử nói chuyện với mấy nữ sinh trường khác trong những buổi luyện tập xem, họ sẽ khiến chú cảm thấy đặc biệt đấy.”
“Chà, vậy là chú đã bị từ chối phải không? Nên trả thù đi (tỏ tình lại ý).”
“Anh mày còn bị từ chối đến 20 lần kể từ hồi học cao trung mới có được cô bạn gái hiện tại cơ.”
Tôi nhận được những lời động viên khá tinh tế.
Kiểu, hai mươi lần thì thật đáng kinh ngạc. Nếu tôi ở trong tình huống ngược lại và bị ai đó từ chối nhiều lần như vậy, tôi sẽ nghĩ đó là một trò đùa. Tôi nghĩ chắc hẳn cô ấy là người cởi mở nên cuối cùng cũng đã chấp nhận.
Dù sao thì, Kanae cũng đã có người mình thích rồi, và việc tỏ tình đi tỏ tình lại sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy phiền phức mà thôi.
“Nếu thì thì khó xử lắm…chắc em sẽ giữ khoảng cách với cô ấy một thời gian thôi. Có lẽ em sẽ sớm thích một ai khác chăng?”
Với câu trả lời không phải tán thành cũng không phải phủ nhận, sức nóng của nơi này dần hạ xuống và chủ đề cũng chuyển sang các hoạt động của câu lạc bộ.
Nhìn chung thì, đó cũng chỉ là câu chuyện về việc tôi đã bị từ chối như thế nào khi tỏ tình với cô ấy, không hơn không kém.
Nhưng dù chỉ có vậy, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nói chuyện này với các tiền bối.
Sau khi kết thúc buổi tập thường ngày vào buổi sáng, tôi di chuyển tới lớp học của mình.
Tôi bước vào lớp, bỏ cặp sách và túi câu lạc bộ xuống ghế.
Lớp học bây giờ vẫn còn khá vắng, có lẽ do hầu hết bọn họ đều đến sát giờ.
“Ah…”
“C-cái…?”
Tại sao lại là Kanae…?
Kanae đang ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ quen thuộc.
Rõ ràng vẫn còn quá sớm để cô ấy ở đây, và tôi cũng không thấy bóng dáng của Souta đâu, người mà luôn đến trường cùng với cô ấy.
Không lẽ cô ấy đi một mình sao? Vào giờ này?
Cả tôi và Kanae đều đứng chôn chân, và chúng tôi nhìn nhau từ xa một lúc.
Cuối cùng thì Kanae cũng quay mặt đi chỗ khác, tôi vội vàng đặt đồ của mình xuống và rời khỏi lớp học.
“Thật là, tại sao lại vào giờ này chứ? Cô ấy đang nhìn mình phải không? Là sao cơ chứ?”
Khi bước ra ngoài hành lang, tôi đột nhiên thấy khá buồn bực.
Đầu tôi nghĩ là, “Có lẽ việc Kanae đến sớm sáng nay có liên quan gì đến mình chăng…”, “Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và Kanae cũng nhìn tôi”, “Kanae dường như đang xấu hổ…”, “Có lẽ Kanae cũng đang thực sự nghĩ đến tôi…”. Thật là một ảo tưởng đơn phương đáng xấu hổ mà.
“Tỉnh lại đi nhóc, mày đã bị từ chối hôm qua kia mà…”
Tôi đến nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước vài lần, cuối cùng cũng thấy đôi chút thư giãn
Tôi cố gắng lấy chiếc khăn tay ở trong túi để lau mặt, nhưng không thể vì cả mắt và tay đang ướt
“Um, cái này à…”
Với giọng nói nhỏ nhẹ, ai đó đã nhẹ nhàng đặt lên tay tôi chiếc khăn.
“Oh, cảm ơn nhé!”
Tôi lấy chiếc khăn tay như một phản xạ có điều kiện, nhưng tôi sững người khi vừa mới bắt đầu lau mặt.
Cái gì thế này? Khăn tắm à? Không, ý tôi là, giọng nói vừa rồi là…!
Nghe có vẻ hơi biến thái, nhưng tôi thực sự nhớ mùi hương của chiếc khăn mình đang áp lên mặt lúc này.
Tôi hoảng hốt bỏ chiếc khăn ra.
“Ka-Kanae…?!”
Vậy là, người đưa tôi chiếc khăn là Kanae.
Cô ấy đang cúi đầu trước mặt tôi.
Tôi kìm lại ý muốn ngửi chiếc khăn một lần nữa và hỏi Kanae.
“Um…cảm ơn nhé. Nhưng tại sao…?”
Ngay cả trong lúc đang vô cùng bối rối, sự xuất hiện của Kanae dường như cũng khiến má tôi dãn ra phần nào.
“Umm…tớ chỉ tình cờ đi ngang qua…nên là…?”
Vì một vài lý do, lời nói của Kanae tỏ vẻ nghi ngờ
Thì, việc gì phải đi đến tận…cuối hành lang. Mà thôi kệ vậy, đào sâu quá cũng không tốt.
“Oh…cảm ơn vì chiếc khăn nhé! Tớ sẽ giặt nó và trả lại cho cậu!”
“À, ừm. Để nó nguyên như vậy có được không?”
Kanae nói với một giọng dịu dàng hỏi tôi.
“Được, à không, nhưng mà…”
“Tại vì, tớ cũng sẽ dùng nó ngày hôm nay nên là…”
Mà hơn nữa, có thể sẽ phát sinh thêm vấn đề nếu tôi cầm nó mất.
Tin chắc về điều này, tôi cảm ơn cô ấy một lần nữa và trả lại chiếc khăn.
Vào lúc này, đáng ra tôi phải nói những lời như, “Đừng có giả bộ như vậy chứ…”, nhưng lòng tốt, sự quan tâm của Kanae đang khiến tôi rất hạnh phúc.
Khỉ thật…cái gương mặt phản chủ này…!
Khóe miệng và má tôi nhếch lên bởi niềm sung sướng tột độ, còn hàm tôi thì hếch lên để cố gắng kiềm chế nó.
“Um, vậy gặp cậu sau nhé…”
Kanae cúi đầu và quay người rời đi.
May mà tôi đã không để lộ bản mặt buồn cười của mình.
Ý tôi là, nếu tôi mà mượn khăn tắm lâu, kiểu gì tôi cũng sẽ lại ảo tưởng nữa cho coi, như là, “Có lẽ cô ấy cũng thích mình”, “Có lẽ vẫn còn cơ hội…”, tôi không thể ngưng ảo tưởng về bản thân khi vẫn còn học cao trung.
“Không, không. Kanae thích Souta. Đừng ngáo nữa.” [note45651]
Chán nản với sự tích cực vô dụng này, tôi nhắc nhở bản thân như thể một lời cảnh báo.