Vào mùa hè năm nhất ấy.
Khi ghi danh vào trường trung học Hakuou danh tiếng, tôi đã gặp lại cậu trai mà tôi biết từ thời thơ ấu.
Cậu ấy là Kuzuo Kuzuhara.
Thú thực, lúc đầu tôi có chút sợ. Khi đã lớn và đăng kí vào cao trung, đôi mắt ấy đã trở nên vô hồn như mắt cá chết, và cậu ấy tạo nên cảm giác khó có thể tiếp cận được. Tuy vẻ bề ngoài và bầu không khí của cậu ấy đã thay đổi đáng kể...nhưng bên trong cậu vẫn giống như trước đây.
Kuzuhara luôn là người tốt bụng, tử tế, giúp đỡ những người gặp khó khăn mà không chút do dự. Thực sự tôi rất vui khi gặp lại cậu ấy.
Nhưng có điều mà tôi khá lo ngại.
Cậu ấy thường xuyên bị những trưởng thành có vẻ khả nghi tiếp cận trên đường đến và về nhà. Cậu hầu như không có bạn bè- người duy nhất có vẻ là bạn là một người có vẻ giống du côn tóc vàng, xỏ khuyên.
Kuzuhara cũng ngủ rất ít. Cậu thường xuyên ngủ gật trong lớp học, và có quầng thâm dưới mắt gần như thường xuyên.
Vì là...bạn thuở nhở, tôi biết rất rõ về hoàn cảnh gia đình cậu.
Khi lên lớp sáu, công ty của cha mẹ cậu đã phá sản. Vì có một khoản nợ chồng chất đè nặng , họ phải bán đi biệt thự, vốn là hàng xóm của chúng tôi, và chuyển một căn hộ nhỏ gần đó.
Không lâu sau đó, mẹ cậu ruồng bỏ họ mà đi, và người cha bắt đầu sống một cuộc sống trụy lạc.
Gia đình cậu ấy rất nghèo, giống như một một ngọn lửa đang cháy chậm, họ phải chịu đựng trong nhiều năm.
Yui, em gái cậu ấy, đã nói với tôi lí do vì sao cậu ấy luôn mệt mỏi . Cậu bắt đầu làm việc bán thời gian, liều lĩnh làm việc ngày qua ngày.
Cậu là người nghiêm túc và là trụ cột gia đình thay cho người cha buông thả.
Và vòng xoáy nghèo sẽ không dễ dàng gì bị phá vỡ.
Nhưng may mắn thay, Kuzuhara, cậu ấy đã được nhận vào một trong những trường trung học danh giá nhất Nhật Bản- Hakuou. Tốt nghiệp ở đây có nghĩa cậu sẽ có một tương lai tươi sáng phía trước.
Vì vậy–
"–Kuzuhara-kun, tụi mình cùng học nha?"
Tôi đã lấy hết can đảm để hỏi cậu ấy vào một ngày nọ.
"...Sao phải thế?"
Rõ ràng là cậu ấy khó chịu. Lông mày giật giật như muốn nói "Cậu phiền phức quá đấy", giống như cậu ấy vẫn thường như vậy khi ở tiểu học. Thành thật mà nói, khuôn mặt ấy hơi buồn cười.
"Thì, một tháng nữa là đến kì thi chuẩn quốc gia ở trường dự bị Suntetsu. Nên cậu có muốn
đi thi với tớ không?"
Tôi có một lý thuyết riêng. Ý chí con người thì yếu, trong khi ảnh hưởng của môi trường chọn lọc là rất khắc nghiệt- Nếu chỉ có ý chí chăm chỉ học tập thì khó mà đạt được kết quả. Chỉ bằng cách đặt mình vào trong môi trường, nơi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải học và nơi học là chuẩn mực, bạn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ học tập đầy gian khổ.
Nói cách khác, điều đầu tiên là cần thay đổi môi trường. Về sau chắc chắn sẽ tiến bộ hơn.
"Không được, kì thi thử kia tốn kém lắm, đúng không? Gia đình tớ không đủ khả năng chi trả được"
"Đó không phải là vấn đề. Hiện đang có chương trình tuyển dụng mùa hè, và học sinh Hakuou có thể tham gia kì thi thử miễn phí"
"...MIỄN...PHÍ"
Một trong những điểm yếu của Kuzuhara. Đó là "miễn phí".
Có lẽ vì sống trong cảnh nghèo khó một thời gian dài mà cậu ấy rất nhạy cảm với từ "miễn phí". Chà, điều này đã được tôi nghiên cứu.
"...Miễn phí...Nó miễn phí hả..."
Sau khi ý chí cứng như thép của cậu ấy bị lung lay, tôi quyết định giáng một đòn khác.
"Hơn nữa, thí sinh còn được nhận bút chì cơ và tẩy miễn phí nữa"
"Ý tớ là, kì thi thử kia cũng khá là thú vị ấy..."
Cậu ấy chọc chọc cục tẩy nhỏ trong hộp bút, gật đầu tự mãn.
Một tháng sau, tôi tới trường dự bị Suntetsu nằm ở phía trước nhà ga.
Trùng hợp thay, Kuzuhara ngồi trước mặt tôi... Dường như cậu ấy không quen với các kì thi. Cậu ấy ổn chứ? Tôi lo lắng cậu ấy có thể quên điều gì đó giữa bài kiểm tra, hoặc sai câu trả lời với phiếu chấm.
Khi liếc trộm cậu ấy, tôi nhận ra tờ đăng kí dự thi của cậu ấy. Tên được ghi là Asopasomaso.
Tài liệu tham khảo Anpanman...
Suýt nữa là tôi bật cười. Tôi đã nghe nói về những tin đồn này, những người tham gia kì thi với những cái tên lạ lùng. Nhưng chưa bao giờ nghĩ điều đó sẽ xảy ra trước mặt tôi...Được rồi.
Mục đích của tôi ở đây là kéo Kuzuhara-kun tham gia kì thi này. Ngay khi cậu ấy đến đây, mục đích tôi đã đạt được.
Bài thi và phiếu chấm được phát chẳng bao lâu sau. Kì thi chuẩn quốc gia của học sinh năm nhất đã bắt đầu.
Môn đầu tiên là Tiếng anh. Trọng âm, ngữ pháp, đoạn trích ngắn và văn bản dài. Tất cả đều có.
Sau khi giải xong các câu hỏi, tôi liếc nhìn đồng hồ đặt trên bàn và để ý thấy điều gì ở góc mắt...
Kuzuhara đã ngủ. Cậu ấy gục xuống bàn và hoàn toàn im lặng . Chỉ còn 30 phút nữa là kết thúc bài thi. Có lẽ cậu ấy đã cạn kiệt sức lực trên đường đi.
Tiến chuông vang lên ngay sau đó, báo hiệu kết thúc bài thi theo giai điệu của nó.
"–Bài kiểm tra đã kết thúc. Xin hãy đặt bút chì xuống"
Sau đó theo hướng dẫn của giám thị, đưa phiếu chấm cho người ở phía trước, từ cuối lớp lên đầu lớp. Tôi chọc vào lưng người bạn đang ngái ngủ bên cạnh mình.
"Kuzuhara-kun, bài kiểm tra tiếng anh kết thúc rồi. Đưa phiếu chấm của cậu cho người phía trước đi"
"Mmm...Oh..."
Cậu chầm chậm xoa trán, đưa phiếu chấm cho phía trước.
"Trông cậu mệt mỏi lắm.... Đêm qua cậu ngủ có ngon không thế?"
"Haah...Ừm, gần đây tớ hay làm việc khuya, nên ừ, có chút thiếu ngủ."
"Làm việc bán thời gian, hử...Cậu làm đến khi nào?"
"Chắc là...Sau bảy giờ một chút"
"Buổi chiều hở?"
"Sai rồi, buổi sáng"
"Nghĩa là...Thâu đêm luôn phải không?"
Kuzuhara xoay sở để tham gia các kì thi, dù cho làm việc chăm chỉ cả đêm. Giống như môt tay chèo thuyền không bao giờ ngừng chèo... Không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy ngủ giữa chừng trong bài kiểm tra.
Cộng việc bán thời gian. Hừm... Thế thì đành chịu. Nó rất quan trọng vì cậu ấy phải nuôi sống gia đình, nên tôi không thể nói bất cứ điều gì về nó.
Có thể giáo viên biết về hoàn cảnh sống của Kuzuhara, và đó là lí do tại sao thầy không nói gì về việc đó...Có lẽ những gì tôi làm là không cần thiết.
Sau khi rời khỏi lớp học, tôi xin lỗi vì áp đặt những ý định tốt ích kĩ lên cậu ấy, và vì đã lấy đi khoảng thời gian ít ỏi nhưng quan trọng của cậu ấy.
Cậu ấy chỉ quay sang tôi và cười. "Đừng lo về chuyện đó, chỉ là tớ sắp hết tẩy thôi".
Cậu ấy vẫn tốt bụng như ngày nào- thẳng thừng, tuy có hơi méo mó, không thành thật ...Nhưng, sâu thẳm bên trong, cậu vẫn là một con người ấm áp.
Một tháng sau, kết quả được trả về.
"...Ôi trời, mình làm được rồi!!"
Kết quả của tôi là 537 trên 600 điểm. Lần này, có nhiều câu hỏi khó và mới lạ, nên điểm thấp hơn lần trước một chút, và...tôi đạt hạng 5 toàn quốc. Đó là kỉ lục cá nhân của tôi
Chắc cha sẽ vui lắm đây...
Tôi đi đến thư viện của nhà tôi, mà cảm thấy tim đập thình thịch cùng với sự mong đợi.
Thế nhưng...
"A...Thật vớ vẩn"
Cha tôi thở dài, khinh miệt nhìn tôi.
"Tohka, với tư cách là Shirayuki, con phải luôn là kẻ chiến thắng, và điều đó có nghĩa là gì? Là phải trở thành kẻ số 1...Số. Một"
Trong cơn nóng giận, ông ấy ném chiếc cốc vào chân tôi. Khi tiếng vỡ vang lên khắp thư viện, một vài mảnh vỡ bay về phía tôi, trúng chân tôi.
"Hừ, sao con lại vô dụng như vậy chứ? Con thực sự có phải con ta không?Hả?!"
"...Con...xin lỗi..."
"Nghe này, nghe cho kĩ. Tất cả những nỗ lực ngớ ngẩn mà con làm đều vô nghĩa! Không đạt được gì, không một cái nào! Chẳng có nghĩa lí gì nếu sống mà không đạt được kết quả!" Ông ấy chỉ vào đầu bảng xếp hạng kiểm tra. " Và nếu con muốn được công nhận như một thành viên của gia đình Shirayuki, hãy nhìn Nagisa Jinguji mà học hỏi. M* kiếp cái kết quả chó má"
Nagisa Jinguji.
Tôi đã nghe cái tên này rất nhiều lần đến nỗi ghê tởm nó.
Cậu ta là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí chủ tịch tiếp theo của Tập đoàn Jinguji. Một con quái vật luôn đứng đầu trong các kì thi thử toàn quốc trung học cơ sở và kì thi thử trung học phổ thông.
Cậu ta không phải là thiên tài giả tạo như tôi. Mà chính là thiên tài chân chính.
"Hmm... Jinguji xếp hạng hai sao? Nếu vậy, vị trí thứ nhất thuộc về...Ah. Một cái tên ngớ ngẩn. Ta ghét nó" , ông ấy ném bảng xếp hạng và rời đi.
...Cái tên ngớ ngẩn?
Chỉ có một người xuất hiện trong đầu tôi, chứ không...Ắt hẳn đó là điều không thể.
"...Không...phải...chứ..."
Trong số 600 thí sinh, vị trí thứ nhất là... Asopasomaso.
Vậy Kuzuhara-kun là siêu thiên tài ư.