Vương Tu Bang nhận được tin nhắn: "Cứu mạng" này của Lâm Tiêu, vô cùng kinh ngạc, đang vừa định gọi điện thoại trở lại, đột nhiên nghĩ đến Lâm Tiêu bây giờ chắc chắn là đã bị người khác khống chế, không tiện gọi điện thoại, nếu không cậu ta cũng không chỉ gửi một cái tin chỉ có hai chữ như thế này.
Bây giờ Lâm Tiêu chắc chắn đang ở vào hoàn cảnh rất nguy hiểm, nếu như mình gọi điện thoại tới, rất có khả năng khiến cho hung thủ biết được Lâm Tiêu đã gửi tin nhắn, sẽ gây họa sát thân cho cậu ấy.
Vương Tu Bang sau khi suy ngẫm, vội vàng tìm ra số điện thoại của trưởng đồn công an của huyện thành, gọi đến báo án.
Đồn trưởng vừa nghe là manh mối của vụ ám sát liên hoàn ., không dám chậm trễ, báo cho Sở Công an huyện. Nửa giờ đồng hồ sau, Vương Tu Bang đã ngồi ở trong phòng họp của Sở Công an huyện.
Cửa bật mở, từ bên ngoài bước vào một nhóm người, bao gồm tổ trưởng tổ chuyên án Vương Hiếu Vĩnh, Quách
Hồng Ân, Cao Đông và những nhân viên trinh sát hình sự cốt cán.
Vương Hiếu Vĩnh đến trước mặt Vương Tu Bang đầu tiên, nói: "Anh là Giám đốc Vương của Sở Địa chính phải không nhỉ, tin nhắn đâu, cho tôi xem nào!"
Vương Tu Bang đưa di động cho anh ta, anh ta nhìn một lát rồi đưa cho những người khác. Cao Đông chỉ nhìn lướt qua, không phát biểu ý kiến gì.
Vương Hiếu Vĩnh nghĩ một lát, nói: "Việc này... tình huống thế này... chứng tỏ Lâm Tiêu vẫn còn sống."
Một vị cảnh sát hình sự có tuổi mà anh ta dẫn tới nói: "Lâm Tiêu mất tích đã cả tháng rồi, không có bất cứ tin tức gì, lại mọc ra được một tin nhắn cầu cứu, tôi nghĩ liệu có phải là hung thủ đang cố tình bố trí?"
Một người khác nói: "Hung thủ làm như vậy thì có lợi gì chứ?"
"Hắn muốn dụ chúng ta điều tra theo hướng sai lầm. Mọi người nghĩ xem, sau khi Lâm Tiêu mất tích, không thể dò ra được tín hiệu di động, chứng tỏ di động của Lâm Tiêu đã bị hung thủ khống chế rồi, bây giờ di động sao có thể trở lại vào tay Lâm Tiêu chứ? Điều này rất đáng nghi ngờ."
"Nhưng hung thủ làm như vậy, chẳng có tác dụng gì cả, hắn coi cảnh sát chúng ta là những tên ngốc, muốn đùa bỡn chúng ta sao?"
"Tôi thấy sự việc này không hề đơn giản như vậy, Lâm Tiêu mất tích đã một tháng, di động quay trở về trong tay anh ta, trong đó chắc chắn là có gì đó uẩn khúc."
"Tôi thấy chỉ đơn giản thế này, tình huống rất có khả năng là Lâm Tiêu vẫn luôn bị hung thủ khống chế, hôm nay Lâm Tiêu đã nghĩ ra cách, giằng thoát ra khỏi sự khống chế, nhưng vẫn chưa chạy trốn ra ngoài được, có thể là hung thủ đang đứng ở bên ngoài cửa để canh giữ, không biết Lâm Tiêu đã thoát được sự trói buộc, Lâm Tiêu đã lấy được di động, không dám gọi điện thoại, sợ là hung thủ sẽ biết được, cho nên lén lút gửi một tin nhắn cầu cứu."
"Đây thuần túy là sự suy đoán của anh, không có chứng cứ gì cả, nghe cứ như là đọc kịch bản phim vậy, anh là đạo diễn à?" Người đó tỉnh bơ cười khẩy chế giễu.
Người này cũng không chịu thua kém: "Tôi thấy anh mới là người có lòng nghi ngờ quá lớn, đây là tin nhắn cầu cứu của Lâm Tiêu hết sức rõ ràng, anh vẫn cảm thấy trong đó có bẫy, để lỡ mất khoảng thời gian thuận lợi cho việc cứu viện, ngộ nhỡ có gì bất trắc, anh có gánh được trách nhiệm không?"
Hai nhân vật trinh sát hình sự cốt cán này là người của hai vùng, trước đây đã từng làm việc cùng nhau, vẫn luôn có mâu thuẫn, lần này được Vương Hiếu Vĩnh kéo đến cùng phá án, cũng thường xuyên đấu khẩu với nhau rất gay gắt. Vương Hiếu Vĩnh rất bực bội, ở giữa điều đình rất nhiều lần, nhưng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ có mặt người ngoài, hai người vẫn cứ đối chọi, Vương Hiếu Vĩnh cuối cùng cũng lớn tiếng hét lên: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa!" Anh ta cũng không đưa ra được ý kiến của mình, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của Cao Đông - lãnh đạo thứ hai ở đây: "Anh Cao, anh thấy thế nào?"
Trong lòng Cao Đông cười khẩy Vương Hiếu Vĩnh là kẻ thư sinh đương nhiên không thể cầm trịch được những người cảnh sát hình sự ghê gớm này, nếu không phải là anh ta có ngọn núi cao chống đỡ, ai còn thèm đi theo anh ta để phá án lập công.
Hừ, công lao lần này e rằng không phân cho họ được rồi, lại phải làm cho bọn họ thất vọng rồi, cũng mất hết cả thể diện.
Trong lòng Cao Đông mặc dù bất cần, nhưng ngoài miệng vẫn nói vẻ vô cùng nghiêm túc thận trọng: "Ừm, tôi thấy sự việc này, vẫn còn cần phải điều tra thêm."
Câu nói này đúng là bằng thừa, nhưng người khác cũng không tiện nói gì, bởi vì câu nói này không hề sai, bây giờ không biết được cảnh ngộ của Lâm Tiêu, cho nên tất cả những sự suy đoán đều là vô ích, điều duy nhất có thể khẳng định chính là sự việc này đúng là còn cần phải điều tra thêm.
Một người cảnh sát hình sự khác đề nghị với Vương Hiếu Vĩnh: "Anh Vương, hay là trước tiên hãy thông qua định vị di động, kiểm tra vị trí của Lâm Tiêu đi."
Vương Hiếu Vĩnh lập tức bừng tỉnh, dặn dò cấp dưới: "Lập tức liên hệ với công ty di động, điều tra vị trí di động của Lâm Tiêu."
Cao Đông nói: "Chỗ tôi đã liên hệ với mạng di động, luôn phái người theo dõi, một khi di động của Lâm Tiêu mở ra, sẽ điều tra ra được."
Vương Hiếu Vĩnh thầm chửi Cao Đông đúng là con cáo già, thảo nào mà có bộ dạng thản nhiên như vậy, thì ra anh ta đã điều tra từ lâu rồi. Anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nói: "Anh Cao, vậy bao giờ có thể có kết quả?"
Cao Đông nói: "Sắp rồi, vừa rồi tôi nhận được thông báo, liền gọi người đi điều tra, chắc là một lúc nữa sẽ có kết quả thôi."
Mười mấy phút trôi qua, một nhân viên của khoa Vật chứng cấp dưới của Cao Đông bước vào, trong tay cầm một chiếc laptop, nói: "Anh cả, đã điều tra rồi. Hiện tại di động của Lâm Tiêu đang ở trong trạng thái tắt máy, pin cũng bị lấy ra rồi, không nhận được bất cứ tín hiệu nào. Sáng nay di động của anh ta từ lúc mở máy cho đến lúc tắt máy, khoảng thời gian chưa đến ba phút. Định vị chính xác cụ thể cần phải căn cứ theo tín hiệu để theo dõi, bây giờ không có tín hiệu để theo dõi, chỉ có thể dựa vào một chút số liệu sáng nay khi mở máy, thông qua so sánh độ mạnh yếu của tín hiệu ở trạm di động, phán đoán vị trí của chiếc di động chính là nằm trong khu vực phía đông của đường Kiến Thiết, cả khu vực đó đường kính là hơn ba nghìn mét, chỉ có như vậy thôi."
Cậu ta mở ra một tấm ảnh ở trên máy tính, là bản đồ một khu vực của huyện thành, trên đó nơi bóng tối che phủ biểu thị khu vực mà chiếc di động hiện diện.
Cao Đông chau mày: "Diện tích khu vực này rộng bao nhiêu?"
"Hơn năm ki-lô-mét vuông."
Cao Đông mím môi: "Vùng này diện tích rộng quá, không có cách nào để định vị được chuẩn xác hơn một chút sao?"
"Thời gian mở máy quá ngắn, chúng ta cũng không phải là biết ngay khi di động mở máy. Nếu như ngay ban đầu đã biết di động mở máy, kịp thời theo dõi, thì độ chuẩn xác chắc là sẽ xác định được ở trong phạm vi một ki-lô-mét vuông, bây giờ số liệu tín hiệu có hạn, lát nữa tôi sẽ tiến hành chỉnh lý để loại trừ, nhưng diện tích tổng thể sẽ không hẹp hơn bốn ki-lô-mét vuông."
Nét mặt của tất cả mọi người trông đều hơi nặng nề, trong bốn ki-lô-mét vuông, chính là hình vuông có cạnh dài hơn hai nghìn mét, một mảng diện tích như thế này, khu vực có thể chứa được mấy vạn người, nếu như muốn tìm ra vị trí của Lâm Tiêu, đâu có dễ dàng!
Điều khiến cho mọi người có mặt ở đây lo lắng chính là, buổi sáng thời gian Lâm Tiêu mở và tắt máy kéo dài chưa đến ba phút, sau đó pin điện thoại cũng bị lấy ra, là Lâm Tiêu tự để mọi thứ trở về nguyên dạng hay là bị hung thủ phát hiện rồi? Nếu bị hung thủ phát hiện, Lâm Tiêu chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Mấy hôm sau lại mọc ra một xác chết, hai vụ án vẫn còn chưa phá được, vụ án thứ ba lại phát sinh, lãnh đạo cấp trên chẳng phải lại truy cứu trách nhiệm sao?
Lúc trước sau khi Vương Hiếu Vĩnh biết được vụ án của Lâm Tiêu, anh ta cũng không báo lên Sở Công an tỉnh, dù sao thì tạm thời vẫn chưa phát hiện ra thi thể của Lâm Tiêu, chỉ là căn cứ theo máy camera giám sát hiển thị cũng có một người đi xe máy điện bám theo Lâm Tiêu, từ đó phán đoán anh ta cũng có liên quan đến vụ án của Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình, báo lên Sở Công an tỉnh thì cũng chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi.
Lần này thì càng tồi tệ hơn, lúc Cao Đông làm tổ trưởng, Lâm Tiêu chỉ là mất tích.
Bây giờ đến lượt mình đảm nhận chức vụ tổ trưởng, tên Lâm Tiêu này thật không ngờ lại xuất hiện, nếu như trong thời gian mình làm tổ trưởng mà Lâm Tiêu lại chết, chẳng phải là mình lại gánh tội vạ hộ cho Cao Đông sao?
Sau khi trong đầu óc Vương Hiếu Vĩnh lướt qua một loạt các suy nghĩ, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng bực bội cũng chỉ mất công vô ích, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm được Lâm Tiêu, bất luận là sống hay chết, nhất định phải tìm ra được. Cho dù Lâm Tiêu chết rồi, chỉ cần có thể bắt được hung thủ, thì vẫn là lập công đầu.
Vương Hiếu Vĩnh liền nói: "Nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là nhất định phải tìm ra được vị trí của Lâm Tiêu, phải không anh Cao?"
Cao Đông gật đầu: "Ừm, cần phải lập tức phái thêm nguồn nhân lực cảnh sát lớn, trong khu vực mà tín hiệu phủ sóng, tiến hành công tác dò hỏi ở trong phạm vi lớn. Nếu như bây giờ Lâm Tiêu vẫn còn ở trong khu vực tín hiệu phủ sóng này, hung thủ muốn thay đổi vị trí, cũng không phải là việc dễ dàng, nói không chừng cuộc dò hỏi sẽ phát hiện ra được những tình huống khả nghi."
Lúc này, Vương Tu Bang nhìn màn hình vi tính nói: "Ơ, khu vực trên bản đồ này, cũng bao gồm cả tiểu khu của nhà tôi, lẽ nào lúc Lâm Tiêu gửi tin nhắn, cũng ở gần khu nhà tôi?"
Vương Tu Bang chỉ vào một chỗ trong đó, nói: "Chính là tiểu khu này."
Cao Đông nói: "Trong khu vực này, mấy chỗ khác, trên bản đồ nhìn trông cũng giống tiểu khu à?"
Vương Tu Bang giải thích: "Ừm, đúng vậy, con đường Kiến Thiết này cũng coi như là con đường lớn mới mở ở trong huyện thành, hai bên đường có rất nhiều hộ dân sinh sống, chỗ tôi ở trên đường có mấy tiểu khu dân cư, đều là mới xây dựng trong mấy năm gần đây. Phía bên đường đối diện có mấy tiểu khu, là xây dựng ở thập niên . Đi tiếp đến bên này, nơi ngoài khu vực tín hiệu, là khu vực thành phố cũ và nhà đất của tư nhân, có một số chỗ hiện thời vẫn chưa được cải tạo."
Cao Đông gật đầu, quay sang Vương Hiếu Vĩnh nói: "Anh Vương, vậy thì sự việc này không chậm trễ được, anh hãy mau hạ lệnh phái người đi dò hỏi ở trong khu vực phạm vi này đi."
Vương Hiếu Vĩnh gật mạnh đầu, nói: "Lần này chúng ta nhất định phải bỏ ra rất nhiều công sức, giăng một tấm lưới lớn, nhất định tóm được hung thủ."