"Anh cả, đúng là đã bị anh đoán trúng rồi, trước khi Lâm Tiêu mất tích cũng từng bị chiếc xe máy điện này theo dõi!" Trương Nhất Ngang nói.
"Thế à?" Cao Đông không biết là nên vui mừng hay nên khổ não.
Manh mối này trực tiếp chứng minh vụ án của Lý Ái Quốc và vụ án Lâm Tiêu mất tích là do cùng một hung thủ gây nên, đồng thời, thông tin này cũng chứng tỏ rằng đối tượng bị hại tiếp theo đã xảy ra rồi.
Khi nào là người thứ ba?
Cao Đông quay lưng lại, hút một hơi thuốc suy ngẫm, cho dù đã xác định được là cùng một hung thủ, bây giờ vẫn chưa tìm thấy được thi thể của Lâm Tiêu, sự việc này cần phải đăng ký vào sổ vụ án mất tích không liên quan gì đến vụ án của Lý Ái Quốc.
Vụ án của Lý Ái Quốc đến giờ đã trôi qua hơn hai tuần rồi, không hề có chút tiến triển nào, hiện giờ nếu để cấp trên biết hung thủ lại hại tiếp một người nữa, chẳng phải là càng đau đầu hơn sao.
Cao Đông quay người, nói: "Theo dõi từ khi nào?"
Trương Nhất Ngang nói: "Từ ngày đến ngày tháng , bám theo liên tục ba ngày liền."
Từ ngày đến ngày tháng liên tục bám theo Lý Ái Quốc bốn ngày, sau khi nắm rõ được hành tung của Lý Ái Quốc, hung thủ không trực tiếp ra tay ngay, mà lại đi theo dõi Lâm Tiêu, xem ra ván cờ này hung thủ đặt cược rất lớn, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Anh lại hỏi: "Vào buổi tối ngày mồng tháng , sau thời điểm hung thủ vận chuyển thùng rác ở khu chung cư Văn Phong có những chiếc xe nào ra khỏi tiểu khu?"
Trương Nhất Ngang nói: "Thời gian mà hung thủ lại một lần nữa đẩy thùng rác vào trong cầu thang máy là giờ phút vào rạng sáng ngày tháng , chúng tôi đã kiểm tra máy camera giám sát ở cổng, sau giờ phút sáng, không có chiếc xe nào ra khỏi tiểu khu, chiếc xe sớm nhất là lúc gần giờ mới ra khỏi tiểu khu, nhưng chúng tôi đã kiểm tra chiếc xe đó rồi, là chiếc xe dừng ở khu vực dãy nhà liền kề ở phía sau, sau thời gian này, số xe dần dần nhiều lên, chúng tôi đã kiểm tra mấy chiếc xe đi đầu, đều đã loại bỏ tình nghi. Chiếc xe của hung thủ rốt cuộc là rời khỏi tiểu khu từ khi nào, chúng tôi không có cách nào để điều tra ra được."
Xem ra hung thủ quả nhiên là đợi đến tận sáng, trà trộn lẫn vào những xe khác để ra khỏi tiểu khu. Bởi vì những chiếc xe ô tô ở trong tiểu khu dân cư mô hình rộng thế này thực sự quá nhiều, không có cách nào để điều tra xác minh từng chiếc xe một liệu có khả năng gây án hay không. Mảng công việc trinh sát này, xem ra rất khó triển khai.
Cao Đông nói: "Chuyên gia hình ảnh của Sở Công an thành phố có kết quả thế nào trong việc xử lý hình ảnh chiếc xe máy điện không?"
Trương Nhất Ngang bật vi tính lên, nói: "Anh nhìn này, họ đã xử lý hình ảnh, thông qua thủ pháp, con số, đã xử lý mấy hình ảnh tương đối rõ nét. Gương mặt của hung thủ thì không thể nào điều tra ra được, chỉ biết là hung thủ có chiều cao khoảng m đến m, thể trọng chắc là khoảng đến cân. Chiếc xe máy điện màu xanh lục phía trước là giỏ xe màu đen, góc trái của giỏ xe bị hổng một lỗ, thông qua sự so sánh ở mấy bức ảnh, xác nhận phía trái đuôi xe có một vết lõm, ô nhựa cứng đèn đỏ sau đuôi xe chắc là bị hư hỏng. Đây là hình ảnh cuối cùng sau khi được xử lý, có thể nhìn rõ đặc trưng của chiếc xe máy điện này."
Cao Đông tỉ mỉ ngắm nghía bức ảnh, bức ảnh sau khi đã được xử lý hình ảnh, đã thể hiện rõ đặc trưng bị hỏng hóc. Nhưng trong cả cái huyện lớn như vậy, liệu có thể tìm được chiếc xe máy điện này hay không?
Bất luận thế nào, vẫn cứ phải tìm kiếm, cuối cùng có thể tìm được hay không chỉ có thể trông vào vận may mà thôi.
Anh gọi điện thoại cho đội trưởng Trần đến, đưa cho anh ta xem bức ảnh qua xử lý của chiếc xe máy điện, bảo anh ta lập tức ra lệnh phát động cho tất cả đồn công an ở trong toàn huyện và người của đội liên phòng cùng nghĩ cách đến từng nhà, cầm bức ảnh này, tìm ra chiếc xe máy điện này. Đồng thời, cần phải chú ý tìm ra chiếc xe khả nghi, bởi vì chiếc xe máy điện này rất có khả năng đã bị hung thủ thay đổi rồi.
Chỉ cần tìm thấy chiếc xe này, hừ hừ, hung thủ có thể chạy thoát được sao?
Sau khi hai người bọn họ dời đi, Cao Đông lại chìm vào trầm tư suy nghĩ, bây giờ chứng cứ đã chứng minh hung thủ của hai vụ án Lâm Tiêu và Lý Ái Quốc là cùng một kẻ.
Cho dù động cơ phạm tội của hung thủ là báo thù xã hội, cũng không có lý do gì đối tượng ra tay lần thứ hai lại chọn đúng Lâm Tiêu, hơn nữa cho đến bây giờ, sống không thấy người, chết không thấy xác, không có bất cứ tin tức gì.
Xem ra chắc chắn là như lời Từ Sách nói, Lâm Tiêu và
Lý Ái Quốc có mối quan hệ với nhau.
Nhưng hỏi bất cứ ai về hai người này, đều nói rằng hai người không hề quen biết, cũng không có giao điểm nào cả. Bất luận công việc hay cuộc sống, hai người này vốn không hề có điểm chung.
Hơn nữa trong mối quan hệ xã hội của hai người này, thì hình như cũng chẳng có giao điểm.
Những người tiếp xúc với Lý Ái Quốc hoặc là quan chức hoặc là những ông chủ lớn trong xã hội. Lâm Tiêu chủ yếu là làm về chấp pháp địa chính, quản lý công việc cải tạo khu vực cũ, những người tiếp xúc thường ngày hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Lý Ái Quốc.
Hai người bọn họ là kẻ thù chung của ai?
Hơn nữa thù hận đến độ phải gϊếŧ người mới thỏa? Như Lâm Tiêu chẳng hạn, trong lúc cải tạo khu vực cũ, những người anh ta đắc tội là những người dân sinh sống ở khu vực cũ. Họ không có tiền, không có thế lực, phần lớn đều là những người trung niên và già cả, hơn nữa chỉ là những sự tranh chấp nhỏ bình thường, cho dù là người dân thường có bị thiệt thòi, chỉ được bồi thường ít ỏi, nhưng vẫn thường nhẫn nhịn cho xong, ai cũng biết được dân không thể nào đấu lại được quan. Cho dù có người quá tức giận, thì cũng chỉ có thể chạy lên cấp trên để kiện cáo, nếu như kiện không được, thì mới đi vào con đường cực đoan. Không có ai chưa từng thử theo đúng trình tự pháp luật mà đã trực tiếp ra tay ngầm xử lý, làm vậy cũng chẳng được nhiều tiền bồi thường hơn, đối với bản thân mình chỉ có thiệt mà không có lợi. Vụ việc duy nhất gây ra sự cố chỉ có nhà Từ Sách, nhưng gia đình nhà họ chẳng có tí chút quan hệ nào với Lý Ái Quốc cả.
Xem ra không liên quan tới việc phá dỡ, liệu có phải là Lâm Tiêu sau khi tiến hành chấp pháp địa chính khác, đã đắc tội với người ta, và người này vừa vặn lại có mối thù với Lý Ái Quốc?
Nhưng qua tìm hiểu ở nhiều kênh, chấp pháp địa chính bao gồm cả cải tạo khu vực cũ, trong mấy năm nay đều không xảy ra việc gì lớn.
Không phải là việc lớn, chỉ là những tranh chấp nhỏ, kẻ chức sắc chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn, sẽ không vì thế mà đi nước cờ nguy hiểm, dàn dựng nên vở kịch sát thủ liên hoàn, có lợi gì đối với hắn chứ?
Điều khiến cho anh nghĩ không ra chính là, hung thủ trực tiếp gϊếŧ chết Lý Ái Quốc ngay ở trên đường, đối phó với Lâm Tiêu, thì lại sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu như hung thủ thực sự có thù oán đối với Lâm Tiêu, đã vào được nhà Lâm Tiêu, hơn nữa khống chế được anh ta, trực tiếp gϊếŧ ngay trong nhà chẳng phải là xong rồi sao? Giống như vụ án của Lý Ái Quốc, xử lý hiện trường một lượt, không để lại bất cứ manh mối nào, cảnh sát bọn họ cũng chẳng làm gì được hung thủ.
Nhưng hung thủ lại đưa Lâm Tiêu đi, lý do là gì? Cũng không phải là bắt cóc, đến nay không nhận được cuộc điện thoại của kẻ bắt cóc.
Quá kỳ lạ!
Trước tiên theo dõi Lý Ái Quốc rồi lại theo dõi Lâm Tiêu, rõ ràng là có kế hoạch muốn xử lý hai người này. Tại sao lại chọn hai người này chứ? Anh suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nào hiểu nổi.
Đúng lúc này, bác sĩ pháp y Trần ở khoa Vật chứng tiến vào văn phòng, nói: "Anh cả, đã kiểm tra toàn bộ chiếc thùng rác đó một lượt, không phát hiện ra bất cứ manh mối gì."
Cao Đông mím môi, trong thùng rác không có bất cứ manh mối nào.
Lúc đó, khi anh nhìn thấy thùng rác, cái cảm giác kỳ lạ cứ hiện lên trong não một lần nữa bao phủ.
Rốt cuộc là đã để sót chi tiết gì?