Solo: Loli666
==============================
Bên hai bờ con sông với những ngôi làng muôn hình vạn trạng trải rộng giữa Thung lũng Dog và Vương quốc Boar. Trong số đó, tại Làng Potato, vị trưởng làng cau mày bối rối trong lúc liếc nhìn khuôn mặt của những vị khách kỳ lạ.
“Hai mươi thùng khoai tây, một đầu gia súc và dầu ô liu…có chắc là cậu muốn trả 30.000 đồng vàng cho từng đó?”
“Tất nhiên.”
Thương gia Manju gật đầu cười.
Cậu là một người với chiều cao trung bình và dáng vẻ thường thường không chút điểm nhấn. Như đã hứa, cậu đưa vàng cho trưởng làng. Sức nặng của những đồng tiền trên tay làm ông thấy do dự. Dù là người đứng đầu một ngôi làng một trăm dân nhưng đây là lần đầu ông cầm lượng tiền lớn như vậy.
“Cậu thực sự trả đến chừng đó ư…? Cậu biết là ở thành phố thì giá chỉ bằng một nửa thôi mà?”
Trưởng làng hỏi, nghi ngờ thỏa thuận này quá hời để là thật. Nhưng người thương gia chỉ cười nhẹ.
“Ổn thôi mà. Cứ coi đó là khoản tiền cho tình hữu nghị đi. Tôi mong chúng ta có thể tiếp tục làm ăn trong tương lai.”
“Nếu cậu đã nói vậy…” Vị trưởng làng e dè nói.
Thật lòng thì ông sợ sẽ khiến thương nhân phật lòng nếu cứ cứng đầu và bị đòi lại tiền.
Ông cáu kỉnh cất đống xu vàng vào túi áo ngực mà không thèm liếc mắt thêm.
Manju nhìn vào mà tự cười thầm rồi lên tiếng gọi cô hầu nữ xinh đẹp, người đang chơi đùa với đám trẻ gần đó.
“Đến lúc phải đi rồi.”
“Đã rõ.” Cô trả lời.
“Aw, chị ơi, chị sẽ quay lại nữa chứ ạ?”
“Oh, lúc đó hãy mang thêm kẹo nhé chị!”
“Miễn là các em phải thật ngoan ngoãn.”
Đám trẻ làng rất quý cô nên tỏ ra buồn bã khi phải tạm biệt, đặc biệt là vì không còn được cho kẹo, thứ vốn khan hiếm tại làng quê nhỏ.
Nhìn đám trẻ chào tạm biệt, Manju tiếp tục nở nụ cười ấm áp và leo lên cỗ xe ngựa chất đầy hàng hóa. Sau đó, cả nhóm khởi hành về phía tây bắc.
Khi nhận ra vị trí họ đang tới, vị trưởng làng gọi theo trong hốt hoảng.
“K-khoan đã, đừng bảo là cậu định tới Thung lũng Dog đấy nhé?”
“Ừ đúng, có vấn đề gì không?”
“Cậu bị điên à? Chỗ đó có đầy ác quỷ đấy!” Ông ngăn cản tên thương gia trơ tráo. Mặt ông cắt không còn giọt máu khi kể về câu chuyện đáng sợ.
“Nghe đây. Vào một tháng trước, vài con quỷ đã xuất hiện tại vùng đất bị bỏ hoang có tên là Thung lũng Dog. Chúng là những sinh vật bị Nữ thần vĩ đại giam cầm trong lòng đất cùng những con thú kinh tởm trong thần thoại và truyền thuyết. Vương quốc Boar đã gửi hơn 6.000 quân để tiêu diệt lũ phiền toái đó nhưng lại bị hủy diệt gần như ngay lập tức. Đến cả Dũng giả của Nữ thần cũng phải sợ hãi bỏ chạy đấy. Tôi nói chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Hãy chọn một đường khác đi.”
Ông kết luận lại với nỗ lực cuối để khiến họ đổi ý.
Trưởng làng ám chỉ rằng họ sẽ bị xé xác nếu không có đội hộ tống.
Nhưng đằng ấy chỉ ngó lơ và cười lớn. “Ha-haha, ông không cần lo. Chúng tôi sẽ đi qua Thung lũng Dog bằng đường này, và sẽ không có con quỷ độc ác nào cả.”
“D-dối trá!”
“Sự thật đấy! Tôi có mặt ở đây chính là bằng chứng. Không hề có con quỷ xấu xa nào ở đó đâu.”
“N-nhưng…” Trưởng làng phản đối.
Ông vẫn chưa chắc chắn. Dù gì thì ông đã tận mắt chứng kiến cảnh binh lính mang xác của đồng đội về.
Người thương nhân thừa nhận là vậy và không đẩy mọi chuyện đi xa hơn nữa.
“Chúng tôi sẽ sớm ghé qua và mua thêm lương thực từ ông. Khi tôi làm thế, hãy nhớ rằng: nó tuyệt đối an toàn.”
Cậu nhấn mạnh nhưng không hề nói rõ ‘nó’ là gì.
Vị trưởng làng chết lặng khi nhìn họ rời đi theo hướng tây bắc.
Khi ngôi làng đã khuất xa tầm mắt, thương nhân và hầu nữ mới giải trừ phép Ảo ảnh.
“Chà, những ý niệm về loài quỷ đã cắm rễ quá sâu rồi.”
Thương nhân trở về nhân dạng gốc: một chàng trai tóc đen. Tuy trông cậu không hề xấu nhưng bản chất thô kệch lại lộ rõ trên khuôn mặt. Song nói là thế, Shinichi Sotoyama dường như chẳng mấy khó chịu dù thở dài một hơi.
Kế bên cậu, hầu nữ tóc xanh cũng quay về hình dạng thật: một quỷ tộc. Làn da tối màu, tóc ánh bạc và—không kém phần quan trọng—đôi tai nhọn dài.
“Tôi biết bọn chúng nghĩ như vậy, nhưng chẳng vui vẻ gì khi nghe quỷ tộc bị sỉ nhục ngay trước mặt đâu.” Hầu nữ của Quỷ vương, Celes bình luận.
Hàng lông mày cô hơi cau lại vì bất mãn.
“Dù họ mới là kẻ châm ngòi chiến tranh nhưng lại bị chúng ta giết quá nửa quân lực. Sự thật là vậy”, Shinichi nói.
Ừ thì chính xác thì những binh lính tử trận đều được hồi sinh bằng ma thuật nên thương vong toàn cục là con số không. Nhưng trải qua cái chết vẫn mang theo nỗi sợ và phẫn nộ mạnh mẽ, và cậu biết cảm giác ấy chẳng dễ gì quên được.
Quan trọng hơn, Nữ thần Elazonia đã lan truyền rộng rãi rằng ‘Toàn bộ quỷ tộc đều độc ác’.
Vì những lời răn đó, việc xóa bỏ định kiến chống đối loài quỷ sẽ hết sức khó khăn.
“Đó là lý do chúng ta cần từ từ cải thiện hình ảnh của mấy người đấy.”
Họ đã đi qua một số ngôi làng và mua hàng hóa với cái giá gấp mười lần giá bán lẻ.
Cậu định xây dựng danh tiếng là một thương gia rộng lượng và truyền bá rằng ‘Thung lũng Dog rất an toàn’ hay ‘Tôi đã làm ăn với quỷ tộc một cách vô cùng thuận lợi’. Theo thời gian, những tin đồn đó sẽ lan rộng và thay đổi định kiến xã hội.
“Thế hệ già cả sẽ cứng đầu và khó quay lưng với lời dạy của Nữ thần. Với họ, định kiến đã là thường thức. Nhưng trẻ em sẽ cần thời gian để hiểu. Nghĩa là chúng sẽ nhìn nhận đúng bản chất của quỷ tộc.”
“Vậy đó là lý do cậu bảo tôi đưa kẹo cho đám trẻ.” Celes ngộ ra.
Đúng là thứ vô lại bỉ ổi.
Khuôn mặt cô vặn lại vì kinh tởm.
Mắt cậu mở lớn. Qua nhiều ngày tiếp xúc, cô luôn đeo chiếc mặt nạ vô cảm nên đây là một cảnh tượng hiếm có.
“Cô giận vì tôi lợi dụng đám trẻ đấy à? Khoan đã, Celes thích trẻ con ư?”
“Nếu đúng thì sao?”
“Ý tôi là cô có khía cạnh dịu dàng không ngờ đấy. Tôi nghĩ cô sẽ là một người mẹ tuyệt vời.” Shinichi buông lời trêu chọc với nụ cười khó ưa của mình.
Mỗi khi có cơ hội, cậu sẽ nói ra những bình luận kỳ quặc nhất có thể để trêu chọc cô. Shinichi muốn thấy khuôn mặt bình tĩnh đó chuyển sang vẻ giận dữ hay xấu hổ.
Nhưng cô không còn rơi vào bẫy nữa.
Celes rướn người tới gần, ép bộ ngực lớn vào giữa cánh tay cậu và thì thầm bên tai, “Tôi muốn tạo thật nhiều đứa trẻ đó.”
“Agh!” Shinichi cứng họng.
Cậu không ngờ đến một đòn chí mạng như vậy. Bởi đang bối rối, cậu kéo mạnh dây cương khiến những con ngựa hí lên khó chịu.
Khi cậu tiếp tục ho và bình tĩnh lại, Celes mới chịu tách người ra một cách vô tư lự.
“Đúng như tôi nghĩ. Cậu không thể chống lại mấy trò kiểu đó.”
“Cô lúc nào cũng làm quá cả!”
“Do cậu bắt đầu trước thôi.”
Song, cô lại vặn vẹo dù mặt vẫn lạnh tanh.
Khi nhìn vào cảnh đó, đầu Shinichi nảy số.
“Celes, cô đang đỏ mặt đấy à?”
“Tôi không có đỏ mặt.”
“Ừ, tốt thôi. Nếu thế thì cho tôi xem phát.”
“Tôi không có đỏ mặt.” Celes cứng đầu phủ nhận.
Shinichi tiếp tục lấn tới để trả thù nàng dark elf và nở một nụ cười đen tối.
Khi cỗ xe của hai người tiến về Thung lũng Dog, những chú ngựa hí lên như nói rằng, cơm chó ra chỗ khác!
***
Kẹp giữa hai dốc núi là một thung lũng được biết là ‘chó ăn đá, gà ăn sỏi’. Việc cải tạo nơi đây mang lại lợi ích chẳng thấm là bao so với công sức phải bỏ ra. Không khó hiểu khi toàn bộ các nước lân cận đều bỏ mặc.
Nhưng dù trong điều kiện khắc nghiệt, Thung lũng Dog vẫn có một vùng với đất đai màu mỡ—một cánh đồng hoa màu thật sự (hiện đang được xây dựng).
“Chà, mọi người hăng hái quá nhỉ.”
Shinichi lên tiếng khi dừng xe ngựa lại.
Ở đó, một orc và minotaur đang toàn lực vung cây cuốc khổng lồ. Và trong số những quỷ nhân kỳ lạ ấy, một bóng hình đang cày nhanh hơn phần còn lại.
Khi thấy Shinichi vẫy chào, người đó chạy tới với một nụ cười.
“Mừng cậu đã về, Shinichi!”
Trong chiếc mũ rơm và quần yếm dày, cô trông không khác gì một thiếu nữ nhà nông. Đây chính là Cựu dũng giả Arian, mang biệt danh ‘Red’ bởi mái tóc đỏ xù của mình.
“Đây cũng vậy! Có vẻ cô đang rất chăm chỉ nhỉ.” Shinichi khen ngợi với nụ cười gượng.
Trong vòng hai ngày, khi nhóm Shinichi tới những ngôi làng rồi quay lại, cô đã cày được cả một vùng rộng lớn trước mắt cậu.
“Teehehe, tui có hơi phấn khích khi biết sức mạnh của mình có tác dụng khác ngoài chiến đấu.” Arian thú nhận.
Theo những gì nhớ được, cô đã vung kiếm và vô tình tạo nên danh tiếng—đầu tiên là Thợ săn quái vật rồi tới Dũng giả. Trong mắt cô, những công việc mà không cần làm đau người đều rất đáng quý. Tuy khá khó để tưởng tượng, cô đã đảm nhận công việc cày bừa nơi này.
“Tui cũng từng giúp đỡ dân làng trong lúc du hành cùng mẹ, nhưng lại không thể dùng toàn lực được nên…”
“Ừ thì, đúng là đáng sợ nếu thấy cảnh một bé gái xới cả tung mặt đất mà.” Cậu xoa đầu Arian để cảm ơn.
Một lần nữa, Shinichi thấy được phần nào nỗi đau mà cô phải trải qua vì sợ thân phận bán long
bị bại lộ.
“Ở đây sẽ không có ai than phiền đâu. Quẩy hết mình đi nhé.”
“Ừm!”
Quả thực, quỷ tộc đều rất não cơ bắp và chỉ thích cái mạnh. Chỉ cần mạnh mẽ thì dù có là con người hay bán long cũng chẳng quan trọng.
Nhờ vậy mà Arian, người đang hăng hái gật đầu, đã không còn che cổ nữa. Lớp vảy rồng đỏ ánh lên khi được mặt trời chiếu rọi. Đó chính là bằng chứng rằng cô là một bán long.
Khi họ tiếp tục nói truyện, những quỷ nhân chú ý tới và nghỉ tay để tụ lại.
“Shinichi! Celes! Mừng đã về, oink!”
“Đây là thứ của con người mà chúng ta có thể trồng sao, moo?”
Trong đống vật lạ, một orc tên Sirloin và một minotaur tên Kalbi cầm vài củ khoai tây lên để nhìn.
“Phải, tôi lấy chúng về bởi rất dễ phát triển.” Shinichi giải thích.
Cậu rất thích khoa học, nhất là môn hóa nên cũng có được vài cấu trúc phân tử. Tiếc rằng, phạm vi kiến thức về trồng trọt lại chỉ có chút ít từ chương trình TV và manga.
Kể cả có dùng Tìm kiếm để lục lại những ký ức đã quên từ lâu, hiển nhiên Shinichi vẫn không thể nhớ thứ mà bản thân vốn không biết.
Nói cách khác, cậu không rõ cách trồng gạo hay lúa mỳ. Vì thế mà cậu chọn khoai tây bởi cậu từng trồng hồi tiểu học.
“Tôi có nói chuyện với dân làng. Dường như đã quá mùa gieo rồi nhưng, eh, cũng không sao.”
Tại thế giới này, nông dân sẽ gieo mầm vào đầu xuân và thu hoạch vào mù hè, tương tự với thu và đông: hai vụ mỗi năm giống như Trái đất.
Nếu không gieo vào đầu hè ấm áp thì hoa màu sẽ phát triển chậm hơn, nhưng điểm quan trọng vẫn là kinh nghiệm gieo, chăm sóc và thu hoạch.
Arian cười đồng tình với lời giải thích của Shinichi.
“Tui cũng từng trồng khoai tây rồi.”
“Phải đó! Chúng thực sự rất dễ chăm sóc!”
“Ooh, vậy phải làm thế nào thế, moo?”
“Umm, trước tiên là đặt chúng dưới mặt trời và đợi đến khi nảy mầm, sau đó cắt chúng ra làm bốn—”
Kalbi hoàn toàn chú tâm nghe Arian giải thích chi tiết quá trình.
Shinichi cười nhẹ nhõm vì họ có vẻ hòa hợp.
Ở phía sau, một cái đầu nhỏ ló ra từ đống khoai lớn.
“Squee!”
“À phải, tôi quên mất anh bạn này.”
Chú heo con dài bằng bàn chân đang bận vùi đầu vào đống khoai.
“Aw, đáng yêu quá!” Arian kêu lên khi nhìn với đôi mắt lấp lánh.
“N-nhóc là họ hàng của ta sao, oink?!”
Sirloin hỏi như thể vừa gặp lại người em thất lạc từ lâu.
“Chúng ta không thể chăn nuôi quy mô lớn với, ờm, không kinh nghiệm được. Nhưng tôi nghĩ có thể thử nuôi con này.”
“Ừ ha, heo là một trong những loại gia súc dễ nuôi nhất mà!” Arian thêm vào.
“…Uh, gia súc?” Sirloin thốt lên với khuôn mặt lợn cứng đờ trước cuộc bàn luận sôi nổi kia.
“Cậu định ăn đứa trẻ này sao, oink?”
“Phải, sau khi vỗ béo nó.”
“Cậu không được làm thế, oink!” Sirloin ôm lấy và bảo vệ chú heo khỏi Shinichi.
“Tôi sẽ không để cậu ăn họ hàng của tôi đâu—dù cho là lệnh của Điện hạ đi chăng nữa, oink!”
“Squee!” Heo con kêu lên như thể nói, Đúng rồi đấy.
“Ah, biết ngay mà.” Shinichi cười gượng.
Cậu không hề lúng túng, mà đúng hơn, nó đã nằm trong dự đoán.
Việc này giống như con người không muốn ăn khỉ hay tinh tinh. Nếu loài đó quá tương đồng thì sẽ có cảm giác na ná như ăn thịt đồng loại.
Shinichi nghĩ tới điều ấy trong lúc cố tìm cách thuyết phục Sirloin.
Tuy nhiên, Kalbi lại nhảy vào trách mắng.
“Sirloin, đây là cao lương mỹ vị dành cho Điện hạ và Quý cô Rino đấy, moo. Đừng có ích kỷ như thế, moo!”
Kalbi chảy dãi chẹp miệng khi nhìn vào chú heo con.
“Ngưng tỏ ra cao thượng đi! Anh chỉ muốn ăn đứa trẻ này thôi, oink!”
“K-không phải thế, moo! Mà anh từng ăn lợn lòi rồi còn gì! Giờ thì ăn heo đi, moo!”
“Cả hai không giống nhau, oink!”
Celes nhìn cảnh hai người cãi vã và lầm bầm.
“Lần tới, chúng ta nên mua bê thì hơn.”
“Thôi đừng.” Shinichi ngăn lại.
Tuy không liên quan tới minotaur—nhưng chúng lại yêu cầu nhiều thức ăn hơn nên rất khó nuôi.
“Dù sao thì…Nếu anh phản đối thì chúng ta sẽ không giết heo nữa.”
“Thật ư, oink?” Hai cặp mắt kia sáng lấp lánh đầy hi vọng.
“Ừ phải.”
Shinichi cười tươi rói.
“Chỉ cần lấy thịt mà không giết là được.”
“…Hả?”
“Thì, chúng ta có thể vỗ béo nó, xẻ thịt rồi chữa lành. Đó là một nguồn thịt vô hạn đó? Một dây truyền hoàn hảo—bằng ma thuật!”
Cậu trịnh trọng tuyên bộ ý tưởng tuyệt vời của mình.
Một giải pháp có thể giải quyết nạn đói trên toàn thế giới.
Tuy nhiên, ai ai cũng đều giật lùi với khuôn mặt trắng bệt.
“Shinichi, cái đó ác quá…”
“Tôi không muốn ăn nó đâu. Khủng khiếp quá, moo.”
“Nếu là thật, tôi sẽ tự tay cứu em ấy khỏi cái địa ngục trần gian đó, oink…”
“Cậu định chuyển sinh thành Ác ma vương à?”
“Cái—?!” Shinichi bối rối.
Cậu lắc đầu, không hiểu vì sao kế hoạch tuyệt vời của mình lại bị cự tuyệt.
“Ugh, tôi tưởng nó sẽ ổn bởi thế giới này không có thịt và thực vật nhân tạo chứ…”
“Ở thế giới nào không quan trọng, thứ có vấn đề là não cậu ấy.” Celes phản pháo.
Cô nói không sai: kế hoạch đó nhất định sẽ nhận hàng tấn gạch đá ở Trái đất, ít nhất là ở thế kỷ 21.
“Hơn nữa” Cô nói tiếp.
“Chữa trị vết thương như vậy cần rất nhiều ma lực, nên không có nhiều người làm được đâu.”
“Vấn đề đó nữa à.”
Sẽ không phải vấn đề nếu chỉ là một hai nhát cắt nhưng khôi phục lại cả mớ cơ se cần rất nhiều ma lực—đến độ chỉ có Quỷ vương, Celes và Rino làm được.
Với cả, họ cần chỗ ma lực đó để bảo vệ bản thân. Chí ít, họ đã kết bạn với Arian và đánh bại Giám mục Hube nên hiện Vương quốc Boar sẽ không lên kế hoạch tấn công. Song, Nhà thờ vẫn có thể tới bất kỳ lúc nào. Sẽ không vui vẻ gì nếu họ không thể chống trả chỉ vì điều đó.
“Thôi thì, hủy bỏ kế hoạch ‘Thịt heo vô tận’ này vậy.”
“Yay, oink!”
Khi Shinichi miễn cưỡng đầu hàng, cặp đôi ‘lợn’ hú lên nhẹ nhõm—còn Arian và phần còn lại thì đứng nhìn.
“Nhưng nếu heo và bò không được, thế chúng ta có thể nuôi…gà?”
“Cô điểu nhân Nugget sẽ thấy khó chịu.” Celes vặn lại.
“Okay, thế thì nuôi ngựa đi.”
“Ngài nhân mã Rumsteak sẽ phản đối.”
“Vậy thì chúng ta sẽ ăn slime.”
“Đã hiểu.”
“Gì cũng được trừ nó—!” Arian đỏ mặt, lên tiếng phản đối đề xuất bất thường của Shinichi.
Thật lòng thì, cô còn ám ảnh với slime vì từng bị một siêu cấp slime háu đói nuốt chửng, quần áo thì bị tan chảy và lộ cơ thể trần trước mặt Shinichi.
Mà kể cả không phải thế thì một con người như Arian vẫn chần chừ khi ăn quái vật.
“Hmm, nhưng tôi cá slime là gia súc tốt đấy. Chúng ăn gì cũng được mà còn sinh sản nhanh nữa.”
“Shinichi cũng là người đúng không thế? Sao cậu thấy ổn được vậy?”
“Er, ừ thì, trong mấy game nhập vai fantasy thì ăn kẻ địch là chuyện thường mà.”
Không chỉ thế, Shinichi là người Nhật, một nơi ăn ngấu nghiến cua và mực—dù chúng được coi là sinh vật nguy hiểm ở phương Tây. Họ thậm chí còn lấy buồng trứng cá nọc cực độc đi ngâm rượu. Và cậu thừa hưởng gu ẩm thực dị thường của tổ tiên.
“Cô không muốn thử chút thạch slime với vòi trứng ếch khổng lồ sao?”
“Blergh…”
“Thế còn bánh kếp cỡ lớn được làm từ trứng roc?”
“Nghe ổn đấy!”
Dù chưa từng đọc cuốn sách trẻ em Nhật Bản ‘Gu-i và Gu-a’ nhưng Arian vẫn là kiểu người thích thú với bánh kếp khổng lồ.
“Thấy chưa? Nghĩ mà xem, quái vậy chỉ là động vật bị biến đổi bởi ma thuật thôi. Nghĩa là chúng vốn là gà với lợn nên có ăn cũng chẳng sao đâu.”
“V-vậy ư?”
Chính bản chất ngây thơ khiến cô nàng dễ bị lừa. Không cần nói, Arian mù quáng bởi tình yêu và thực sự tin lời Shinichi.
Trong khi ấy, hầu nữ dark elf nhìn cô gái khù khờ bị dắt mũi, và lên tiếng cắt ngang với cái thở dài.
“Cậu có thể dừng việc tán nhảm và chuyển đồ tới hầm chứa của lâu đài được không?”
“À phải rồi. Arian, cô sẽ đi cùng chứ?”
“Ừm!”
Arian gật đầu hạnh phúc và nhảy đến kế bên cậu.
Ngồi giữa hai mỹ nhân xinh đẹp, một hầu nữ đầy đặn và một bán long Dũng giả ngực phẳng, Shinichi đánh xe hướng về lâu đài.
Khi Minotaur và các quỷ nhân khác nhìn theo và vẫy tay tạm biệt, họ nhận ra chú heo con kia đang lượn lờ dưới chân.
“Thế anh định làm gì với nó, moo?”
“Tôi sẽ nuôi nấng đứa em này chu đáo nhất có thể, oink!”
“Squee!” Heo con kêu lên đắc thắng.
Sau này, nó đã được cho làm thú cưng của lâu đài kiêm luôn hệ thống xử lý đồ ăn thừa cho họ.