Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Bỏ kiếm xuống."
Hy vọng cuối cùng cũng dập tắt.
Hắn, vậy mà, vì ta, chịu dựa theo lời hẹn, đơn thương độc mã đến đây.
Ta có chút đờ đẫn nhìn hắn, từng bước từng bước đến gần ta.
Ta run rẩy hét lớn:.
"Kỳ Nguyên, không được tiến về phía trước nữa."
Hắn không thèm để ý.
“Kỳ Nguyên! Bổn cung là mẫu hậu của ngươi! Bổn cung lệnh ngươi không được tiến về phía trước nữa!”
"Thật đúng là mẫu tử tình thâm mà."
Thẩm Thanh Ngọc cười to vỗ tay.
Thích khách từ bốn phương tám hướng đã nhận được lệnh lập tức bao vây và đàn áp bọn ta.
Tình thế bỗng nhiên cực kỳ hỗn loạn.
Một sát thủ lao về phía ta.
Ta nắm chặt con dao giấu trong tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh, thừa dịp hắn nhào tới, nhắm vào ánh mắt hắn ta, dùng sức đâm xuống.
Hắn ta ngã xuống mặt đất thống khổ kêu rn, ta nhân cơ hội nhặt trường đao của hắn ta lên, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình.
Bên kia, Kỳ Nguyên đã phá vỡ vòng vây, bắt được Thẩm Thanh Ngọc:
Hắn dùng trường kiếm chống lên cổ mềm mại của nàng ta, uy hiếp nói:
"Kêu thích khách lui ra, ta có thể giữ mạng lại cho ngươi."
Nàng ta cười lạnh lùng, lấy một nỏ tiễn từ trong tay áo ra, nhắm ngay vào ta đang gian nan né tránh, bóp cò.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua máu thịt phát ra tiếng chói tai.
Bụng bị đâm thủng, ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Hắn ngay lập tức đẩy nàng ta ra rồi nhào về phía ta.
Nàng ta nhẹ giọng nỉ non:
"Ta cũng có cách để giữ mạng mình."
Một lực lớn đẩy ta lùi về phía sau.
Chân ta vô ý bước lên không trung, thân thể bỗng không trọng lượng, bắt đầu không khống chế được mà ngã xuống núi.
Hắn muốn đưa tay ra để giữ ta lại.
Nhưng không kịp rồi.
"Thẩm Nguyệt Dao!”
Trong tiếng kêu sợ hãi của hắn, ta lăn xuống sườn đồi, cuối cùng đập đầu vào một tảng đá lớn, bất tỉnh nhân sự.
Ta tỉnh dậy trong một ngôi miếu.
Có một nam nhân đang lo lắng nhìn ta.
“Thẩm Nguyệt Dao? Thẩm Nguyệt Dao?”
Hắn đang thăm dò xem ta có bị đập hỏng đầu hay không.
Ta thẫn thờ nhìn chằm chằm vào xà nhà.
Không phải là ta không muốn trả lời hắn.
Mà ta thực sự - quá đau đớn!!
Hắn nghi ngờ thì thầm:
“Sao lại không có phản ứng gì? Mất trí nhớ rồi sao?”
Bỗng, hắn cười có chút xấu xa:
"Thật sự mất trí nhớ hửm?"
"Không nhớ rõ ta là ai ư?"
"Ta là phu quân của nàng đây."
Ta đau đến nhe răng trợn mắt, cố gắng chống chọi để mắng hắn một câu:
"Kỳ Nguyên ta chỉ bị thương, chứ không bị ngu."
Đúng là không thể trông miệng chó có thể mọc ngà voi.
Quỷ kế của hắn bị nhìn thấu, chột dạ rụt bả vai lại.
Hắn kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi ta hôn mê.
Dục vương ngấp nghé đông cung đã lâu,
Nhưng Kỳ Nguyên là hoàng thái tôn do tiên hoàng đích thân phong, không đời nào bệ hạ lại đi phế thái tử, nên chỉ có thể hành thích. Hắn và Thẩm Thanh Ngọc cùng lập ra một âm mưu:
Lấy ta làm mồi nhử, ám sát Thái tử, sau đó dựng thành cảnh thái tử đi săn gặp nạn, Hoàng đế đang bệnh nặng, không có khả năng truy cứu. Dục vương dùng chức Thái tử phi đổi lấy sự ủng hộ của Thẩm gia.
Đây cũng là lý do vì sao Thẩm Thanh Ngọc có thể thay đổi ẩn vệ của ta, cho thích khách tới, sau lưng đều là bút tích của Dục Vương.
Sau khi ta ngã xuống núi, Kỳ Nguyên vì tự bảo vệ mình, cũng mạo hiểm nhảy xuống núi.
Hắn có khinh công nên cũng không bị thương nặng.
Hắn vừa tránh sự truy sát của thích khách, vừa dọc theo vết máu, tìm được ta hôn mê bất tỉnh, khi ấy tình trạng của ta cực kỳ tồi tệ.
Bị trúng mũi tên ở bụng, đầu bị thương nặng, chân cũng bị gãy.
Hắn cõng ta ra khỏi núi sâu, qua muôn trùng khó khăn, tìm được tòa miếu này, tạm thời nghỉ chân. Trụ trì trong miếu biết y thuật, bó cái chân gãy lại cho ta, lo cơm canh thuốc thang cho ta.
Năm ngày sau, ta mới dần dần tỉnh lại.
Ta không khỏi cảm thán, mạng ta thật cứng.Vết thương vô tình bị nhiễm trùng, ta sốt cao vài ngày liên tục, vừa uể oải vừa thèm ăn.
Mặc dù đói, nhưng không ăn được một miếng nào.
Bụng đói kêu vang, ta kéo theo cái chân què, ngã xuống giường hoài nghi về cuộc đời.
Kỳ Nguyên đi vào.
Hai mắt ta trống rỗng: "Đừng mang cơm cho ta, ta không ăn nổi."
Hắn giống như ảo thuật biến ra một hộp đồ ngọt, còn có ba hạt mơ: "Nếm thử cái này đi.”
Ta cả kinh lập tức ngồi dậy: "Ngươi lấy tiền ở đâu ra vậy?"
Đầu tiên, cả hai bọn ta đều nghèo.
Thứ hai, hương khói của ngôi miếu này vốn không thịnh, sau khi thu nhận thêm hai kẻ nghèo như bọn ta, thì đã nghèo càng thêm tàn.
"Mấy ngày nay sau khi nàng ngủ ta sẽ đi lên núi đốn củi, kiếm được một ít tiền, vừa lúc hôm nay bọn họ xuống núi mua đồ, nên ta đã nhờ họ mua nó."
Ta đờ đẫn chớp chớp đôi mắt.
Ngày xưa ở hoàng cung, đã quen với cuộc sống mặc vàng đeo ngọc, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy thứ đồ ngọt đóng hộp này đáng giá bao nhiêu, nhưng mà hiện tại, nó lại đặc biệt xa xỉ.
Hắn véo mặt ta: "Nàng bệnh nên bị đắng miệng, ăn chút đồ ngọt, sẽ thoải mái hơn một chút.”
Đáy lòng ta có cảm xúc mãnh liệt đang bắt đầu dâng lên.
Có lẽ khi bị bệnh người ta sẽ trở nên yếu đuối hơn, vì vậy sẽ có một cảm giác phụ thuộc đặc biệt vào những người ở bên cạnh vào lúc đó.
Sau khi chữa khỏi vết thương, bọn ta rời khỏi ngôi miếu và chuẩn bị lên đường trở về kinh thành.
Tất cả mọi người đều cho rằng thái tử và hoàng hậu không may rơi xuống vách núi chết trên đường đi săn.
Kinh thành quả thực sắp lật trời.
Hoàng đế bệnh nặng, trong lúc đau buồn mọi người còn phải nhanh chóng lập thái tử mới để ổn định thế cục.
Tranh đấu ác liệt nhất, theo thứ tự là Dục vương của Thục phi, Thụy vương của Hiền phi và Tấn vương của Chấn phi.
Mắt thấy hoàng đế đã sắp không cầm cự được, thế lực tứ phương mài dao kèng k ẹc, sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào.
Bọn họ lo bọn ta còn chưa chết nên vẫn đang âm thầm quan sát trong tối, chờ bọn ta trở về liền một lưới bắt hết rồi giết, vì thế phái người ngày đêm canh giữ nghiêm ngặt ở cửa thành.
Bất kể là vào thành hay là ra khỏi thành, đều phải dừng lại, chờ đến khi quan binh kiểm tra xong mới có thể thả ra.
Để trà trộn vào, hắn đề nghị rằng bọn ta có thể giả vờ là một cặp phu thê ăn xin.
Chờ đã, phu thê?
Hắn cũng ngẩn người, nhìn ta chằm chằm: "Chỉ là diễn kịch thôi."
“Ồ, ừm.”
Là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Ta chưa từng làm chuyện này bao giờ trong đời.bg-ssp-{height:px}
Tóc rối như ổ gà, mặt đen như than, quần áo bám một lớp bụi dày, lắc lắc hai cái đã có thể làm người ta phải hắc xì, cuối cùng, còn dán một nốt ruồi giả giống như mấy bà mối.
Lại nhìn Kỳ Nguyên,
Hắn thực sự bất chấp tất cả.
Hắn có thói ở sạch, ngày thường trên quần áo dính một chút tro bụi, hắn đã cau mày phủi rất lâu.
Thế mà lúc này hắn lại bôi ruột cá hôi thối lên cả người, còn đi vào chuồng heo lăn ba vòng, cuối cùng dán đầy vết loét độc trên mặt, vậy mà từ đầu tới cuối hắn cũng chưa từng nói nửa chữ “không” nào.
Đúng là co được dãn được đấy.
Ta đẩy xe ra, Kỳ Nguyên nằm ngửa ở phía trên rên hừ hừ, trông như sắp ngủm tới nơi.
Hai kẻ ăn mày hôi thối đi tới trước cửa thành.
Chờ quan binh đi về phía này, ta lập tức nhào về phía hắn, la lên:
"Ông trời ơi, xin ngài hãy mở mắt ra mà xem! Hãy nhìn tướng công tội nghiệp của ta!”
Hắn run rẩy vươn tay ra:
"Nương tử, để nàng phải đi theo ta chịu khổ rồi.”
Ta nhập tâm diễn đến giống như là thật:
“Không! Tướng công! Chàng đừng chết, chàng cố lên, chúng ta sắp gặp được đại phu rồi!”
"Nương tử"
"Tướng công!"
Quan binh kia lập tức nắm lấy mũi cách xa ra, ghét bỏ phất tay giống như đuổi ruồi:
"Đi đi, mau đi đi."
Cứ như vậy bọn ta thuận lợi trà trộn vào trong thành.
Giữa trưa, đã đến lúc cân nhắc đến vấn đề ăn uống
Kỳ Nguyên nghe thấy bụng ta không ngừng kêu ùng ục.
“Đói rồi? Đi thôi, đi ăn nào.”
"Thôi đi, trên người ta và ngươi không có một đồng, hơn nữa khắp nơi đều là truy binh điều tra, có thể đi đâu chứ?"
"Ta biết một chỗ, vừa có thể ăn cơm nghỉ ngơi, lại không cần lo lắng bại lộ thân phận, còn không cần tiền, có đi hay không?"
Đôi mắt ta tỏa sáng: "Đi! "
Vì vậy, hắn đã đưa ta tới... Kỹ viện.
Ta oán thầm, người tốt nhà ai không có việc gì mà sẽ đến đây ăn cơm sao?
"Bên trong là suối nước nóng, nàng có thể tắm rửa thân thể một chút, lát nữa ta gọi người đưa quần áo vào."
Hắn dẫn ta lẻn vào từ cửa ngầm, sau đó thuận lợi tránh người khác, đi vào phòng trên tầng cao nhất.
Đây là một căn phòng lộng lẫy, bên trong bày biện xa hoa, hắn nhẹ nhàng dẫn ta đi vào trong phòng,
Ta cười nhạo: "Quen thuộc như vậy? Ngươi đến đây rất thường xuyên phải không?"
"Nghĩ gì đó?"
Hắn gõ đầu ta một cái.
"Nơi này do hoàng cô mẫu mở, ta đương nhiên biết rồi."
Ta che ót, ngượng ngùng nói:
“Thì ra là vậy…”
Cô cô trong miệng Kỳ Nguyên là trưởng công chúa Khánh Dương tiếng tăm lẫy lừng.
Cuộc đời của vị trưởng công chúa này không phải trâu bò bình thường đâu.
Đầu tiên, bà không bao giờ tham gia vào cuộc đấu tranh chính trị, một lòng muốn kiếm tiền;
Thứ hai, tính tình bà nóng bỏng, mấy đứa con của hoàng đế bị bà mắng từ nhỏ đến lớn, bởi vì bà ghét trẻ con. Bên cạnh đó, bà còn thề cả đời sẽ không sinh con.
Kết quả phát hiện phò mã bằng mặt không bằng lòng, lén lút ân ái ngọt ngào với những nữ nhân khác, còn có con riêng, bà tức giận mở cái kỹ viện này, sau đó trói phò mã đá vào đây.
Đối mặt với một vị trưởng công chúa trâu bò như vậy, ở dưới đáy mắt Hoàng đế, cho dù mấy người Dục vương Thụy vương Tấn vương có năng lực tới đâu, dù cho bọn họ có dám diễu võ giương oai, giương kiếm giáp mặt, dám xốc toàn bộ kinh thành lên đi nữa thì cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không dám giương oai trên địa bàn của bà.
Ta lười biếng nằm trong suối nước nóng.
Nước chảy rạch gầm, sương mù lượn lờ, thoải mái đến mức toàn thân đều thả lỏng xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng nói cao vút của trưởng công chúa:
"Tiểu Thỏ Huệ Tử (), muốn ở chỗ ta ăn chực uống chực? Không có cửa đâu, đưa tiền đây!”
ý là đồ nghèo mà còn ngang ngược á (tui tra gg ra vậy):v
Kỳ Nguyên thấp hèn nói:
"Ghi nợ trước, ghi nợ trước đi, sau này chất nhi nhất định sẽ hiếu kính người gấp bội."
"Lãi suất gấp ba lần!".
“Được được!”
Lúc này giọng điệu trưởng công chúa mới hòa hoãn lại: "Còn cần gì nữa không?"
"Đồ ăn, còn có hai bộ quần áo sạch sẽ."
Lại nói thêm: “Một bộ là váy áo.”
Giọng nói kinh ngạc của trưởng công chúa tăng lên tám độ:
"Ngươi thích mặc nữ trang à??"
"Ta cầu xin người, đừng lớn tiếng như vậy được không?"
Khi ta thay quần áo của mình đi ra, trên bàn đã được che kín bởi những món ăn tinh xảo.
Kỳ Nguyên vừa lùa cơm vào miệng, vừa khoe khoang nói:
"Phong phú không? Đây chính do cô cô chiêu đãi ta đó, ai bảo ta là cháu trai mà cô cô thích nhất chứ?”
Ta vô tình chọc thủng:
"Nhưng những gì các người vừa nói ta nghe thấy hết rồi."
“...”
Hắn bị sặc đến mức ho dữ dội.
Sau vài ngày nghỉ ngơi và hồi phục trên địa bàn của trưởng công chúa, bọn ta bắt đầu chuẩn bị báo thù.
Kỳ Nguyên còn có lá bài tẩy cuối cùng trong tay.
Tiên hoàng để lại cho hắn, một khối ngọc có thể điều động mười vạn cấm quân kinh thành.
Bí mật này, có lẽ ngay cả hoàng đế cũng không biết.
Tiên hoàng rất yêu thích hắn, tự phong hắn làm Hoàng thái tôn, cũng bởi vì nguyên nhân này, năm đó hoàng đế mới phụ quý nhờ tử, trở thành Thái tử.
Ngọc Quyết được tiên hoàng trao lại cho hắn trước khi buông tay, dùng để giải quyết khó khăn vào lúc thật sự không còn cách nào khác.
Bây giờ, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu một sao Hỏa, để đốt cháy tất cả các biến động.
Bệ hạ băng hà, chư vương phản loạn.
Đến lúc động thủ rồi.
Trời sáng, bọn ta đang chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi khởi hành.
Hắn ngửa đầu nhìn những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, ta giúp hắn mặc áo giáp sắt.
Khi tay ta vuốt v e bộ giáp sắt lạnh lẽo kia, ta đột nhiên vô cớ hỏi một câu:
"Ngươi sẽ trở về chứ?"
Lần này đi hung hiểm, mười vạn người chinh chiến, không biết mấy người còn sống.
Hắn im lặng một lúc,
“Sẽ.."
Suy nghĩ muôn vàn.
Một cảm giác chua xót ập tới trong lòng, ta quay lưng lại lau nước mắt:
"Nếu ngươi không trở về thì ta..."
Ta biết dùng lí do gì để nói lời này đây?
Ta không biết xấu hổ mà động tâm, với một người.. tuyệt đối không có kết quả.
Nghiệp chướng của ta nặng nề.
Hắn ôm lấy ta từ phía sau,
Váy bào mềm mại lướt qua giáp sắt cứng rắn lạnh lẽo.
"Đừng khóc."
"Ta sẽ trở về."