Edit & Beta: LinhLan
Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy quen thuộc, đó là bởi con đường này cô thường xuyên đến. Vòng qua góc phố chính là trường đại học của cô. cô nhìn Giang Nhị bên cạnh, trong miệng hắn ngân nga giai điệu kỳ quái, thần sắc trên mặt thư thái, tự nhiên. Lâm Cảnh Tĩnh thật sự không biết hắn muốn làm gì.
"Đến tột cùng là anh muốn làm cái gì?"
Rốt cục, Lâm Cảnh Tĩnh vẫn không nhịn được mà hỏi hắn. Giang Nhị vẫn cười, rẽ vào một khu phố cao cấp, dừng lại.
"Xuống xe."
Giang Nhị lôi kéo Lâm Cảnh Tĩnh xuống xe, trực tiếp vào thang máy lên tầng mười sáu.
"Đây là nơi nào?"
Lâm Cảnh Tĩnh nhìn Giang Nhị mở cửa. Đây không phải là một căn hộ lớn, có ba phòng và một phòng khách, ước chừng mét vuông. Nơi này hẳn là vừa được trang hoàng và lắp đặt đồ dùng, có thể dễ dàng ngửi thấy hương vị nhà mới.
"Đây là......" Lâm Cảnh Tĩnh kinh ngạc.
"Về sau chúng ta sẽ ở đây."
Lâm Cảnh Tĩnh không hiểu. cô biết Giang Nhị mua phòng ở, nhưng thật sự không ngờ hắn lại mua mộtcăn hộ ở gần trường học của cô. Trong lòng cô không hề thấy cảm động, mà ngược lại, có cảm giác địa phương tự do cuối cùng của mình cũng bị người khác chiếm lĩnh, vô cùng bất đắc dĩ.
"Em không thích à?" Giang Nhị thấy Lâm Cảnh Tĩnh trầm mặc, vẻ hưng phấn trên mặt cũng biến mất.
cô gật đầu, thành thật nói: "Tại sao phải ở nơi này? Tôi...tôi có ký túc xá......"
Giang Nhị cười lạnh, "Em sẽ không cho là chúng ta kết hôn, em còn có thể bỏ anh ở lại? Nhỡ em ở sau lưng anh trêu trọc một đám đàn ông thì làm sao bây giờ."
"Thế nhưng, chúng ta là......"
"Hiệp nghị hôn nhân" trong miệng Lâm Cảnh Tĩnh còn chưa kịp nói ra, đã bị Giang Nhị chặn lại: "anhkhuyên em nên chết tâm đi. Những lời này, anh nói một lần cuối cùng. anh rất lười, sẽ không kết hôn lần thứ hai. Cho nên, ly hôn? Lâm Cảnh Tĩnh, cả đời này, em cũng đừng có mơ!"
cô thật sự không rõ vì sao Giang Nhị lại làm như vậy. Hơn nữa, nếu như cô và Giang Nhị ra ngoài ở riêng, như vậy....
Nghĩ đến sự thô bạo và tinh lực tràn trề, phấn khởi của Giang Nhị ở trên giường, Lâm Cảnh Tĩnh lập tức cảm thấy, vẫn là ở lại Giang gia tương đối an toàn.
Buổi tối, Lâm Cảnh Tĩnh cầm lấy tay Giang mẫu, nhu thuận nói mình muốn theo Giang mẫu học đan áo len. Kỳ thực, Giang mẫu là người truyền thống, nhìn thấy con dâu nghe lời như vậy, liền vui vẻ đáp ứng.
Hai người học đến h đêm, Lâm Cảnh Tĩnh ngáp, nghĩ đến việc tối nay khó tránh khỏi sẽ bị Giang Nhị chà đạp. Đầu óc cô xoay chuyển một trận, liền ôm lấy cánh tay Giang mẫu, làm nũng nói: "Mẹ, đêm nay con ngủ cùng mẹ được không?"
Giang mẫu là một người thông minh, làm sao lại không biết chút tâm tư của con dâu mình, thầm nghĩ con trai thật quá mức cầm thú, khiến Lâm Cảnh Tĩnh sợ đến mức này. Nội tâm Giang mẫu mềm nhũn, bà lập tức gật đầu.
Chỉ có điều, Giang Nhị cũng không phải là người dễ dàng lừa gạt như vậy. Buổi tối trở về, nhìn chiếc giường lớn lẻ loi, trơ trọi, hắn lập tức nổi trận lôi đình, cũng mặc kệ cái gì lễ phép hay không lễ phép, trực tiếp gõ cửa phòng Giang mẫu.
"Mẹ. Nhanh gọi Tĩnh Tĩnh ra ngoài......"
Lâm Cảnh Tĩnh mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác bên người giật giật, sau đó tựa hồ có giọng nói của Giang mẫu, cô miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy người trước mặt, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
"Giang Nhị! "
"Nên gọi anh là Nhị ca."
Giang Nhị nhẹ nhàng ôm Lâm Cảnh Tĩnh lên, nói với Giang mẫu đang bất lực phía sau: "Mẹ, con về phòng trước."
"Này, xú tiểu tử, con kiềm chế chút!"
Những lời này của Giang mẫu hoàn toàn bị ngăn lại sau cánh cửa phòng.
Trở về phòng, Giang Nhị đặt cô lên giường, đi thẳng vào phòng tắm. Lúc này, Lâm Cảnh Tĩnh giống như bị một cây đao đặt ở ngang cổ, không thể lập tức chết, nhưng cũng cách cái chết không xa. Giang Nhị sẽ đối phó với cô thế nào đây? Tiếng hét lúc này liệu có còn hữu dụng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Nhị đã tắm rửa xong, đi ra ngoài. hắn lắc lắc đầu tóc ướt sũng, cả người giống như một con chó lớn, nhảy lên giường.
"anh...anh còn chưa lau khô tóc."
Giang Nhị hôn môi cô, hiếm có khi ngưng lại một lát, giọng nói ôn nhu như nước: "Ngốc, em giúp anhđược không? "
Đây là yên bình trước bão táp sao? Bất quá, Giang Nhị chỉ yêu cầu cô sấy tóc cho hắn, không phải lăn giường, tất nhiên là cô vô cùng nguyện ý.
Đừng nhìn Giang Nhị vẻ mặt hung ác... Được rồi, là vẻ mặt kiên cường, nhưng tóc hắn xác thực rất mềm. Ngón tay Lâm Cảnh Tĩnh luồn vào trong tóc Giang Nhị, nhịn không được sờ soạng một phen. thậtmềm mại. Giống như bộ lông của một chú cún con. Cẩn thận khẽ ngửi, còn có mùi thơm của riêng hắn.
Lâm Cảnh Tĩnh hít một hơi, quay người lại liền thấy người nằm trên giường đã nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều. Giang Nhị rõ ràng là đã ngủ rồi.
thật sự là may mắn.
Lâm Cảnh Tĩnh cất máy sấy, vốn định ôm chăn, mền ra ghế sa lon ngủ, nhưng cả phòng không còn cái chăn nào nữa. Tất cả chăn, mền đều bị Giang Nhị đặt ở trên giường. Lỡ như đánh thức hắn.....
Lâm Cảnh Tĩnh không dám nghĩ. cô chỉ có thể nhẹ nhàng nằm xuống bên người Giang Nhị. Chỉ là, côcòn chưa kịp đặt lưng xuống giường, người vốn dĩ đang ngủ lại duỗi cánh tay ra, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
"anh...anh giả bộ ngủ!"
Lâm Cảnh Tĩnh nắm lấy tay Giang Nhị kháng cự, lại càng bị hắn dùng sức ôm chặt. Bên tai chợt ấm áp, là giọng nói nỉ non mang theo tia buồn ngủ của Giang Nhị: "Ngủ đi".
Cơ thể Lâm Cảnh Tĩnh cứng ngắc, mà lúc này, Giang Nhị lại khẽ cắn tai cô, nói: "Còn cử động nữa, chúng ta làm chút vận động cho dễ ngủ!"
Vừa nghe hắn nói như vậy, Lâm Cảnh Tĩnh lập tức trung thực, ngoan ngoãn dựa vào ngực Giang Nhị, dần dần thiếp đi.
thật sự là khó có được một đêm ngủ ngon như vậy.
Khi Lâm Cảnh Tĩnh tỉnh lại, Giang Nhị đang đánh răng.
"Tỉnh?"
"Ừ." Lâm Cảnh Tĩnh sờ sờ lên mắt.
"Bây giờ là lúc nào rồi? "
"h."
Buổi tối hôm qua cô bị Giang Nhị giày vò đến ba giờ sáng. Vừa nghe hắn nói như vậy, người cô lại mềm xuống, tiếp tục nằm trên giường. Lúc Giang Nhị ra khỏi phòng tắm, Lâm Cảnh Tĩnh đã sớm ôm gối, vui vẻ đi tìm Chu công. Giang Nhị ngồi ở bên giường thật lâu, thẳng cho đến khi chuông điện thoại reo lên, hắn mới lưu luyến đứng dậy, ghé vào đôi môi đỏ mọng của cô, hôn nhẹ một cái: "Chờ anh trở lại."
Lâm Cảnh Tĩnh ngủ một giấc đến mười giờ, vẫn là Giang mẫu qua đánh thức cô. Bởi hôm nay là ngày Giang lão gia tử xuất viện.
Giang phụ cùng Giang Nhị đều bề bộn nhiều việc, chỉ có hai nữ nhân đi đón lão gia tử. Cũng may là ông không thèm để ý đến việc này. Vừa nhìn thấy Lâm Cảnh Tĩnh liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, lôi kéo tay cô hỏi han.
"Con đã cảm thấy quen chút nào chưa? Tên tiểu tử thúi kia có khi dễ con hay không? Nếu nó dám khi dễ con, đừng khách khí, tận lực đánh nó cho ông. Đánh không thắng ông giúp con...."
"Ông..." Lâm Cảnh Tĩnh lắc đầu: "không có, Giang Nhị không hề khi dễ con."
"thật sự? " Giang lão gia tử hiển nhiên là đối với nhân phẩm của cháu trai mình có chút hoài nghi. Lại thấy Lâm Cảnh Tĩnh rất nghiêm túc gật đầu.
"Nhị....Nhị ca đối với con vô cùng tốt."
Giang lão gia tử thấy Lâm Cảnh Tĩnh dù không phải người thuộc kiểu mỹ nhân đương thời, nhưng lại có khuôn mặt mượt mà, tròn tròn trắng nõn, ôn nhu hiếm thấy. Người già thích nhất chính là nữ hài tử có tướng mạo này, dịu dàng, đáng yêu, cũng dễ dàng khống chế. Chỉ là, đứa nhỏ như vậy, gả cho Giang Nhị, thật sự là hạnh phúc của hắn sao?
"Tĩnh Tĩnh." Giang lão gia tử trầm giọng, con ngươi lợi hại nhìn thẳng về phía Lâm Cảnh Tĩnh: "Con nóithật cho ông, con có còn muốn lấy Giang Đại nữa không?"
Đông――
Trái tim Lâm Cảnh Tĩnh giống như bị va chạm mãnh liệt. cô chưa từng nghĩ đến, thời điểm cái tên Giang Đại xuất hiện bên tai cô lần nữa, lại phảng phất tựa như cách cả một đời.
Lâm Cảnh Tĩnh gật đầu, mắt có chút ướt át. cô cầm tay Giang lão gia tử, đặt vào lòng bàn tay của mình: "Ông, nếu như con nói với ông, trong lòng của con không còn nghĩ tới việc lấy Giang đại ca, đó là đanggạt ông. Từ nhỏ, con đã cùng Giang đại ca lớn lên bên nhau. Con...con không có cách nào quên điđược."
Nếu nhanh như vậy cô đã quên Giang Đại, vậy cũng quá tuyệt tình. cô chỉ có thể đợi thời gian trôi qua, dần dần xóa đi dấu vết Giang Đại trong lòng mình. Có lẽ, niềm vui cô có thể giữ lại, còn những đau xót kia, chỉ mong rằng thời gian có thể mang đi hết thảy.
Thấy bộ dạng này của Lâm Cảnh Tĩnh, Giang lão gia tử cũng có chút đau lòng.
"Xin lỗi con, Tĩnh Tĩnh."
"không sao đâu ạ. Ông nội của con nói, giữa người với người, luôn có duyên phận. Duyên phận quen biết, duyên phận yêu nhau, còn có duyên phận hiểu nhau, rất nhiều, rất nhiều... Con nghĩ, con cùng Giang đại ca, hẳn là thiếu duyên phận yêu nhau."
"Tĩnh Tĩnh..."
"Tốt rồi, ông, không nói nữa. Con đi pha trà cho ông. Ông vẫn thích hồng trà phải không ạ?"
Lâm Cảnh Tĩnh xoa xoa nước mắt, xoay người đi ra ngoài, lại bị người xuất hiện trước mặt làm cho hoảng sợ.
"Giang Nhị? Sao anh lại ở chỗ này?"
Giang Nhị không hề động đậy, đôi mắt một mực nhìn Lâm Cảnh Tĩnh. Bộ dáng của hắn vô cùng đáng sợ. hắn trừng mắt nhìn cô, tựa hồ muốn lập tức nuốt cô vào bụng.
Lâm Cảnh Tĩnh rụt rụt thân thể, cảm thấy sợ hãi đến run rẩy, cố gắng dời chủ đề: "Ông...Ông ở bên trong. Tôi...Tôi đi pha trà."
nói xong, cô liền xoay gót muốn chạy, nhưng còn chưa kịp đi được một bước, Giang Nhị vẫn luôn ở phía sau lập tức cầm lấy tay cô, trực tiếp ném cô vào tường.
"Đến tận bây giờ, trong lòng cô vẫn còn muốn lấy hắn?! Con mẹ nó, rốt cuộc cô coi tôi là cái gì?!" Giang Nhị phẫn nộ, giống như cuồng phong bão tố, mãnh liệt đánh xuống.
Đánh cho Lâm Cảnh Tĩnh chân tay luống cuống.