Phần 1:
Dạo gần đây, Cliff thường đeo một tấm băng bịt mắt.
Tấm băng có may chữ cái đầu tiên trong tên Cliff ấy trông khá hợp mốt, có lẽ là do Elinalize tự tay làm.
Nói là hợp mốt nhưng khi đeo lên, Cliff trông đáng sợ thế nào ấy.
Nếu cậu ấy cao thêm một chút và có cơ bắp, có khi tôi sẽ nhìn nhầm thành một người khác cũng đeo bịt mắt - Ghyslaine luôn cũng nên.
- Sau Ariel là con trai của Hoàng tử đệ nhất à… thể nào rắc rối cũng kéo đến nữa cho xem.
Hình như Cliff đã gặp bộ ba đó trên giảng đường.
Cậu ta tưởng tượng chuyện sau này và đã thở dài não nề.
- Mấy đứa nhóc đó không giống ngài Ariel đâu, họ đều giống kiểu con tin nên mong anh đối xử với chúng nó tốt một chút. Mới nhỏ thế mà đã bị lôi vào chuyện cãi nhau của bố mẹ rồi.
- Ừ. Mà, ít nhất tôi sẽ trông chừng để chúng khỏi động đến em gái cậu.
- Cám ơn anh nhiều.
Vừa trò chuyện với Cliff, chúng tôi bước vào phòng nghiên cứu của cậu ta.
Elinalize không có ở đây.
Cô ấy đang phải chăm con nhỏ.
Elinalize đã trải qua mấy trăm năm cuộc đời và đã có vài người con rồi.
Thế nhưng riêng đứa con của Cliff là cực kỳ đáng yêu. Bé Clive đang được nuôi dạy bằng tình thương vô bờ bến.
Một người chăm con kỳ cựu như Elinalize chắc chắn sẽ dạy dỗ thằng bé thành một người tuyệt vời.
- Xong, đi nào.
Cliff vào phòng nghiên cứu lấy ra ba thùng gỗ và quay trở ra.
Cả ba đều có hình lập phương cạnh khoảng ba mươi ly.
Tôi vác hai hộp.
Nặng thôi rồi luôn.
- Xin lỗi nha.
- Có gì đâu.
Chúng tôi mang theo chúng, rời khỏi khu nghiên cứu và cứ thế tiến ra ngoài học viện.
- Clive dạo này thế nào?
- Thằng bé khỏe lắm. Nhưng đêm đến là lại khóc nên khá nhọc… nhớ hồi còn ở cô nhi viện quá.
- Anh Cliff xuất thân từ cô nhi viện mà nhỉ.
- Ừ. Ở cô nhi viện có nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi lắm… Nhưng phải nói, con cái của mình là đặc biệt hẳn.
- Còn gì nữa.
Nơi chúng tôi đang đi nằm ở ngoại thành.
Chúng tôi bắt xe ngựa ở trước học viện và hướng đến cổng thành phố.
Ngồi trên chuyến xe, chúng tôi tiếp tục nói chuyện.
- Anh Cliff tuyệt vời ghê. Có thể gánh vác trọng trách của người bố.
- Tôi có làm được gì đâu. Toàn nhờ Lize làm hết đấy chứ. Tôi chỉ ở bên quan sát thôi.
- Còn em cả tháng trời chỉ gặp con cái được vài lần nên chẳng thể chăm sóc được tụi nhỏ.
- Chăm con cũng có nhiều hình thức mà. Cậu có vợ lẫn hầu gái lo rồi, thế nên hãy tập trung vào những điều cần làm đi. Đừng quá đặt nặng chuyện đó.
Cliff giữ chiếc hộp trên đùi trong khi thuyết giảng.
- Tôi thì thấy, cậu không thể nhìn con cái lớn lên theo từng ngày mới là điều đáng thương.
- Những lời của cha xứ Cliff thật quý báu biết bao.
- Không có gì, nếu muốn sám hối thì cứ đến tìm ta… đùa thôi.
Không biết từ lúc nào, Cliff đã đỗ kỳ thi dành cho cha xứ của Giáo đoàn Millis.
Mặc dù vẫn chưa được chính thức công nhận nhưng cậu ấy đã có đủ khả năng để làm việc trong giáo hội.
Cậu ấy không chỉ vùi đầu vào nghiên cứu thôi đâu.
Cơ mà thế có nghĩa là, Cliff vẫn nghĩ đến chuyện quay về cố hương à.
Tôi hiện giờ là năm sáu, suy ra Cliff đã năm bảy.
Năm cuối, hết kỳ này là sẽ tốt nghiệp.
- Anh Cliff này, sau khi tốt nghiệp anh định làm gì?
- Tôi không rõ nữa. Cha nuôi của tôi ở bổn quốc cũng không thấy liên lạc gì. Nhưng tôi định sẽ về một lần. Chủ yếu để thông báo việc đã kết hôn và sinh con đẻ cái.
- Anh đi rồi những người ở lại sẽ buồn lắm đây.
Theo dự đoán của tôi, ngày Cliff trở về Millis, Hitogami sẽ lại hành động.
Cầu cho đó chỉ là dự đoán của tôi thôi.
- Lo gì, mấy chuyện đó còn lâu.
- Ừm.
Trong lúc cuộc trò chuyện vặt vãnh diễn ra, xe ngựa đã đến cổng nam của Sharia.
Chúng tôi trả tiền cho người đánh xe và bước xuống đi bộ từ bây giờ.
Rời khỏi cổng thành và tiến về phía nam.
Không lâu sau, chúng tôi đã thấy văn phòng công ty.
Một tòa kiến trúc khá to và đơn sơ tọa lạc ngay ngoại thành.
Xung quanh cắm hàng rào để ngăn người ngoài tiếp cận.
- Cơ mà, tôi là tôi đã cảm thấy mờ ám ngay từ đầu rồi, nhưng quả lừa đó của cậu vẫn khá là thốn đấy.
- Ừ, thì lúc đó em sợ anh không chịu tin chuyện lời nguyền nên đành phải dùng cách đó.
- Tôi không có ý trách cậu. Lời nguyền đó thực sự mạnh. Xem đi… đến giờ tôi vẫn còn run đây này.
Trong khi trò chuyện, chúng tôi đã đến trước văn phòng.
Trên cửa có ghi dòng chữ “Không phận sự miễn vào”.
Tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa.
Bước xuyên qua quầy tiếp tân chỉ xây lên cho có chứ chả để làm gì, chúng tôi đi vào căn phòng phía bên trong.
- Ư...
Khi vừa bước vào, Cliff đã rên rỉ.
Trước mặt cậu ta là Orsted đang viết gì đó trên chiếc bàn làm từ gỗ cao cấp.
Mặt ông ta trông đáng sợ chẳng khác thường ngày.
- Hừm. Cliff Grimoire à.
- À, ừ. Là tôi đây, Cliff Grimoire...
- Lần này ngươi cũng trông gượng gạo quá.
- Ý ông là sao…!
Lời sao ý vậy thôi.
Do lời nhờ vả của tôi nên Cliff mới đến gặp mặt Orsted, thế nên mới bảo là gượng gạo.
- Ngài Orsted. Nhanh vào vấn đề chính thôi, hôm nay chúng tôi mang đến ba cái.
- Ừ.
Tôi và Cliff đặt những chiếc hộp lên bàn.
Orsted mở một trong số đó và lấy vật bên trong ra.
Là một chiếc nón bảo hiểm nguyên đầu.
Những chiếc hộp khác cũng vậy.
Chỉ khác biệt ở màu sắc, gồm đen, nâu và xám.
- Mời ngài đội thử.
- ...
Orsted nghe theo tôi, đội nón lên như đang nhét đầu mình vào.
Không mặc giáp mà chỉ đội phần mũ thế này trông đáng nghi hết sức.
Theo tôi thấy còn đáng sợ hơn trước nữa...
- Anh Cliff thấy sao?
- … Không được rồi. Trông ác hơn trước nữa.
- Vậy cái tiếp theo.
Cứ thế Orsted thử lần lượt ba chiếc mũ.
Chúng tôi dựa theo phản ứng của Cliff để xem nó có hiệu quả hay không.
Sau khi thử xong, tôi hỏi ý kiến Cliff.
- Cái số ba hình như được nhất. Cái số một dùng phương thức nén để biến đổi ma lực nhưng e là đã bị phản tác dụng. Thế có khả năng là chính ma lực cũng bị nguyền.
- Chính ma lực sao…?
- Ừ, kiểu như ngay khi nhìn thấy ma lực của ngài… Orsted, thì lời nguyền sẽ phát động ấy.
- Thế thử bọc toàn thân để ma lực không thoát ra thì sao?
- Ý cậu là đưa vào một không gian kín? Có lẽ lời nguyền sẽ không phát động trong trường hợp đó, nhưng thế thì giải quyết được gì.
- Đúng như anh nói.
Nếu ai thắc mắc chúng tôi đang làm gì thì xin trả lời là nghiên cứu lời nguyền của Orsted.
Một năm qua, chúng tôi đã thực hiện vài thí nghiệm dựa trên nghiên cứu về lời nguyền của Elinalize.
Và vừa mới đây, chúng tôi đã đưa ra giả thuyết rằng lời nguyền của Orsted tập trung ở phần đầu.
Thế nên Orsted mới thử đội những ma cụ này rồi dựa trên phán đoán chủ quan của Cliff để tính toán độ hiệu quả.
Miễn cưỡng mà nói, chúng tôi đã thu về thành quả.
Hiện giờ, phiên bản mũ bảo hiểm mới nhất đã có thể trung hòa bớt lời nguyền của Orsted.
Nhưng hiệu quả rất mờ nhạt.
Dù đội mũ lên, Orsted vẫn dư sức làm trẻ con khóc khi bước trong thành phố, dọa sói hoang chạy cong đuôi hay làm ngựa kéo hoảng loạn.
Nhưng ít ra có thể giúp Cliff và Eris dễ thở hơn trước mặt Orsted, vậy là đủ.
Mà, hiệu quả chỉ tầm chuyển từ “Kẻ thù giết gia đình” sang “Cấp trên cực kỳ đáng ghét” mà thôi. Dẫu vậy, những người liên quan đến tôi đã có thể tạm ‘thông cảm’ cho lời nguyền của Orsted.
Còn tôi đã giải thích được rằng mình đi theo Orsted là do không bị lời nguyền ảnh hưởng.
Trong quá trình nghiên cứu, Cliff cũng đã hiểu vì sao tôi đã nói dối về lời nguyền của Orsted.
Một bước tiến lớn đấy.
Hiện giờ cậu ta trông vẫn còn khá là rối bời, nhưng đang dần được cải thiện.
Với lại đích đến còn xa.
Phiên bản mũ bảo hiểm hiện tại có kích thước tầm gấp đôi đầu Orsted.
Kèm theo đó là không hề có lỗ hổng nào nên không thể nhìn, nghe, nói hay thậm chí là thở.
Đây không phải món đồ có thể đội lâu dài.
Thật sự đích đến còn rất xa lắm.
Mặc dù vậy, chỉ một năm trời mà đã làm được đến mức đó, Cliff đúng thật là một thiên tài.
Nếu cứ thuận lợi tiến bước, ngày Orsted có thể hiên ngang bước đi trong thành phố sẽ không còn xa.
Và dẫu đang nghiên cứu lời nguyền cho người khác, Cliff cũng vui vì có thêm tài liệu tham khảo để tạo ra ma cụ giúp giải trừ lời nguyền cho Elinalize.
Sau giai đoạn cần phải chăm lo con nhỏ của Elinalize kết thúc, Cliff sẽ quay lại nghiên cứu lời nguyền của cô. Điều đó đúng là đáng tiếc.
Nhưng không phải lo làm chi.
Nhanh chóng làm thêm đứa nữa là ổn tất.
- Vậy, hẹn gặp lại ngài tháng sau.
- Ừ. Và phiền cho ngươi rồi, Cliff Grimoire. Ta chưa từng nghĩ ngươi lại tài giỏi đến mức này.
- Hả!? A… À, ừ, chắc rồi. Tôi là thiên tài mà lại.
Orsted cũng rất ngạc nhiên với thành quả nghiên cứu của Cliff.
Trong những vòng lặp trước, hình như ông ta cũng đã tìm cách giải quyết lời nguyền của mình.
Thế nhưng sau mấy trăm năm không có kết quả, ông đã nửa phần bỏ cuộc.
Trong vòng hai trăm năm nay, người cho ra thành quả trong lĩnh vực nghiên cứu về lời nguyền chỉ có mình Cliff.
Nhưng đó là do không ai làm đồng minh của Orsted thôi.
Tóm lại là đã thu về thành quả.
Nếu có vòng lặp sau, hẳn Orsted sẽ tìm cách khiến Cliff nghiên cứu về lời nguyền.
Cơ mà vòng lặp sau có tôi trong đó không?
Vòng trước là không có rồi đó...
- Rudeus.
Khi tôi đang suy nghĩ, Orsted bỗng gọi tên.
Cliff đã sớm rời đi rồi.
Do bị lời nguyền ảnh hưởng nên cậu ta muốn tránh xa Orsted càng sớm càng tốt.
Trong đầu thì biết đó là do lời nguyền, nhưng cơ thể vẫn xem ông ta là kẻ địch.
Chắc giống với gián, mặc dù biết nó đâu đủ sức hại người, nhưng nhiều người vẫn sợ té khói khi nhìn thấy đấy thôi.
- … Cám ơn ngươi.
Được cảm ơn như thế, tôi vô tình để lộ nụ cười.
Thôi, Giám đốc à. Ngài khéo nói quá.
Được rồi được rồi, khi nào mũ bảo hiểm chống lời nguyền hoàn thành, chúng ta đi dạo vài vòng mua sắm nhé.
Một buổi hẹn hò cùng Orsted trong thành phố.
Lúc đó phải thử thế nào là “Cáo mượn oai hùm” cho đã đời.
- Không có chi đâu. Tôi chỉ muốn kết thúc thật nhanh, tiếp tục làm trái với gia đình thế này, tôi cũng đau lòng lắm. Với lại để ngài Orsted được tự do thì Hitogami cũng không vui vẻ gì. Tôi chỉ vì mình thôi.
- Hẳn rồi.
Khoảnh khắc giám đốc lành bệnh cũng là ngày ngài đưa Công ty Orsted trở thành Xí nghiệp lớn nhất thế giới!
Trong khi nghĩ vu vơ, tôi rời khỏi văn phòng.
Phần 2:
Sau khi tạm biệt Orsted, tôi vòng ra kho vũ khí nằm ở phía sau tòa nhà.
Ở đó, tôi lấy ma đạo khải.
Ma đạo khải bản thu gọn.
Nó được chia làm nhiều mảnh gồm phần tay, chân và thân, tất cả đều màu đen.
Nhìn bề ngoài trông khá nhẹ, thế nhưng do được tạo từ thổ thuật của tôi nên cực kỳ nặng.
Thế nên tôi cần luân chuyển ma lực trong cơ thể mới đủ sức trang bị.
- Để anh chờ lâu rồi.
- Không sao, đi thôi.
Tôi cùng Cliff quay về học viện.
Tiếp theo sẽ là gặp mặt Zanoba.
Di chuyển nhiều lần thế này rất nhọc công, nhưng không còn cách nào khác bởi vì Orsted mà bước vào học viện thì thể nào cũng lớn chuyện.
- Anh Cliff, bữa trưa ăn ở đâu đây?
- Ừ nhờ… tôi sẽ về phòng cất mấy thứ này rồi đến căng tin trường. Cậu đi gọi Zanoba đi, mọi người ăn chung.
- Được.
Cliff đi về phòng nghiên cứu của mình để cất mũ bảo hiểm.
Tôi làm theo lời cậu ta, đi thẳng đến phòng nghiên cứu của Zanoba.
Tôi định cứ thế mở cửa nhưng nghĩ lại lại thôi.
Lần trước ngang nhiên mở ra đã phải chứng kiến cảnh Zanoba đang ấy ấy với hình nhân.
Tình huống đó không tốt đẹp gì cho cả hai phía.
Tôi là một người đàn ông biết kiểm điểm.
Trước khi vào phòng người ta thì phải gõ cửa.
Tôi gõ cửa.
- Cốc cốc cốc, a lô a lô.
- Ồ, sư phụ! Đến đúng lúc lắm! Vào đi ạ!
Zanoba nhanh chóng đáp lại.
Tôi xác nhận xong liền mở cửa.
Ngay sau đó, tôi thấy một tên tầm 30 tuổi đậm chất Otaku và...
Một bé gái mười tuổi đang trần truồng.
Cô bé ôm lấy bụng mình, trông sắp khóc đến nơi.
Giữa hai bắp đùi có vệt máu đỏ chưa kịp khô.
A, hiện trường vụ án hiểm ác.
- Zanoba… tôi không ngờ… cậu dám động tay đến Juri...
- Không phải lúc để đùa đâu! Sư phụ, mau xài phép trị liệu cho Juri đi. Nãy đến giờ máu cứ chảy không ngừng thôi.
Giọng Zanoba rất nghiêm túc.
Có sự cố gì xảy ra sao.
Juri cũng rưng rưng nước mắt ngước lên nhìn tôi.
- Sư tổ… bụng con đau lắm. Cứu con với...
Mị có phải bác sĩ đâu… Tôi nghĩ thế nhưng cũng quan sát kĩ càng cơ thể của Juri.
Không có vết thương ngoài da.
Nội thương à?
Máu chảy ra từ vùng bẹn.
Với lại tanh quá.
Đây là… thôi còn nghi ngờ gì nữa.
- À, hiện tượng sinh lý bình thường thôi. Gọi cô Ginger đến là ổn.
- Hả? Ồ, sinh lý à! Nhắc mới nhớ Juri là con gái! Tôi quên béng vụ đó luôn!
- Sư phụ?
Zanoba cười sặc sụa, ngược lại Juri đang ngước lên nhìn bằng vẻ mặt bất an.
Juri cũng đã 9 tuổi, không 10 rồi chứ.
Lần kinh nguyệt đầu đến tầm này có hơi sớm, nhưng có lẽ là bình thường với chủng tộc Dwarf.
Hoặc là có sai sót về độ tuổi lúc mua con bé về?
Mà sao cũng được.
- Nhưng, trước đó phải ăn trưa cái đã. Juri, hôm nay cứ từ từ nghỉ ngơi đi. Nằm một mình chờ đến lúc Ginger quay lại được không?
- … Con sợ lắm. Đừng để con một mình.
- Hừm...
Ôi cha, cậu Zano được quý chưa kìa.
Ghét ghê á.
- Ừ cũng được. Ta sẽ đi mua gì đó. Rồi ăn ở đây luôn.
Juri cũng thành người lớn rồi.
Tôi muốn chờ đến lúc con bé trưởng thành hơn, nhưng dạo gần đây tổng lượng ma lực của con bé cũng đã không tăng lên nữa.
Sắp đến lúc chuyển sang giai đoạn tiến hành kế hoạch rồi.
Phần 3
Phòng nghiên cứu của Zanoba khoảng gần một giờ sau.
Trước đó, tôi đã tụ họp với Cliff rồi mua bữa trưa và quay lại.
Hiện tại ba người chúng tôi đang giao lưu trong khi dùng bữa.
Ở đằng khác, Ginger đang chăm cho Juri.
Cô ta giờ ra dáng hầu gái hơn là một hiệp sĩ rồi.
- Sư phụ, ngài thấy ma đạo khải thế nào?
- Không tệ. Nó có thể cản được đòn tấn công của ma thú. Thế nhưng phần công năng vẫn rất đáng lo. Ma vật còn xử lý được chứ tôi đoán không chống nổi Kiếm sĩ đâu.
- Thì chúng ta đã hi sinh hết mọi phần rồi… lực phòng ngự này, tự hồi phục với cả độ cơ động nữa.
- Nhưng nếu muốn tính năng mạnh như nguyên mẫu thì cần độ lớn...
Trong một năm rưỡi này, ma đạo khải cũng đã có vài phiên bản mới.
Chúng tôi gọi ma đạo khải thế hệ đầu tiên là “Dạng 1”. Từ đó cố gắng thu nhỏ lại mà vẫn giữ được tính năng, thế nhưng không được khả quan cho lắm.
Vốn dĩ nó đã là kết tinh của kĩ thuật thời đại này. Vả lại còn kết hợp với những kĩ thuật bí ẩn do Hitogami chỉ dạy.
Chúng tôi đã chế tạo thành công “Dạng 1 - cải tiến” nhưng kích thước vẫn không nhỏ lại bao nhiêu. Càng cố thu gọn đến đâu, các tính năng cứ giảm dần đến đó thế nên thành ra chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau nhiều lần thử và sai, chúng tôi đã bỏ hẳn những pháp trận ở phần thân.
Từ đó tập trung pháp trận đến phần tay và chân rồi biến chúng thành hình dạng có thể bao quanh cơ thể.
Bằng cách đó, chúng tôi đã thành công thu nhỏ kích thước và giảm thiểu lượng lớn mức ma lực tiêu hao (dù nói thế nhưng nó vẫn ngốn ma lực đến độ chỉ có tôi mới dùng được).
Thế là “Dạng 2” gồm phần tay và phần chân ra đời.
Nhưng, “Dạng 2” có rất nhiều hạn chế về sức mạnh đầu ra
Bởi vì không có phần thân để giữ cân bằng nên nếu tôi vận ma lực lên mức tối đa và di chuyển, thì tay chân tôi có thể rụng rời ra luôn.
Bởi vậy, dù tính năng rất tốt nhưng tôi chỉ có thể phát huy sức mạnh tầm Kiếm sĩ cao cấp.
Và thế, chúng tôi đã tạo thêm phần thân và bổ sung pháp trận vào để tránh tứ chi chào tạm biệt cơ thể.
Đó cũng là phiên bản hiện tại, đủ sức để đọ với kiếm sĩ Thánh cấp - “Dạng 2 - cải tiến”.
Sẽ lý tưởng hơn nếu tính năng cao hơn xíu nữa… nhưng lý tưởng đó còn xa.
Phiên bản hiện giờ cũng đã vượt xa lý tưởng ban đầu và vượt mức hiểu biết của thời đại này rồi.
- Mà, chỉ còn cách vừa xài vừa cải tiến thôi.
- Ừ.
Cliff cũng đồng ý với tôi.
Mong một ngày cậu ta cũng có thể trang bị được.
- Thế còn pháo đa nòng thì sao hả, Sư phụ?
- Thứ đó có sát thương cao quá, thế nên nhiều khi không dùng được...
Về vũ khí, chúng tôi cũng xem xét rất nhiều.
Pháo đa nòng được người quen của Roxy chế tạo giúp.
Nghe theo lời khuyên của Orsted, chúng tôi đã thử đơn giản hóa nó và biến đổi cách hoạt động để có thể bắn mười viên Pháo đá cùng lúc.
Không phải mấy thứ ngầu ngầu như Pháo ngó* *ay đâu… chỉ là cây sóc lọ bình thường thôi.
Đây cũng là phương án đối phó với phái Thủy thần.
Orsted từng nói, phái Thủy thần có khả năng tránh né toàn bộ những thứ tạo ra từ ma lực.
Thế nên một cây sóc lọ có thể bắn ra nhiều viên đạn gần như một lúc sẽ có hiệu quả.
Mặc dù e rằng sẽ vô nghĩa với những người trên cấp Thủy Đế, dẫu vậy nếu bỏ qua điểm yếu là cồng kềnh gây khó khăn trong chiến đấu thì đây là một món vũ khí lật kèo rất tốt.
Bản thân tôi đã cố gắng hết sức trên nhiều phương diện, nhưng hoàn toàn không có bước nhảy vọt về sức mạnh.
Tôi vẫn đang luyện tập phép thuật và rèn luyện cơ thể.
Chắc phải dùng cái đầu nhiều hơn nữa.
Dạo gần đây chỉ đánh với hạng tôm tép nhưng không thể chủ quan vì kẻ địch mạnh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Thế nên tôi cần một vũ khí có thể hạ gục đối thủ ngay một đòn, không cần màng đến hoàn cảnh thế nào.
- Giờ mới nhớ, Zanoba. Hình nhân tự động thế nào rồi?
- À, về mảng đó thì đang tạm hoãn. Một phần cũng do đang gặp nút thắt nhưng nghiên cứu giúp bảo vệ tính mạng của Sư phụ quan trọng hơn.
- Ôi… xin lỗi nhé.
- Hahaha, nghiên cứu ma đạo khải cũng rất vui. Người không cần phải xin lỗi. Ngược lại tôi mới là người muốn cám ơn cơ.
Zanoba nói thế trong khi gõ vào ma đạo khải.
Trông cậu ta vui lắm.
- Cơ mà này Zanoba, giờ Juri đã đến tuổi trưởng thành rồi. Tôi thấy nên chính thức bắt đầu kế hoạch bán sách tranh và hình nhân. Cậu thấy ổn chứ?
- Hừm...
Phổ biến hình nhân và sách tranh.
Có thể nói bước đầu đã hoàn thành.
Trong lúc tôi vắng mặt, Zanoba đã thu mua nguyên vật liệu tô màu và hoàn thành lớp sơn ngoài.
Mà, có đôi chút vấn đề như màu tóc của Ruijerd hơi đậm, cây thương đáng lý có màu giống kem hơn và da hơi sáng thì phải,... nhưng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Nhìn vào nó, ai cũng nhận ra là tộc Supard thôi.
Một lần tôi thử đặt trên đầu giường và đã dọa Roxy một phen chết khiếp ngay khi vừa tỉnh dậy. Norn nghe lỏm được chuyện đó liền đua luôn con hình nhân về phòng mà chẳng thèm hỏi ý tôi.
Về sách tranh cũng hoàn thành tốt.
Không ngờ rằng, chính Zanoba là người vẽ.
Nét vẽ không thể gọi là tốt nhưng mềm mại, rất có thể sẽ được trẻ em yêu thích, và thể hiện được nội dung bên trong.
Sau đó in hàng loạt bằng phương pháp khắc gỗ và lên màu bằng tay.
Dù cách đó sẽ khiến tác phẩm đậm chất thủ công, nhưng sách của thế giới này hầu như đều vậy nên sẽ không gây ra cảm giác khó chịu.
Cuối cùng gắn thêm một bảng dùng để học chữ ở cuối sách, thế là có thể dùng như một quyển sách giáo khoa.
Tôi đã tính đến nước đó vì tránh được chuyện chủ sở hữu sẽ sớm chán rồi vứt bỏ.
Khi nào tôi cũng mang theo sách tranh và hình nhân đi làm nhiệm vụ. Để khi nào cứu được ai đó ở nơi làm việc, tôi sẽ không quên truyền giáo.
Tiếp tục việc đó cũng được thôi… nhưng tốt nhất nên làm chính thức.
- Khó lắm.
Nhưng Zanoba đã phản đối.
- … Về tiền sao?
- Không, cái đó thì không cần lo gì cả. Nữ hoàng Ariel đã chấp nhận hỗ trợ tài chính. Phía Vương quốc Asura cũng đã chuẩn bị công xưởng nên có thể tiến hành ngay và luôn. Nhưng trong chúng ta không ai giỏi buôn bán cả.
- À...
Toang rồi, tôi chưa nghĩ đến chuyện người bán nữa.
Ban đầu tôi định tự mình mở tiệm cơ.
Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép chuyện đó.
Phải tìm một cô nhân viên tiếp khách… đúng hơn là cần thuê một người đứng tiệm.
Một người có tài buôn bán...
Trong số người quen của tôi chẳng có ai cả.
Chẳng nghĩ ra luôn.
- Có nên nhờ Ariel giới thiệu một người không ta.
- Điện hạ dạo này bận rộn bộn bề. Bởi vì sắp đến lễ đăng quang rồi. Tôi nghĩ đừng nên dây thêm chuyện cho ngài ấy nữa.
- Cứ nhờ vả người khác thì còn gì thú vị.
Vậy trước hết cứ tạm hoãn đã.
Đằng nào cũng đâu có vội.
Đợi đến khi Juri lớn thêm xíu nữa cũng đâu muộn.
À đúng rồi.
- Zanoba, trong vòng năm năm có thể dạy Juri buôn bán từ con số không được không?
- Được thì được… nhưng Juri nên đảm nhiệm phần chế tác. Tìm mua một nô lệ khác để giao việc buôn bán có khi còn tốt hơn.
Nô lệ khác à.
Có hứng thú với buôn bán, biết đọc biết viết biết tính toán.
Nếu được thì quan hệ rộng một chút.
Một người nổi tiếng sẽ giúp thông tin lan truyền nhanh hơn mà.
Một nô lệ như vậy… hừm, ở đâu có ta. Có mới lạ!
Tôi không thể giao tiệm của mình cho một con mèo nào đó bị lừa đến mức biến thành nô lệ đâu.
Thà đi tìm mua đứa khác cho chắc.
- Hừm… quả nhiên phải lên kế hoạch kỹ càng trước rồi mới thực hiện.
- Hẳn rồi.
Đúng thế.
Phải trau chuốt kế hoạch này thêm nữa.
Hấp tấp hỏng việc.
Trước giờ tôi vẫn tiến hành từng chút một.
Tốn tầm mười năm nữa cũng chẳng sao.
- Thế tóm lại là giờ vẫn tiếp tục cải thiện ma đạo khải nhỉ.
- Vâng, Sư phụ. Thật ra con đã lên ý tưởng cho phiên bản tiếp theo rồi.
Sau đó.
Chúng tôi tiếp tục bàn về nghiên cứu xuyên suốt bữa ăn, lấn sang giờ chiều và giải tán.
Ma đạo khải cũng nhờ đó mà đã mạnh hơn một chút.
Phần 4:
Hoàng hôn đang buông xuống, tôi ghé sang phòng nhân viên để chào hỏi hiệu phó Jinas.
Tiện lúc đó nhìn chằm chằm Roxy đang làm việc từ phía sau khiến cô ấy nổi giận và tôi bị bắt đứng hành lang.
Lúc đang buồn tủi một mình thì gặp Norn ghé qua trả chìa khóa phòng Hội học sinh. Và thế, ba người chúng tôi có một buổi đi về cùng nhau sau một quãng thời gian dài.
- Norn, buổi học hôm nay có gì không hiểu không em?
- Không có ạ. Lớp học của chị Roxy vẫn dễ tiếp thu như thường lệ.
Tôi đứng bên nghe Roxy và Norn trò chuyện vui vẻ.
Trong khoảng thời gian không có tôi, hai cô gái đã rất thân thiết với nhau.
Không hề có bầu không khí gượng gạo giống hồi xưa.
- Chị đầu tư khá nhiều công sức vào giảng dạy đấy, nhưng nếu có gì không hiểu cứ tự nhiên hỏi chị nhé.
- Vậy lúc đó nhờ chị dạy riêng cho em một buổi.
- Fufu, buổi học thêm của chị không rẻ đâu đó.
Cuộc trò chuyện thật rộn rã. Nghe giọng nói hai người giúp con tim tôi thêm phần khoan khoải trên con đường về nhà.
- Con về rồi đây.
- Mừng mọi người trở về.
- ...
Bước vào thềm cổng, tôi lên tiếng gọi Lilia và Zenis đang nhổ cỏ ở sân trước.
Zenis vẫn không có điểm gì thay đổi.
Không tốt hơn, đồng thời cũng không tệ đi. Có thể nói là ổn định.
Quả nhiên kí ức của mẹ vẫn chưa trở lại.
Xoay sở mãi nhưng không biết phải làm sao, tôi cũng bộn bề công việc nên không thể giúp được gì nhiều.
Gần đây, Lilia và Sylphy đang cố làm gì đó, nhưng vẫn không có hiệu quả.
- Anh về rồi.
- Chào anh Rudi, Roxy… và Norn nữa.
Khi chúng tôi bước vào nhà, Sylphy đã xuất hiện từ bên trong.
Từ phía sau em dấu iu đang mặc tạp dề của tôi, Lucy lon ton chạy về phía này.
Sau đó con bé sà vào người Norn.
- Chị Norn! Về nhà!
- Bé Lucy đấy à, chị về rồi đây.
Như đã quen với cảnh đó, Norn bế Lucy lên và xoa đầu con bé.
Lucy trông thích thú lắm, nở nụ cười tươi rói.
Nhưng ngay khi chạm mắt với tôi, con bé trở người, như cố lủi vào người Norn để tránh mặt.
Tôi thì bị ghét thế đấy...
- Ủa Norn, hôm nay đâu phải ngày về nhà đâu nhỉ?
- Vâng, nhưng em nghe chị Rinia sẽ sống tại nhà mình nên em về xem chút.
- À… ừ. Tại có chút chuyện ý. Và Rudi đã ra tay giúp đỡ.
Sylphy nói vậy và thở dài một hơi.
Thở dài gì vậy em.
- Lại tăng lên nữa sao?
- Ừm, chị không biết nữa. Rinia, nhìn thế chứ cũng mến Rudi lắm. Lại còn vòng nào ra vòng đó nữa...
Họ đang bàn luận chuyện tôi có thịt Rinia hay không đây mà.
Đúng là cô mèo đó quyến rũ thật.
Nếu có ai hỏi tôi muốn chơi trò đấu vật trên giường vào ban đêm hay không thì, muốn.
Nhưng, chuyện nào ra chuyện đó.
Tôi có một thứ gọi là Lý Trí.
- Chị Eris thì sao? Em nghĩ chị ấy phải phản đối chứ?
- Chị ấy bảo: “Con mèo này là của tôi nên sẽ không giao cho Rudi đâu”.
- À, ra là vậy...
Nhắc mới nhớ, Eris đâu rồi ta.
- Sylphy ơi, Eris đâu?
- Chị ấy dắt Leo đi dạo rồi. Em đã cố cản nhưng, chị ấy có nghe đâu. Ban trưa lúc em không để ý, chị ấy còn ra tập kiếm nữa cơ. Mặc dù em đã nhắc đi nhắc lại là phải chú ý cẩn thận và nghỉ ngơi nhiều vào, lỡ sảy thai thì thế nào đây...
Eris vẫn như thường lệ.
Nhưng thật lòng mà nói tôi mong cô ấy bớt bay nhảy lại đi.
Eris thì mạnh đó nhưng đứa trẻ trong bụng chưa được như vậy.
Tôi cũng muốn thở dài quá.
Eris thật sự có thể an toàn sinh đứa nhóc ra được không đây.
Lo quá...
- A, anh hai về rồi!
Nghe thấy giọng nói đó, tôi ngước lên trên nhìn.
Là Aisha đang đứng trên tầng.
- Mọi người, xem này!
Aisha vui vẻ vẫy tay về phía trong nhà.
Một cô gái từ hướng đó đi ra, mặc trên người một bộ váy hầu gái có thiết kế giống của Aisha.
Cô gái đó bước xuống bậc thang, nửa chừng xoay một vòng khoe đồ mới.
Diềm váy do đó tung bay, để lộ hai bắp đùi khỏe khoắn.
Sau đó cô chống tay lên hông làm dáng giống người mẫu.
- Nhaha!
Hầu nữ tai mèo.
- Em may đồ cho chị Rinia từ đồ cũ của mẹ đó. Thấy sao, dễ thương hôn?
Dễ thương lắm.
Ba cô gái cũng lộ vẻ cảm thán.
Tay nghề của Aisha đây sao.
Nói là đồ cũ nhưng nhìn khác nào đồ mới đâu.
Có cũ cũng chỉ cũ ở chất vải thôi.
- Không chờ đến ngày mai, cố gắng làm việc hết mình từ ngày hôm nay nào!
- Vâng, mong chị Aisha chiếu cố!
- Vậy bắt đầu từ nấu ăn!
Aisha nhỏ đầu đi trước, Rinia to đầu theo sau.
Hai đứa hớn hở tiến quân ngang qua chúng tôi và đánh vào nhà bếp.
Aisha hăng hái như vậy quả thật hiếm có nha.
- Chị Rinia trông tràn trề sức sống luôn… Nghe bảo nô lệ em cứ tưởng phải trầm lắng hơn chứ.
Norn lẩm bẩm nói vậy.
Rinia não cá vàng mà, chuyện lớn cỡ nào chặp hồi cũng quên thôi.
Phần kết:
Sau đó, chúng tôi có một bữa cơm toàn gia đình khá hiếm có.
Dùng bữa xong, tôi cùng Eris đi tắm để xác nhận bụng cô ấy lớn đến chừng nào rồi.
Trước khi khuya hẳn, tôi cùng Sylphy ru Lucy ngủ rồi dạy Aisha và Norn phép thuật trong nhà tắm. Xong, tôi sang trò chuyện một chút với Lilia về Zenis.
Trước khi đi ngủ, tôi ngắm nhìn Roxy cho Lara bú.
Cuối cùng, tôi mần Sylphy trước khi chìm vào giấc ngủ.
Một ngày tràn đầy mãn nguyện.
Từ ngày mai sẽ tiếp tục chuỗi ngày luyện tập ngắn ngủi.
Gắng hết mình nào.