Tôi và Doga trở về ngôi làng của tộc Supard cùng với hai binh lính.
Bởi vì không thể cho những người này biết về sự tồn tại của ma pháp trận, nên chúng tôi đã dùng tới xe ngựa.
Đầu tiên, chúng tôi đã mất 1 ngày để tới thành phố thứ hai Irell và ở lại ở đó. Vốn dĩ tiện đây tôi đã muốn đón Shandor một thể luôn, nhưng tôi lại được nghe nói anh ta chưa tìm ra được người cung cấp thông tin, cho nên mới chỉ báo cáo qua tiến triển của nhau.
Mặc dù không khỏi nản chí trước việc vẫn chưa tìm ra được Gisu, nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục việc ai người nấy làm.
Sau đó chúng tôi lại mất một ngày nữa để đi đến Làng Thung Lũng Địa Long. Trong làng vẫn đông đúc người như trước kia vậy, và bà lão vẫn còn khỏe mạnh để có thể quát tháo xua đuổi lính đánh thuê đi. Cũng vì từ đó tới giờ chưa được tới 10 ngày, cho nên tình hình ở đây vẫn chưa có gì thay đổi.
Tuy tôi muốn kể cho bà lão ấy biết rằng [Bà hãy yên tâm ạ. Người trong rừng đã an toàn rồi], nhưng hiện tại thì vẫn còn sớm.
Chờ cho đến khi đội quân chinh phạt giải thể rồi mới kể thì cũng không muộn.
Tôi đã ngủ qua đêm tại làng cùng với suy nghĩ này, và đến sáng thì chúng tôi bắt đầu đi vào trong rừng.
“Xét đến khoảng cách, thì khởi hành ngay từ buổi sáng sớm là chúng ta sẽ có thể đến nơi trước khi mặt trời lặn. Vậy nên hai người xin hãy cố chịu khó một tý.”
“Ừ. Nhanh dẫn chúng tôi tới đó hộ.”
“.... Chân tôi bắt đầu thấy mỏi rồi đây.”
Hai vị binh lính này đang than vãn hơi nhiều.
Gullickson.
Người này có bộ râu ria mép kiểu hoàng gia rất ra dáng, với cả trông cũng giống cái người ở quầy lễ tân nữa. Có lẽ hai người họ là anh em.
Vậy nhưng giọng nói và cách nói chuyện thì lại không hề giống. So với người có râu ở quầy lễ tân, thì Gullickson tương đối lạnh lùng và tạo ấn tượng của một người thô lỗ.
Ngoài ra, người này còn có tính nôn nóng, không thích phải chờ đợi trong bất kể việc gì.
Lúc còn ở nhà trọ, tôi vốn đã định thanh toán tiền phòng cho cả bọn họ, nhưng trước khi tôi kịp nói gì thì người này đã thanh toán giúp cả phần của tôi luôn, với cả trên đường đi mới nhận thấy là cần chuẩn bị lửa trại thôi, thì người này đã bắt tay luôn vào việc đi thu gom củi rồi.
Thậm chí ngay cả lúc có ma vật tấn công, người này đã chủ động đi lên phía trước để chiến đấu. Tất nhiên rằng tôi là người đã xử lý tất thảy bọn ma vật. Cũng bởi tôi không thể để bọn họ có ai bị thương được.
.
Sandor.
Mặt của người này có thể nói là dài. Còn nếu mà nói một cách khó nghe, thì người này có mặt ngựa. Đương nhiên về cơ bản thì người này không phải ngựa như là tên Nokopara.
So với Gullickson thì người này có tính cách thoải mái hơn. Trên mặt của người này lúc nào cũng nở nụ cười điềm đạm, và ngay cả khi ma vật xuất hiện thì người này cũng không rút kiếm của mình ra. Nói là như vậy nhưng người này cũng không phải là kiểu thích nói chuyện.
Chỉ khi nào cần thiết thì người này mới mở miệng ra nói, chứ không thì sẽ im như hến.
Vậy nhưng, người này lại có vẻ rất tò mò, khi nhìn thấy tôi sử dụng ma thuật không niệm chú thì người này đã tỏ ra ngạc nhiên và bắt đầu hỏi tôi hết câu này cho đến câu nọ.
Tuy rằng trông thì giống binh lính, nhưng chắc người này cũng là một ma thuật sư.
“....”
Sandor thỉnh thoảng có những lúc lại nhìn tôi bằng ánh mắt có ẩn ý.
Cái ánh mắt đấy như thể là đang đánh giá tôi vậy. Mặc dù không khỏi có cảm giác như đang bị giám sát, nhưng tôi cũng đành phải chịu thôi.
Bởi dù sao, tôi là một kẻ tự dưng ở đâu xuất hiện và đề nghị đội quân chinh phạt tạm hoãn hoạt động lại. Nên là người này chắc hẳn cũng đã nhận được lệnh là không được để mất cảnh giác đến tôi, và cũng được dặn phải làm những gì khi thấy tôi có hành động khả nghi.
Họ cảnh giác với tôi cũng là một điều dễ hiểu, và bản thân tôi cũng biết họ đang quan sát nhất cử nhất động của mình.
Nhưng không rõ vì sao, mà tôi lại cảm thấy bứt rứt một cách lạ thường.
Không như tôi, Doga thì rất ít khi bị họ để ý tới. Dù sao thì Doga nhìn có vẻ đơn giản, trông không hề giống một người có đủ khả năng lừa gạt người khác chút nào. Có lẽ bởi vì vậy mà họ mới cảm thấy không cần phải cảnh giác đến cậu ta.
“Tộc Supard về cơ bản là tộc người lương thiện. Mặc dù họ có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng chỉ cần ta biết nói lý lẽ với họ, là họ sẽ sẵn sàng đáp lại ta bằng tấm lòng chân thành. Tiện đây nói luôn, họ rất là hiền lành với trẻ con đấy.”
“.... Bọn tôi không phải là trẻ con.”
“Tôi biết là vậy mà. Nhưng cả hai hãy đừng lo, bọn họ rồi sẽ hoan nghênh tiếp đón hai người thôi.
Nhưng, quả nhiên là hai người này vẫn còn nghi ngờ bản chất của tộc Supard.
Nếu cứ thế này, có khả năng ngay cả khi được tộc Supard hoan nghênh tiếp đón thì họ sẽ không dám động đến thức ăn được mang tới.
Ngôi làng mới bị dịch bệnh hoành hành không lâu, đã biết là như vậy rồi, thì chuyện họ không dám ăn thức ăn của làng cũng là một điều dễ hiểu.
Nhưng cũng may, là trong làng còn có thức ăn do đội ngũ bác sĩ mang theo. Thức ăn của Vương quốc Asura thì chắc hẳn sẽ hợp với khẩu vị của họ.
Nói chung là, tôi sẽ cho họ được ngắm nhìn ngôi làng của tộc Supard, để họ được có một khoảng thời gian thật là dễ chịu.
.
.
Chúng tôi đã đến Thung Lũng Địa Long.
Trước mặt đang có hai cây cầu.
“Sao ở đây lại có tới hai cây cầu?”
Một cây cầu đã có sẵn từ đầu, còn cây cầu còn lại thì là do tôi xây.
“Bởi vì cây cầu cũ kia trông không được an toàn nếu đi qua nó, cho nên tôi đã dùng ma thuật hệ đất để xây nên một cây cầu mới.”
“Hừm.... thế, phải đi qua cái nào.”
“Đây này.”
Sau khi tôi chỉ tay về cái cây cầu mà tôi đã tạo, Gullickson lập tức bước lên cầu và đi qua nó.
Cầu này vốn không có tay vịn, và mặc dù nó có độ cao đáng kể, nhưng người này lại không hề do dự mà đi thẳng qua cầu.
Không lẽ là không biết sợ sao. Chắc là không biết sợ rồi.
Tôi cũng bắt đầu đi qua cầu luôn, theo sau là Sandor, và Doga thì đi ở cuối hàng.
“Cẩn thận đừng để ngã khỏi cầu đấy.”
Nếu tôi là người đi qua cây cầu trước, thì cho dù ai có ngã khỏi cầu thì tôi đã có thể giải cứu được người đấy, Gullickson quả đúng là thiếu kiên nhẫn.
Cái tính này rất giống Eris. Có lẽ người này thuộc phái Kiếm Thần.
“Dưới này có Địa Long phải không....”
Khi quay lại nhìn, thì tôi thấy Sandor đang trên cầu nhìn xuống dưới vực và nuốt nước miếng tạo ra tiếng ực.
“Anh Sandor sống ở đất nước này mà không biết điều ấy sao?”
“Tôi biết chứ, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy.”
Cũng phải thôi nhỉ. Đâu phải ai cũng từng thăm quan tất cả những danh lam thắng cảnh của chính đất nước mình.
Hơn nữa, đây cũng không phải là một điểm du lịch. Là một người lính thì người này dĩ nhiên không thể vào trong một khu rừng đã bị nghiêm cấm bén mảng tới. Chuyện này cũng tương tự như với Dãy núi Xích Long của phía đông Vương quốc Asura, hầu như không ai đến leo trèo cái chỗ đó cả.
“Rudeus-dono này, cậu tự xưng mình là thuộc hạ của Long Thần Orsted.... Vậy cậu đã chiến đấu với một con Địa Long bao giờ chưa?”
“Chưa lần nào cả.”
“Trên đường đi, cậu đã cho tôi thấy tài năng ma thuật của mình, nhưng cậu có tự tin, mình có thể thắng được chúng không vậy?”
Giọng điệu của Sandor có phần run rẩy. Xem ra người này đã bị chúng làm cho sợ.
Kiểu như là, lỡ có một con Địa Long trèo lên đây và tấn công bọn tôi thì sao.
Từ đây thì không thể nào nhìn thấy được đáy vực. Nhưng trong đầu người này chắc là đang tưởng tượng ra những điều đáng sợ nào đó, lo lắng vì không biết có gì đang ẩn nấp dưới đáy vực và sẽ lao ra tấn công mình.
“Anh đừng lo. Tuy rằng nếu đụng độ phải một bầy Địa Long thì tôi không có đủ sức, nhưng nếu chỉ 1 hoặc 2 con thì chắc không thành vấn đề.”
“Nếu chỉ 1 hoặc 2 con.... là vậy sao....”
“Này, mau lên đi.”
Trong khi đang nói chuyện như vậy với nhau, thì Gullickson đã thúc giục chúng tôi ở phía bên kia cầu.
Để tránh làm người này mất thêm kiên nhẫn, chúng tôi đi nhanh qua cầu.
“Sau khi qua cầu rồi, thì làng của tộc Supard không còn xa nữa đâu.”
Đến đây, mọi chuyện mới thật sự bắt đầu.
.
★★★
.
Chuyến thăm quan ngôi làng Supard.
Hướng dẫn viên du lịch là Rudeus Greyrat. Trợ lý là Doga.
Khách du lịch gồm có hai người.
“Ở làng Supard thì chỉ có duy nhất một cổng vào làng. Cổng được canh gác bởi hai người gác cổng có nhiệm vụ ngăn ngừa ma vật xông vào làng. Nhờ sở hữu một loại giác quan độc đáo mà tộc Supard chưa từng để bỏ lọt bất cứ một tên đột nhập nào cả. Dĩ nhiên là họ cũng nhận thấy được việc chúng ta đang đi đến chỗ của họ. Nhưng các quý khách hãy đừng lo gì cả. Bởi vì họ là một chủng tộc rất là thân thiện.”
“.... Sao tự nhiên cậu lại nói những điều này?”
“Tôi đang giải thích cho mà.”
Gullickson đang tỏ ra hoài nghi, vậy nhưng có những chuyện chỉ nhìn thôi thì sẽ không hiểu được. Cho nên việc tôi đang làm bây giờ là giải thích những chuyện mà họ có thể không hiểu được.
Hướng dẫn viên du lịch, và việc thuyết minh tồn tại là chính vì cái lý do này.
“Từ đây là có thể nhìn thấy cổng rồi đó. Hai người đã nhìn thấy chưa, đằng kia là tộc Supard đó. Dù chúng ta đang ở trong rừng, hai người có thấy là họ đang nhìn về phía của chúng ta không?”
Khi tôi chỉ tay về phía của ngôi làng, hai người họ đã cứng đơ người lại. Chắc là đang sững sờ vì được tận mắt nhìn thấy người của tộc Supard đây mà.
“..... Tóc, đúng là có màu xanh lá cây.”
“Đúng vậy đó. Nhưng hai người hãy đừng lo. Đất nước của hai người cũng đang có quan hệ thân thiết với quỷ tộc da màu đỏ đầu mọc sừng mà đúng không nào? Màu tóc có hơi khác. Bên trong họ thì cũng đều như tất cả mọi người. Dĩ nhiên là, chủng tộc của hai bên đều khác nhau, cho nên không tránh khỏi có những điểm khác biệt. Cư xử thân thiện là người ta vui, cư xử thô lỗ là người ta tức. Ở đây cũng chẳng khác tý gì cả. Để tôi cho hai người xem.”
Nói vậy xong, tôi đi đến gần chỗ của một trong những người gác cổng.
Đầu tiên, tôi sẽ khiến hai người binh lính hiểu rằng tộc Supard không phải là một chủng tộc tà ác.
Chỉ cần ta niềm nở chào hỏi họ, là ta sẽ được họ niềm nở đáp lại. Đây chính là bước đầu tiên để thiết lập một mối quan hệ với nhau.
Tôi giơ một tay lên và hô to với người gác cổng rằng.
“Jambo!” (Nghĩa là xin chào trong tiếng Swahili của Châu Phi)
“.....?”
Người gác cổng này giơ tay được giữa chừng thì tỏ ra phân vân và nhìn sang người gác cổng còn lại.
Ây da. Xem ra tôi đã vui đùa hơi quá trớn rồi.
“Xin được thứ lỗi. Tôi đã dẫn theo những sứ giả của Vương quốc Biheiril tới đây. Hiện tại tôi đang muốn cho họ thăm quan làng, cảm phiền các anh hãy cho chúng tôi được vào bên trong.”
“.... Được thôi. Chuyện này tôi đã được Ruijerd dặn từ trước.”
“Xin cảm ơn rất nhiều. Nhân đây, các anh có thể báo với tộc trưởng là tôi muốn nói chuyện với ngài ấy được không.”
“Được rồi, tôi sẽ báo.”
Một trong số hai người gác cổng trẻ tuổi đã chạy vào trong làng.
“Hãy vào thôi nào.”
Sau khi nhìn người gác cổng kia rời đi xong, chúng tôi đi vào trong làng.
Gullickson và Sandor đều mang biểu cảm cứng đơ và bước đi chầm chậm vào trong làng. Vậy là họ vẫn còn đang lo sợ.
Để làm họ đỡ phải thấy lo, tôi cũng bước đi chầm chậm khi đi bộ trong làng.
“Mặc dù mới vài ngày trước ở đây bùng phát dịch bệnh, nhưng nhân tộc thì sẽ không bị nhiễm loại bệnh đó đâu.”
Thực ra tôi vẫn còn chưa biết liệu có đúng là sẽ không bị nhiễm hay không.
Tuy rằng uống trà Sokas vào thì dường như là sẽ khỏi, nhưng nguyên nhân lần này là do Vita hay là dịch bệnh thì vẫn còn chưa xác định được.
Có khả năng là tôi thực chất đã bị nhiễm, và sau gần 1 tháng nữa là sẽ có dịch bệnh hoành hành trên toàn Vương quốc Biheiril...
Thế nhưng so với tộc người mà tôi không thân quen, thì đương nhiên tôi sẽ chọn tộc Supard rồi.
“Đằng này là nơi để chuẩn bị thức ăn. Bây giờ thì họ đang làm bữa tối. Đằng kia là cánh đồng, và đằng kia kìa thì là nơi người ta làm thịt con mồi. Mặc dù giờ này thì mắt thường đã nhìn thấy được, nhưng con thú đó chính là chân tướng của ma vật vô hình đấy. Từ sáng tới giờ các quý khách chưa bị Sói Trong Suốt tấn công nên không biết, chứ sau khi chết được một lúc rồi là hình dạng của chúng sẽ dần hiện ra. Sói Trong Suốt đã là như vậy. Cho nên trừ khi là tộc Supard, chứ còn không thì người ta sẽ không dễ gì săn giết được chúng.”
Bởi vì muốn cho tộc trưởng và những người khác có thêm thời gian chuẩn bị, nên tôi đã dẫn họ đi loanh quanh làng và giải thích.
Không có ai của tộc Supard đến gần chúng tôi cả.
Phía chúng tôi cũng không bất cẩn đến gần họ làm gì.... Nhưng họ chỉ có đứng từ xa nhìn chúng tôi, không biết là liệu việc này có để lại ấn tượng xấu trong lòng hai người binh lính này không đây.
Chắc là không đâu, xung quanh bây giờ cũng toàn là phong cảnh của một ngôi làng yên bình như ở bất cứ nơi nào trên thế gian. Không có gì đáng phải lo cả.
“.... Ở đây cũng có người thuộc đạo Milis.”
“Với cả tộc tai dài nữa.”
Tôi thử nhìn xem họ đang nói đến ai, và rồi tôi trông thấy Cliff đang nói điều gì đó với Elinalize.
Cậu ta đang vừa đi bộ vừa chỉ tay vào tập giấy đang cầm trên tay, xem ra là đang đi tìm nguyên nhân gây bệnh.
“À, cái cậu đằng kia là người đã cứu mạng những người bị nhiễm bệnh của tộc Supard.”
“Vậy nghĩ là đạo Milis đã chấp nhận tộc Supard rồi ư?”
“Không phải đạo Milis nào cũng đều như mọi người nghĩ, nội bộ bên trong cũng có phe phái thân ma tộc đấy chứ. Ngay cả khi phía Vương quốc Biheiril có chấp nhận tộc Supard đi nữa, thì đạo Milis cũng sẽ không phái đội quân của mình đến đất nước của hai người đâu.”
“....”
“Hai người muốn tôi giới thiệu với cậu ta không?”
“Không cần đâu.”
Khi tôi giơ tay lên chào Cliff, thì cậu ta khẽ gật đầu và đan hai tay vào nhau.
Nhìn cậu ta đang hoạt động không có vẻ gì là vội vã thế kia, thì nhất định là sự an toàn của tộc Supard đã được đảm bảo.
“.....”
Nhìn Gullickson và Saron vẫn còn căng thẳng thế này, tôi nên dùng cách gì tiếp đây....
“.... A, nhìn kìa. Đang đi tới đây là trẻ con của tộc Supard đó.”
Có một lũ trẻ con cầm bóng cười đùa ầm ĩ đi qua chúng tôi.
“Hai người có thấy đuôi của bọn trẻ trông dễ thương không? Cái đuôi đó sau này sẽ trở thành cây thương màu trắng mà bất cứ ai của tộc Supard cũng đều có. Ở đâu trên thế giới thì trẻ con đứa nào cũng đều hồn nhiên và đáng yêu hết cả. Hai người có thấy vậy không?”
Tôi vừa nói như vậy vừa dõi theo lũ trẻ, nhưng còn hai người binh lính thì lại chẳng hề quay lại nhìn đằng sau lũ trẻ.
Chẳng lẽ là họ ghét trẻ con sao. Mà không, không phải vậy. Họ đang mải nhìn về hướng mà lũ trẻ mới vừa đi qua mình.
Đằng kia đang có một người đàn ông trông có vẻ ghê rợn mặc áo khoác màu trắng và đội mũ giáp màu đen đứng đó.
Người này cứ như là hồn ma đang đứng ngược hướng mặt trời lặn, trông rất giống một tên ác quỷ.
“......!”
Nhìn thấy Gullickson kinh ngạc không nói được gì và tay đang để ở thanh kiếm đeo ở hông, tôi vội vã chạy lên phía đằng trước người này.
“À.... Người kia, không có phải là người tộc Supard đâu. Anh hãy đừng lo.”
“.... Không phải là tộc Supard, vậy thì là ai?”
“Người kia là sếp của tôi đấy, Long Thần Orsted. Quả thật là ngài ấy có vẻ hơi đáng sợ, nhưng không có gì cả đâu, sau khi hàng loạt vụ việc chấm dứt, thì ngài ấy sẽ rời khỏi đất nước này thôi. Ngài ấy không làm hại ai hết. Với cả không phải là cứ mãi ở đây, vậy nên hai người hãy đừng lo gì.”
“.... Vậy à.”
Sau khi Orsted nhìn họ chằm chằm được vài giây, thì hắn quay người và rời đi.
Cùng lúc này, hai người binh lính thở phào nhẹ nhõm. Cũng không lấy làm lạ khi mà lời nguyền của Orsted có ảnh hưởng xấu đến bọn họ trong hoàn cảnh này. Mà không, hay là khi đã nhìn thấy Orsted rồi, thì họ mới bắt đầu hiểu ra rằng tộc Supard ở đây cũng chỉ là những người dân làng bình thường.
“Mặc dù tộc Supard có rất nhiều người là chiến sĩ, nhưng hai người đã thấy rồi đấy, một nửa người dân ở đây là nữ giới và trẻ nhỏ chân yếu tay mềm. Hai người hãy thử gạt bỏ định kiến của mình và chỉ việc nhìn họ bằng ánh mắt đơn thuần của mình xem. Hai người có thấy họ giống ác ma chút nào không?”
Tô đã hỏi họ sau khi đã nhìn thấy Orsted.
Có cảm giác như là tôi đang có ý nói Orsted còn tà ác hơn là những người tộc Supard ở đây vậy. Để sau tôi xin lỗi hắn.
“.... Đúng là không giống thật.”
Sandor đã lẩm bẩm vậy.
“Long Thần-dono đấy sao? Cơ mà, ngôi làng ở đây đúng là trông giống như những ngôi làng bình thường ở bất cứ nơi đâu.”
“Quả thật là vậy. Nơi này cũng giống quê nhà của tôi.”
Gullickson đồng tình với ý kiến của Sandor.
Mặc dù tôi không biết đây có phải là nhờ sự hiện diện của Orsted hay không, nhưng dù sao thì họ có vẻ đang có ấn tượng tốt về tộc Supard.
Thế rồi thì, tôi bỗng nhìn thấy người gác cổng trẻ tuổi mới vừa nãy chạy vào trong làng, đang đi đến chỗ của chúng tôi.
“Tộc trưởng muốn gặp mấy người.”
“Được rồi. Vậy mời hai người hãy đi lối này. Tôi sẽ giới thiệu tộc trưởng và những người khác cho hai người.”
Xem ra là phía tộc trưởng đã chuẩn bị xong rồi.
Với cảm giác mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, tôi dẫn hai người họ đến tòa nhà mà tộc trưởng đang chờ đợi.
.
.
Tộc trưởng đã chờ đợi bọn tôi ở một căn nhà hơi hơi lớn.
Bởi vì hội trường đang được dùng làm phòng khám bệnh, cho nên căn nhà này đã được phía tộc trưởng dùng tạm.
Bên trong đang có ba người. Gồm Ruijerd và hai trong số bốn người đã ở cuộc họp tộc trưởng. Hai người còn lại thì vẫn còn đang dưỡng bệnh.
Ngồi ở bên cạnh Ruijerd là Norn, và ngay khi nhìn thấy chúng tôi vào trong, thì em ấy mang những cốc trà ra như là đã chuẩn bị chúng từ trước.
Đúng là người em gái tinh ý của tôi có khác. Mà không, hồi xưa thì em ấy chưa tinh ý được đến mức này.
Đây chính là kết quả của việc được giáo dục đàng hoàng trong trường học.
“Ừm, Rudeus-dono này, vậy chúng ta nên nói gì đây?”
“Mời ngài hãy kể cho chúng tôi nghe về lịch sử của tộc Supard từ trước tới nay, tình hình hiện tại, và yêu cầu mà ngài muốn đưa ra cho phía Vương quốc.”
“Ta hiểu rồi.”
Có lẽ bởi vì có hoan nghênh một chút, mà cuộc hội đàm diễn ra tương đối bình ổn.
Nào là những chuyện trước kia và hiện tại bây giờ. Với cả tương lai sau này nữa. Họ không hề có ý định làm hại bất cứ ai, và chỉ muốn được sống yên ổn. Những mong muốn đơn giản này của tộc Supard đã được truyền tải đến những người binh lính từ chính miệng của tộc trưởng.
Không biết từ khi nào, mà hai người binh lính ấy đã tỏa ra một bầu không khí ôn hòa.
Ngôi làng yên bình, cùng với thái độ mềm mỏng của tộc trưởng. Ngay cả Ruijerd hiện tại cũng đang rất cố gắng để hạ thấp cảnh giác của mình.
“Tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ trình bày với bệ hạ sự thật ở đây. Xin hãy yên tâm là chúng tôi sẽ không làm việc gì gây bất lợi cho phía mọi người.”
Cuối cùng thì Sandor đã nói như vậy, và cuộc hội đàm cũng theo đó mà kết thúc.
Hai người binh lính đã được ngỏ ý qua đêm ở lại đây, và ngày mai sẽ trở về thủ đô.
Căn nhà mà họ sẽ ở qua đêm vốn là nơi đã được Shandor và Doga sử dụng. Tạm thời Doga sẽ qua đêm với tôi trong cùng một ngôi nhà.
Tiện đây nói luôn, Norn xem chừng đã ở lại nhà của Ruijerd được một thời gian.
Em ấy đúng là gắn bó với Ruijerd. Không biết là có phải đang theo đuổi hình bóng của Paul không.
“Hai người thấy ngôi làng của tộc Supard thế nào?”
Trước khi đi ngủ, tôi đã hỏi hai người họ.
“Còn hơn những gì tôi tưởng.”
“Phải.”
Họ đều vui vẻ đồng tình với nhau.
“Trước kia tôi đã được nghe nói tộc Supard là chủng tộc ác ma... Nhưng sau khi được tận mắt nhìn thấy, quan điểm của tôi đã thay đổi.”
“Nơi đây là một ngôi làng bình thường. Thức ăn cũng ngon nữa.”
“Sói Trong Suốt cơ à? Thứ ma vật vô hình đó nghe cũng hơi khó tin.”
“Cơ mà, rừng mà chúng ta đi qua thật là yên tĩnh đến lạ thường. Yên tĩnh hơn cả những khu rừng mà chúng ta hay săn gần thủ đô nhỉ.”
“Vậy là, chuyện bọn họ đã săn những con ma vật trong suốt là thật đấy ư.”
Hai người họ hết lời khen ngợi ngôi làng trước khi đi ngủ.
Chuyến thăm quan làng Supard này có thể nói là đã thành công mỹ mãn.
.
★★★
.
Ngày hôm sau, hai người binh lính sẽ được dẫn trở về thủ đô.
Tôi có nói với họ là nếu ở lại đây tầm 2 3 ngày, là tôi có thể cho họ được tận mắt nhìn thấy Sói Trong Suốt.
“Không được đâu, chúng tôi còn phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ để giải thể sớm đội quân chinh phạt.”
Vì họ đã quyết là vậy, nên là ngày hôm nay họ sẽ trở về luôn.
Chưa gì họ đã phải về rồi. Mặc dù cũng muốn cho họ sử dụng ma pháp trận dịch chuyển, nhưng tôi cũng phải đành tiếp tục giấu bọn họ.
Người ta có câu dục tốc bất đạt. Tôi không muốn để xảy ra bất kì sơ sảy nào ở những nơi mình không nắm được.
Trong khi nghĩ như vậy, tôi nói với Ruijerd và những người khác rằng sẽ dẫn họ trở về thủ đô, và rồi thì tôi rời khỏi làng.
Tạm thời thì tộc Supard coi như là sẽ không gặp vấn đề gì.
Việc còn lại bây giờ là Gisu. Tôi cũng tò mò muốn biết vị trí hiện tại của Bắc Thần và Quỷ Thần. Tuy rằng Shandor cũng đang tiếp tục thu thập thông tin, nhưng tôi chưa thể mong chờ có kết quả ngay được, có khả năng là Gisu đã bỏ chạy khỏi đất nước này và hiện đang đi đến nơi nào đó khác rồi... Nếu rơi vào khả năng này, thì tôi sẽ càng lo cho Sylphy hơn. Bởi vì nơi hắn đến có thể sẽ là Thánh Địa của Kiếm.
Tôi vẫn chưa biết tình hình chỗ Sylphy thế nào. Mong là cô ấy sẽ bình an liên lạc được với Nina.
Tôi cũng mong Eris không gặp phải vấn đề gì. Đồng thời cũng không gây ra rắc rối gì. Cô ấy đã có Roxy đi cùng, nên là tôi nghĩ chắc họ sẽ không có sao cả, vậy nhưng tôi vẫn hơi lo vì là Eris đôi khi sẽ mắc sai lầm nào đó.
Còn phía Aisha.... chắc là không có gì đáng phải lo.
“.... Cậu sẽ trở về đây một mình sao?”
Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi này nọ và đi bộ, thì Gullickson đang đi trước tôi một bước, đã quay đầu lại và nói như vậy.
“Hử?”
Tôi thử nhìn xung quanh.
Hiện tại đang có tôi, Gullickson và Sandor.
“Cái cậu kỵ sĩ kia, thì vẫn còn đang ngủ say lúc chúng ta khởi hành.”
Nghe thấy Sandor nói câu này, thì tôi mới nhận ra là Doga đang không có mặt.
Tôi đã quên béng mất cậu ta. Ngay cả khi to lớn như vậy, nhưng sức hiện diện của cậu ta thì lại gần như bằng không. Cơ mà, đang ngủ say sao....
“Ừm, Mà.... Hai người không cần lo đâu. Một mình tôi cũng đủ sức bảo vệ được hai người.”
“......”
“......”
Nghe thấy vậy, cả hai người họ đã quay sang nhìn nhau.
Xem chừng là họ không có tin tôi. Nhưng mà, cũng không có gì phải lo cả. Chỉ cần trong lúc tôi trở về làng thì không có đụng độ Gisu cùng với Quỷ Thần là được... Kể cả có xảy ra, thì việc Doga có mặt hay không có mặt, thì cũng chẳng khác gì nhau.
Nói là như vậy, nhưng tôi đã được nhiều người khuyên bảo không nên hành động một mình.
Hay là tôi sẽ để bọn họ chờ đợi bên trong pháo đài đất do tôi tạo ra, và quay lại đón Doga hoặc ai đó. Trên đường đi qua thành phố thứ hai Irell, tôi cũng có thể tiện đón Shandor...
“Ây.”
Không biết từ khi nào, mà tầm nhìn phía trước của tôi đã trở nên rộng rãi hơn.
Vậy là chúng tôi đã trở lại Thung Lũng Địa Long. Ngay phía trước chúng tôi là hai cây cầu.
Thế này cũng được. Ở bên kia cây cầu thì Sói Trong Suốt sẽ ít có khả năng xuất hiện hơn, cho nên bên kia sẽ an toàn hơn nhiều. Một khi chúng tôi đi qua rồi, thì tôi sẽ nhờ họ chờ đợi ở bên kia một thời gian.
“Tôi đi trước đây.”
Dĩ nhiên là, lần này Gullickson cũng đi trước, tôi theo sau, và Sandor đi hàng cuối.
Có lẽ là, tôi đã nên đi ở đằng sau để còn đề phòng khả năng họ ngã khỏi cầu. Bởi vì suy nghĩ này, mà tôi vừa đi vừa chuẩn bị tinh thần là họ có thể ngã khỏi cầu bất cứ lúc nào.
“.....”
Bỗng nhiên, Gullickson dừng chân.
“Có chuyện gì vậy?”
Gullickson quay đầu lại. Người này đang tỏ ra vô cảm, không hề hợp với bộ râu ria mép ra dáng ở trên mặt của mình.
“Yô~, ngươi có làm không?”
Câu hỏi này được đặt ra cho Sandor đang ở đằng sau tôi. Khi tôi quay lại nhìn, thì Sandor đang nhún vai.
“Không, mời ngài đấy.”
Cái gì. Họ đang nói cái gì vậy?
“À ừm, nếu muốn trò chuyện với nhau, thì hai người hãy chờ đi qua cầu xong rồi hẵng nói.”
“Hử? À....”
Gullickson thở dài và đưa tay phải lên cổ tay trái.
Tôi không khỏi thắc mắc là người này đang định làm cái gì khi đưa ngón tay vào trong găng tay. Thế rồi thì người này từ từ cởi bỏ găng tay đang đeo của mình.
“Không ngờ là chẳng bị phát hiện ra.”
Tim tôi đập mạnh thình thịch.
Thứ ở trên ngón tay của Gullickson. Là một chiếc nhẫn trông rất quen thuộc.
“Nhìn thấy Cliff Grimoire sở hữu Mắt Phân Biệt là ta đã sợ chết khiếp. Nếu không đeo găng tay là ta đã bị phát hiện ra rồi.”
Quay đầu nhìn lại, thì tôi thấy Sandor cũng cởi bỏ găng tay của mình.
Người này cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự.
Chiếc nhẫn đó.
Tay tôi cũng đang đeo chiếc nhẫn như vậy.
Nó là ma đạo cụ của Vương quốc Asura, có khả năng thay đổi diện mạo.
“Hà~.... Cái trò hề này nhàm chán tới nỗi vai ta tê cứng cả rồi.”
Trong khi nói như vậy thì Gullickson tháo nhẫn ra. Theo đó mà diện mạo cũng thay đổi.
Bộ râu đã biến mất, và bộ mặt lúc này đang là của một người đàn ông trung niên tuổi tầm 40. Giọng điệu vừa rồi đã trở nên rất hợp với bộ mặt như của một con sói hung tợn lúc này. Người này, giờ đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
“..... Gisu có lời nhắn. [Ma đạo cụ đó không chỉ có một].”
Tôi nhìn về hướng đã phát ra câu nói đó. Thì tôi thấy diện mạo của Sandor cũng đã thay đổi. Bây giờ không còn mang bộ mặt giống ngựa nữa. Mà là một thiếu niên tóc đen trông vẫn còn hơi trẻ non. Bộ mặt đã không hề giống trước.
“Cơ mà, cũng thật đáng tiếc. Nghe nói ngươi đánh bại được Auber nên ta đã rất kỳ vọng vào ngươi.....”
Tôi không thể nói được câu gì để đáp lại.
Miệng tôi đã khô ran. Bây giờ thì từ cả Gullickson và Sandor, tôi có thể cảm thấy sát ý được tỏa ra, vô cùng khủng khiếp.
“Gisu cũng có nói rằng, [Senpai không thể sử dụng con át chủ bài của mình ở những nơi chật hẹp và chỗ đứng không vững]. Ta cũng không ngờ là ngươi lại có thể vô tư đi đến chỗ này, hơn nữa lại còn để bản thân bị chặn cả đằng trước đằng sau──”
“Các ngươi.... là ai.”
Tôi phải cố gắng lắm mới nói ra được câu này.
Mặc dù cũng ngờ ngợ đoán được là ai. Nhưng vẫn chưa đến mức chắc chắn.
“Gal Farion thuộc phái Kiếm Thần.”
“Bắc Thần Kalman đời 3, Aleksander Ryback.”
Cả hai cùng đồng thời nêu tên của mình.
Kiếm Thần tiền nhiệm Gal Farion. Bắc Thần Kalman đời 3.
Cả hai đã đều nói ra từ Gisu.
Kẻ địch. Chúng là kẻ địch.
Ngay khi tôi quyết định là vậy, tôi đưa tay đến hông và bấm nút của cuộn giấy triệu hồi Ma Đạo Khải [Dạng 1].
.
.
Tay không cử động.
.
.
Ngay trước mắt, tôi thấy nguyên cánh tay phải đã lìa khỏi thân, va xuống cầu và rơi xuống đáy thung lũng.
Nhìn đằng trước, tôi thấy Gullickson── Gal Farion đã rút kiếm của mình ra.
Đến lúc nhận ra cánh tay bị chém đứt, thì đã quá muộn.
“AAAaaaaaaa!”
Cơn đau dữ dội bây giờ mới cảm nhận được, phải dùng tay trái cầm máu... Cả tay trái cũng không cử động. Không, không phải là không cử động.
Mà là, không có.
Ở một góc tầm nhìn, tôi có thể thấy tay trái của mình cũng rơi xuống đáy vực.
“Ây chà, thì ra đây là mặt của ngươi. Cũng không tồi đấy chứ. Ừm, đẹp hơn nhiều cái bộ mặt vừa rồi.”
Bởi vì tay đã lìa khỏi thân, nên nhẫn đã mất tác dụng sao. Gal đang nhìn tôi mà cười.
“[Ma thuật của senpai được tung ra từ cánh tay, thế nên nếu chém đứt nguyên cánh tay thì có thể sẽ ngăn thi triển được ma thuật].”
Sandor nói bổ sung.
Cả hai bên đều đang chảy máu ròng ròng. Thật sự là không thể. Tôi không thi triển được ma thuật.
Như thể cái mạch giúp tôi thi triển ra được ma thuật vốn nằm ở phần bắp tay, và giờ tôi không thi triển được ma thuật nữa.
“Nhưng mà, kể cả không làm theo lời dặn thì vẫn thắng được đấy chứ nhỉ?”
“Không, nếu mà đối đầu trực diện thì kết quả ra sao không thể biết trước được. Gisu dù sao cũng rất cảnh giác đến hắn.”
“Tôi thì không thấy vậy, có tên Doga đứng tiên phong thì có thể sẽ khác, nhưng chỉ mình tên này, tôi không tin là sẽ thua được.”
Từ chỗ bị đứt lìa không thi triển ra được.
Đã nhận thấy là như vậy, tôi lập tức truyền ma lực vào ma đạo khải.
“Ồ?”
Tôi tăng cường sức mạnh của đôi chân và xoay người lại. Xông thẳng về phía Sandor .
Mục đích không phải là tấn công. Mà là để chạy qua hắn và đến chỗ làng Supard──
“── A.”
Lưng bỗng hứng chịu chấn động.
Tôi biết là có một nhát chém đã được tung ra. Nhát chém này chém xuyên qua cả ma đạo khải [Dạng 2 cải tiến] dễ như cắt miếng bơ, Quang chi Thái Đao.
Phần thân đã bị chém làm đôi..... tôi cho là như thế, nhưng sau lưng làm sao mà lại vẫn hứng chịu được chấn động nào đó chứ.
Đang nghĩ như vậy, thì cảm giác lơ lửng ập tới.
Là tôi đang rơi.
Trong tầm nhìn đang chao đảo, tôi có thể thấy được Gal và Aleksander đang từ trên cây cầu vỡ nát nhìn xuống phía tôi.
‘À, thì ra là do đã dùng toàn lực của dạng 2 cải tiến để giậm chân xuống cầu.’
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu của tôi.
Tôi đang rơi xuống. Hai cánh tay đã mất và không làm gì được khác, tôi chỉ biết rơi xuống. Cảm giác bất lực lan tỏa khắp cơ thể.
Thế rồi, nỗi sợ hãi dâng trào.
Chết.
Ngay khi cái từ này chi phối cả tâm trí của tôi, cả người tôi hứng chịu phải chấn động mạnh nào đó, và ý thức theo đó vụt tắt.
.
★★★
.
“A chà.... Hắn đã rơi xuống rồi.”
Gal Farion thở dài trong khi nhìn xuống đáy vực, nơi mà Rudeus đã rơi xuống.
Aleksander cũng đang nhìn xuống đáy vực, cau mày tỏ vẻ ngờ vực.
“Gal-san, vừa nãy, có phải ngài đã nương tay không? Hắn trông như là chưa bị chém.”
“Đừng có ăn nói hàm hồ... nhìn đây này.”
Kiếm mà Gal mới sử dụng, cả thân kiếm đã gãy mất.
Ai có mắt nhìn là sẽ biết, thanh kiếm là hàng sản xuất đại trà được phân phát cho các binh lính thông thường của Vương quốc Biheiril.
Tuy rằng thanh kiếm không đến nỗi kém chất lượng, nhưng bất cứ ai có chút hiểu biết về kiếm, tuyệt đối sẽ không muốn mang nó theo.
“Bộ giáp của hắn cứng hơn là ta tưởng....”
Vậy nhưng, Gal Farion là một kiếm sĩ có trình độ kiếm thuật thuộc hàng bậc nhất thế giới. Ở đời có câu, thợ tài không trách dụng cụ, kẻ này không cần phải dùng tới thanh kiếm có tiếng tăm nào để mà có thể giết được người. Dù đã cho rằng chỉ cần thanh kiếm này là đã đủ, vậy nhưng bộ giáp của Rudeus cứng hơn là kẻ này tưởng.
Đáng phải nói là khi kẻ này tung nhát chém vào lưng Rudeus, thì kẻ này có thể cảm thấy phản lực bật lại còn dữ dội hơn bất kể lần nào mà hắn từng trải qua.
“Biết vậy thì ta đã mang theo thanh kiếm yêu quý rồi.”
Nói vậy xong, Gal quăng thanh kiếm đang cầm trên tay xuống vực.
“Biết làm sao khác được. Chúng ta mà mang theo kiếm của mình, thì thân phận sẽ bị để lộ mất.”
Aleksander nhún vai trong khi nhìn xuống đáy vực. Thanh kiếm kẻ này đang đeo ở bên hông cũng là thanh kiếm của binh lính thông thường thuộc Vương quốc Biheiril. Khỏi cần phải nói, nó cũng không phải là thứ mà Bắc Thần sẽ mang theo.
“Vậy, bây giờ làm gì tiếp đây? Có muốn xuống dưới đáy vực và kết liễu hắn không?”
“.... Hừm. Sau khi đã mất hai cánh tay, hắn không hề giống như là đã giả vờ không thi triển được ma thuật, chắc như này là được rồi.”
“Ở dưới đáy cũng có cả bầy Địa Long nữa.”
“Bản thân hắn từng nói là chỉ 1 hoặc 2 con thì không thành vấn đề, nhưng cả bầy thì vượt quá sức của hắn.”
Sau khi nhớ lại lời của Rudeus, Aleksander đã đưa ra kết luận này. Dĩ nhiên hai kẻ này cũng có nghĩ rằng nếu đi xuống tận dưới đó để mà kiểm tra thì sẽ rất phiền phức. Bởi vì vốn dĩ, mục tiêu chính của hai kẻ này không phải là đánh bại Rudeus.
“Vậy là trở ngại lớn nhất đã được diệt trừ.... chúng ta trở về thôi.”
“Cuộc chiến với Orsted. Thật là đáng mong chờ. À, tôi đã tặng cho ngài Rudeus rồi, nên ngài phải tặng tôi Orsted đấy.”
Hai kẻ này đi bộ qua cây cầu vỡ nát, và trở về.
Chúng đang trò chuyện với nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra, và đang trở về bằng con đường dẫn đến thủ đô của Vương quốc Biheiril.
“À? Ngươi cũng chỉ muốn tăng hạng Thất Đại Liệt Cường thôi đúng không, cho nên ta trước thì cũng đâu có sao.”
“Không phải vậy. Tôi không muốn tăng hạng Thất Đại Liệt Cường, mà tôi muốn trở thành một người anh hùng. Người anh hùng vượt qua chính người cha của mình, và Bắc Thần Kalman vượt qua chính người cha của mình.”
“Hả.”
Không một ai đuổi theo chúng.
Ngay cả những người tộc Supard sở hữu con mắt thứ ba, cũng không có một ai ở đây quan sát nơi này cả. Cũng bởi sau khi dịch bệnh bùng phát trở lại, họ đã tạm thời chỉ săn bắt ở phạm vi gần làng. Vậy cho nên, nếu như biết rằng những người tộc Supard sẽ săn bắt ở gần nơi này, thì chúng sẽ không dám tấn công Rudeus ngay ở trên cầu.
“Cơ mà cũng không còn bắt đầu trước được nữa. Kế hoạch ban đầu vẫn phải làm theo. Bởi vì điều kiện vốn là như vậy rồi.”
“Chì.... Đúng là bực mình. Vita đã lén bắt đầu trước, kế hoạch ban đầu theo đó cũng chẳng còn quan trọng.”
Nói những lời này xong, Gal Farion và Aleksander đã biến mất vào trong rừng.
Thung lũng lại một lần nữa chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ còn lại bây giờ là cây cầu vỡ nát.
Cùng với lại sự tĩnh lặng.