Phần 1:
Tại Vùng Gaslow của Đại Lục Ma, Pháo Đài Necross.
Bên trong Pháo Đài kiên cố nhất của Đại Lục Ma.
Hiện tại có một tội nhân đang bị giam cầm ở bên trong nhà tù hiếm khi được sử dụng.
“....... Grư ư ư ư ư”
Tay của tội nhân này hiện đang bị còng.
Chân bị gắn quả cầu sắt và trên người mặc bộ đồ Pyjama sọc xanh dương và trắng.
Ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây là một cái cảnh vô cùng tàn khốc.
“Grư ư ư ư ư ư”
Tiếng rú đang vang vẳng khắp nhà tù, xuất phát từ chính bên trong bụng của tội nhân.
Ta có thể coi cái âm thanh biểu tình này là dấu hiệu của việc tội nhân đang cảm thấy rất bất mãn với tình trạng hiện tại của mình.
Hoặc có thể chỉ đơn giản là tội nhân đang cảm thấy đói bụng.
“Đi ra nào!”
Bỗng nhiên, cánh cửa của nhà tù được mở ra.
Những người bước vào bên trong là hai người đàn ông cao to mặc bộ giáp đen nghịt.
Họ dựng tội nhân đứng dậy, và dẫn người này ra khỏi nhà tù.
Quả cầu sắt bị kéo lê tạo ra tiếng ồn kêu kèn kẹt.
Thế nhưng, tội nhân dường như không để tâm đến quả cầu sắt. Người này có vẻ khỏe mạnh đến không ngờ.
Tội nhân rời khỏi nhà tù trong khi bị áp giải bởi những kỵ sĩ đen.
Sau khi phải đi qua hành lang dài và leo lên những bậc cầu thang, nơi mà tội nhân được dẫn đến là phòng yết kiến.
“Mau mau lên!”
Tội nhân bị đẩy từ đằng sau như thể bị trừng phạt vì sự chậm chạp, khiến người này loạng choạng bước về phía quảng trường hình tròn có những cây đèn nến ở xung quanh.
Khi người này ngẩng đầu lên, thì ở trước mặt là một ngai vàng.
Chiếc ngai vàng mà tội nhân từng ngồi lên đó, hiện đang được ngồi bởi một Ma Vương.
“Atofe........”
Nữ Ma Vương mặc bộ giáp đen nghịt.
Ngay khi nhìn thấy bộ mặt của kẻ này, sự tức giận biểu lộ rõ rệt trên khuôn mặt của tội nhân.
“..... Thế này nghĩa là sao hả!”
Tội nhân hét lên.
Hét lên từ tận sâu đáy bụng của mình.
Tiếng hét của người này vang xa, có lẽ là bởi trong bụng người này không có một thứ gì hết.
“Hừ, kẻ nào mạnh hơn thì ta theo! Ngay cả hồi Laplace, sau Laplace, cũng đều thế cả!”
Đáp lại là Ma Vương.
Ma Vương đáng sợ nhất của Đại lục Ma, đang trừng mắt nhìn tội nhân như thể là đang muốn thách thức.
“Thật đáng buồn, Necross quá cố làm sao mà yên nghỉ được đây.”
“Ông già ta đã khuyên ta cứ sống theo ý của mình!”
“Đó là bởi, mi là cái đồ ngu chẳng chịu biết lắng nghe người khác đấy! Cha mi chẳng thèm nói gì khác, vì mi cũng chỉ toàn thích làm gì thì làm thôi!”
“Ta không có phải đồ ngu!”
Ma Vương nổi giận bừng bừng.
Thế nhưng, tội nhân không hề để tâm đến cơn giận dữ.
Người này còn khịt cười từ mũi với vẻ điềm nhiên ở trên mặt.
“Mi là cái đồ ngu. Mi lúc nào cũng chỉ là cái đồ ngu mà thôi. Bản thân mi cũng thừa biết điều đó. Kể cả bẫy lồ lộ ở ngay trước mắt, cái đầu mi lúc đấy có mà nghĩ được gì.”
“Không có phải! Kal nói ta thông minh cơ mà! Anh ấy còn nói ta nhớ giỏi nữa!”
“Mi không nhận ra sao Atofe...”
Tội nhân đã nói ra.
Nói ra trước mặt Ma Vương.
Một câu không nên nói.
“Là hắn nịnh nọt mi đó.”
Ma Vương đã nổi điên lên.
Điên tiết tới nỗi tóc dựng đứng cả lên.
Những người mặc bộ giáp đen ở xung quanh đó đã cố gắng giữ lấy kẻ này, nhưng cũng đều bị đá tan tành đi chỗ khác.
Thế nhưng, những người giáp đen vẫn không bất tỉnh, họ tụm lại với nhau theo hàng và ngăn chặn được Ma Vương tiếp tục tiến lên phía trước.
Ma Vương chỉ có thể vung vẩy cái tay của mình, đồng thời tuyên án tử đối với tội nhân.
“Đồ khốn! Đi chết đi! Ta sẽ giết ngươi! Cho ngươi chết thêm lần nữa!”
“Ê, Ê! Cay cú thế thì sao không chịu học tính toán đi hả!”
“G ư a a a a a a a!”
Trước những lời khiêu khích không ngừng nghỉ này của tội nhân, Ma Vương dùng toàn bộ sức lực của mình để đẩy lui những người giáp đen.
“Kishirika-sama, người hãy dừng lại đi! Đừng khiêu khích Atofe-sama nữa!”
“Im cái miệng đi! Ta tới đây là để được ăn đồ ăn ngon theo lời của bọn mi, thế mà ta lại bị đối xử thế này đây! Phải chửi đến thế thì ta đây mới hả cái dạ được!”
Phải, tội nhân đã rơi vào bẫy.
Sau khi cởi bỏ đặc điểm nhận dạng là bộ giáp đen của mình, bọn họ đã dụ dỗ người này bằng những lời ngon ngọt như là [Tiểu thư à, theo bọn ta một chút thôi là sẽ được bọn ta cho mấy món này ngon lắm cơ], và ngay lập tức cá cắn câu.
Phải, khi thấy mồi ở ngay trước mặt, người này đã không chút đắn đo, đi theo họ và để rồi rơi vào cái bẫy.
Họ đã không giữ lời hứa.
Tội nhân đã không được cho món gì ngon cả.
“Ta vẫn không hiểu nổi, tại sao ta lại bị bắt giữ cơ chứ!
Ta đây đã làm gì chứ hả!
Ta chẳng lẽ đã làm gì... làm việc gì đó... xấu sao?”
Tội nhân đang xoa xoa cái tay của mình.
Người này đã làm quá nhiều việc xấu để mà có thể nhớ ra nổi.
Nhớ lại những việc mình từng làm, người này mới thấy mình đã làm quá nhiều việc xấu, để mà
tới nỗi người này cho rằng mình chỉ toàn có đi làm những việc xấu.
Người này nghĩ, có người bỗng dưng nổi giận với mình cũng không lạ.
“Hừm! Ngươi chưa làm việc gì xấu cả!”
Thế nhưng, Ma Vương đã tuyên bố vậy.
Chỉ trong vài giây, mà cơn nóng giận của kẻ này đã bị dập tắt.
Kẻ này biết rằng nổi nóng với những kẻ khác còn có ý nghĩa hơn là đi nổi nóng với tên tội nhân trước mặt.
“Thế thì, tại sao chứ hả! Dù mi có đáng khinh tới cỡ mấy, thì mi cũng đâu phải là một kẻ đi giam cầm một người vô tội như ta chứ! Mi chỉ làm mấy trò như này khi mà mi hiểu nhầm, hoặc là bị tên nào đó lừa gạt...”
Thế rồi, tội nhân bỗng nhận ra được điều gì đó.
“Hóa ra là thế, mi lại bị tên nào đó lừa gạt nữa!”
“Không có phải! Ta không có bị lừa!”
“Ai bị lừa cũng chả nói vậy. Thôi được rồi! Nếu không phải thì hãy nói cho ta đây biết. Vẫn chưa có muộn đâu, hãy để ta giúp mi trước khi mi phạm sai lầm không thể cứu vãn. Đầu tiên thì, hãy cởi cái còng tay này ra hộ ta...!”
Tội nhân giơ cái còng tay về phía trước.
Trong khi đó thì Ma Vương, một người vốn thường hay có những hiểu nhầm tai hại, lại đang tỏ ra trầm tư.
“Lừa gạt xảy ra khi hai bên nói chuyện với nhau. Nhưng bọn ta thì khác. Bọn ta đã chiến đấu. Chiến đấu lẫn nhau. Và sau trận chiến, ta đã thừa nhận thua cuộc.”
“Khỏi nói dối đi. Một kẻ ghét thua cuộc như mi thì làm gì có chuyện thừa nhận thua cuộc.”
“Kể khiến ta phải thừa nhận thua cuộc.... chính là hắn đó!”
Ma Vương chỉ về đằng trước.
Về phía... một ma thuật sư mặc áo choàng robe màu xám.
Cậu ta đang có vẻ mặt không được tốt lành.
Cái bộ mặt háo sắc đó, trông như thể là có ba người phụ nữ đang phụng sự cậu ta vậy.
Hoặc có lẽ, đây chỉ đơn giản là cậu ta đang nở nụ cười khả ái của mình.
“M, mi chính là... Rubens.”
“Đáng tiếc là không phải.”
“Đ, đúng thật nếu là mi, kẻ có tổng lượng ma lực khổng lồ thì Atofe thể nào...”
Tội nhân run rẩy bởi sợ hãi.
Đây là ma thuật sư loài người mà người này đã từng hai lần gặp gỡ trước kia.
Lần đầu tiên gặp nhau, người này đã cười phá trước tổng lượng ma lực thấy mà gớm.
Lần thứ hai gặp nhau, người này đã cười phá trước cái lượng ma lực đủ để đánh lui Ma Vương.
Lần thứ ba gặp nhau, người này không cười nổi.
Người đàn ông khiến cho Atofe phải nghe theo lệnh, mà đi tìm bắt người này... Người này không cười nổi.
“Fu fu...”
Ma thuật sư lặng lẽ nhìn xuống dưới đất, nhưng miệng lại nở một nụ cười méo mó.
“Thực ra thì, tôi muốn đưa Kishirika-sama cái này...”
“C, c, c, là cái gì, muốn đưa ta cái chết hả?”
“Fu fu fu, cái này còn tốt hơn ấy chứ.”
Ma thuật sư nở nụ cười gian xảo, vui mừng thấy rõ.
“M, m, mi đừng hòng có lừa gạt ta! Tên loài người nào cũng vậy cả! Toàn dùng những lời ngon ngọt để lừa ta thôi!”
Tội nhân tỏ ra chống đối, nhưng không có đường nào để rút lui cả.
Giọng nói người này run rẩy, và trong khi phải cố gắng để mà không đái dầm ra quần, người này thấp thỏm tìm cho mình một con đường thoát.
“Để xem người có còn nói vậy khi nhìn thấy nó không.”
Ma thuật sư buông cái túi mình đang đeo xuống, và đưa tay vào bên trong.
Thứ được lấy ra, là một chiếc hộp màu đen.
“Hi~....”
Một tiếng thét nhỏ phát ra từ trong cổ của tội nhân.
Chiếc hộp có màu đen thẫm này!
Chỉ đơn thuần là tưởng tượng thứ nằm bên trong nó thôi, đã đủ khiến cho tội nhân sợ càng thêm sợ.
Bên trong có cái gì cơ chứ.
Dù sao thì, rõ ràng nó là một cái hộp đen thẫm.
Không phải đen thường, mà là đen thẫm.
Nhất định ở bên trong có chứa một cái gì đó khủng khiếp!
Bởi vì nó có màu đen!
“Nhận được thứ này xong, là người sẽ phải nghe mọi điều tôi bảo thôi.”
“L, là cái gì chứ....!?”
Chiếc hộp được mở ra.
Bên trong nó, là những chiếc nhẫn có kích thước bằng nắm tay được nhét kín bên trong.
Nhẫn có màu vàng, nhưng ở mặt ngoài có dính thứ gì đó màu trắng giống như là nấm mốc.
Hình dạng đáng ghê rợn, thứ màu trông nguy hiểm, và hương thơm ngọt phảng phất khiến tội nhân phải dựng tóc gáy.
“C, chúng là cái gì thế.... Mi định làm gì với chúng hả.... !”
“Fu fu, việc mà tôi định làm, chính là đây này...”
Ma thuật sư cầm một cái trong số đó và dần đưa đến miệng của Kishirika.
Cùng lúc đấy, hai kỵ sĩ đen giữ chắc vai của tội nhân, không cho người này cựa quậy được.
“Nào, măm đi nào.”
“Kh... không... đừng.... đừng... dừng lại đi ~~~~~!!!!!”
--- Từ góc nhìn của Rudeus ---
Ma Giới Đại Đế Kishirika Kishirisu đang vừa khóc vừa ăn đống bánh donut mà tôi đã mang theo.
“Ai mà ngờ được trên đời lại tồn tại thứ đồ ăn ngon thế này cơ chứ!...”
Những chiếc bánh donut này có thành phần gồm trứng tươi và đường lấy từ Thánh quốc Milis.
Được làm ra bởi Aisha Greyrat.
Hồi xưa, khi được nghe qua về loại bánh này từ Nanahoshi, em ấy đã nhờ cô ấy dạy cho mình cách làm.
Em ấy có nói, bởi vì ở nhà hay làm nhiều đồ ăn dùng đến dầu, nên việc thu thập nguyên liệu cũng không có gì khó.
“Ôi trời đất.....! Có lẽ ta sống trên đời là để được thưởng thức hương vị này.”
Lúc mà tôi mới tới phòng yết kiến, thì Kishirika có vẻ còn tỏ ra khó chịu, nhưng giờ thì đã hết rồi.
Ma lực của bánh donut có khác.
Tôi có nhờ Roxy ăn thử bánh donut xem vị nó ra làm sao, và kết quả nhận được vượt ngoài sự mong đợi.
Tôi nghĩ mình chưa từng thấy Roxy trông hạnh phúc như thế bao giờ cả.
Bản thân tôi, chắc chẳng thể nào có thể làm cho cô ấy hạnh phúc đến thế.
À không, tôi là người đã thiết lập lộ trình nhập hàng từ Milis cơ mà.
Cho nên là, tôi có thể tự tin nói rằng bản thân tôi đã làm cho cô ấy hạnh phúc đến thế.
Bố vợ ơi, mẹ vợ ơi, con đã đem đến hạnh phúc cho Roxy rồi này. Nhờ vào những chiếc bánh donut do Aisha làm ra đó.
Dù sao thì, ma lực của bánh donut đúng là có khả năng mê hoặc ma tộc.
“A....”
Thế nhưng, ma lực cũng có giới hạn của nó, và ma pháp có quy định số lần sử dụng.
Sau khi đã xơi xong 12 chiếc bánh donut, Kishirika giờ đây đang tỏ ra buồn bã.
“Chỉ từng ấy thôi sao....?”
“Đúng ạ.”
“Bởi vì, đây là lần thứ hai mà mi cho ta ăn đồ ăn, mi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng.”
“Đây là câu mà tôi muốn nghe đấy ạ.”
Thấy tôi vừa cười vừa nói như vậy, Kishirika bỗng giật mình và tự ôm lấy cơ thể của chính mình.
“Kư.... quả nhiên là mi muốn thân xác này... Nhưng cho dù mi có cho ta ăn thứ gì ngon đi nữa, thân xác này của ta đã thuộc về Badi... Nhưng mà sao lại có cái thứ ngon vậy cơ chứ... Kư~!”
“Hiện tại tôi đang không màng đến dục vọng, nên người chẳng cần phải lo đâu ạ.”
“Thế cơ à... nhưng chịu đựng nhiều cũng không có tốt đâu đấy nha.”
“Dù có không chịu được nữa, thì tôi có thể nhờ đến vợ mình.”
“Vợ sao? À, hóa ra thế. Mi đã kết hôn rồi sao. Ôi chà chà, loài người lớn nhanh thật đấy....”
Giờ thì, hãy đi vào chủ đề chính thôi.
Ngày hôm nay tôi tới đây là muốn nhờ cô ta một việc.
Kishirika từng nói sẽ thưởng cho những ai tặng cô ta đồ ăn, nên là tôi đã nhờ Aisha làm cho bánh donut.
“Đầu tiên thì, bằng năng lực của Kishirika-sama, tôi muốn nhờ người tìm giúp một kẻ có tên Gisu.”
“Hồ, Gisu à...”
“Vâng, hắn có đặc điểm là...”
Tôi mô tả chi tiết đặc điểm của Gisu và cái tên mà tôi cho là tên thật của hắn ở trong lá thư, cho Kishirika.
“Fu mu Fu mu, hình như ta đã từng nghe tên hắn ở đâu đó.... Chờ ta một lát.”
Trong khi miệng vẫn còn dính vụn đồ ăn, mắt của Kishirika bắt đầu lao đảo.
Đôi mắt của cô ta sau khi thay đổi lia địa như một cái máy Pachinko, thì cũng dừng lại tại một thời điểm nhất định.
Một trong những ma nhãn của Kishirika, [Vạn Lý Nhãn].
Cô ta đang dùng nó để nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Trong khi đang tỏ ra cau có, thì cô ta bắt đầu nhìn đi nơi nào đó.
“Hồ.... hừ... đây là... a, trông được đấy...”
Kishirika vừa lẩm bẩm vừa nhìn khắp chỗ này chỗ nọ.
Thế rồi, đến một thời điểm nhất định, thì Kishirika dừng hoàn toàn cử động của mình.
“Ta đã tìm ra rồi.”
Tất cả diễn ra một cách nhanh chóng.
“Ở rìa phía đông của Đại Địa Phương Bắc, Vương quốc Biheiril.”
Hắn ta đang nói chuyện với ai đó trong rừng.... Ôi chà chà, bộ mặt xấu ghê...”
Kishirika cười khúc khích với tiếng ihihi và nghiêng người thêm về phía trước.
“Xem nào xem nào, kẻ mà hắn đang nói chuyện là... Hử?”
Ngay lập tức, vẻ mặt của Kishirika trở nên tối sầm lại.
“Ta không nhìn được nữa.”
Kishirika tỏ ra nghiêm túc khác hoàn toàn với vẻ mặt trước đó của mình, và mắt nhắm lại.
Trong khi vẫn còn đang nhắm mắt, thì cô ta ngẩng đầu lên bầu trời như thể là đang muốn cho đôi mắt được nghỉ ngơi.
Thế nhưng, được một lúc, thì cô ta từ từ mở mắt của mình.
“Cái cảm giác này.... Thì ra thế. Kẻ mà mi đang chiến đấu lúc này, là Nhân Thần [Hitogami]... có phải không?”
Cô ta hiện đang có vẻ điềm tĩnh khác với mọi khi, làm tôi không khỏi nghĩ đây là một con người khác.
“Vâng.”
“Chiến đấu chống lại Hitogami, tức là, mi hiện đang theo Long Thần đúng không?”
“...... Vâng.”
“Fu mu~....”
Kishirika khoanh tay của mình và cằm thu vào trong.
Đây là tư thế ra vẻ ta đây nghĩ ngợi.
Một vài giây sau, cô ta nhìn lên bầu trời. Như là đang muốn nhìn mặt trăng.
Vậy nhưng, hiện tại đang là ban ngày và bầu trời thì quang đãng.
Chỉ có những đám mây đang trôi.
“Thế vậy là, Atofe. Đây là tên đàn ông mà mi đang theo hả?”
“Ừ.”
“Thế sao... Đây cũng là Thiên Mệnh nhỉ.”
Tôi không thể cảm nhận được chút gì sự tinh nghịch thường ngày của cô ta.
Cô ta giờ đây như là một hiền giả vậy.
Không biết tại sao lại thành ra như này.
Bộ những cái bánh donut đã không di chuyển xuống thực quản hay sao.
“Kishirika-sama, người biết Hitogami ư?”
“Ừm. Ta có duyên số tới hắn... Thật ra mà nói thì, ta đã nghĩ là mình không còn dính dáng gì đến hắn nữa.”
“Duyên số, sao?”
“Cũng chẳng to tác gì. Chỉ có một lần vào 4200 năm trước, là ta đây và Badi đã bị lợi dụng bởi Hitogami lúc đó hắn đang muốn giết Laplace.”
4200 năm trước...?
À, đó là lúc diễn ra cuộc Đại Chiến Nhân Ma lần thứ hai thì phải.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Đấu Thần và Long Thần đã giao chiến với nhau.”
“Đúng thế. Badigadi đã mặc Giáp Đấu Thần để bảo vệ ta đây, khỏi Ma Long Vương Laplace.”
“Hả.... Badigadi bệ hạ á?”
Sự thật chấn động đã được hé mở rồi, đấy nhỉ.
Danh tính thật sự của Đấu Thần... là Badigadi sao?
Orsted không đề cập gì với tôi về chuyện này hết.
Nhưng mà, hình như tôi đã từng nghe chuyện này ở đâu đó.
À, từ Randolph.
Đây chính là sự thật ư...
“Giáp Đấu Thần đã thất lạc từ lâu lắm rồi... Tuy nhiên, mi phải cảnh giác đến sự xuất hiện của Badigadi. Anh ấy vẫn còn cảm giác mang ơn cái tên Hitogami. Có thể anh ấy đã theo phe kia rồi đấy.”
“.......... Dạ vâng.”
Tôi không muốn phải chiến đấu với gã Ma Vương vui nhộn đó.
Nhưng mà, tôi cũng nên lưu ý trong lòng là anh ta có thể đã trở thành kẻ địch rồi...
Nếu như có thể được, thì tôi mong là anh ta đã quên hết ân nghĩa với Hitogami và theo phe của tôi.
“Mà, mi đã có Atofe theo mình rồi, chắc mi cũng sẽ lo liệu được Badi hiện tại, nhưng nếu được, thì mi đừng có giết nhé.”
Badigadi là em trai của Atofe, và còn là hôn phu của Kishirika.
Là người trong nhà với nhau cả.
Ma tộc dù là những kẻ phóng khoáng, nhưng tôi không nghĩ là họ sẽ chịu ngồi yên đi nhìn người thân của mình bị giết hại.
“Tôi hiểu rồi ạ. Nhưng mà tôi không dám chắc là mình có thể giết được ngài ấy đâu.”
“Ừ. Ma Tộc Bất Tử được biết đến là những kẻ ngoan cố mà lại.”
Nói vậy xong, Kishirika liếc nhìn sang Atofe.
Atofe trên mặt đang tỏ ra tự tin.
Xem ra là cô ta đang tưởng đấy là một lời khen.
“Ngoài ra thì, mi đưa mặt lại gần đây một chút đi.”
Kishirika vẫy tay ra hiệu cho tôi.
Tôi lại gần như được bảo.
Cô ta đưa tay lên miệng của mình.
Định kể bí mật nào đó chăng.
“Đưa mặt mi lại gần ta nữa nào.”
“Để làm gì----”
“Đây, để làm cái này này.”
Kishirika đột nhiên nhét ngón tay vào hốc mắt trái của tôi.
Cơn đau đớn bắt đầu xuất hiện.
“Gư a a a a a a a a a a a!!”
Theo phản xạ tôi cố thoát về đằng sau.
Thế nhưng, Kishirika đã nắm lấy tóc của tôi, khiến tôi không thể thoát được.
Ngay cả khi đang mặc Ma đạo Khải [Dạng 2], tại sao tôi vẫn không thoát khỏi cô ta được chứ.
Đau quá, đau quá đi!
À, không, nhưng mà... tôi đâu có cần phải thoát khỏi việc này.
“Hồ, đã im lặng rồi à.”
Tôi để yên cho Kishirika làm việc của mình.
Cơn đau vẫn còn đó, đầu tôi đau dai dẳng như bị búa bổ.
Mặc dù đột nhiên bị nhét ngón tay vào hốc mắt và bị mò mẫm bên trong, nhưng tôi biết cô ta đang làm cái gì.
Bởi vì dù sao, đây cũng là lần thứ hai.
“Xong rồi nha.”
Không lâu sau, Kishirika rút ngón tay của mình ra.
Mắt của tôi vẫn còn cảm thấy đau tột độ, và không nhìn thấy gì.
Thế nhưng, tôi biết rõ rằng mắt của mình vẫn chưa mất đi thị lực.
“Ta có nguyên tắc là, sẽ chỉ tặng duy nhất một món quà cho kẻ nào cho ta ăn đồ ăn ngon.”
“...”
“Và đây là cái thứ hai rồi đó.”
Tôi quỳ một chân trước Kishirika, trong khi dùng tay giữ chỗ mắt còn đau.
“Tuy ta đây không có dính líu gì đến cuộc chiến này, nhưng vì ta có chút duyên số với lại Hitogami. Thế cho nên, đây là quà từ biệt riêng của ta dành cho mi.”
Tôi bỏ tay của mình ra.
Tầm nhìn đã tăng gấp đôi.
Kiểu như là, nếu tôi dùng lòng bàn tay che mắt từng bên một, thì cái cảnh mà mắt này nhìn thấy nó khác hoàn toàn với của mắt bên kia.
Làm cho đầu tôi không khỏi cảm thấy đau nhức.
“Thiên Lý Nhãn. Tuy nó chỉ nhìn được xa, nhưng sẽ có lúc nó hữu dụng với mi đấy.”
Thiên Lý Nhãn ư.
Ngay lập tức, tôi nhắm con mắt phải của mình và dồn ma lực vào con mắt trái.
Tôi điều chỉnh ma lực theo cái cách tương tự với con mắt tiên đoán, và nhìn đi xa.
Từ trên phòng yết kiến, tôi nhìn xuống cổng vào của Pháo Đài Necross.
Tôi có thể nhìn thấy, một người mặc bộ giáp đen cởi mũ giáp của mình để gãi đầu.
Tôi thử nhìn đi xa hơn.
Khi dồn tiếp ma lực vào nó, tầm nhìn của tôi bay vùn vụt.
Như một chiếc máy ảnh có khả năng phóng to đến vô hạn, tầm nhìn cứ vậy bay ào ào.
Tôi có thể nhìn thấy một cái hõm chảo.
Trong cái hõm chảo, có một thị trấn.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy được toàn bộ cái thị trấn đó.
Tôi thử dồn tiếp ma lực để nhìn xa hơn nữa.
Vậy nhưng, tầm nhìn dừng lại ở một ngọn núi.
Tôi có thể nhìn thấy chi tiết mặt ngoài của những tảng đá của cái núi đó, và Đại Vương Lục Quy đang ngáp, vậy là tôi chỉ nhìn được đến mức đó.
Nếu như có chướng ngại vật nằm ở trên đường nhìn, thì tầm nhìn của tôi sẽ bị che khuất.
Ngay khi tôi dừng việc dồn ma lực vào nó, thì tầm nhìn của tôi sẽ trở lại về tầm nhìn ban đầu.
Con mắt này chỉ được cái nhìn xa.
Cho dù có muốn khen, thì tôi cũng khó có thể nói là nó dễ dùng.
Nhưng mà, nó cũng không có tệ.
“Ta tin rằng mi hiện tại sẽ rồi có thể sử dụng thành thạo cả hai ma nhãn cùng một lúc.”
“Xin cám ơn người rất nhiều ạ.”
Tôi thành tâm cám ơn cô ta.
“Ừm. Vậy thì, Rudeus này! Nếu mi có còn gặp rắc rối gì nữa thì cứ việc nhờ đến ta đây nha! Miễn là không có liên quan gì đến Hitogami thì ta sẽ giúp mi!”
Kishirika cạch một cái tháo bỏ cái còng tay, và xoẹt một cái chém đứt cái xích gắn ở chân của mình.
Ngoài ra, roẹt một cái cô ta đã gỡ bỏ bộ đồ Pyjama sọc xanh trắng đang mặc, và trở lại với cái bộ đồ Bondage hay mặc của mình.
Thế rồi, cô ta nhảy vọt lên cao một cái.
“Hẹn gặp lại nhé! Ta đi ---- hứ!?”
Kishirika đã tiếp đất bằng mặt của mình.
Bởi Atofe đã cầm chặt cái chân của cô ta lại.
“Khoan đã.”
“Sao thế hả. Có việc gì mà lại làm gián đoạn màn rút lui hoành tráng của ta đây chứ.”
Trong khi mũi vẫn còn đang chảy máu, Kishirika trừng mắt nhìn Atofe.
Atofe từ cao nhìn xuống Kishirika mà không có lấy một chút sợ sệt.
“Hãy nghe thỉnh cầu của ta đi.”
“Cái gì cơ, ta có mà đi lắng nghe thỉnh cầu của một kẻ tự nhiên bắt giữ ta đây rồi quẳng ta vào trong ngục. Bỏ tay ra nào, xùy xùy.”
Kishirika lau máu chảy ra từ mũi và dùng tay xua đuổi Atofe.
Thế nhưng, Atofe không mảy may quan tâm đến điều này và nắm lấy cổ áo của Kishirika.
Bộ đồ Bondage đó bị kéo căng lên và để lộ ra nhũ hoa trên cái bộ ngực gầy gò của Kishirika.
Ồ~!
Không được, Rudeus không màng dục vọng làm sao mà để bị cám dỗ chứ... Khốn kiếp!
“Hãy nói cho ta biết Earl và Alek giờ này đang ở đâu, Rudeus cần những ai đó mạnh đúng không? Bọn chúng chính là những người thích hợp đó.”
“Ể, vừa nãy ta mới nói với Rudeus rồi cơ mà... Ta chỉ tặng hắn ma nhãn vì khuyến mãi đặc biệt mà thôi... Không có chuyện thêm nữa đâu.”
Earl và Alek.
Họ là ai vậy không biết.
Bởi vì Atofe đã nói như vậy, nên tôi tin là họ rồi sẽ có ích với tôi...
“Nói cho ta đi.”
“Không, nghỉ, khỏi.”
Tuy nhiên, Kishirika không có vẻ gì là chịu nghe theo cả.
Vậy nhưng mà, vị trí hiện tại của Gisu đã được xác định.
Tuy không biết Gisu giờ này đang làm những gì, nhưng tôi thấy là mình cũng cần tăng thêm đồng minh, cho dù có phải dày mặt đưa ra yêu cầu hơi phi lý.
Càng có thêm nhiều đồng minh càng tốt.
Hơi phi lý...?
A, phải rồi.
Tôi có cái thứ này.
“Kishirika-sama. Kishirika-sama. Người hãy nhìn cái này đi ạ.”
“Ồ? Cái gì thế, hình như ta đã từng thấy nó ở đâu đó rồi thì phải....”
“Nó là [Mong ước của Randolph] ạ.”
“Ồ... Randolph sao! Ta nhớ ra rồi! Đây là cái nhẫn của hắn!”
Kishirika phản ứng một cách thái quá.
Chính xác hơn thì, sắc mặt của cô ta đã trở nên tái xanh nhợt đi.
“Ra thế ra thế, mong ước của hắn sao... Ta đã được hắn giúp đỡ, giúp đỡ cho rất rất là nhiều... Tại sao mà mỗi khi hắn giúp đỡ ta đây, [Người trả ơn ta sau này cũng được, sau này cũng được thôi mà, kufufufu], thì hắn lại có cái điệu cười đó chứ. Mỗi khi nhìn thấy hắn cười như vậy, là ta lại run rẩy sợ hãi vì không biết hắn sẽ nhờ ta giúp cho việc gì nữa...”
“Giúp xong lần này là người sẽ không còn nợ gì ông ta nữa.”
“Ra thế! Ra thế à! Vậy thì, chờ ta một lát!”
Kishirika lại nhìn vào khoảng không lần nữa.
Mất chỉ có vài giây để mà cô ta tìm ra được.
Quả là một công cụ tìm kiếm hữu ích.
“Earl thì ta không rõ. Ta nghĩ hắn đang ở Asura, mờ như thế này thì chắc là hắn đang ở nơi nào đó có ma lực dày đặc, hoặc là hắn đang sử dụng thứ chặn ma nhãn. Còn Alek thì đang đi bộ trên đường cái... Đường hắn đang đi sẽ dẫn hắn đến Vương quốc Biheiril.”
Lại là Vương quốc Biheiril...
Đây là trùng hợp sao?
Trong lúc tôi còn đang nghĩ, Atofe đã gật đầu coi câu trả lời đó là được.
“Hóa ra là vậy. Thế thì càng tốt. Rudeus, nếu ngươi có đi đến Vương quốc Biheiril, hãy tìm nam nhân có tên Aleksander. Hắn sẽ hữu ích với ngươi đó.”
“Người này là cái loại người gì vậy?”
“Hắn là Bắc Thần Kalman đời 3.”
Ồ.
Bắc Thần Kalman đời 3 sao.
Người này là một trong số những người tôi muốn mời gọi khi mà tìm được ra.
Aleksander là tên của người này ư. Tôi tưởng Kalman mới là tên thật chứ.
.... Ủa?
Nhưng mà, người này sao lại tới Vương quốc Biheiril?
Nơi Gisu đang ở?
Chỉ là tình cờ... thôi sao?
Đây là một cái bẫy.
Ừ, bẫy là cái chắc rồi.
“Được rồi, thế là xong rồi nhá? Ta đi luôn đây này. Chân ổn, hông ổn, vai ổn, không có ai giữ ta lại cả. Giờ thì, hẹn khi khác gặp lại ha! Fuhahahahaha! Fuhahahahaha! Fahahahaahaha!”
Trong khi tôi còn đang băn khoăn, và Atofe đứng khoanh tay đằng sau lưng tôi, thì Kishirika đã rời khỏi nơi đây với tiếng cười vang vẳng, để lại hiệu ứng Doppler.
Cô ta đã cố tình để bản thân mình bị bắt giữ chăng.
Như mọi khi, cô ta cứ như một cơn bão tố vậy.
Dù sao đi chăng nữa.
Qua chuyện này, tôi đã biết được vị trí hiện tại của Gisu và có được Thiên Lý Nhãn.
Phần 2:
Tôi đã rời khỏi chỗ của Atofe và trở về Sharia.
Vị trí hiện tại của Gisu đã được tìm ra.
Nhưng đồng thời, tôi đã nghe được thông tin là [Bắc Thần Kalman đời 3], một trong [Thất Đại Liệt Cường] đang đi đến nơi đó.
Chưa gì đã có linh cảm không tốt rồi.
Giờ thì, nên làm gì tiếp đây.
Tôi có nên đến nói chuyện với Kiếm Thần trước?
Hay là đi tìm gặp Bắc Thần Kalman đời 3 trước khi Gisu kịp tìm tới, mời người này làm đồng minh, và rồi đánh bại Gisu ngay và luôn?
Theo như tôi thấy, thì cái lựa chọn cuối sẽ vừa giúp tôi tăng số lượng đồng minh, và sẽ vừa làm giảm số lượng kẻ địch. Nhưng nếu Gisu mà nhận ra sự có mặt của tôi, thì hắn sẽ mau chóng chuồn đi ngay.
Nếu như mà hắn không bỏ chạy, thì điều đó có nghĩa là hắn đã chuẩn bị xong lực lượng của mình, nên là lựa chọn đầu sẽ tốt hơn.
Hừm...
Xem ra là, tôi nên làm công tác do thám trước.
Ngoài ra, tôi sẽ chặn đường thoát của hắn, bố trí quân của phe ta, sao cho chắc chắn dồn hắn được vào chân tường.
Thật đáng tiếc là Kishirika đã biến mất tiêu.
Nếu cô ta còn ở lại đây, thì tôi đã có thể biết thêm về tình hình rồi.
Cái công cụ tìm kiếm hữu ích đó, liệu tôi có thể thuần hóa được cô ta không nhỉ.
Trong khi đang nghĩ như vậy, tôi đã trở về đến nhà.
“M, mừng cậu đã về nya.”
“Cậu về đúng lúc đấy nano.”
Hai nhân vật hiếm khi xuất hiện ở đây, đang ở đây.
Rinia và Pursena.
Cả hai đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách của chúng tôi, như thể nơi đấy thuộc quyền sở hữu của họ vậy.
Không, tôi đã nói sai rồi.
Người đang ngồi trên ghế và làm như cái nơi đấy là của mình, chính là Eris mới đúng.
Rinia và Pursena đang ngả đầu lên đùi của Eris, và để cho cô ấy sờ soạng gáy tai của họ.
Họ đang ở trong trạng thái hoàn toàn phục tùng.
“Mừng cậu đã về.”
“Anh đã về rồi.”
Ngay cả khi đã nhìn thấy tôi, Eris vẫn tiếp tục dùng tay sờ soạng tai họ.
“Đại ca, tôi có báo cáo nya.”
“Tôi cũng có tin tốt đó nano.”
Mặc dù nói vậy, nhưng cả hai vẫn không chịu đứng dậy.
Cổ của họ phát ra âm thanh gừ gừ, nghe có vẻ như là họ đang cảm thấy rất dễ chịu.
Xem ra là họ đã hoàn toàn bị thuần hóa rồi.
“Đây nano.”
Trong khi vẫn còn nằm yên một chỗ, Pursena đưa cho tôi một tờ giấy.
Chó này hư đấy nha....
Thôi cứ mặc kệ đi.
“Tôi có nhận được báo cáo ở phía Đông nya, là [Một người ma tộc ---- tộc Supard có một viên ngọc nằm ở trên trán, và có mái tóc màu xanh lá cây giống như là bức tượng, đã được tìm thấy], bản báo cáo có ghi vậy đó nya.”
“Ồ, cuối cùng đã tìm ra rồi sao.”
Tôi cầm lấy bản báo cáo, và đọc nội dung của nó.
Nó có ghi ngắn gọn về báo cáo phát hiện, và tình trạng thế nào.
Có vẻ như là có một thương nhân ở một đất nước nọ, đã có một cuộc giao dịch với người đàn ông.
Người này trên đầu đeo một cái băng, tay cầm một cây gậy có tay cầm màu trắng và vải quấn ở đầu cây gậy.
Trên người mặc một chiếc áo choàng cồng kềnh, đội một chiếc mũ trùm thấp qua cả mắt, và bởi có một cơn gió lớn thổi qua mà vị thương nhân đã nhìn thoáng qua được màu tóc xanh lá cây của người này, hơn thế nữa còn nhìn thấy được ở bên dưới lớp áo choàng là bộ trang phục dân tộc giống như những bức tượng.
Người này đã mua thuốc và đồng thời tỏ ra như là muốn tránh thu hút sự chú ý của những người khác.
Mặc dù không biết thuốc mà người này mua là cái gì, nhưng bề ngoài của người này có rất nhiều điểm tương đồng với Ruijerd.
“.... Hử.”
Sau khi đã đọc được một lúc, tôi dừng lại tại cái dòng cuối.
[Địa điểm phát hiện: Nửa ngày đường theo hướng tây từ thành phố thứ hai Irell của Vương quốc Biheiril. Tại một ngôi làng nằm gần khu rừng có thung lũng của địa long]
Vương quốc Biheiril.
Sau khi nghe thấy chỗ này được nhắc đến 3 lần trong một ngày, tôi dù có chậm chạp tới cỡ nào đi nữa thì cũng có thể hiểu được.
“Vậy sao...”
Gisu, Bắc Thần Kalman đời 3, và Ruijerd.
Đến nước này rồi, thì không còn sự trùng hợp gì nữa.
Có chuyện gì đó nhất định sẽ xảy ra ở Vương quốc Biheiril.
Không, nói đúng hơn thì, Gisu đang cố để khiến chuyện gì đó xảy ra.
Bức thư này cũng có thể là một cái bẫy của Gisu.
Hắn định dùng Ruijerd làm khiên chắn, hay chẳng lẽ nào, biến cả Ruijerd trở thành kẻ địch của tôi.
Tôi cũng không biết nữa.
Thế nhưng, có điều này mà tôi có thể hiểu được.
Nếu như mà Ruijerd có khả năng đang gặp nguy hiểm,
hay nếu như mà Ruijerd bị dùng làm mồi nhử tôi,
thì tôi cũng phải đi tới đó.
Giai đoạn chuẩn bị đã đến hồi kết.
Thời điểm cho cuộc chiến quyết định, cuối cùng cũng đã đến.
_____________________
Volume 22 - Giai đoạn Tổ chức - Kết thúc